Quả Quả Đường Ái

Chương 1




Đường Quả là một nghệ sĩ violin, cô bước vào giới nghệ sĩ khi chỉ mới tròn mười lăm tuổi.

Trời sinh cô là một nữ nhân vạn người mê, tiểu thư ngọc ngà của Đường gia và Bối gia, được các nhân vật lớn cưng như trứng, hứng như hoa.

Chỉ tiếc, năm cô vừa tròn mười tám phát hiện bản thân mắc một căn bệnh tim, cô chỉ sống được đến năm hai ba tuổi.

Hai năm qua, Đường Quả phải sống một cuộc sống đối mặt với bốn bức tường trắng trong bệnh viện.

Đường Quả năm hai mươi tuổi mang nét đẹp trưởng thành của người chị Đường Án, sự chững chạc của anh cả Đường Ân, sự lém lỉnh, nhí nhảnh của Đường Âu và Đường Oa.

Mỗi ngày chị hai Đường Án đều mang Đường Ái Ái đến mua vui cùng cô, con bé giống ba, đều là thiên tài của giới khoa học. Ái Ái hằng ngày sau giờ học ở trường sẽ đến đây kể chuyện của bên ngoài thế giới cho cô nghe, nơi mà cô từng vui chơi nhảy múa ở đó.

*Cạch

Cánh cửa bật mở, Đường Âu như thường lệ vào kiểm tra sức khỏe của Đường Quả, tay cậu dắt theo bé gái xinh xắn mặc váy thỏ

"Dì Quả Quả, Ái Ái lại đến thăm dì đây" bé nhỏ nhảy phốc lên giường bệnh, ôm hôn lấy gương mặt có chút hốc hắc của cô

"Anh ba, lại đến rồi."

"Ừ, hôm nay sức khỏe em tốt chứ, có cảm thấy đau ở ngực không?" Đường Âu cầm sổ bệnh, xem qua một lần nữa. Chắc chắn không có trở ngại liền thở phào

"Ái Ái hôm nay kể chuyện gì cho ta nghe nào?"

Đường Quả bỏ cặp của bé con sang một bên, ôm lấy bé ngồi trong lòng của mình

"Đừng gắng sức quá, con bé nặng lên rồi đấy"

"Bác mới nặng, nặng như heo ú. Ái Ái nhẹ như thỏ. Hừ" Bé con khịt khịt mũi hừ lạnh

Đường Quả cười trừ, mỗi ngày sống ở đây cũng không phải là tệ, đúng không.

"Em cũng không có yếu đến mức ấy, vả lại Ái Ái rất nhẹ cân, phải bồi bổ thêm rồi"

"Chỉ có dì hiểu con, yêu dì nhất" Bé con giỏi nhất là xu nịnh, hai má hồng phúng phính động lòng người, khi cười lên càng giống hai cái bánh bao khiến ai cũng muốn nhào vào cắn một cái

Nghĩ đến vậy, Đường Quả lập tức thi hành.

"Ui ui, đau bé chết bé con rồi. Dì kì ghê. Hừ"

"Hahaha..."

_____

"Được rồi, mọi người đã lấy được số ngồi của mình rồi đúng không. Bây giờ thì nhanh chân về chỗ mới đi, còn nhiều việc lắm đây."

"Ối"

Cả lớp: xì xào, bàn tán

Hà Ngọc Thố ôm mặt, cảm thấy mình có chút run rẩy.

Cô nhìn lấy đồng học ngồi cạnh mình, anh chàng đeo kính dày và mái tóc dài loà xoà trước mặt. Anh im lặng ngồi một chỗ, không nói chuyện, không quay qua quay về, chỉ đơn giản là ngồi im một chỗ.

___

"B...bạn học Trình, có...có thể giúp tớ lấy cục tẩy dưới chân ghế câu không?"

"..."

Lại một lần nữa cả lớp xì xào bàn tán.

"Tội thật, Ngọc Thố phải ngồi với tên Trình Bách Vĩ lập dị kia"

"Cậu biết gì không? Người ta đồn rằng nếu ngồi cạnh cậu ta sẽ mang lấy vận xui đấy"

" Lần này thì Ngọc Thố toi rồi"

____

Hà Ngọc Thố run sợ, bạn cùng bàn của cô trông đáng sợ quá đi

Ngay lúc này tiếng chuông trường vang lên.

Đến giờ ra về..

Ngọc Thố ôm cặp thỏ ngọc đi chầm chậm

Đằng sau cô chính là bạn cùng bàn mới

Đây chính là trùng hợp trời đánh đi

Hôm nay cô phải đón em trai tan học, vừa đến trước nhà trẻ đã nghe tiếng cãi bã khá lớn

"... Đồ mít ướt, đồ khóc nhè. Đồ con trai ẻo lả, dám làm mà không dám nhận..."

"...Đồ mất nết, đồ con gái bạo lực. Sao lại bảo vệ thằng không cha không mẹ đó chứ! Huhuhu..."

Hà Ngọc Thố nhìn thấy em trai mình ngồi khóc, hai má đỏ hoe in hẳn mười ngón tay, răng cửa rơi ra giữa nền đất. Cô không thể không hốt hoảng mà chạy đến

Nhìn thấy chị gái, cậu bé mập ú khóc to hơn nữa

" Sao vậy, nói chị nghe. Ai đánh em vậy?"

Ngọc Thố luýnh quýnh, giáo viên không biết phải xử lý thế nào. Một vài phụ huynh đến đón con nhỏ cũng lên tiếng trách móc bé gái

Ái Ái nhìn cặp thỏ bông nhỏ được dì Quả Quả may tặng rơi vào bể cá trong lòng buồn tuổi, nhưng tay bé vẫn quyết không buông bé trai trong lòng mình ra.

Bé trai ốm yếu, đầu gối và khuỷu tay đều trầy xước không nhẹ, trên mặt còn có vết cào, mái tóc đen bị vò nhàu lấy.

"Ái Ái..."

Nghe thấy tiếng gọi, bé như tìm được chỗ dựa. Không cầm được mà rơi nước mắt. Tay vẫn không buông bé trai ra.

Rõ ràng bé không sai, vậy mà bạn học và cô giáo đều không nghe bé giải thích, những người lớn khác cũng chỉ trích bé. Bé rất tủi thân.

Trình Bách Vĩ tiến đến xoa đầu bé. Cặn kẽ hỏi

"Bé con có bị thương ở đâu không?"

"Ái...Ái Ái không bị gì cả. Nhưng...nhưng mà... Lãng...A Lãng bị thương. Máu.. máu nhiều lắm...oa..oaoa..."

Anh gỡ tay bé ra, mọi người lúc này mới nhìn rõ được toàn bộ cơ thể bé trai. Quần áo bị cắt vụn vặt, da thịt còn bị cắt xước, có lẽ do cắt áo đụng phải. Đầu gối và khuỷu tay rướm máu, phía sau ót còn có máu chảy.

Bách Vĩ ôm lấy bé trai giao cho giáo viên băng bó vết thương

Anh tường tận hỏi nguyên nhân sự việc

" Lúc...lúc tan học, bé và A Lãng đứng đợi Vĩ Nhi đến đón. Sau đó, Hà Dũng cùng hai bạn nam đi đến lôi kéo A Lãng vào sân cát. Bọn...bọn chúng dùng kéo nhọn cắt áo A Lãng làm cậy ấy chảy máu. Hà Dũng còn đạp đầu và bụng A Lãng. Ái Ái không chịu nổi mới xô cậu ấy một cái, không ngờ cậu bạn kia dừng không kịp nên đấm vào mặt Hà Dũng làm gãy răng cậu ấy. Sau...sau đó hai người bọn họ lao vào đánh nhau.... A A Lãng chảy nhiều máu lắm, Vĩ Nhi cứu cậu ấy đi...oa oa. Là Ái Ái không bảo vệ tốt cậu ấy...Oa oa...."

Phụ huynh hai cậu bạn kia không khỏi chột dạ. Lúc nãy còn chỉ trích bé gái đánh bạn. Thì ra con mình mới là chủ mưu. Bọn họ rối rít xin lỗi rồi chuồn lẹ.