Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 141




Nghe Từ Nghi Liên nói xong, Thôi thị nghĩ rằng: nay nhị cô nương đã là Vương phi Thanh thân Vương, hoàng hậu tương lai của Đại Lương, cho dù nàng kiêu ngạo hơn nữa, không phải rất bình thường sao.

Nhưng làm tẩu tử nàng không thể nói chuyện này, cho nên Thôi thị cười như không cười nhìn Từ Nghi Liên, sau đó nhìn về phía bà bà Từ Hàn thị.

Từ Hàn thị lại biết hôm nay đệ muội Từ Vương thị muốn đến thỉnh an bà bà, Từ Xán Xán Hòa mẫu thân tới đây, là muốn làm chỗ dựa cho mẫu thân, nghĩ đến đây, bà nhìn nữ nhi: "Xán Xán chắc đến thăm tổ mẫu của con, chờ một lát nữa con khôngđược nói lung tung!

Mi mắt Từ Nghi Liên rũ mắt xuống, sờ sờ bụng mình vẫn chưa nhô ra, nghĩ rằng: trượng phu có bản lĩnh thì thế nào? khôngcó con nối dõi đều là một giấc mộng xuân công dã tràng! Từ Xán Xán hiện tại nở mày nở mặt, tương lai sẽ đến những ngày cay đắng của nàng

Nghĩ đến đây, Từ Nghi Liên lấy lại được cảm giác tinh thần ưu việt, cười khanh khách nhìn Từ Hàn thị: "Mẫu thân, chúng ta có cần tam bái cửu khấu (ba bái chín khấu đầu) đi nghênh đón không?"

Từ Hàn thị trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái không nói chuyện.

Thôi thị cười: "Nên làm lễ hay là muốn làm!

Từ Nghi Liên cảm thấy lời này không xuôi tai, liếc nàng một cái, không nói gì.

Từ Thuận Hòa mang theo con xuống xe ngựa, cười hì hì lôi kéo con Từ Nghi Xuân hành lễ với ca ca Từ Đình Hòa.

Từ Nghi Xuân ngẩng đầu thấy thần tượng Từ Nghi Bằng trong nhân sinh của hắn, vội vàng chắp tay hành lễ: "Bái kiến đại ca!"

Từ Nghi Bằng đối với nhị đệ nhu thuận đáng yêu này vẫn rất thương yêu , đưa tay vỗ lên đầu hắn một cái, cũng cười.

Phó Dương và Hàn Thủy mang theo thị vệ vây quanh xe ngựa Từ Xán Xán, quản gia Từ phủ Từ Sâm dẫn quân thần tốc vào Từ phủ, mãi cho đến khi ở ngoài cửa mới ngừng lại được.

Từ Vương thị ngồi xe ngựa dừng phía sau xe ngựa Từ Xán Xán, Thường Liễu quay đầu lại hỏi thăm Tiểu Hương ngồi trong xe Từ Vương thị, Tiểu Hương vội vàng đỡ Từ Vương thị xuống xe.

Hàn Thủy thấy Phó Dương để một cái ghế cẩm nhỏ trước xe ngựa, vội vàng bước tới, đưa tay mở cửa xe ra, con mắt nhìn thoáng vào bên trong rất nhanh, vừa vặn thấy Bích Vân cản hơn phân nửa Từ Xán Xán.

hắn nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Phó Dương xoay người đem ghế nhỏ đặt ở dưới cửa xe.

Hai người đồng thời đứng thẳng người, nhìn về phía cửa xe.

Bích Vân vén rèm xe lên, nhảy xuống xe ngựa, sau đó đỡ Từ Xán Xán đi ra.

Phó Dương và Hàn Thủy khom mình hành lễ.

Từ Xán Xán nhìn mẫu thân đang đi tới, híp mắt nở nụ cười: "Nương!"

Nàng đỡ Từ Vương thị nhìn Từ Hàn thị tự mình ra nghênh đón, Thôi thị và Từ Nghi Liên, thấy các nàng làm bộ hành lễ, vội hỏi: "Người trong nhà không cần phải khách khí!"

Từ Hàn thị mang theo hai phụ nữ có thai, tất nhiên không tiện hành lễ, biết thức thời nhún người coi như hành lễ.

Vương thị được nữ nhi đỡ, cũng làm lễ với Từ Hàn thị, một nhà nữ quyến được nha hoàn ma ma vây quanh dọc theo hành lang đi đến viện Xuân Huy.

Từ Hàn thị, Từ Vương thị và Từ Xán Xán tất nhiên đi tuốt đàng trước mặt, Từ Nghi Liên và Thôi thị đi ở phía sau, nhóm nha hoàn ma ma đi cuối cùng.

Từ lão thái thái đã sớm biết chuyện cháu gái muốn đến thỉnh an mình.

Lão nhân gia bà vừa vui vừa lo: vui vì Thanh Thân vương phi muốn thỉnh an mình, cũng đủ mặt mũi ; lo vì nhị con dâu Vương thị chắc muốn mượn thế nữ nhi vênh mặt, vô lễ với mình.

Dưới sự chỉ đạo nỗi lòng phức tạp, tuy rằng Từ lão thái thái ngồi trong viện Xuân Huy, nhưng tâm tình lại rất phức tạp, hoàn toàn đã quên bản thân là cáo mệnh phu nhân, phải làm quốc lễ với Từ Xán Xán.

Đoàn người Từ Xán Xán đến viện Xuân Huy, đại nha hoàn Hồng Vân bên người lão thái thái mang theo tiểu nha hoàn sớm đứng ở bên ngoài, thấy các nàng đến lập tức hành lễ đón vào.

Từ Hàn thị thấy bà bà lên mặt, lại cố ý không đề cập gì, đi theo Từ Xán Xán vào.

Từ Xán Xán thấy tổ mẫu ngồi trên thấp cẩm cao, cũng không vội vã hành lễ mà đứng ở đó, ánh mắt mỉm cười nhìn Từ lão thái thái.

Thôi thị thấy Từ lão thái thái chỉ ngồi, bước lên phía trước đỡ Từ lão thái thái lên.

Từ Xán Xán thấy tổ mẫu bị nâng lên, thế này mới mở miệng nói: "Người một nhà, tổ mẫu không cần phải làm quốc lễ!"

Mọi người vây quanh nàng ngồi trên tháp cẩm, Từ lão thái thái ngượng ngùng ngồi một bên.

Thấy Từ Xán Xán căn bản không quan tâm chuyện gia lễ, Từ Vương thị và Từ Hàn thị cũng nhân cơ hội không cho lão thái thái hành lễ, hai chị em dâu nhìn thoáng qua nhau, ngồi xuống ghế dựa lớn bên phải.

Từ Xán Xán thấy Thôi thị và Từ Nghi Liên đứng hầu hạ một bên, vội vàng cười nói: "Đại tẩu và tam muội cũng là người có thai, nhanh ngồi xuống đi!"

Thôi thị từ chối vài lần, rồi mới nghiêng mình ngồi xuống.

Từ Nghi Liên cũng thuận thế ngồi xuống.

Từ Xán Xán nhìn tổ mẫu cách giường bàn, thật sự không có lời nào để nói nên mở miệng hỏi Thôi thị.

Bụng Thôi thị đã được bốn tháng, mặc dù trên người nàng mặc quần áo rộng thùng thình, nhưng vẫn có thể nhìn bụng nhô ra, nghe Từ Xán Xán hỏi thăm, mỉm cười đứng dậy trả lời: "Đa tạ Vương phi hỏi thăm, thần phụ vẫn tốt, đa tạ Vương phi hỏi thăm."

Từ Xán Xán đành phải nói: "Đại tẩu quá khách khí!"

Trong phòng lập tức có chút tĩnh lặng.

Hồng Vân mang theo tiểu nha hoàn dâng trà xanh lên.

Từ Xán Xán không lớn dám uống loạn ngày nọ, cho nên chỉ cầm chén sưởi ấm, nhưng từ đầu đến cuối không uống hớp nào.

Lúc này, huynh đệ Từ Đình Hòa mang theo Từ Nghi Bằng và Từ Nghi Xuân đến đây, đứng ngoài cửa hành lễ với Từ Xán Xán, Hôi Tuệ và Bạch Chỉ ngăn cản đứng ngoài.

Từ Xán Xán cũng sợ phụ thân không được tự nhiên, nhân tiện nói: "không cần phải đa lễ."

Đám người Từ Đình Hòa trở về tiền viện uống rượu nói chuyện.

Từ Xán Xán nhìn bụng Thôi thị, trong lòng rất hâm mộ, vẫn chỉ nói chuyện với Thôi thị, đề tài đều về Thôi thị có bầu.

Từ Nghi Liên ở một bên nghe xong, sâu sắc cảm thấy mình bị vắng vẻ, nghe Từ Xán Xán hỏi Thôi thị là nam hay nữ, lập tức xen mồm nói: "Mặc kệ nam hay nữ, chỉ cần có thể sinh ra, đều là một đứa nhỏ!"

Trong phòng mọi người, trừ bỏ Từ lão thái thái, đều cảm thấy lời này của Từ Nghi Liên thực không tốt.

Thôi thị vội nháy mắt với muội muội của trượng phu, Từ Nghi Liên lại làm bộ như không thấy, tự thân vuốt ve bụng mình còn chưa lộ ra, thực sự kích thích Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán nghĩ đến đứa nhỏ không duyên phận kia của mình và Phó Dư Sâm, trong lòng giống như đao cắt, cái mũi ê ẩm, ánh mắt có chút ươn ướt.

Nàng nhìn bụng còn bằng phẳng của Từ Nghi Liên, trong đầu nháy mắt hiện lên vô số biện pháp làm nàng sẩy thai, cuối cùng vẫn kiềm chế lại.

Bích Vân đứng bên cạnh Từ Xán Xán, trao đổi ánh mắt với Từ Xán Xán, cười dài mở miệng nói: "Lúc mới nghi ngờ rất dễ sảy, thí dụ như lúc chỉ hoài một tháng hai tháng; ngược lại hoài ba tháng thì trên người ổn lại, không dễ sảy!"

Trong phòng im ắng, sắc mặt Từ Nghi Liên xanh mét, cũng không dám nói thêm nữa. Nàng nhớ tới trượng phu cực đoan bao che khuyết điểm kia của Từ Xán Xán, nhớ tới phó tam cô nương chết không minh bạch, còn có thị vệ như sói như hổ muốn đứng ngoài cửa, cuối cùng nuốt cổ khí cường kia xuống.

Chờ nước mắt Từ Xán Xán rút đi, thế này mới nhìn về phía Từ lão thái thái, mỉm cười mở miệng nói: "Tôn nữ có một việc cầu xin tổ mẫu!"

Từ lão thái thái nhìn nàng, không nói gì.

Từ Hàn thị vội hỏi: "Lão thái thái, Vương phi cầu xin ngài một chuyện đó!" Bà đem trọng âm đặt ở hai chữ "Vương phi" này.

Từ lão thái thái mẫn cảm nhất với người có địa vị, vội hỏi: "Xán Xán mời nói!"

Từ Xán Xán dịu dàng cười: " Nay thân thể con không tốt, Vương gia tiếp vào phụ thân và mẫu thân vào Thân Vương phủ, để tiện chăm sóc con."

Nàng thấy Từ lão thái thái vẫn chưa thông suốt, liền nói tiếp: "Chính là khoảng cách giữa Thân Vương phủ và nơi này của tổ mẫu ngài thật sự quá xa!"

Vì bây giờ Từ Vương thị là mẫu thân của Vương phi, Từ lão thái thái sợ bà ấy nhân cơ hội áp chế mình, đang muốn dùng gia pháp áp chế Từ Vương thị, bởi vậy lời Từ Xán Xán tuy nói rõ ràng như vậy nhưng Từ lão thái thái lại tựa hồ không nghe hiểu, cũng không tiếp lời.

Từ Hàn thị gặp bà bà không nói gì như thế, đang muốn mở miệng, Từ lão thái thái nhân tiện nói: "Nếu xa như vậy, phụ mẫu người chỉ ở mùng một, cuối tháng, phùng ngũ và phùng mười trở về thỉnh an ta lão thái thái là được!"

Từ Xán Xán mỉm cười không nói.

Bích Vân cười nói: "Ai u thực không khéo, mùng một, cuối tháng, phùng ngũ và phùng mười vừa vặn là ngày lễ phật của vương phi chúng ta, ngoại gia phu nhân vừa vặn muốn theo Vương phi lễ phật!"

Từ lão thái thái: "..."

Từ Nghi Liên không nhìn nổi nhất khi Từ Xán Xán hơn mình. Lúc Từ Xán Xán sẩy thai, nàng rất đồng tình với Từ Xán Xán;một khi Từ Xán Xán được thế phô trương đại, tâm nàng lập tức sinh khó chịu.

Bởi vậy, nghe Bích Vân nói xong, nhân tiện nói: "A, nhị tỷ tỷ, tỷ chừng nào thì thờ phụng phật giáo?"

Thôi thị thấy tiểu cô một lòng chạy như điên trên con đường đến chỗ đến, liền nhìn Từ Xán Xán hỏi: "Nhị muội muội, nghenói mấy ngày nữa muội muốn đến đại Tướng Quốc Tự làm lễ tạ thần?"

Từ Xán Xán ỷ vào thân phận mình, không muốn so đo với Từ Nghi Liên tại đây trong dạng trường hợp, liền cười nói: "Đúng vậy, tẩu tử."

Lại hỏi: "Tẩu tử có đi hay không? không bằng đi cùng cũng tốt làm bạn?"

Thôi thị cũng muốn thân cận với hoàng hậu tương lai, nghe vậy mừng rỡ: "Đa tạ nhị muội muội, chờ đến ngày ấy sai người ta báo cho ta trước một tiếng, ta cũng theo Vương phi ngài lễ phật dính chút phúc khí!"

Ai đều thích nghe lời dễ nghe, Từ Xán Xán cũng không ngoại lệ, nhất thời cũng cười: "Nhất định nhất định! Ta cũng muốn dính không khí vui mừng của tẩu tử đó!"

Nghe đến đó, mọi người đều vừa lòng, chỉ có Từ Vương thị nghĩ đến chuyện nữ nhi sẩy thai, lo lắng nhìn Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán nhìn ánh mắt sầu lo của mẫu thân, trong lòng lập tức chìm xuống. Ngồi ngồi rồi cáo từ rời đi.

Lúc lên xe, Từ Xán Xán thấp giọng dặn Bích Vân: "Nghĩ biện pháp dọa Từ Nghi Liên, bất quá đừng để nàng thật sự sẩy thai!" tuy rằng Từ Nghi Liên đáng ghét, nhưng đứa nhỏ trong bụng nàng cũng là một sinh mệnh, bởi vậy dọa nàng thì được rồi.

Bích Vân mỉm cười khẽ gật đầu, thấp giọng nói: "Vương phi xin yên tâm!"

Sau khi lên xe, Từ Xán Xán thế này mới nhớ tới Phó Dư Sâm dặn nàng mời phụ thân đến, vội sai Phó Dương đi nói một tiếng với phụ thân, mời phụ thân chạng vạng đến Quốc Công phủ.

Chờ mọi việc xong xuôi, nàng trước lệnh Phó Tùng dẫn người hộ tống phụ thân và đệ đệ hồi Thanh thân Vương phủ, sau đó mới theo Phó Dương và Hàn Thủy hộ tống trở về Quốc Công phủ.

Tiễn Từ Xán Xán rời đi, Từ Hàn thị bảo Thôi thị về trước nghỉ tạm, bản thân dẫn theo Từ Nghi Liên trở về Thanh Tâm viện.

Chờ khi trong nhà chính chỉ còn lại hai mẫu tử, Từ Hàn thị mới mở miệng trách cứ nữ nhi: "Ngươi sao dám nói chuyện với nàng như vậy? Ngươi choáng váng sao? Nam nhân nàng bao che khuyết điểm như vậy, ngươi cũng không phải không biết?một đầu ngón tay của Thanh thân Vương cũng có thể giết chết tướng công ngươi, ngươi dám châm biếm nàng?"

Từ Nghi Liên bị mẫu thân nói thì bật khóc: "Nương, con chỉ khó chịu bộ dáng khinh bỉ kia của nàng!"

Từ Hàn thị quát: "Vì nàng có chỗ dựa, lời này ngươi không thể nói, ngươi cẩn thận suy nghĩ cho ta!"

Từ Nghi Liên tiếng khóc lớn hơn. Sau khi mang thai, cảm xúc của nàng không tốt, rất dễ tức giận, đâm Từ Xán Xán vài câu, thấy mẫu thân như thế nàng cũng sợ hãi, nhưng lúc ấy lại không khống chế được bản thân.

Từ Hàn thị cũng chảy nước mắt.

Trưởng tử không chịu thua kém như vậy, con dâu cũng hiểu chuyện, vì sao oan gia này lại không hiểu chuyện!

Bà dùng khăn tay lau nước mắt, lại nói: "Ngươi cũng thấy thị vệ của nàng, tuy rằng người người tuấn tú, nhưng người nàokhông mang theo sát khí? Phụ thân ngươi nói những người này đều là trải qua chiến trường giết địch, người người liếm máutrên lưỡi đao, nếu Thanh thân Vương phi ra lệnh một tiếng, bọn họ cho dù giết ngươi, Thanh thân Vương cũng có thể che giấu đi, ngươi đã quên chuyện Phó tam cô nương sao!"

Từ Nghi Liên càng nghe càng sợ hãi, vội hỏi: "Nương, mấy ngày này con ở với người!"

Thấy nữ nhi sợ hãi, Từ Vương thị thở dài, không nói thêm nữa.

Sau khi ngủ trưa dậy, Lưu Huỳnh đỡ Từ Nghi Liên tản bộ trong viện.

Doãn di nương và Tôn di nương lại đây thỉnh an Từ Hàn thị, thấy Từ Nghi Liên liền dừng lại nói vài câu.

Từ Nghi Liên nhìn Doãn di nương dáng người tinh tế ngũ quan tú lệ, trong lòng không thích, làm như không nghe thấy, vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước.

Doãn di nương lôi kéo Tôn di nương đứng một bên nhìn Từ Nghi Liên rời đi.

Lúc này, Từ Nghi Liên và Lưu Huỳnh chỉ lo nhìn phía trước, Doãn di nương nhân cơ hội giữ chặt tay Tôn di nương, đi về phía trước đưa chân dẫm lên váy Từ Nghi Liên.

Từ Nghi Liên đang đi về phía trước, thình lình váy bị dẫm, thân mình lảo đảo ngã về trước.

Doãn di nương đã nhanh chóng thu chân lại, liếc nhau với Tôn di nương, trên mặt hai người đồng thời hiện lên điểm kinh hoảng: "Tam cô nương làm sao vậy? Tam cô nương!"

Miệng hai nàng la toáng lên, đâm tay trát chân định đến đỡ.

Đầu tiên, Lưu Huỳnh hoảng một chút, chờ nàng nhớ đến quay lại đỡ, Từ Nghi Liên đã ngã sấp xuống đất, phát ra tiếng hét thảm thiết.

Doãn di nương và Tôn di nương cũng không đến đỡ, mà lập tức chạy đến chính đường, miệng hô to: "Phu nhân! Phu nhân! Tam cô nương ngã sấp xuống!"

Từ Hàn thị đang uống trà, lúc này chạy hoang mang rối loạn, cũng không cố ra vẻ, bổ nhào đến nhân tiện nói: "Con ta, sao con lại ngã vậy?"

Từ Nghi Bằng biết tin muội muội ngã, cũng không hỏi nhiều, lệnh gã sai vặt dắt ngựa chạy như bay đến Thanh thân Vương.

Từ Nghi Liên thai vốn không ổn, chờ Từ Thuận Hòa mang hòm thuốc cưỡi ngựa theo chạy như bay Từ Nghi Bằng đến, Từ Nghi Liên đã chảy rất nhiều máu.

Thai nàng chung quy không giữ được.

Từ Đình Hòa đứng sau bình phong, nhìn mặt đệ đệ đồng dạng uể oải: "Thuận Hoà à, ta làm sao có thể giao phó cho Mã ân tướng đây!"

Từ Thuận Hòa không nói chuyện. Ông không dám nói cho ca ca, chất nữ thuở nhỏ sống an nhàn sung sướng, bởi vì khôngvận động nhiều, thân thể vốn dĩ gầy yếu, cái thai này không còn, tương lai vẫn khó nói có thể mang thai lại không!

Sau khi Từ Nghi Liên tỉnh lại đầu tiên là khóc một trận, chờ nàng định thần lại thì đã ngày hôm sau.

Từ Hàn thị tất nhiên sẽ thẩm vấn Lưu Huỳnh, Doãn di nương và Tôn di nương có mặt ở đó.

Cái sai của Lưu Huỳnh tất nhiên ở chỗ đỡ không được, Doãn di nương và Tôn di nương lại làm bản thân sạch sẽ: "Phu nhân, thiếp thân lúc ấy cách xa tam cô nương hai bước đó!"

Kết quả xử lý chuyện này là Lưu Huỳnh bị bán đi, Doãn di nương và Tôn di nương bị cấm túc ba tháng.

Chờ trong phòng chỉ còn lại Tôn di nương và Doãn di nương, Tôn di nương mới nói: "Tỷ tỷ vất vả rồi!" Nàng được Phó Dư Sâm phái đến nằm vùng ở Từ phủ thị lang, lại lôi kéo Doãn di nương xuất thân từ nhà Từ Thuận Hòa, hai người kết thành đồng minh.

Doãn di nương thấp giọng nói: "Muội muội không cần phải khách khí, ta cũng là người của nhị cô nương!" Nhị lão gia vốn dĩ mua nàng, cứu sống cả nhà nàng, nói nàng hầu hạ nhị cô nương cho tốt, lại bị lão thái thái và đại lão gia cưỡng chế cho đại lão gia, khi đó nàng mới mười lăm tuổi, nàng nghĩ đến đây liền hận toàn bộ người Từ phủ thị lang.

Phó Dư Sâm đi từ trong cung, an bài chuyện sứ giả Tích Lâm yết kiến, rốt cục tìm được thời gian đưa Chu anh đến phủ Bắc đại tướng quân Dương Thụy trấn thủ Liêu Nam, để Dương Thụy cùng đi với Chu anh.

Chu anh lưu luyến Phó Dư Sâm, thấy Phó Dư Sâm rời đi, vội lớn giọng gọi hắn: "Đại ca, có chuyện thì kêu đệ trở về!"

Dương Thụy bên cạnh thấy thì biết vị tổng binh quan này thật ngây thơ, không khỏi nở nụ cười: ngây thơ thì tốt rồi khống chế!

Chờ bách quan ở ngoài thành để tiễn đưa chính thức xuất phát, Dương Thụy nhìn mưu sĩ Lâu Thế Huân của Phó soái dẫn theo hai vạn cấm quân theo Chu anh: "..." Phó Dư Sâm làm ca ca quyền đấm cước đá với đệ đệ, nhưng gặp sự tình vẫn rất thương đệ đệ!

Phó Dư Sâm ngồi kiệu nhỏ ra khỏi phủ Dương Thụy, thị vệ vây quanh về Quốc Công phủ.

Trở lại sân ngoại thư phòng, Phó Dư Sâm vừa dẫn Ngọc Minh và Phó Liễu vào thư phòng nhỏ, Lương Khánh Hạ liền bước vào bái kiến Phó Dư Sâm.

hắn nhìn Ngọc Minh và Phó Liễu ngồi đó, nhân tiện nói: "Vương gia, nếu không trước bảo Ngọc tướng quân và Liễu tiểu ca tránh đi một chút?"

Ngọc Minh và Phó Liễu nghe vậy lập tức đứng lên.

Phó Dư Sâm vốn dĩ đang đăm chiêu, nghe Lương Khánh Hạ nói xong, chỉ nói tiếng "không cần".

Lương Khánh Hạ biết hắn tín nhiệm Ngọc Minh và Phó Liễu, nên cũng không đề phòng, bắt đầu nói biện pháp của hắn: "Vương gia, Thư Uẩn Chi sẽ hộ tống với mẫu thân Thư phu nhân đến Tướng Quốc Tự dâng hương, ngài có thể mang Vương phi đi dâng hương, nếu hắn bất kính với Vương phi, chúng ta có thể trừng phạt tại chỗ, bức Thư Liên Vân phản kích!" Bây giờ, Thư Liên Vân canh giữ con rất chặt, mà Thư Uẩn Chi cũng đột nhiên giống như trưởng thành, cẩn thận dè dặt, rất khó tìm sơ hở của hắn. Nhược điểm duy nhất của Thư Uẩn Chi đó là hắn đối Thanh thân Vương phi thần hồn điên đảo không thể tự kềm chế!

Phó Dư Sâm im lặng.

Ánh mắt Ngọc Minh và Phó Liễu lóe ra, cũng im lặng.

Lương Khánh Hạ thấp giọng nói: "Đại trượng phu làm đại sự không từ thủ đoạn!"

Lại nói: "Vương phi an toàn không thành vấn đề!"

Phó Dư Sâm nghe xong nhìn Ngọc Minh, nói: "Ngươi đến nói đi!"

Ngọc Minh bước lên từng bước nói: "Thuộc hạ đã tự mình tìm một nữ tử rất giống thiếu phu nhân, ngày mai để nàng đi dâng hương. Bất quá, thuộc hạ cho rằng ngoại trừ Thư Uẩn Chi, tuyệt đối không thể để những người khác xem nàng như Vương phi."

Lương Khánh Hạ suy nghĩ một chút, liền nhìn Phó Dư Sâm, nói: "Lương Mỗ có thể gặp nữ tử này không?" hắn xác định mộtchút, nếu muốn làm Thư Uẩn mắc bẫy, nhất định phải thực giống Vương phi mới được!

Phó Dư Sâm im lặng, một lát sau lạnh lùng nói: "Sau khi chuyện thành công, phải giết chết nàng ta!"

Ngọc Minh, Phó Liễu và Lương Khánh Hạ đáp "Vâng", lui xuống thu xếp công việc.

Thư phòng nhỏ bố trí rất đơn giản, sinh long, vô cùng ấm áp, Từ Xán Xán sai người đưa hoa Thủy Tiên tới đặt ở giàn trồng hoa văn sau án thư, nhụy hoa tuyết trắng cùng cánh hoa vàng nhạt đã nở rộ, tản ra hương thơm sâu kín.

Phó Dư Sâm ngồi ở sau án thư, mắt phượng sâu thẳm nhìn hoa Thủy Tiên. hắn không thể để danh dự khuê phòng của Từ Xán Xán bị một chút ảnh hưởng được, chuyện giết Thư Uẩn Chi này hắn nhất định phải tự mình chủ trì.

Thính Vũ dẫn Từ Thuận Hòa tới gặp Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm vội đứng lên nghênh đón: "Phụ thân mời vào!" Từ Xán Xán luôn yêu kiều kêu Từ Thuận Hòa "Phụ thân", Phó Dư Sâm cũng tự giác gọi theo nàng.

Từ Thuận Hòa nghe hiền tế xưng hô với mình là "phụ thân" biến thành thân thiết hơn gần "Phụ thân", nhất thời tuổi già an lòng, đã quên bản thân còn chưa đến ba mươi bốn tuổi, làm ra vẻ ông cụ non nói: "A Sâm, ngươi cũng ngồi đi!"

Hai người ngồi xuống ghế tựa bọc vải thêu phong lan màu xanh biếc ở bên phải. 

Từ Thuận Hòa ngồi xuống quan sát một chút vải bọc xanh, cười nói: "Cái này chắc là Xán Xán thêu?!"

Phó Dư Sâm nhìn thêu kia có chút vụng về, không khỏi híp mắt nở nụ cười.

Hai ông tế nghĩ đến Từ Xán Xán châm tuyến không tốt, lại rất thích thêu làm quần áo cho bọn họ, liền nhìn nhau cười, mộtđiểm nhỏ ngăn cách cũng không có.

Nghe Phó Dư Sâm nói để ông tiến cung chẩn bệnh cho Vĩnh An Đế, trên mặt Từ Thuận Hòa nhất thời kinh ngạc: "A Sâm, ngươi xác định để ta tiến cung?" Phải biết rằng, Từ Xán Xán gả cho A Sâm, ngay cả đại ca cũng không bao giờ đề cập tới chuyện để ông tiến cung bắt mạch cho Vĩnh An đế, chỉ ngóng trông Vĩnh An đế sớm ngày về trời!

Khuôn mặt tuấn tú của Phó Dư Sâm hiện lên một tia xấu hổ, rũ mắt xuống, lông mi đen dày che khuất sóng mắt sâu thẳm, chậm rì rì nói: "Nhạc phụ cũng không phải thần y thuốc đến bệnh trừ!"

Từ Thuận Hòa vừa nghe, ánh mắt sáng lên, dần dần hiểu ra, nhìn Phó Dư Sâm, chậm rãi nói: "A Sâm, ta nhất định hết sức."

Phó Dư Sâm nhìn nhạc phụ nở nụ cười, không hề đề cập chuyện này nữa.

Từ Thuận Hòa vừa rời đi, Bích Vân liền đến đây. Nàng thừa dịp Vương phi ngủ, để Chu Nhan canh giữ, tự mình lặng lẽ ra ngoài.

Bước vào thư phòng nhỏ, Bích Vân liền "Phù phù" một tiếng quỳ xuống, cúi đầu, nói: "Vương gia tha mạng!"

Mặt Phó Dư Sâm không chút thay đổi nhìn nàng, cũng không định nói chuyện.

Bích Vân cố gắng bình tĩnh lại, sắp xếp ngôn ngữ lại một chút, thành thật tự thuật lại Từ Nghi Liên luôn kích thích Từ Xán Xán, dẫn đến chuyện Từ Xán Xán thương tâm rơi lệ, sau đó lại nói chuyện Vương phi để mình nghĩ biện pháp trừng phạt, mà bản thân hận Từ Nghi Liên thất lễ với Vương phi, cố ý không nói rõ ràng với Tôn di nương và Doãn di nương, đến chuyện Từ Nghi Liên sẩy thai nói một lần.

Phó Dư Sâm nghe xong lại nở nụ cười —— rốt cục Xán Xán đã biết bảo vệ bản thân!

hắn mở miệng bảo Thính Vũ: "Thưởng cho Bích Vân năm trăm lượng bạc!"

Bích Vân vừa nghe, khó tin ngẩng đầu nhìn Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm lạnh lùng cười, nói: "Nếu ai dám làm Vương phi mất hứng, vậy các ngươi phải hết sức làm cho người đó khôngcao hứng nổi, nếu sự tình các ngươi không làm được, lập tức tới tìm ta!"

Bích Vân nghe vậy mừng rỡ, dập đầu ba cái, vui mừng cầm ngân phiếu năm trăm lượng lui xuống.

Trở lại Trúc Thanh viện, Bích Vân thấy Hôi Tuệ và Bạch Chỉ đứng ở cuối hành lang ngoài nhà chính, gật đầu, đi vào nhà chính.

Trong nhà chính im ắng, chỉ có Chu Nhan ngồi thêu đôn đáy giày cho Vương phi. Bích Vân lặng lẽ bước tới, đưa lưng về phía cửa nhà chính đưa ngân phiếu năm trăm lượng cho Chu Nhan xem.

Chu Nhan cười, thấp giọng hỏi nói: "Ngươi sao có nhiều bạc như vậy?"

Bích Vân trước thấp giọng nói: "Thấy người có phần, chia ngươi một nửa!" Sau đó hạ giọng đem sự tình cẩn thận nói lại mộtlần.

Chu Nhan nghe vậy nở nụ cười: "Ngươi làm đúng!"

Chúc cả nhà năm mới vui vẻ, sức khỏe dồi dào, gặp nhiều may mắn