“Đêm đen dần lùi xa, câu chuyện của chúng ta chưa kết thúc.” —— “Lửa” của Rumi.*
Sau khi xác định được là Thẩm Phong muốn nộp đơn vào Đại học F, Ân Tư Thu đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Có lẽ là vì lưỡi dao treo trên đầu cuối cùng đã không rơi xuống.
Thẩm Phong quyết định ở lại Hải Thành, cô cũng không thể vào Đại học F.
Không còn bận tâm đến những yếu tố khác, Ân Tư Thu bắt đầu nghĩ đến tương lai của mình một cách cẩn thận hơn.
Chính sách thi đại học ở Hải Thành khác với các thành phố khác, vẫn chưa triển khai kỳ thi tuyển sinh mới, vẫn là mô hình chọn môn theo kiểu “3+1”. Nguyện vọng chia thành khối khoa học xã hội và khối khoa học tự nhiên, nhưng trong mỗi khối, lại rất ít chuyên ngành yêu cầu phải chọn môn cụ thể.
Điều này có nghĩa là môn “+1” mà Ân Tư Thu chọn trong những năm học trung học phổ thông là Hóa học, nhưng điều đó không có nghĩa rằng cô chỉ có thể chọn các ngành liên quan đến Hóa học khi vào đại học, mà có thể chọn các ngành khác.
Những ngành như Vật lý, Toán ứng dụng, hoặc Y học đều là những lựa chọn khả thi.
Ân Tư Thu không có sở thích đặc biệt nào. Sau khi suy đi tính lại, cô quyết định ưu tiên chọn trường, trong số các trường tốt nhất mà cô có thể vào, cô sẽ lựa chọn ngành sau.
Sau khi so sánh kỹ càng, tất cả các nguyện vọng song song của cô đều được xác định.
Bảng nguyện vọng đã nộp, mọi thứ xem như đã “xong” theo một cách nào đó.
Sau đó, tất cả sẽ phụ thuộc vào ý trời.
Thời gian trôi qua một cách lặng lẽ, cuối cùng đã vào hè.
Thời tiết ở Hải Thành năm nay không giống như mọi năm, dù nhiệt độ tăng dần nhưng không quá oi bức, nhìn chung vẫn khá dễ chịu.
Có vẻ như là một điềm tốt.
Như thường lệ, trường trung học Thực nghiệm Hải Thành kết thúc năm học vào đầu tháng sáu, để lại một tuần cho học sinh tự giải đáp thắc mắc và rà soát lại những phần còn thiếu.
Ân Tư Thu và Đinh Tình đều không muốn đến trường, họ quyết định hẹn nhau trước, cùng nhau ôn tập tại một cửa hàng Burger King gần đó.
Đang là ngày làm việc, lại không phải giờ ăn nên cửa hàng Burger King gần như vắng tanh, yên tĩnh đến mức kỳ lạ.
Ân Tư Thu và Đinh Tình chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ.
Sổ ghi chép và vở bài tập trải đầy trên bàn, các tờ nháp và bút màu đủ loại cũng bày khắp nơi, khiến khay đồ ăn nhẹ bị đẩy vào góc.
Đinh Tình giải xong một bài hàm số, duỗi thẳng người, chống cằm thở dài.
“Thật là phiền phức… Thu Thu, cậu nói xem, giờ làm bài tập nữa thì có ích gì chứ? Theo kinh nghiệm nhiều năm thi cử của tớ, những gì ôn vào phút chót thường chẳng bao giờ xuất hiện trong đề thi, thà tranh thủ kỳ nghỉ mà đi lễ chùa còn thấy có ích hơn.”
Ân Tư Thu bật cười, chậm rãi nói: “Cậu không nghe “Gió bên tai” nói sao, mài dao trước trận dù không sắc nhưng vẫn sáng. Biết đâu lại ôn đúng kiến thức sẽ thi thì sao?”
Đinh Tình: “Nhưng tớ thấy rất phiền, hoàn toàn học không vào nữa.”
Dù sao thì kỳ thi đại học cũng chỉ còn vài ngày nữa, mười năm đèn sách vất vả, thành bại sẽ quyết định ở thời điểm này, lòng người xao động là điều không thể tránh khỏi.
Với việc này, Ân Tư Thu cũng không có cách nào.
Nói thật, mấy ngày gần đây cô cảm thấy trong người không được khỏe, rất khó để tập trung, nhưng nếu phải nói rõ là không khỏe ở đâu, cô lại chẳng thể chỉ ra.
Cô đã nói với ba mẹ, nhưng dường như chỉ là lo lắng vô ích, nên đành thôi.
Ân Tư Thu cau mày, gấp lại quyển đáp án bài tập, nhẹ nhàng nói: “Cố một chút nữa thôi, chỉ vài cái nhắm mắt mở mắt thôi mà.”
Cô nói để an ủi Đinh Tình, cũng là đang tự an ủi chính mình.
Càng vào những lúc thế này, dường như mỗi giây đều trở nên khó chịu đựng, nhưng dù khó chịu đến đâu, thời gian cũng không thể chậm lại hay nhanh hơn.
Ngày 5 tháng 6, ngày giải đáp thắc mắc cuối cùng tại trường trung học Thực nghiệm Hải Thành.
Ân Tư Thu và Đinh Tình đến trường, mang theo những sai sót phát hiện trong vài ngày qua nhờ thầy cô giải thích thêm, để đảm bảo không bỏ sót điều gì.
Rời khỏi cổng trường, bên ngoài, ánh nắng vẫn gay gắt.
Thời gian vẫn còn sớm.
Điện thoại trong túi cô bỗng rung lên.
Ân Tư Thu dừng bước, lấy điện thoại ra.
Thẩm Phong: “Cậu đang ở đâu?”Cô hơi ngẩn ra, ra hiệu cho Đinh Tình “chờ chút”, cúi đầu bắt đầu nhanh chóng gõ phím.
Ân Tư Thu: “Mới giải đáp xong, đang ở trường, sắp về rồi.”Ân Tư Thu: “Sao thế? Tìm tớ có chuyện gì à?”Thẩm Phong không trả lời, trực tiếp gọi điện thoại.
Ngẫm lại kỹ, có lẽ đây là lần đầu tiên họ gọi điện cho nhau.
Trước đây chưa từng có.
Tim Ân Tư Thu đập loạn nhịp, cô hít sâu một hơi, rồi mới cẩn thận bắt máy: “Thẩm Phong?”
Qua đường truyền, giọng Thẩm Phong có chút lạ lẫm, nhưng giọng điệu lại không còn lạnh lùng như thường ngày, ngược lại còn mang đến cảm giác quen thuộc.
Cậu từ tốn hỏi: “Ân Tư Thu, chiều nay cậu còn định ôn tập tiếp không?”
Ân Tư Thu không hiểu, khẽ “hả” một tiếng.
Cô nhìn về phía Đinh Tình, hơi do dự.
“…Chắc là không cần đâu, bây giờ cũng không ôn thêm được gì nữa. Có lẽ nghỉ ngơi một chút, ngày mai làm hai bộ đề để giữ cảm giác là được rồi.”
Dù sao thì ngày kia đã bước vào phòng thi, lúc này mới cố gắng thì cũng hơi muộn, không cần phải tranh thủ từng giây từng phút nữa.
Lúc này, Đinh Tình đã hiểu hai người họ đang nói gì, cười rồi xen vào: “Tụi mình tính lát nữa đi chơi tàu cướp biển để xả stress, Thẩm Phong, cậu có muốn đi cùng không?”
“…”
Dường như cậu không biết phải nói gì trước kế hoạch “tàu cướp biển” của họ, cậu im lặng vài giây.
Ngừng lại một chút, cuối cùng, cậu lên tiếng: “Đứng tại chỗ đợi tớ.”
Ân Tư Thu chưa kịp trả trả lời.
“Bíp”, cuộc gọi đã bị đối phương cúp máy.
Ân Tư Thu vẫn cầm điện thoại trong tay, vẻ mặt hơi ngơ ngác.
“…Thẩm Phong bảo tớ đợi cậu ấy ở đây.”
Đinh Tình cười lớn: “Sao thế? Thẩm Phong thật sự định đi cùng bọn mình để thư giãn à? Đến người học giỏi cũng có áp lực à? Bình thường không thấy gì cả.”
“Tớ cũng không biết.”
Dù vào lúc này, Đinh Tình vẫn không bỏ qua cơ hội tham gia náo nhiệt.
Cô ấy tiện tay nhét đề thi vào cặp sách, rồi lấy ra một chiếc ô che nắng, bung ra, che cả hai dưới chiếc ô.
Cô ấy khẽ nheo mắt, chuẩn bị tư thế đợi.
“Vậy dẫn tớ theo với.”
Ân Tư Thu mỉm cười, không từ chối, lấy từ trong túi ra một thanh Mentos, ra hiệu cho Đinh Tình chìa tay ra, rồi đặt một viên vào lòng bàn tay cô ấy.
Cô bỏ viên kẹo vào miệng, ngay lập tức, hương nho lan tỏa.
…
Chỉ sau khoảng năm, sáu phút, bóng dáng Thẩm Phong xuất hiện ở cuối con đường.
Có lẽ cậu không cần vào trường gặp giáo viên để giải đáp thắc mắc nên không mặc đồng phục, chỉ mặc một chiếc áo thun đen đơn giản, kết hợp với quần jeans và giày vải.
Vóc dáng cậu cao ráo, cùng với khí chất trong trẻo, khiến cậu dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn.
Ân Tư Thu khẽ trấn tĩnh lại.
Thì ra Thẩm Phong mặc màu đen cũng đẹp không kém gì so với khi mặc áo sơ mi trắng.
Chỉ cần cậu xuất hiện, bốn chữ “con cưng của trời” dường như đã có hình dáng cụ thể.
Trong chớp mắt, cậu đã đứng ngay trước mặt.
Thẩm Phong cao 1m84, tầm nhìn không thể song song với hai cô gái, rất có cảm giác bề trên nhìn xuống dưới.
Có lẽ, Ân Tư Thu mãi mãi chỉ có thể ngước nhìn cậu.
Chỉ là, Thẩm Phong không biết cô gái nhỏ đang nghĩ gì, cậu chỉ nhàn nhạt nói: “Tớ dẫn hai cậu đi giải tỏa áp lực.”
Đinh Tình: “Đi chơi tàu hải tặc?”
“Không.”
Cậu không giải thích thêm, chỉ hơi nghiêng người, ra hiệu cho hai người đi theo cậu.
Vì là Thẩm Phong, Ân Tư Thu không chút do dự, Đinh Tình cũng không thể phản đối.
Ba người bắt một chiếc xe, đi đến trung tâm thương mại gần đó.
…
Trong xe, không ai chủ động nói chuyện, không khí có phần im ắng.
Ân Tư Thu hơi căng thẳng, ngón tay không tự giác mà gõ nhẹ vào mu bàn tay. Sau đó, cô như nghĩ đến điều gì, lấy thanh Mentos ra, đưa cho Đinh Tình một viên.
Dừng lại một chút, cô ngồi thẳng dậy, khẽ chồm người về phía trước, nhẹ nhàng chạm ngón tay vào vai Thẩm Phong.
Thẩm Phong quay đầu lại.
Ánh mắt cậu sắc bén, nhìn thẳng vào cô.
Ân Tư Thu bị ánh mắt của cậu nhìn đến mức tai bất giác đỏ lên, cố gắng mím môi, giơ thanh kẹo lên ra hiệu cho cậu.
Hôm nay cô không mang theo thanh kẹo mới chưa mở, chỉ còn mỗi thanh kẹo này.
Nhưng Ân Tư Thu rất hiểu Thẩm Phong, họ đã ngồi cùng bàn nhiều năm, cô đã từng lén nhét cho cậu rất nhiều thanh Mentos để cảm ơn cậu.
Nếu cô đưa thanh kẹo đã bóc sẵn, chắc chắn cậu sẽ không nhận.
Nhưng cô và Đinh Tình ngồi ở hàng ghế sau ăn kẹo, không thể bỏ qua cậu, chỉ còn cách mạnh dạn hỏi.
Kết quả là, Ân Tư Thu hoàn toàn không ngờ, lần đầu tiên Thẩm Phong lại giơ tay ra nhận.
Thật lạ.
Bàn tay cậu lớn, các ngón tay thon dài, khi xòe ra cũng vô cùng tinh tế, đẹp đẽ. Viên kẹo màu tím nằm trên lòng bàn tay cậu càng làm nổi bật làn da trắng mịn, tạo nên một vẻ đẹp đầy cuốn hút.
Thẩm Phong bỏ viên kẹo vào miệng.
“Cảm ơn.”
Lần này, Ân Tư Thu lắp bắp: “Không… không cần cảm ơn…”
Từ khi quen biết nhau hơn bốn năm nay, đây là lần đầu tiên cậu chủ động giơ tay nhận.
Liệu… điều này có nghĩa là gì?
Trong thoáng chốc, Ân Tư Thu rơi vào một trạng thái bối rối nhưng đầy nhiệt huyết suy đoán.
…
Hai mươi phút sau.
Ba người đứng trước cửa phòng bi-a trên tầng thượng của trung tâm thương mại.
Đinh Tình: “Chơi bi-a à?”
Thẩm Phong khẽ “ừm” một tiếng, tuy câu hỏi là dành cho cả hai người, nhưng ánh mắt cậu lại dừng trên gương mặt Ân Tư Thu: “Biết chơi không?”
Ân Tư Thu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Cuộc sống của cô vốn đơn điệu, từ khi đến Hải Thành, mỗi ngày chỉ có hai việc: học tập và thầm thích Thẩm Phong. Những hoạt động giải trí phổ biến trong nhóm bạn học, cô gần như không biết gì vì ít có cơ hội tiếp xúc.
Đinh Tình thì nói: “Biết chút ít.”
Thẩm Phong không hỏi thêm, cậu đẩy cửa kính, dẫn hai cô gái vào trong.
Lúc này, phòng bi-a cũng không có nhiều người, Thẩm Phong đi tới quầy trả tiền thuê bàn, sau đó lấy ba cây cơ, chia cho Đinh Tình và Ân Tư Thu.
Vừa bày bi, cậu vừa chậm rãi giải thích luật chơi cho Ân Tư Thu. Giọng nói của cậu không vội vàng, âm sắc lại vô cùng dễ nghe. Vì chỉ chơi cho vui nên không cần quá chú trọng vào chi tiết. Cậu chọn luật chơi đơn giản là bi-a 8 bóng, mỗi bên đánh bóng toàn màu và bóng sọc, ai đưa bóng đen vào lỗ cuối cùng sẽ thắng, nghe qua khá dễ hiểu.
Nhưng Ân Tư Thu chưa bao giờ cầm qua cây cơ, ngay cả tư thế đánh cũng không biết, còn Đinh Tình thì cũng chỉ là tay chơi nghiệp dư. Cuối cùng, Thẩm Phong phải trực tiếp hướng dẫn cô.
Trong khi nói chuyện, cậu đã đứng cách cô nửa bước, cầm cây cơ làm mẫu cho cô xem.
Ân Tư Thu học theo, cúi người xuống.
“…Là như thế này đúng không?”
Thẩm Phong khẽ cong môi, hiếm khi cười: “Ừ, đúng rồi.”
Ân Tư Thu: “…”
Thẩm Phong nhanh chóng nhận ra ánh mắt của cô, vội vàng nghiêm túc lại, khẽ ho một tiếng.
“Thả lỏng vai, đừng căng thẳng. Tay nắm lùi ra sau một chút. Mắt nhìn ngang về phía trước, ngắm vào bóng.”
Ngay sau đó, ngón tay của Thẩm Phong chạm nhẹ vào cổ tay của Ân Tư Thu. Cậu cúi người xuống, sửa lại một số động tác nhỏ cho cô.
Khoảng cách giữa hai người bất chợt thu hẹp, tựa như Thẩm Phong đã bao bọc lấy cô trong vòng tay của mình.
Gần đến mức cô có thể cảm nhận được nhịp thở của cậu.
Ân Tư Thu chỉ cảm thấy đầu óc “bùng” lên một tiếng, tứ chi như không còn thuộc về mình nữa.
Trong khoảnh khắc, cô đứng ngây người tại chỗ.