Trời đất chứng giám!
Đại tướng quân anh minh thần võ của bọn họ kêu đau! Âm thanh này bọn họ chưa từng nghe qua một lần nào đâu! Nhưng mà hiện tại, chúng quân lính xung quanh như không thể tin vào tai mình, hết nhìn chủ tướng lại nhìn sang phó tướng.
Binh lính Thành Dương quân hoảng sợ, sôi nổi tiến lên, nâng đỡ hai bên Cố Hiển Thành. Bọn họ vừa đáng lui giặc Oa, chẳng lẽ đại tướng quân vẫn luôn bị trọng thương ở chỗ nào đó.
Cố Hiển Thành muốn mắng to một câu bảo thuộc hạ cút, nhưng đau đớn này không bình thường, hắn đành nhịn xuống. Đại phu trong thôn cũng nhanh chóng chạy tới.
Mọi người dồn dập đi về phía cửa hàng, chung quanh cũng chỉ có chỗ này tạm ổn để có thể chẩn bệnh, Tống Điềm cùng Đỗ thị đứng ở một bên nghe ngóng.
Gương mặt nam nhân này lúc nào cũng lạnh lùng, tuy có chút đáng ghét nhưng Tống Điềm trời sinh lương thiện, dù sao hắn cũng là giúp thôn dân sửa đường mới bị thương.
Đại phu vừa ngồi xuống, Tống Điềm liền đi pha trà đem lên.
Bắt mạch cùng xem xét một lúc lâu, đại phu có chút hoang mang hỏi lại: "Ngài nói, là tay cảm thấy rất đau sao?"
Cố Hiển Thành ừ một tiếng, gật đầu.
"Nhưng ta xem qua không thấy tráng sĩ có vết thương ngoài da, bắt mạch cũng không thấy có gì bất thường, không lẽ hai ngày nay mệt nhọc nên dẫn tới đau nhức?"
Cố Hiển Thành chưa kịp trả lời, Phó Ngạn đã nói trước.
"Sao có thể chứ! Đại ca của ta đao kiếm chém qua còn chưa từng kêu đau đâu! Làm sao có thể đến mức này! Đại phu khám kĩ một chút xem!"
Đao kiếm?
mấy người thôn dân đứng xung quanh nghe được liền thay đổi sắc mặt, Tống Điềm cũng thoáng lộ vẻ sợ hãi, xem ra Xuân Hoa tỷ tỷ suy đoán không sai, đám người này cũng không lương thiện, cho dù đã quy thuận triều đình, nhưng trước đây cũng là kẻ tàn nhẫn, nàng phải tránh xa chút.
Đại phu nghe nói vậy, liền bắt mạch lại một lần nữa, kết luận vẫn giống nhau.
Phó Ngạn định nói thêm gì đó nhưng Cố Hiển Thành đã giơ tay ngăn lại.
"Ta đã biết, đa tạ đại phu, hiện giờ cũng không đau nữa rồi!"
đại phu nghĩ nghĩ, nói thêm: "Còn có một khả năng, chính là có vết thương lòng, lão phu cũng đã từng gặp, bên ngoài thì không biểu hiện gì nhưng gặp kích thích liền sẽ đau đớn, chỉ là như vậy thì lão phu cũng hết cách... lực bất tòng tâm..."
Cố Hiển Thành không nói gì, Phó Ngạn nhìn hắn cũng im lặng.
Một lát sau, đại tướng quân đứng lên cảm tạ đại phu lần nữa, lúc này đại phu mới rời đi.
Trịnh Hữu Hải đi qua, định bụng nói gì đó, Cố Hiển Thành đã ngắt lời: "Không cần gọi thêm đại phu trong trấn đến, trong quân có quân y, sửa đường xong ta sẽ lo liệu."
Trịnh Hữu Hải không dám phản đối, "Vâng vâng, ngài yên tâm, ta đã dặn dò qua rồi, xế chiều sẽ có thêm mấy bộ khoái đến hỗ trợ."
Hai người cố ý hạ thấp giọng nên cuộc đối thoại này không ai nghe thấy, chỉ là Cố Hiển Thành vừa đi thì Trần trưởng thôn đã tới, "Huyện lệnh đại nhân..."
Trịnh Hữu Hải hỏi hắn hai ngày nay Thành Dương quân ăn uống ngủ nghỉ thế nào, sau khi biết được đêm đầu tiên bọn họ dựng lều ngoài trời thì mí mắt liền giật liên hồi.
"Tìm một nhà trong thôn cho bọn họ ở tạm đi, chi phí quan phủ chịu."
Trần trưởng thôn cũng là người thông minh, nghe hiểu liền lập tức đi an bài, Trịnh Hữu Hải yên tâm rời khỏi.
Nhưng cũng khó xử, an bài nhà ai bây giờ?
Trong thôn này, để nhóm tráng hán kia ở đâu là cả một vấn đề, trưởng thôn nghĩ đến nhà mình, nhưng nhà của hắn đã cũ, lại có đông người, không biết bọn họ có đồng ý chen chúc không.
Không được, phải tìm nhà nào rộng rãi, ít người lại gần cửa thôn, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có nhà Đỗ thị.
Chỉ là trong nhà Đỗ thị toàn nữ nhân, lại thêm hai đứa nhỏ, sao có thể nhét thêm một đám đàn ông chứ.
Trần trưởng thôn nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ này, nhưng nghĩ mãi cũng không có nhà nào phù hợp hơn, vì thế đành đi tìm Đỗ thị cùng Tống Điềm thương lượng.
"Ý của thôn trường, là muốn chúng ta sang nhà Hoa nãi nãi ở tạm mấy hôm?"
Trần trưởng thôn đáp: "Đúng! Không cần ở lâu, chỉ mấy ngày thôi, bọn họ không có chỗ đặt chân, ở trong nhà các ngươi còn giúp các ngươi xách nước, bổ củi, trong thôn lại trợ cấp thêm ít bạc, đừng từ chối."
Đỗ thị cùng Tống Điềm liếc nhau, Tống Điềm cười nói: "Ta không có vấn đề gì, cũng không có nhiêu đồ đạ, nếu có thể cùng thôn phân ưu thì là chuyện nên làm."
Đỗ thị nghĩ ngợi, cũng cắn răng nói: "Ta cũng vậy! Thôn trưởng giao ta việc lớn thì không nói, chứ việc cỏn con này đương nhiên sẽ đồng ý, chúng ta lập tức về dọn dẹp, cho bọn họ chuyển vào."
Trần trưởng thôn thấy hai người đồng ý liền vui vẻ cười nói mấy câu tốt.
hắn chạy về phía Cố Hiển Thành, nói rõ ý định của mình, lúc đầu đối phương còn cau mày, nhưng lúc sau không biết nghe được điều gì, lại thoáng liếc qua cửa hàng nhỏ, liền gật đầu đồng ý.
Chạng vạng, đường cũng dần thành hình, Cố Hiển Thành cùng bảy tám tráng hán, lũ lượt đi về phía Đỗ gia tiểu viện.
Mà bọn Tống Điềm đã sớm chuyển sang nhà Hoa nãi nãi cách vách.
Vào cửa Đỗ gia, Cố Hiển Thành liếc mắt nhìn Phó Ngạn một cái, hắn hiểu ý bước lên dặn dò chúng tướng sĩ: "Ở trong nhà dân thì phải chú ý một chút! Có cái gì làm được thì hết sức hỗ trợ, không được gây thêm phiền toái cho chủ nhà."
"Rõ!" Nông thôn đều là nhà ngói, tường mỏng nên cách âm cũng không tốt, bên này khí thế, bên kia nghe rõ mồn một. Đỗ thị buồn cười, đứng dậy nói: "Ta đi xem một chút, hiện tại trời cũng tối, sợ bọn họ không quen lại va chạm."
Tống Điềm gật đầu.
Đỗ thị rất nhanh đã quay trở lại, miệng cười càng tươi: "Bọn họ cũng biết ý lắm, nhất định không vào chính phòng, chỉ chen chúc ở phòng ngoài."
Tống Điềm cũng kinh ngạc, thổ phỉ đều biết điều như vậy sao!
(Editor: Không phải thổ phỉ mà, oan quá chị ơi =))))) )
Đêm nay trời không mưa, mọi người đều nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, chỉ là quá nửa đêm, Tiểu Bảo bỗng khóc nháo lên, nháy mắt, Tống Điềm liền tỉnh giấc.
Tiểu Bảo luôn rất ngoan, chẳng mấy mà được hai tuổi, rất ít khi khóc đêm như vậy, nên Tống Điềm cũng thấy căng thẳng, vội kiểm tra xem con có chỗ nào không thoải mái.
Đỗ thị cũng tỉnh, chạy lại xem, mặt mũi Tiểu Bảo đỏ lên, sờ trán, quả nhiên nóng ran, tay chân hai người đều luống cuống. Đỗ thị vội vàng an ủi: "Muội muội đừng nóng vội, trẻ nhỏ dễ nhiễm lạnh, trước tiên dùng nước ấm lau người hạ nhiệt độ cho đứa nhỏ đã."
Đỗ thị có kinh nghiệm, Tống Điềm lập tức gật đầu nói tạ.
Đỗ thị vẫy tay: "Đừng lo lắng, ta đi đun nước."
Tiểu Bảo khó chịu, khóc càng to hơn, Tống Điềm thấy nhi tử khó chịu, trong lòng cũng đau đớn, nàng dỗ con cũng không nhịn được đỏ mắt.
Mà lúc này, ở bức tường cách vách, trong nhà Đỗ thị, Cố Hiển Thành bỗng nhiên mở mắt ra.
Đêm đen như mực, bên cạnh là tiếng ngáy đều đều của mấy người đồng đội, nhưng hắn vẫn nghe thấy tiếng khóc của hài tử, từng tiếng từng tiếng truyền đến, nhưng cũng không phải vì thế mà hắn tỉnh giấc.
Hắn ôm ngực, mày nhíu chặt, cố gắng chống người ngồi dậy, khiến hắn tỉnh giấc là do cảm giác đau đớn kia lại tới.
Lần này trực tiếp hành hạ tim hắn.
Từng đợt, từng đợt như có người dùng đại chuỳ gõ vào.
Cố Hiển Thành cởi áo, cẩn thận kiểm tra, không có vết thương nào, nhưng lại đau đớn đến mức khiến hắn đổ mồ hôi lạnh, gân xanh trên mu bàn tay cũng hiện lên.
Ở nhà bên, Đỗ thị bưng nước nóng vào, còn cầm theo mấy viên thảo dược, dỗ dành Tiểu Bảo uống. Hoa nãi nãi cũng bị tiếng động làm tỉnh, ba người kiên nhẫn lau người cho đứa nhỏ, lau một hồi thì liền ấn ấn, bóp bóp. Hoa nãi nãi cũng là người có kinh nghiệm chăm sóc hài tử, biết ấn chỗ nào có thể khiến đứa nhỏ thấy thoải mái. Tiểu Bảo cũng nhanh chóng hạ sốt, ngoan ngoãn ngủ tiếp.
"Muội muội đừng lo... sáng mai chúng ta tìm đại phu xem mạch cho Tiểu Bảo, ta đoán là mấy ngày nay trời mưa lạnh, đứa nhỏ bị nhiễm phong hàn thôi."
Tống Điềm gật đầu: "Đa tạ Xuân hoa tỷ tỷ"
"Khách khí như vậy làm gì... Chỉ là, ta vẫn nói nhiều một câu, Tiểu Bảo vẫn còn nhỏ, muội đi quân doanh thì không sao, nhưng nó có thể chịu đựng được không đây?"
Tống Điềm đương nhiên đã từng nghĩ qua, lúc trước người giới thiệu nói với nàng là: "Nhà bếp trong quân rất lớn, ngươi sẽ có một doanh trướng riêng, trong quân cũng có nhiều phụ nhân theo chồng cùng hài tử, sẽ không thiếu người chiếu cố, hơn nữa một ngày cũng chỉ làm hai bữa cơm, rất nhàn hạ."
Nhưng đấy cũng là lời người ta nói, còn quân doanh như thế nào, nàng chưa từng trải nghiệm qua... Nàng như nào cũng được, nhưng còn Tiểu Bảo...
Đỗ thị thở dài, "Đến đâu tính đến đó, nếu bên kia không tốt, muội mau trở về đây! Dù sao ta cũng ở đây mở rộng cửa chờ muội!"
Tống Điềm nhịn không được rơi nước mắt, Đỗ thị cũng khóc: "Không nói những chuyện này nữa... chúng ta mau chóng đi ngủ, ngày mai sẽ lại tốt đẹp."
Tống Điềm nghẹn ngào gật đầu, ôm con vỗ về thêm một lát, rồi mới từ từ nằm xuống.
Cách một bức tường, Cố Hiển Thành sắc mặt tái nhợt ngồi đó, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống từ trán hắn. Mãi đến khi cách vách không còn âm thanh gì, cơn đau trên ngực hắn mới biến mất, Cố Hiển Thành cũng không có cách nào ngủ tiếp được nữa.
*
Hôm sau trời vừa sáng, tuy Tiểu Bảo đã không sốt nữa, nhưng Tống Điềm vẫn muốn đi mời đại phu đến xem.
Chỉ là nàng vừa ra cửa liền thấy một nam nhân sừng sững như bức tường đứng đó.
Cố Hiển Thành đứng chờ nàng, nghe thấy tiếng động liền quay ra nhìn, sắc mặt có chút phức tạp.
Tống Điềm thấy hắn cũng thấy kì quái, "Ngài... có chuyện gì sao?"
Cố Hiển Thành hoài nghi, tất cả những cơn đau của hắn, từ tay cho đến ngực đều liên quan đến tiểu nương tử trước mặt này, nhưng hắn cũng không dám khẳng định, dù sao trừ lần đó chạm ngón tay thì hai người cũng không tiếp xúc gần.
"Không có gì, chỉ là đêm qua ta nghe thấy tiếng khóc, lên muốn hỏi một chút."
Tống Điềm à một tiếng, "Ầm ĩ đến các vị sao? Thật xin lỗi, là con trai tôi đêm qua bị sốt, không thoải mái nên..."
Cố Hiển Thành lắc đầu: "Không sao, nếu như vậy thì mau tìm đại phu đến khám xem."
Nói xong, hắn nghiêng người nhường đường cho nàng, Tống Điềm gật đầu: "Vậy, tôi đi trước."
Lúc nàng đi qua, Cố Hiển Thành bất chợt ngửi thấy hương hoa nhài thanh mát vương vấn, ánh mắt không tự chủ nhìn theo bóng dáng phía trước. Hẳn là mùi hương trên người nàng, đây cũng là lần đầu tiên Cố Hiển Thành nghiêm túc nhìn kĩ nàng.
Xiêm y giặt nhiều lần có chút bạc màu, nhưng rất sạch sẽ, trông cũng chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, nhưng đã búi tóc kiểu phụ nhân, khuôn mặt xinh đẹp cũng bị che đi mấy phần, cần cổ thon dài có vài lợi tóc loà xoà, có lẽ do buổi sáng vội vàng chưa kịp chải chuốt.
Cố Hiển Thành nhìn một lúc mới rời mắt đi, chỉ là Phó Ngạn đã thu hết biểu tình của hắn vào trong mắt, thần sắc không rõ cười khẽ hai tiếng.