Bầu không khí như ngưng đọng lại trong chốc lát.
Bên trong phòng, một sự im lặng tuyệt đối bao trùm.
Thẩm Phong cũng không vội, cậu dựa lưng vào ghế, động tác thong thả, điềm tĩnh chờ đợi những lời còn dang dở của Ân Tư Thu.
Nhưng Ân Tư Thu lại do dự.
Thành thật mà nói, cô không phải là một người hoàn toàn vị tha.
Hay nói đúng hơn, từ lúc phát hiện ra căn bệnh, những ngày tháng chịu đựng sự giày vò của nó đã khiến cô mất đi lý trí.
Cô thực sự muốn ích kỷ một lần.
Thế nhưng, khi ánh mắt đối diện Thẩm Phong, Ân Tư Thu vẫn không khỏi do dự.
Chàng trai trước mặt là người cô yêu nhất.
Từng yêu.
Bây giờ vẫn thế.
Từ khi cô 14 tuổi, cậu là ánh sao cô luôn theo đuổi, luôn ngưỡng mộ suốt bao năm dài đằng đẵng.
Ân Tư Thu không muốn quá bi quan, nhưng cô cũng không thể thoát khỏi thực tế, buộc mình phải lạc quan.
Bệnh tình sẽ tiến triển thế nào?
Tế bào ung thư liệu có tiếp tục lan rộng không?
Không ai có thể chắc chắn được.
Cô không dám nhìn xa về tương lai của mình, nhưng cô biết chắc rằng tương lai của Thẩm Phong sẽ rực rỡ và đầy hứa hẹn, chắc chắn cậu sẽ có vô hạn khả năng.
Cô không thể ích kỷ, không thể ràng buộc cậu bằng những xiềng xích, không thể kéo cậu xuống, không thể để cậu cảm thấy bất kỳ cảm giác tội lỗi nào.
Tuyệt đối không thể.
Một lúc sau, Ân Tư Thu thở dài nhẹ nhõm, mở miệng phá vỡ sự im lặng.
Cô nói: “Mấy hôm nay ngày nào ở trường cũng ăn đủ các món, đã ăn suốt nửa tháng rồi, hôm nay thật sự không muốn ăn nữa. Xin lỗi, lẽ ra tớ nên nói với cậu sớm, đã lãng phí quá nhiều… Hay là, chút nữa chúng ta gọi đồ nướng về làm bữa khuya nhé, được không?”
Thẩm Phong nghiêng đầu, gọi cô: “Ân Tư Thu.”
“Ừm.”
“Cậu chỉ muốn nói với tớ điều này thôi sao?”
Không lý do gì lại làm bầu không khí trở nên nặng nề như vậy, Thẩm Phong không tin lắm.
Ân Tư Thu cười gượng, gãi nhẹ má, thì thầm: “Ừ, đúng rồi.”
“Nhìn vào mắt tớ.”
Hai ánh mắt chạm nhau.
Trong giây lát, cuối cùng Ân Tư Thu cũng cúi đầu chịu thua.
Cô cụp mắt xuống, đứng dậy trước, vội vã rời khỏi phòng ăn dưới tầng một.
Cô chỉ để lại một câu: “Tớ về phòng trước đây” rồi biến mất.
Ánh đèn trong biệt thự sáng rực, mọi thứ trước mắt đều rõ ràng như ban ngày.
Thẩm Phong khoanh tay trước ngực, lông mày nhíu chặt, biểu cảm cho thấy cậu đang chìm vào suy nghĩ.
Ân Tư Thu rất khác thường.
Rất bất thường.
Nhưng tạm thời cậu không thể nói rõ điều gì, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi và quan sát thêm.
Thực tế, đôi khi Thẩm Phong cũng lo lắng liệu mình có đang gây quá nhiều áp lực cho Ân Tư Thu, buộc cô quá chặt chẽ hay không.
Cô vốn dĩ hơi nhút nhát.
Hồi cấp ba, cô đã cẩn thận từng li từng tí, không tiếc công sức để tới gần cậu, có lẽ cô đã dùng hết dũng khí và sức mạnh của mình.
Ân Tư Thu đã dành cho cậu những tình cảm chân thành và tốt đẹp nhất.
Cậu không nên ép buộc cô thêm nữa.
Cứ từ từ vậy.
Thẩm Phong thở dài trong lòng.
Ở một phía khác.
Ân Tư Thu bước nhanh về phòng khách.
Cô khép cửa phòng lại.
Vì đã nằm trên giường bệnh quá lâu, cộng với những đợt điều trị, thể trạng của cô yếu dần theo bệnh tình, chỉ bước nhanh một đoạn cầu thang ngắn thôi mà cô đã cảm thấy mệt mỏi, hơi thở cũng dồn dập.
Cô dựa vào cánh cửa để nghỉ ngơi một chút.
Ân Tư Thu ngã xuống giường, vùi mặt vào gối, không kìm được tiếng nức nở.
Thẩm Phong, từ giờ trở đi, cậu phải sống cho chính mình.
May mà, chúng ta mới chỉ 18 tuổi.
Cậu sẽ sớm quên tớ thôi.
Như thế sẽ tốt hơn nhiều.
…
*
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ Quốc khánh, vẫn là cao điểm của mùa du lịch ngắn ngày.
Chuyến bay của Ân Tư Thu và Thẩm Phong hạ cánh đúng giờ tại Phổ Đà Sơn.
Phổ Đà Sơn thuộc quần đảo Chu Sơn, tuy không quá xa Hải Thành nhưng vẫn là một hòn đảo, bốn bề là biển, gió biển thổi mạnh, làm tóc mọi người bay tứ tung. Dường như đứng ở bất kỳ góc nào cũng có thể cảm nhận được hương vị mặn mòi của nước biển trong gió.
Lúc này, du khách ở tứ phía.
Không chỉ có người trung niên và cao tuổi mà cũng có không ít người trẻ tuổi, hầu hết đi theo nhóm ba đến năm người, cùng sánh bước bên nhau.
Ân Tư Thu và Thẩm Phong hòa mình vào đám đông, chẳng hề nổi bật.
Hai người nắm tay nhau, bước chậm rãi, thong dong đứng cuối hàng người, đón xe về khách sạn.
Nhìn từ xa, một người xinh đẹp gầy gò, một người cao ráo khôi ngô.
Hương vị thanh xuân tràn ngập.
Đẹp đẽ như một bộ phim lãng mạn.
…
Chẳng bao lâu, taxi đã đến khách sạn.
Theo kế hoạch, họ định nghỉ ngơi tại khách sạn một ngày, buổi chiều đi dạo quanh, tối đến ăn một bữa hải sản, rồi hôm sau sẽ bắt xe buýt đến chùa Phổ Tế.
Không ngờ kế hoạch không theo kịp biến đổi.
Tới khi trời tối, bên ngoài đột nhiên đổ mưa.
Họ phải hoãn lại bữa hải sản, quay về khách sạn ăn tối trước.
Nhà hàng nằm ở tầng hai khách sạn, ngồi gần cửa sổ có thể nhìn thấy đường chân trời xa xa.
Trong màn đêm và cơn mưa, biển trông như một con thú dữ đang gào thét. Nước biển là lớp áo giáp của nó, còn ngọn hải đăng chính là đôi mắt.
Ân Tư Thu chống cằm, ánh mắt dõi thẳng ra ngoài cửa sổ.
“Cậu đang nhìn gì thế?”
Thẩm Phong bỗng cất lời, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Ân Tư Thu giật mình quay đầu lại, khuôn mặt tái nhợt, không chút sắc hồng, ánh mắt như của một người già cỗi. Chỉ khi cô cười, người ta mới có thể nhận ra chút dấu vết rạng rỡ của một cô gái trẻ.
Cô chớp mắt, nhẹ nhàng đáp: “Tớ đang nghĩ, liệu mùa thu đến thì nước biển có dâng cao hơn không? Mực nước biển sẽ tăng lên chứ?”
“Ừ, là do sức hút của mặt trời.”
Thẩm Phong gật đầu.
Rõ ràng đây không phải điều mà cô thực sự đang nghĩ đến.
Môi Ân Tư Thu khẽ động: “Thẩm Phong, cậu có thích mùa thu không?”
“Tất nhiên rồi.”
“Tại sao? Là vì tên cậu có chữ ‘Phong’ trong ‘lá phong’ sao?” Hiếm khi thấy cô chăm hỏi như vậy.
Thẩm Phong nhướn mày: “Sao lại không thể là vì tên bạn gái của tớ có chữ ‘Thu’ chứ?”
Nghĩ kỹ thì hai người họ thực sự rất hợp.
Nghe vậy, Ân Tư Thu cúi đầu, tai cô bất giác đỏ lên.
Cô mím môi, khẽ thở dài: “Cậu nói thế thật là phiến diện, không tốt chút nào.”
Nhưng với cô, Thẩm Phong quả thật là mùa thu tuyệt vời nhất mà cô từng gặp.
…
Mưa chỉ rơi vài tiếng, đến rạng sáng thì ngừng.
Sáng hôm sau, Ân Tư Thu và Thẩm Phong mặc áo khoác mùa thu, bước trên mặt đất còn hơi ẩm ướt, xuất phát.
Có lẽ vì còn sớm nên trên xe buýt không có nhiều người trẻ tuổi.
Những cô bác lớn tuổi nói chuyện bằng đủ các phương ngữ, tạo nên một bầu không khí ồn ào, náo nhiệt.
Sau khi xuống xe buýt, chỉ cần đi thêm một đoạn là có thể nhìn thấy cổng chùa Phổ Tế.
Ngay cổng có một quầy bán nhang.
Ân Tư Thu kéo tay Thẩm Phong cùng đi mua nhang.
Trông cô rất thành kính, thấy vậy, Thẩm Phong không kìm được mà hỏi: “Cậu muốn cầu gì vậy?”
Ân Tư Thu đang mở gói nhang, nghe câu hỏi thì bất giác cứng đờ, cô ấp úng: “À… Chắc là cầu sức khỏe. Dù sao đã đến đây rồi mà.”
“…”
Thực ra Ân Tư Thu đã lớn lên trong một thế giới mơ hồ, cả đời cô chưa từng có tín ngưỡng tôn giáo nào, cũng không bao giờ thực sự kỳ vọng vào sự che chở của thần linh.
Nhưng lần này, cô lại cực kỳ thành tâm, theo dòng người bước vào ngôi chùa, quỳ xuống tấm đệm trước tượng Phật.
Tấm đệm không dày lắm, Ân Tư Thu không tính toán kỹ lực, khi quỳ xuống, đầu gối cô đau buốt.
Sắc mặt cô tái nhợt, móng tay cô bấu chặt vào lòng bàn tay, cô cố gắng không để lộ ra vẻ đau đớn.
Ngay lúc đó, Thẩm Phong cũng quỳ xuống tấm đệm bên cạnh cô.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ ngầm hiểu.
Sau đó, họ cùng quay đầu, hướng về phía tượng Phật.
Ân Tư Thu quỳ thẳng lưng, chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt lại, bắt đầu thầm cầu nguyện.
Cô cầu xin Phật tổ phù hộ cho chàng trai của mình, mong rằng cuộc đời cậu sẽ suôn sẻ, tương lai rộng mở thênh thang.
Tình yêu và sự trân trọng của cô, tất cả đều gửi gắm vào Phật.
Thực ra đến lúc này, cơ thể Ân Tư Thu bên dưới lớp áo đã gầy trơ xương, dường như không còn sức sống nên mọi ước nguyện của cô chỉ có thể gửi gắm vào tín ngưỡng mà thôi.
Tượng Phật cúi đầu, ánh mắt từ bi nhìn xuống thế gian, như muốn trao hết sự bao dung và từ bi cho muôn loài chúng sinh.
…
Nhưng Ân Tư Thu hoàn toàn không ngờ rằng, Thẩm Phong ngay bên cạnh cũng đang cầu nguyện trước tượng Phật.
Ước nguyện của cậu nhỏ bé hơn rất nhiều so với của Ân Tư Thu.
Cậu chỉ mong rằng Thẩm Phong và Ân Tư Thu có thể đi đến cuối cùng.
Sống bên nhau trọn đời.
Dù là hạnh phúc hay khổ đau.
…
Sau khi vái lạy xong.
Khi đứng dậy, cơn đau làm mặt Ân Tư Thu trắng bệch, mồ hôi gần như đã chảy ra từ trán.
Cô vội quay mặt đi, cố gắng giấu hết mọi dấu hiệu.
May là chùa Phổ Tế đông đúc, khó tránh khỏi việc chen lấn, xô đẩy.
Khi họ vừa bước ra khỏi chùa đã bị dòng người đẩy tách ra xa, chìm trong đám đông khách du lịch.
Ân Tư Thu không vội di chuyển, cô đứng yên chờ một lát.
Quả nhiên, chưa đầy một phút, Thẩm Phong đã lách qua dòng người, tìm thấy cô và bước tới bên cạnh.
Ân Tư Thu mỉm cười, hai lúm đồng tiền nhỏ trên khóe miệng hiện rõ.
Cô giơ tay, chỉ về phía trước, nói: “Tớ muốn xin một chuỗi hạt Phật được khai quang, cậu thấy có được không?”
Làm sao Thẩm Phong từ chối được, tất nhiên là chiều theo cô.
Hai người cùng nhau đi vào gian hàng trong chùa, nơi bán hạt Phật, tượng Phật và kinh Phật.
Bên trong, các tượng Phật đều được mạ vàng, được bày biện lộng lẫy trong các tủ kính.
Trông rất lấp lánh, nhưng vẫn giữ được vẻ trang nghiêm và tôn kính.
Ân Tư Thu hoàn toàn không hiểu gì về những thứ này.
Cô đi một vòng, chọn lựa theo ý thích của mình, cuối cùng chọn được hai chuỗi hạt tay từ gỗ tử đàn.
Một chuỗi có hạt lớn hơn, chuỗi kia nhỏ và tinh tế hơn, nhưng cả hai đều có chiều dài tương tự, khi đeo lên tay có thể quấn được hai đến ba vòng.
Theo lời dặn của vị trụ trì, cô cầm hai chuỗi hạt đi bái Phật.
Sau đó, cô đưa chuỗi hạt lớn hơn cho Thẩm Phong.
“Thẩm Phong, giờ chuỗi hạt này là chuỗi hạt Phật mà tớ đã xin qua trước Bồ Tát, nếu không phiền, cậu hãy đeo nó nhé, biết đâu thật sự sẽ phù hộ cho cậu.”
Lần này, Thẩm Phong không cười.
Cậu cẩn thận quấn chuỗi hạt lên cổ tay mình, động tác rất tỉ mỉ và nghiêm túc.
Chuỗi hạt gỗ tử đàn làm nổi bật làn da trắng của cậu.
Thêm vào đó, với khí chất điềm đạm và cuốn hút của Thẩm Phong, chuỗi hạt Phật trên tay cậu mang một cảm giác trầm mặc, đầy vẻ thiền định.
Cậu nhẹ nhàng nói: “Được, tớ sẽ luôn đeo nó.”
Nghe vậy, mắt Ân Tư Thu cay xè, cô vội quay người lại, giả vờ như đang xem thứ gì khác.
…
Ân Tư Thu cảm thấy kiệt sức, bèn kiếm cớ với Thẩm Phong.
Hai người không leo núi nữa mà quay về khách sạn theo đường cũ.
Cuối cùng, họ cũng đã có bữa hải sản như đã dự định.
Nhưng kế hoạch của Thẩm Phong đưa Ân Tư Thu đi thăm các đảo khác ở Chu Sơn đã không thực hiện được vì Ân Tư Thu nhận được cuộc gọi từ gia đình, cô phải kết thúc sớm chuyến đi và quay về Hải Thành.
*
Ngày 6 tháng 10.
Ngày thứ hai trước khi kỳ nghỉ ngắn kết thúc.
Ân Tư Thu đã hoàn tất thủ tục và trở lại bệnh viện, bắt đầu giai đoạn điều trị tiếp theo.
Đêm về.
Đèn phòng bệnh đã tắt.
Ân Tư Thu mò mẫm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, cẩn thận điều chỉnh kim truyền trên mu bàn tay rồi rúc mình vào trong chăn.
Trong chăn không có ánh sáng, chỉ có màn hình điện thoại phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Mũi cô tràn ngập mùi thuốc khử trùng.
Mọi thứ, vừa chân thực vừa mơ hồ.
Cô mở khung chat với Thẩm Phong.
Cuộc trò chuyện vẫn dừng lại ở ban ngày, Thẩm Phong hỏi cô khi nào về trường, cậu định lái xe đưa cô đi.
Ân Tư Thu vẫn chưa trả lời.
Dường như Thẩm Phong không hiểu, vào khoảng 7 giờ tối, cậu lại gửi thêm một dấu hỏi.
Thẩm Phong: “?”Ân Tư Thu nhìn chằm chằm vào đó một lúc, sống mũi cô bắt đầu cay.
Nhưng cô không thể khóc.
Bởi vì buổi sáng lúc bác sĩ kiểm tra phòng đã nói với cô rằng, cô hiện tại cần phải truyền dinh dưỡng mỗi ngày.
Khóc một trận, có lẽ buổi truyền dinh dưỡng hôm nay sẽ uổng phí.
Cô cắn chặt môi, đầu ngón tay bắt đầu gõ từng chữ một.
Cô soạn xong một câu, lại ngừng lại, như thể đã trôi qua một vạn năm dài.
Cuối cùng, Ân Tư Thu hạ quyết tâm, nhấn nút gửi.
Ân Tư Thu: “Thẩm Phong, chúng ta chia tay đi. Tớ cảm thấy tình yêu này không giống như tớ đã tưởng tượng. Cậu rất tốt, nhưng tớ vẫn thích Thẩm Phong cách tớ rất xa, rất xa. Xin lỗi cậu.”Ngay giây tiếp theo, cô lập tức đưa cậu vào danh sách đen.
Làm xong tất cả, Ân Tư Thu tắt điện thoại.
Không thể khóc.
Cô tự nhủ với chính mình.
Quả thực không nên khóc.
Ít nhất, cô đã từng, dù chỉ là thoáng chốc, chạm vào ánh trăng băng giá đó.
Cái kết cũng đủ hoàn hảo.
Vậy là đủ rồi.