Edit: MinBeta: Maria–Dường như Ân Tư Thu nhận được câu trả lời thỏa mãn, tâm trạng cô trở nên vui vẻ hẳn lên, đôi mắt luôn ánh lên nụ cười.
Cả bữa ăn kéo dài mấy tiếng đồng hồ. Cuối cùng, không ai còn động đũa nữa, tất cả chỉ uống bia và trò chuyện, trong phòng rất ồn ào.
Ân Tư Thu vốn không thích uống rượu, cô ngồi một lúc thì bị Đinh Tình kéo ra ngoài trung tâm thương mại mua trà sữa, để lại Thẩm Phong một mình.
Ngay lập tức, anh như bị một cảm giác trống rỗng và hỗn loạn khổng lồ nhấn chìm, cả người có chút lạc lối, mơ hồ.
Thẩm Phong không hiểu tại sao mình lại như vậy. Điều này hoàn toàn không giống anh chút nào. Không, đúng hơn là anh chưa bao giờ như vậy.
Tại sao lại thế chứ?
Nhưng chưa được bao lâu, Châu Gia Kỳ như nhận ra Thẩm Phong đang ngồi một mình, bèn cầm ly bước lại gần và ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, phá vỡ dòng suy nghĩ của anh.
“Thẩm Phong, nãy giờ chưa có cơ hội chào hỏi cậu… Tớ nhớ cậu vào học trường Đại học F, Y khoa đúng không?”
Thẩm Phong khẽ “ừ” một tiếng. Sau đó, anh hỏi lại: “Còn cậu thì sao?”
Châu Gia Kỳ có chút bất ngờ, dường như không ngờ Thẩm Phong lại quan tâm đến chuyện của người khác. Một lúc lâu sau, cậu ấy mới cười đáp: “Tớ không được như cậu, học đại học lơ mơ quá, không đảm bảo học nghiên cứu được nên tớ định ra trường đi làm luôn.”
Thẩm Phong nói: “Cũng tốt mà.”
“Ân Tư Thu thì sao? Tớ nghe Đinh Tình nói cô ấy cũng không định học tiếp thạc sĩ.”
“Ừ, cô ấy đã tìm được việc rồi.”
Châu Gia Kỳ hỏi: “Ở đâu vậy?”
“Ở…”
Thẩm Phong khẽ nhíu mày.
Ân Tư Thu làm việc ở đâu nhỉ? Anh đã nghe qua tên công ty đó một lần, đáng lẽ không thể quên được…
May mà Châu Gia Kỳ thấy anh có vẻ không ổn nên không hỏi tiếp, chỉ đùa cợt: “Hai cậu cũng xem như cặp đôi duy nhất của lớp mình đấy, tớ còn mong sớm được dự đám cưới của hai người. Nhưng cậu học chương trình tám năm, còn bốn năm nữa mới tốt nghiệp nhỉ? Có kế hoạch gì chưa? Đến lúc đó phải mời bọn tớ đấy nhé.”
“Chắc chắn rồi.”
Thẩm Phong mỉm cười nhẹ nhàng, nâng ly chạm nhẹ vào ly của Châu Gia Kỳ.
Việc này, vài tháng trước anh đã có kế hoạch đưa vào danh sách. Tuy Thẩm Phong đến 26 tuổi mới tốt nghiệp nhưng việc kết hôn không nhất thiết phải chờ đến lúc đó.
Anh sẽ bắt đầu sắp xếp từ bây giờ. Cầu hôn, ra mắt ba mẹ, đặt váy cưới, khách sạn và chuẩn bị tiệc cưới. Một quy trình đầy đủ cũng phải mất ít nhất một năm.
Chưa kể còn phải mua nhà, giám sát việc trang trí nội thất…
Anh muốn mang đến mọi thứ tốt đẹp nhất cho Ân Tư Thu. Đương nhiên, mọi thứ phải được chuẩn bị hoàn hảo.
Thẩm Phong cúi đầu, nhấp một ngụm bia, đắm chìm trong suy tư.
…
Hơn 9 giờ tối, bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc trong tiếng cười nói vui vẻ.
Châu Gia Kỳ tiễn cô Bàng lên taxi trước rồi dẫn mọi người đến địa điểm tiếp theo là quán karaoke bên cạnh, Ngân Nhạc Địch.
Ân Tư Thu và Thẩm Phong đi ở phía sau cùng đoàn người.
Có lẽ do tâm trạng tốt nên khuôn mặt Ân Tư Thu trắng hồng, đôi lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện, tay cô nắm chặt tay áo của Thẩm Phong, vô cùng thân mật.
Nghĩ một lúc, cô khẽ hỏi: “Thẩm Phong, ban nãy khi bọn em ra ngoài, lớp trưởng đã nói gì với anh thế?”
Lúc Ân Tư Thu và Đinh Tình quay lại phòng, chỉ thấy hai người họ ngồi cùng nhau, trên mặt Thẩm Phong còn có biểu cảm kỳ lạ, dường như đang trầm ngâm điều gì đó.
“Không có gì đâu, chỉ nói chuyện linh tinh thôi.”
Ân Tư Thu cười tinh quái: “Có phải có bạn nào trong lớp bí mật tỏ tình với anh không?”
“Ân Tư Thu, đừng có nghĩ lung tung.”
“Không phải đâu mà, đây là tiết mục truyền thống của các buổi họp lớp đấy. Anh không xem phim truyền hình à, thường thì sẽ có mấy tình tiết như vậy mà.”
Kỳ nghỉ đông vừa rồi cô đã cày rất nhiều phim, nói đến đây cũng rất tự tin.
Thẩm Phong không nói gì, chỉ nhéo nhẹ tai cô như cảnh cáo.
Chớp mắt, biển hiệu Ngân Nhạc Địch đã ở ngay trước mặt.
Bỗng dưng, Thẩm Phong dừng lại.
Ân Tư Thu cũng theo đó mà khựng lại, ngạc nhiên quay đầu hỏi: “Sao vậy?”
Ngập ngừng vài giây, Thẩm Phong trầm giọng: “Em vào trước đi, anh đi mua vài thứ.”
“Mua gì? Để em đi cùng anh luôn cho tiện.”
“Không cần đâu, em cứ vào trước. Vừa rồi còn kêu mỏi chân, giờ lại có sức đi cùng anh sao?”
Thẩm Phong bâng quơ trêu cô một câu.
Thẩm Phong giao Ân Tư Thu cho Đinh Tình rồi quay người, nhanh chóng bước theo con đường vừa đi đến.
Trung tâm thương mại này cách không xa trường Trung học Thực nghiệm Hải Thành, cũng gần nhà hai người, trước đây họ đã đến đây nhiều lần.
Thẩm Phong nhớ rằng tầng một có nhiều quầy hàng lớn.
Từ lúc nãy, trái tim anh như bị một sức mạnh bí ẩn khống chế, có chuyện gì đó dường như nhất định phải hoàn thành, không thể chờ thêm được nữa, càng lúc càng gấp gáp.
Chỉ một lát sau, Thẩm Phong sải bước vào quầy trang sức Cartier.
…
Ân Tư Thu vẫn không giỏi ca hát như trước đây, mỗi lần vào quán karaoke chỉ để tăng số lượng người, thậm chí không phải là người khuấy động không khí. Cô ngồi một mình trong góc một lúc rồi rút điện thoại ra.
Đúng lúc đó, một hơi thở quen thuộc dừng lại bên cạnh. Ân Tư Thu nghiêng mặt, cười tươi với ánh mắt long lanh và hàm răng trắng đều: “Anh đến rồi à?”
“Ừm.”
Thẩm Phong ngồi xuống bên cạnh cô, hơi thở có phần gấp gáp. Chưa đợi Ân Tư Thu hỏi, anh rút từ túi áo ra một cuộn kẹo Mentos, đưa đến trước mặt cô.
Ân Tư Thu hơi ngạc nhiên: “Anh đi mua kẹo à?”
“Em ăn không?”
“Ăn chứ!”
Cảnh tượng như tái hiện lại kỷ niệm. Cô gái nhỏ xé một đoạn bao bì, chuẩn bị đẩy một viên kẹo ra ngoài, nhưng cảm giác có chút gì đó không đúng. Cả người cô khựng lại, không dám tiếp tục xoa viên kẹo.
“…Là cái gì thế?”
Thẩm Phong khẽ cười: “Em tự nhìn đi.”
“Bộp” một tiếng, một chiếc nhẫn rơi vào lòng bàn tay Ân Tư Thu.
Thẩm Phong cười khẽ, ghé sát tai cô, nói bằng giọng chỉ đủ hai người nghe: “Kết hôn sớm đi, Ân Tư Thu.”
“…”
“Xin lỗi, anh thật sự không còn kiên nhẫn nữa… Em có đồng ý không?”
Phòng karaoke ồn ào náo nhiệt. Nhạc nền là một bài hát thịnh hành nhiều năm trước, làm cả phòng hát theo đầy phấn khích. Vì đã uống chút rượu nên mọi người không thể kiềm chế mà hát cùng.
Chỉ có góc nhỏ này, dường như tách biệt với thế giới bên ngoài, chỉ dành riêng cho hai người.
Ân Tư Thu chỉ do dự trong một khoảnh khắc, rồi lập tức đeo chiếc nhẫn vào ngón tay, giơ lên dưới ánh đèn mờ ảo đầy màu sắc.
“Không có kim cương à.”
Cô cười nói.
“Anh sẽ bù một chiếc to sau.”
“Được thôi, em đồng ý. Thẩm Phong, anh biết mà, anh nói gì em cũng đồng ý. Bởi vì, Ân Tư Thu thích Thẩm Phong nhất.”
Trong khoảnh khắc, trái tim Thẩm Phong ngập tràn niềm vui lớn lao.
Anh định nói điều gì đó nhưng cảnh tượng trước mắt bỗng như một thước phim, từng chút, từng chút một phai nhạt màu sắc.
“Vù” một tiếng.
Thẩm Phong mở to mắt, ngồi bật dậy, bắt đầu thở hổn hển, phía chân trời xa xa đã ửng sáng.
Thì ra, đó chỉ là một giấc mơ.
Làm gì có Ân Tư Thu ở tuổi 22.
Làm gì có cơ hội nào cho anh có thể cầu hôn Ân Tư Thu.
Hóa ra, tất cả những niềm vui, nỗi gấp gáp, sự háo hức đó đều chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Bảo sao.
Bảo sao Ân Tư Thu chẳng hề thay đổi.
Vì cô mãi mãi trẻ trung, xinh đẹp, không bao giờ già đi.
Cô mãi mãi chỉ sống trong giấc mơ của Thẩm Phong.
Thẩm Phong xoay người xuống giường, đi vào bếp rót một ly nước.
Hôm nay trời nắng đẹp.
Có lẽ, Ân Tư Thu đang nhớ anh.
Thẩm Phong nắm chặt ly nước, khẽ mỉm cười với khoảng không vô định.
“Ân Tư Thu, buổi sáng tốt lành.”
[Hết]
–
Lời tác giả:Truyện đăng online đến đây là kết thúc. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ từ đầu đến cuối.Nếu có thể, hãy cho Điềm Điềm năm sao nhé =v=Sau này có thể sẽ viết thêm vài chương ngoại truyện cho phiên bản sách nha.Hết chương 32!
HOÀN