Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 145




Thính Vũ nghĩ, lại nói: "Nhưng mà nô tài nghe người trong cung nói tin này, cũng không xác định." Phó Dư Sâm sai hắn trở về báo tin cho vương phi, cũng không bảo hắn nói chuyện sắc phong hoàng thái tử, cho nên sau khi nói xong, Thính Vũ lại có chút hối hận, lập tức sửa lại ý tứ.

Từ Xán Xán ngồi ở trên tháp, nhìn Thính Vũ đứng trước mắt, ánh mắt có chút mê man.

Tuy rằng biết Phó Dư Sâm một ngày kia sẽ trở thành hoàng thái tử của Đại Lương, nhưng mà, tốc độ này có phải quá nhanh hay không?

Từ Xán Xán cảm thấy trong lòng mình không phải vui mừng, mà là mê man: Phó Dư Sâm là hoàng thái tử, vậy nàng nên làm như thế nào?

Nàng thưởng cho Thính Vũ, lệnh hắn không được truyền tin ra ngoài, sau đó sai Chu Nhan đi gọi Phó Tùng, Phó Dương và Hàn Thủy đến đây, lại bảo Bích Vân đi mời bốn vị Lý ma ma tới.

Chờ bọn Phó Tùng vào hết nhà chính, Từ Xán Xán uống một hớp trà, buông trản trà xuống, rốt cục nàng cũng trấn định lạimột ít, ánh mắt như nước chậm rãi đảo qua những người trước mắt, sau đó trầm giọng nói: "Từ giờ trở đi, người trong Trúc Thanh viện nhất định phải thận trọng từ lời ăn tiếng nói đến việc làm, không nên nói không cần nói, không nên làm khôngcần làm; tuân thủ quy củ trong phủ, làm tốt bổn phận của bản thân, không cần nhiều sinh chi tiết. Tóm lại hai chữ —— công đuôi làm người"!"

"Ai dám mang phiền toái đến cho vương gia, vậy chớ có trách ta quá ác độc, " nàng ngẩng mặt, mặt non nớt hiện lên mộtchút tàn khốc, sau đó lại trầm tĩnh lại, "Nếu ai có thể lập công trạng, thì vương gia và ta nhất định sẽ thưởng xứng đáng!"

Dứt lời, nàng dặn Chu Nhan: "Phân những cái này cho mọi người uống trà đi!" Từ Xán Xán cho rằng cảm tình rất quan trọng, nhưng nếu muốn để người khác trung thành bán mạng, cũng không thể quá hẹp hòi.

Chu Nhan đáp "Vâng", cầm lấy ngân phiếu sớm chuẩn bị xong, phân phát cho từng người.

Lúc Chu Nhan đưa ngân phiếu, Từ Xán Xán giống như thoải mái mỉm cười đánh giá những người này, trong lòng cũng khẩn trương muốn chết, hai tay giấu trong ống tay áo nắm chặt chẽ—— đây đều là nàng tập luyện tính toán trước, hy vọng có thể diễn tốt mà không bị bại lộ.

Đám người Phó Dương một người được ngân phiếu một ngàn lượng, tất nhiên muốn tạ ơn.

Mặt Từ Xán Xán vẫn kéo căng như trước, nói: " Truyền lời ta xuống dưới, ràng buộc từng người phía dưới! Ban cho người dưới, chờ vương gia trở về, ta bẩm vương gia lại thưởng!"

Đám người Phó Dương trước tiên lui đến cuối hành lang, chờ Từ Xán Xán sai bảo.

Từ Xán Xán thế này mới thấy vừa rồi bởi vì khẩn trương, trên lưng mình toát ra một lớp mồ hôi lạnh, quần áo ỏng trắng dínhtrên người rất khó chịu.

Nàng muốn trở về phòng ngủ nghỉ ngơi một chút, nhưng còn rất nhiều chuyện vẫn chưa xử lý, đành phải cố gắng hết sức. Sau khi uống cạn sạch một hơi ly trà xanh, Từ Xán Xán bắt đầu xử lý gia sự.

Đầu tiên gọi Phó Dương vào.

Từ Xán Xán để hắn đi xin chỉ thị Định Quốc Công nên xử lý việc này như thế nào.

Đến cuối cùng, Từ Xán Xán phân công hết mọi chuyện, bên ngoài mọi người tản đi , Từ Xán Xán thế này mới nhớ tới Bạch Chỉ.

Nàng không biết vì sao vào thời khắc mấu chốt Bạch Chỉ lại làm như vậy, cũng không muốn biết rõ.

Từ Xán Xán dặn Bích Vân: "Đưa Bạch Chỉ giao cho Thi ma ma quản Thiên viện, bảo bà ta trông coi cẩn thận!" Tuy Thi ma makhông thân thiết với nàng, nhưng quản lý Thiên viện lại chưa từng xẩy ra sơ suất.

Bích Vân đáp "Vâng" rồi lui xuống.

Từ Xán Xán muốn đứng dậy nhưng vì ngồi quá lâu, chân đã tê rần, đành phải cười nói: "Ai nha, chân tê hết rồi!"

Chu Nhan đứng bên cạnh vội bước tới, mát xa chân cho Từ Xán Xán trước, sau đó cùng Phấn Y nâng Từ Xán Xán đứng lên.

Từ Xán Xán được các nàng nâng còn hơi khó chịu, liền đến phòng sinh hoạt làm nũng gọi Từ vương thị: "Nương, chân con đãtê hết rồi!"

Vì Từ Xán Xán xử lý gia vụ, Từ vương thị sợ quấy rầy nàng nên mình,Tiểu Hương và Đinh ma ma làm giầy cho Từ Xán Xán ở phòng sinh hoạt.

Nghe nữ nhi gọi mình, Từ vương thị vội chạy ra từ phòng sinh hoạt, bận bịu đỡ Từ Xán Xán đi vào, giúp nàng ngồi xuống tháp dựa vào đệm bên cạnh, sau đó đặt chân Từ Xán Xán lên đìu mình xoa bóp.

Chân Từ Xán Xán kỳ thật đã hết tê, nhưng nàng cố ý gào gào kêu, để Từ vương thị xoa chân cho nàng.

Từ vương thị biết đức hạnh cô nương nhà mình, xoa nhẹ trong chốc lát rồi dùng sức vỗ trên đùi Từ Xán Xán một cái: "Được rồi!"

Từ Xán Xán cười hì hì ngồi dậy, ngồi sát bên người Từ vương thị, đầu dựa trên vai Từ vương thị, sau một lúc lâu cũng khôngnói chuyện.

Từ vương thị cũng thở dài, vươn cánh tay ôm vai Từ Xán Xán, để nàng gối đầu lên chân mình, nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của nàng, ý muốn trấn an nàng.

Chu Nhan biết ý, lặng lẽ khoát tay áo, Phấn Y, Đinh ma ma và Tiểu Hương đều theo nàng đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai mẫu tử Từ Xán Xán.

Bốn phía im ắng, gió lạnh mang theo mưa tuyết đập vào cửa sổ giấy phát ra âm thanh "Ào ào", gió lạnh tựa hồ đập vào mặt nhưng bị cản trở về.

Trong phòng lại ấm áp như mùa xuân.

thật lâu sau, Từ Xán Xán thấp giọng nói: "Nương, con sợ hãi." Ta sợ hãi Phó Dư Sâm càng chạy càng cao, mà ta lại khôngxứng với hắn; ta sợ hãi vì xuất thân của ta, Phó Dư Sâm sẽ cưới nữ nhân khác; ta sợ hãi ta không đủ thông minh, không ứng phó được những gian khổ phía sau...

Trong lòng Từ vương thị cũng hoảng sợ. Bà và trượng phu vẫn muốn nữ nhi gả cho người giống như Nhị Lang của Vương gia vậy, sao lại muốn Xán Xán gả cho Phó Dư Sâm, hơn nữa càng chạy càng cao? Xán Xán nhỏ như vậy, yếu như vậy, mềm mại như vậy, sao nàng có thể gánh vác trách nhiệm lớn như vậy?

Nghĩ đến đây, Từ vương thị không khỏi bi quan từ bên trong, ánh mắt cũng ươn ướt, đành phải trấn an nữ nhi nói: "Nếukhông thành thì hãy theo chúng ta trở về Uyển Châu!"

Từ Xán Xán nghe vậy nước mắt chảy xuống.

Nàng đã không thể trở về được nữa!

Cho dù nàng muốn quay đầu, nhưng cũng trở về không được!

Nếu không thành, chờ nàng và Phó Dư Sâm không phải về cố hương, mà là tử vong hoặc là giam cầm suốt đời.

Nàng chỉ có thể tiếp tục đi tiếp, cùng Phó Dư Sâm.

Từ Xán Xán lau toàn bộ nước mắt lên vạt áo của mẫu thân, sau đó cười khanh khách nhìn Từ vương thị: "Nương, sai người làm vài bộ y phục cho người, chúng ta đi thử đi!"

Từ Hàn thị dùng khăn thêu lau nước mắt ở khóe mắt, nhéo khuôn mặt tinh tế của Từ Xán Xán, sau đó cười nói: " Mí mắt của con hơi đỏ, vẫn nên rửa mặt rồi hãy ra ngoài gặp người!"

Từ Xán Xán "Vâng" một tiếng, gọi Chu Nhan tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt.

Rất nhanh, Chu Nhan dẫn Phấn Y, Hôi Tuệ, Hạt Y và Lam Dĩnh vào.

Phấn Y dùng khay bạc bưng một khối xà bông thơm, Hôi Tuệ bưng khay bạc đặt khăn mặt, Lam Dĩnh bưng bồn nước, Hạt Y bưng khay bạc gương soi, bốn người theo Chu Nhan bước vào, chuẩn bị hầu hạ Từ Xán Xán rửa mặt.

Từ vương thị thấy nữ nhi chỉ rửa mặt mà bày ra trận thế lớn như thế, không khỏi mang theo ý cười đứng bên cạnh nhìn.

Từ Xán Xán ngồi ngay ngắn trên tháp tháp, Chu Nhan bước lên trước giúp nàng cuốn tay áo lên, cởi vòng tay của Từ Xán Xán xuống, lại nhận khăn lụa lớn Hôi Tuệ đưa, che lại vạt áo trước cho Từ Xán Xán.

Thấy tất cả đã xong xuôi, Từ Xán Xán thế này mới đến bồn rửa Lam Dĩnh bưng bắt đầu rửa mặt.

Rửa mặt xong, Chu Nhan dùng khăn lụa lớn lau đi nước trên mặt Từ Xán Xán, lại cầm hương cao ra đưa cho Từ Xán Xán.

Hạt Ythấy thế, vội giơ gương soi quỳ gối trước mặt Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán chấm một chút hương cao Ngọc Thanh sắc, soi gương chấm lên mặt vài điểm rồi lấy tay xoa nhẹ nhàng. 

Chu Nhan lại cầm hương hồng anh Đào, dùng que tế ngọc nhỏ chấm một chút hương chi, bôi đều lên môi Từ Xán Xán, sau đó cẩn thận bôi bôi.

Từ Xán Xán nhìn mình trong gương, vẫn chưa yên tâm, mở miệng hỏi Từ vương thị: "Nương, người coi con có cần vẽ lông mày hay không?"

Từ vương thị nhìn nữ nhi như một đóa hoa Sơn Chi xinh đẹp tươi mát, không khỏi nở nụ cười: "không cần vẽ thêm lông mày đâu!"

Từ Xán Xán nhìn gương, cũng biết bản thân rất xinh đẹp.

Trải qua một phen bận rộn, tâm tình Từ Xán Xán dần dần bình tĩnh lại, sai Lý ma ma đến thư phòng gọi Từ Nghi Xuân đến đây, chuẩn bị cùng nhau dùng cơm trưa.

Từ Nghi Xuân vẫn chưa đến, Chu Nhan đã dẫn theo hai tức phụ thêu thùa may vá vào.

Hai tức phụ mỗi người ôm một bọc vải dầu to, sau khi bước vào thì hành lễ với Từ Xán Xán rồi mở bao vải dầu ra, lấy quần áo đã làm xong bên trong ra, cho Từ Xán Xán và Từ vương thị xem.

Yp hục khác thì không nói nhưng có ba bộ y phục Từ Xán Xán đặc biệt dặn làm riêng, cho nên bảo Bích Vân cầm đến cho mẫu thân xem: "Nương, áo da chồn đỏ thẫm này làm cho người!"

Mặc dù gia cảnh Từ gia thường thường bậc trung nhưng cũng không có áo da chồn tốt như vậy, bởi vậy Từ vương thị cầm lên xem, vuốt ve nói thẳng tốt.

Từ Xán Xán thấy mẫu thân hài lòng, bản thân cũng rất vui vẻ, lại cầm áo choàng Thâm Lam đoạn hoa tối mặt chồn đen cho Từ vương thị xem: "Đây là làm cho phụ thân!"

Nàng lại cầm áo choàng nho nhỏ màu xanh đường viền lông, ở ra nhìn một chút, nói: "Đây là làm cho Nghi Xuân!"

Lúc này Nghi Xuân theo Lý ma ma bước vào.

hắn vừa bước vào thì lập tức hành lễ với Từ Xán Xán, lại bị Từ Xán Xán giả vờ ngắt một cái: "Phi, không cần ngươi lấy lòng, mau tới đây xem thử!"

Từ Nghi Xuân mắt to quét một vòng ở phòng trong, thấy vài vị ma ma nha hoàn đứng trong phòng, liền mỉm cười như trước hành lễ thỉnh an với Từ Xán Xán và mẫu thân.

Từ Xán Xán xem xét hắn liếc mắt một cái, vẫy vẫy thủ nói: "Lại đây thử xem!"

Nàng buộc lại dây lưng áo choàng cho Từ Nghi Xuân, sau đó đắc ý lôi kéo Từ Nghi Xuân cho Từ vương thị xem: "Nương, áo choàng vừa người chứ?!"

Áo choàng này Từ Nghi Xuân mặc vào dài ngắn lớn nhỏ vừa vặn, màu da Từ Nghi Xuân trắng nõn, phối với màu xanh nhìn rất đẹp. Từ Vương thị vừa lòng cực kỳ, lại nói: "Tốt thì tốt nhưng sang năm thì ngắn..."

Từ Xán Xán còn chưa nói, bên cạnh Đổng ma ma liền cười nói: "Ngoại gia phu nhân ngài không biết, có vương phi chúng ta ở đây, quần áo công tử ngài còn bận tâm sao?"

Từ vương thị nghe vậy cũng cười.

Từ Xán Xán cười nhìn Đổng ma ma liếc mắt một cái.

Từ ngày hôm qua, nàng phát hiện Phó Dư Sâm đưa cho nàng bốn ma ma này rất tốt, quyết định dần dần bắt đầu coi trọng, cho nên mấy người Đổng ma ma cũng bắt đầu hầu hạ ở nhà giữa.

Dùng cơm trưa xong, Từ Vương thị muốn cáo từ

Từ Xán Xán đành phải kêu Phó Tùng vào, sai hắn đưa Từ Vương thị và Từ Nghi Xuân trở về Thanh thân vương phủ.

Tiễn mẫu thân và đệ đệ đi, Từ Xán Xán hơi mệt, cũng thấy trong phòng có chút buồn nên sai người ta vén rèm cửa lên để cho thoáng.

Nàng đi đến cuối hành lang, lẳng lặng nhìn hoa mộc lung lay trong mưa tuyết, thích cảm thụ được gió lạnh thổi vào mặt.

Lý ma ma vội hỏi: "Chủ tử, bên ngoài lạnh lẽo, vẫn nên trở về đi?"

Từ Xán Xán không nói chuyện, đi về phía trước vài bước, đứng trước bậc thang vươn tay ra.

Những bông tuyết nho nhỏ rơi vào tay nàng, nháy mắt liền biến thành nước.

Bích Vân cầm một áo choàng đỏ thẫm mỏng cùng ra ngoài với Chu Nhan, đem áo choàng lên người nàng.

Đúng lúc này, Hồ ma ma giữ cửa mang guốc gỗ che ô đến, nhìn thấy Từ Xán Xán, vội quỳ gối hành lễ: "Bẩm vương phi, nhóm cô nãi nãi mang theo lệnh cô đến gặp ngài, đang đứng đợi bên ngoài!"

Từ Xán Xán không nói chuyện, cười như không cười nhìn Bích Vân liếc mắt một cái.

Bích Vân hắng giọng, bước ra khỏi hàng nói: "Vương phi đang nghỉ ngủ trưa, có chuyện gì chờ vương phi tỉnh rồi nói sau!"

Hồ ma ma đáp, lui xuống.

Từ Xán Xán lại ở bên ngoài đứng trong chốc lát, thế này mới trở về phòng.

Nàng cho người hầu hạ trong phòng lui xuống, để Chu Nhan và Bích Vân ở lại hầu hạ.

Bên ngoài trời vẫn mưa tuyết như trước, cho dù nằm trên giường, Từ Xán Xán cũng có thể nghe rõ tiếng mưa rơi. 

Nàng gối đầu, đắp chăn ấm áp, rất nhanh ngủ thiếp đi trong tiếng mưa rơi.

Phó Dư Sâm ngồi trong đại kiệu vàng óng, lẳng lặng suy tư.

Mưu sĩ Lương Khánh Hạ ngồi bên phải hắn, trong tay bưng một trản trà xanh, đang nghĩ: vương gia có phải hơi nóng vội haykhông ?

Phó Dư Sâm vốn chỉ muốn mượn chuyện này đánh đổ Thư Liên Vân, lại không nghĩ rằng Thư Liên Vân lại ngu đến nỗi tấn công cửa Tây Hoa.

Lương Khánh Hạ ngẩng đầu nhìn Phó Dư Sâm yên lặng không nói gì liếc mắt một cái, nghĩ rằng: Thư Liên Vân cho vương giamột cơ hội tốt như vậy, vương gia nếu không lợi dụng tốt, vậy thì sẽ không phải là hắn! Kế trước mắt, là khuyên bảo vương gia tận lực khiêm tốn, ngủ đông chờ đợi thời cơ chín muồi.

hắn bưng chén trà lên uống một ngụm, này mới mở miệng hỏi: "Vương gia, ngài có tính toán gì không?"

Phó Dư Sâm mắt phượng sâu thẳm, thật lâu sau mới nói: "Kiên từ không chịu."

Lương Khánh Hạ cực kỳ kinh ngạc: "Vì sao?"

Phó Dư Sâm rũ mắt xuống, lông mi đen dày che khuất sóng mắt: "Thánh thượng cũng không tình nguyện, lập ta làm Hoàng thái tử chỉ do tình thế bắt buộc."

hắn lạnh lùng nở nụ cười: " Khánh Hòa đế năm đó đã dùng qua phong chiếu thư kia, chỉ sửa lại vài chữ thôi!" Thay bằng lục đục với Vĩnh An đế, không bằng bình tĩnh lại chậm rãi tiến hành, dù sao ngôi vị hoàng đế một ngày kia sẽ là của hắn.

Hai mắt Lương Khánh Hạ tỏa sáng nhìn Phó Dư Sâm, hắn không nghĩ tới Phó Dư Sâm lại nghĩ chu đáo như vậy, liền nói ngay: "Vương gia, chúng ta bây giờ cánh chim không gió, ngài làm như vậy là đúng!"

Người Phó Dư Sâm dựa vào trên ghế, nhắm mắt lại bắt đầu suy nghĩ khuyên bảo phụ thân mình thế nào.

Trở lại Quốc Công phủ, Phó Dư Sâm trực tiếp đi chính viện thư phòng Phó Vân Chương.

Mới vừa đến gần thư phòng, Phó Dư Sâm cau mày dừng bước —— giọng Phó ngũ cô nương và phó Lục cô nương truyền ra từ trong thư phòng.

Giọng Phó Lục cô nương khàn khàn nhưng rất có lực xuyên thấu, cho dù đứng trong sân, Phó Dư Sâm cũng nghe rất rõ ràng —— "Nương tử bát đệ bây giờ dám thất lễ với chúng ta, chờ tương lai nàng đắc thế, còn không dẫm nát chúng tỷ muội con dưới lòng bàn chân!"

Phó ngũ cô nương nhỏ giọng cả giận: "Phụ thân, xuất thân Từ thị rất thấp, căn bản không xứng với bát đệ, bẩm thánh thượng tìm con nhà quyền quý khác!"

Phó Dư Sâm chắp tay sau lưng đứng đó, mắt phượng híp lại lẳng lặng lắng nghe, tuyết rơi trên mù trùm và áo choàng củahắn, nhanh chóng thấm vào trong áo.

Gã sai vặt dẫn Phó Dư Sâm vào lạnh run, cúi đầu một tiếng cũng không dám nói.

Nghe bên trong càng nói càng không chịu nổi, Phó Dư Sâm liền mở miệng nói: "Mở cửa ra!"

Gã sai vặt chỉ lo run lên, căn bản không dám động đậy, Quan Tuyết bước lên mở cửa thư phòng ra, sau đó thối lui đến bên cạnh mời Phó Dư Sâm vào.

Trong thư phòng ba người đều nhìn về phía cửa.

Phó Vân Chương có chút kinh ngạc, mà Phó ngũ cô nương và Phó Lục cô nương thì lại sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, một câu cũng không nói ra được.

Mặt Phó Dư Sâm không chút thay đổi đi vào, trước thỉnh an Phó Vân Chương, sau đó mỉm cười nhìn Phó Ngũ cô nương và Phó Lục cô nương: "Hai vị tỷ tỷ còn có chuyện sao?"

Phó Ngũ cô nương và Phó Lục cô nương sợ hắn nhất, thấy hắn cười đến đẹp mặt, hồn đều dọa bay, ngập ngừng hai câu rồi tìm lý do lui xuống.

Gặp Phó Dư Sâm đứng đó nhìn theo Ngũ cô nương và Lục cô nương rời đi, Phó Vân Chương liền mở miệng nói: "A Sâm, về sau đối tốt với các tỷ tỷ ngươi một chút!"

Phó Dư Sâm nhìn về phía ông, mắt phượng lạnh lùng cười: "Cha, ta nhất định sẽ đối xử tốt với các tỷ tỷ một chút!" hắn đem trọng âm đặt ở hai từ "Nhất định" và "tốt" này.

Phó Vân Chương luôn luôn phiền nhất xử lý vấn đề gia vụ này, bởi vậy tuy rằng cảm thấy Phó Dư Sâm cười đến không có ý tốt nhưng cũng không hề truy cứu, ngược lại hỏi Phó Dư Sâm: "A Sâm, đã định ngày sắc phong hoàng thái tử chưa?"

Phó Dư Sâm đi đến trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, thấy Quan Tuyết, Tảo Diệp, Phó Liễu và Phó Quế đưa lưng về phía cửa sổ đứng bên ngoài cuối hành lang, hắn yên tâm đóng cửa sổ, thấp giọng nói: "Cha, ta chối từ."

Phó Vân Chương cảm thấy lỗ tai mình có bệnh: "A Sâm, ngươi nói cái gì?"

Phó Dư Sâm theo bản năng lui sau mấy bước, sau đó nhìn Phó Vân Chương, nói: "Ta nói ta chối từ!"

Phó Vân Chương một trận khí huyết công tâm, tiện tay cầm lấy nghiên mực trên án thư định ném tới.

Mu bàn tay Phó Dư Sâm bắt lấy then cửa phía sau, ánh mắt cảnh giác nhìn ông, thời khắc chuẩn bị né tránh.

Phó Vân Chương nhìn dáng người Phó Dư Sâm gầy yếu và da mặt trắng bệch, trong lòng một trận nản lòng —— A Sâm đã  trưởng thành, thân thể lại không tốt như vậy, không thể nói đánh là đánh!

Ông thở dài một hơi, nói: "Vậy ngươi nói một chút, vì sao từ chối!"

Phó Dư Sâm không thích nói chuyện, nhưng không có nghĩa tài ăn nói của hắn không tốt.

Sau một khắc hai phụ tử Phó Vân Chương chia sẻ tâm tư, ông thật sự bị Phó Dư Sâm thuyết phục: "A Sâm, không phải nóinhạc phụ ngươi lợi hại sao? đi tìm nhạc phụ ngươi xem mạch, nhanh sinh tôn tử cho ta!"

Phó Dư Sâm đáp, mang theo bọn Phó Liễu rời đi.

hắn vừa trở lại thư phòng, Lương Khánh Hạ liền bước vào.

Lương Khánh Hạ cũng không khách khí, trực tiếp hỏi: "Vương gia, khuyên Quốc Công Gia được không?"

Phó Dư Sâm khoe khoang gật đầu.

Lương Khánh Hạ thật sâu vái chào: "Vương gia, vẫn là ngài lợi hại!"

Từ Xán Xán ngủ mơ màng, cảm thấy trên mặt lạnh lạnh ẩm ướt, liền đưa tay sờ sờ, lại đụng tay Phó Dư Sâm —— Phó Dư Sâm đang nắm tay nàng!

Từ Xán Xán buồn ngủ nháy mắt không thấy bóng dáng, mở mắt: "Phó Dư Sâm?"

Phó Dư Sâm "Ừ" một tiếng, đứng dậy cởi y phục chỉ còn lại trung y tiết khố chui vào chăn.

trên người hắn lạnh lẽo, sáp lại người Từ Xán Xán ấm áp.

Từ Xán Xán chui vào lòng Phó Dư Sâm, hai tay hai chân quấn quít lấy Phó Dư Sâm sưởi ấm cho hắn.

một lát sau, nàng mới mở miệng khó hiểu hỏi: "Phó Dư Sâm, đến tột cùng chàng cùng ai tranh giành tình nhân vậy?"

Phó Dư Sâm thấy nàng mở miệng ra không hỏi đại sự, chỉ hỏi việc nhỏ này, không khỏi nở nụ cười, xoay người đặt Từ Xán Xán dưới thân, trên cao nhìn xuống Từ Xán Xán: "Vì quân cờ dụ địch!"

Từ Xán Xán nhìn mắt phượng hắn thật lâu, cuối cùng nói ra cũng là: "Phó Dư Sâm, ánh mắt của chàng thật đẹp!"

Phó Dư Sâm: "..." Xán Xán còn dễ dỗ hơn phụ thân!

hắn xoay người nằm bên cạnh Từ Xán Xán nở nụ cười.

Từ Xán Xán thấy hắn cười, ngồi dậy, giơ tay nắm bộ vị mềm mại kia của Phó Dư Sâm, gắt giọng: "Nếu chàng dám có nữ nhân bên ngoài, chàng xem thiếp đem chàng —— "

Dứt lời, nàng cố ý dùng sức nhéo nhéo cái vật kia, ánh mắt long lanh hai má phấn hồng, lại cảm nhận được vật kia biến hóathì nói không được nữa, mặt cũng nháy mắt đỏ bừng.

Phó Dư Sâm mắt phượng sâu thẳm nhìn nàng, hạ giọng nói: "—— nàng làm gì ta?" Cái vật kia đã bắt đầu bành trướng.

Từ Xán Xán ngây ngốc nhìn hắn. Vật trong tay đã tăng tới mức một tay nàng nắm không hết, còn vừa động vừa động.

Phó Dư Sâm hít một hơi, chuẩn bị đứng dậy đẩy ngã Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán kinh hoảng nhìn hắn.

Nàng đọc ra dục vọng trong mắt phượng của Phó Dư Sâm—— Lúc Phó Dư Sâm muốn làm chuyện kia hoặc trong lòng nghĩ ra chủ ý phá hư, mắt phượng hắn đặc biệt đen đặc biệt sâu.

Nghĩ đến đây, Từ Xán Xán buông vật trong tay ra làm bộ muốn chạy, lại bị Phó Dư Sâm nắm eo nàng kéo trở về.

Phó Dư Sâm đắc ý đặt Từ Xán Xán dưới thân, cúi người hôn xuống