Chỉ là nàng không biết, trên đường từ Trần gia thôn đến Thành Dương quân, có một cái xe ngựa đang chạy như bay.
Người trên xe, đương nhiên là Cố Hiển Thành.
Lúc này, sắc mặt hắn cực kì khó coi, rõ ràng là đầu thu nhưng nhiệt độ trong xe lại giống như giữa mùa đông giá rét.
Phúc Quý ở bên cạnh cũng cực kì khẩn trương lo sợ.
Giữa trưa, những lời Tiểu Thất nói trong trướng hắn cũng ở đó nghe thấy hết.
Tên Mạnh Thiệu này, lá gan cũng lớn thật! Trước đó Đại tướng quân còn thăng chức cho hắn đấy! Sao có thể nói những lời này với tiểu trù nương chứ!
Đừng nói Đại tướng quân, hắn nghe còn muốn nổi trận lôi đình, lập tức muốn lôi người ra đánh!
Mà vừa nãy trước khi đi, Đại tướng quân còn hùng hổ đi tìm Tô đại nhân...
Phúc Quý liền biết, chuyện này xong rồi.
Xe ngựa dù sao cũng không nhanh bằng cưỡi ngựa, Cố Hiển Thành không nhịn ở bên trong gầm lên một tiếng, "Nhanh lên!"
"Tướng quân..." Xa phu khó xử mười phần.
"Xe này... không so được với kỵ mã, đã nhanh nhất có thể rồi ạ! Hơn nữa nhìn trời, có vẻ là sắp mưa to..."
Sắc mặt Cố Hiển Thành đen xì, cúi đầu nhìn chân mình mím môi. Nếu không phải là vì bị thương, làm sao đến mức phải ngồi xe ngựa.
Nhưng so với cái này, Tô Chinh cùng Mạnh Thiệu càng khiến hắn tức giận hơn.
Hắn chưa tìm đến Mạnh Thiệu nhưng quả thật đã phát hoả với Tô Chinh một trận.
Đang êm đẹp, lại dám nói cái gì thiếp thất.
Mày mắn nhíu chặt thành chữ xuyên, cũng tức giận cả Tống Điềm đã không nói cho hắn biết.
Tối qua nàng thương tâm khổ sở đến mức phát sốt, hơn phân nửa là vì chuyện này. Hơn nữa, sáng sớm hôm nay nàng còn muốn về Trần gia thôn.
Chào hỏi cũng không có lấy một câu, thừa dịp hắn bận rộn liền đi mất. Càng nghĩ càng giận.
Cố Hiển Thành yên lặng cảm nhận cảm giác ở lồng ngực, không đau. Vẫn tốt.
Trong lòng hắn tối tăm cũng như bầu trời đầy mây đen lúc này, phảng phất không bao lâu nữa, cơn mưa tầm tã sẽ ập xuống.
Tối muộn, Tống Điềm cùng Đỗ thị như đôi tri kỷ tâm sự hết chuyện nọ chuyện kia, tâm tình quả thật tốt hơn nhiều.
Hai người nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ai nha, có vẻ sẽ sắp mưa lớn đây!"
Tống Điềm nhìn theo, trong lòng không hiểu sao có chút không yên, Đỗ thị biết nàng lo lắng, vội bảo: "Muội đừng sợ, hiện tại đường thôn chúng ta được tu sửa tốt lắm, không sạt lở nữa đâu. Ta đi rút xiêm y vào đã."
Tống Điềm yên lòng hơn: "Ta giúp tỷ."
Hai người lại bận rộn một lúc, thấy cũng khuya nên đóng cửa đi ngủ.
Tống Điềm lại về cái phòng trước kia nàng ở, trở lại chốn cũ, nàng có chút cảm khái, dọn giường xong liền ôm con nằm xuống giường.
Không quá nửa canh giờ sau, trời quả nhiên đổ một cơn mưa rào rất lớn.
Rồi đột nhiên, cửa nhà Đỗ thị vang lên tiếng đập cửa thùng thùng. Giống một đêm mưa trước đây. Tống Điềm như ý thức được điều gì, bỗng mở choàng mắt ra...
Ban ngày, Đỗ thị bán quán mệt mỏi nên đến đêm thường ngủ rất sâu giấc. Đến khi nàng ấy nhận ra có người đập cửa mà tỉnh lại thì đã thấy Tống Điềm cầm ô đứng bên ngoài.
"Ai vậy a, hơn nửa đêm, không lẽ đến tránh mưa sao..."
Đỗ thị cầm dù đi ra theo Tống Điềm, còn chưa tới cửa đã giật mình dừng bước.
Bởi vì nàng thấy rõ, người ngoài cửa là Cố Hiển Thành bị mưa dội ướt sũng, đang mặt đối mặt cùng Tống Điềm ngay ngưỡng cửa.
Tống Điềm cũng ngây ra. Đỗ thị thức thời lui lại một bước, "Ta đi đun nước."
Nói xong liền vội vàng tránh vào bếp.
Tống Điềm cũng lấy lại tinh thần, vội bước lên che dù cho hắn. "Đi vào trước đã..." Nàng cảm nhận được cảm xúc của Cố Hiển Thành không đúng, nhưng cũng không hỏi thêm
Sắc mặt Cố Hiển Thành vẫn khó coi, theo nàng bước vào nhà.
Vào phòng rồi, hắn vẫn trầm mặc không nói gì, trên giường từng giọt nước tí tách rơi xuống, dưới chân đã có một vũng nước nhỏ.
Tống Điềm nói: "Cởi áo ra đi... không lát nữa lại lạnh."
Cố Hiển Thành vẫn đứng yên tại chỗ.
Tống Điềm bất đắc dĩ, tiến lên một bước chủ động nới thắt lưng của hắn, động tác cũng không nhẹ nhàng nói rõ nàng đang giận.
"Đại tướng quân ở nơi này của ta nhiễm lạnh, quay về Thành Dương quân chỉ sợ binh lính sẽ tìm ta tính sổ."
Cố Hiển Thành nghe vậy liền hừ một tiếng. "Nàng mà sợ bọn họ?"
Tống Điềm dừng tay, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, "Ai ta cũng sợ."
Cố Hiển Thành không nói tiếp.
Hắn chủ động nương theo động tác của nàng mà cởi áo ngoài ra, chỉ là mưa lớn quá, trung y bên trong cũng ướt đẫm, Tống Điềm rời mắt đi, "Xuân Hoa tỷ đang nấu nước, đợt lát nữa tắm qua đi, ta đi lấy khăn."
Tống Điềm chuẩn bị xoay người đi thì Cố Hiển Thành đã giơ tay kéo người lại.
Nàng quay đầu, thế mà lại nhìn thấy trong mắt hắn sự tức giận xen lẫn tủi thân!?
Tống Điềm mím môi, chẳng lẽ hắn...
"Sao đột nhiên lại muốn về Trần gia thôn?" Cố Hiển Thành trầm giọng hỏi.
Tống Điềm sửng sốt: "Tối qua... tối qua không phải đã nói rồi sao?"
Nàng rõ ràng không nói dối nhưng biểu cảm của Cố Hiển Thành thể hiện rõ, hắn không tin.
"Hôm qua nàng gặp mặt Mạnh Thiệu?"
Cố Hiển Thành nói xong, trong nháy mắt Tống Điềm hiểu ra.
"Chàng... biết...?"
Cố Hiển Thành nhìn nàng không nói lời nào.
Tống Điềm bất đắc dĩ, "Là hắn đến tìm ta, sau đó nói mấy lời rất khó nghe, ta cũng không phải cố ý muốn gạt chàng..."
"Ta không để ý cái này, ta hỏi, trước đó, nàng cũng đi gặp Tô Chinh?"
Trong đầu Tống Điềm nổ ầm một cái. Hoá ra là thế.
"Ừm..."
"Vì sao?" Cố Hiển Thành nhíu mày.
"Nàng tin lời hắn?"
"Không... không tin..."
"Ta không tin!"
Tống Điềm: "..."
"Nàng thà tin lời nói dối của hắn, cũng không tin ta!"
Lông mày Cố Hiển Thành không nhịn được nhăn lại càng sâu.
Trong lòng Tống Điềm đột nhiên thấy tủi thân vô cùng. Nàng có thể làm gì chứ. Nàng chẳng qua cũng chỉ là thường dân bình thường. Cố Hiển Thành rõ ràng rất khó chịu, "Sớm biết Thánh chỉ kia khiến nàng để ý đến thế, lão tử liền lấy ngọn đuốc đốt quách đi, dứt khoát kháng chỉ luôn!"
Tống Điềm không ngờ lại nghe được lời này ngẩng đầu lên, nhìn nét mặt của Cố Hiển Thành, nàng biết... Hắn thật sự dám làm như vậy...
Vì thế Tống Điềm nói: "Ta không tin... Ta về Trần gia thôn thật sự là vì nguyên nhân đã nói với chàng, ta không phải... muốn bỏ đi..."
Muốn bỏ đi?
Cố Hiển Thành nhạy bén bắt được hai chữ này.
"Nàng còn muốn đi? Nàng muốn đi đâu?"
Tống Điềm "..." Chẳng lẽ Tô Chinh không nói cho hắn biết chuyện sáng nay?
Cho nên hắn chỉ biết đối thoại hôm qua?
Tống Điềm vội vàng đổi chủ đề: "Ta có thể đi nơi nào chứ... thuận miệng vậy thôi."
Cố Hiển Thành nhìn chằm chằm, ánh mắt chưa từng rời đi.
Bỗng nhiên, Đỗ thị gõ cửa: "Đại tướng quân, nước nóng có rồi..."
Tống Điềm vội vàng: "Tắm rửa trước đi, không thì lát nữa lại cảm lạnh."
Nói xong, Tống Điềm liền mở cửa xách nước vào, Đỗ thị không dám vào, chỉ đứng ngoài trao đổi ánh mắt với nàng, lúc Tống Điềm định xách nước thì Cố Hiển Thành đã đi qua xách hộ nàng, Tống Điềm lo chân hắn còn bị thương, vội đi theo đỡ người.
Đỗ thị cúi đầu, "Hay là... để Tiểu Bảo qua phòng ta ngủ nhé?"
Cố Hiển Thành cùng Tống Điềm nghe vậy đều sửng sốt, Tống Điềm nhìn hắn, trong lòng thở dài e là đêm nay sẽ không yên tĩnh, liền gật đầu: "Được, cảm tạ Xuân Hoa tỷ."
Nàng đến bên giường cẩn thận ôm Tiểu Bảo lên đưa cho Đỗ thị, Đỗ thị đi rồi trong phòng chỉ còn lại hai người Tống Điềm cùng Cố Hiển Thành.
Tống Điềm đi đến bên cạnh hắn: "Tịnh phòng ở phía sau, chàng đi tắm trước đi."
Cố Hiển Thành liếc nhìn nàng một cái thật sâu, bỗng nhiên mím môi nói: "Nàng giúp ta."
Tống Điềm sửng sốt.
"Chân ta bị thương."
Tống Điềm theo bản năng cúi đầu nhìn chân hắn, do dự một chút cuối cùng vẫn chớp mắt đi theo hắn, Cố Hiển Thành thoáng nhếch khoé môi, tâm tình rõ ràng đã sáng sủa hơn.
Sân nhà Đỗ thị không lớn như doanh trướng trong quân, tịnh phòng cũng nhỏ chỉ đủ một người dùng, nhưng lại có hai người cùng vào, huống hồ thân thể Cố Hiển Thành cao lớn tráng kiện, không gian liền trở nên nhỏ hẹp cực kì.
Tống Điềm cảm giác nàng không có chỗ đặt chân.
Nàng do dự nhìn về phía Cố Hiển Thành, hắn thì tốt rồi, tuỳ tiện cởi trung y, Tống Điềm đành phải lách qua thùng tắm, dấp nước cái khăn giúp hắn lau người.
Tối qua hắn chăm sóc nàng cả đêm, hôm nay đến phiên nàng cũng là việc nên làm. Tống Điềm cứ tự trấn an mình như thế.
Mưa lạnh, da thịt Cố Hiển Thành cũng trở nên mát mẻ, chỉ là không được bao lâu, Tống Điềm còn chưa lau xong, toàn thân hắn liền dần nóng lên, hô hấp cũng nặng nhọc hơn.
Nơi này nhỏ lại yên tĩnh, âm thanh trong phòng đều bị khuyếch đại rõ ràng. Tai Tống Điềm lặng lẽ đỏ bừng.
Chỉ là, Cố Hiển Thành cũng rất biết điều, chỉ cởi áo quay lưng lại với nàng, hắn không định cởi quần lại càng không có ý định đối mặt với nàng...
Tống Điềm lặng lẽ giúp hắn kì lưng.
"Phía trước... phía trước chàng tự làm đi." Nàng nghiêng người đưa khăn cho Cố Hiển Thành, Cố Hiển Thành quay đầu, ý vị thâm trường liếc một cái sau đó cầm lấy khăn, tuỳ tiện đứng trước mặt nàng lau qua vài cái.
Động tác rất thô lỗ, Tống Điềm có cảm giác hắn cứ thế chẳng lấy tấm khăn quét qua mặt nàng, nhưng cũng không có cách nào, tịnh phòng nhỏ quá, hai người cũng có chút miễn cưỡng...
"Ta... ra ngoài trước." Tống Điềm lại muốn đi, Cố Hiển Thành nghe vậy liền hừ một tiếng.
Chân nàng liền như bị đóng đinh tại chỗ, rốt cuộc không động đậy được.
Đại tướng quân thuần thục lau xong, bỗng nhiên duỗi tay kéo nàng ôm vào lòng, sức hắn lớn, cảm giác như muốn khảm luôn người trước mặt vào ngực.
Chốc lát, Tống Điềm liền thấy hô hấp không thông.
"Ta đã sớm muốn làm vậy rồi! Nếu không phải vừa rồi cả người đều ướt thì...!"
Tống Điềm kịp thời phản ứng lại, âm thanh của hắn kề sát bên tai nàng, hoá ra vừa vào cửa hắn đã muốn ôm nàng.
Ôm ấp làm người ta cảm thấy an tâm, Tống Điềm cũng thấy trái tim mình như được vỗ về, nàng đại khái cũng hiểu được sao Cố Hiển Thành lại vội vàng đến Trần gia thôn ngay trong đêm như vậy, trong lòng phức tạp.
"Chàng đến tìm ta... việc trong quân không sao chứ?" Tống Điềm đột nhiên hỏi.
Cố Hiển Thành không vui nhíu mày: "Nàng bận tâm mấy thứ đồ bỏ đấy làm gì?"
"... Vậy ta phải bận tâm cái gì?"
Cố Hiển Thành buông lỏng tay, nâng mặt nàng lên, nhìn sắc mặt hắn, lông mày vặn lại một chỗ, rõ ràng không.
"Đương nhiên là bận tâm đến ta, người đàn ông của nàng rồi!"
Tống Điềm: "..."
"Ta cực kì không vui, nàng không nhìn ra à?"
"Nhìn ra rồi?"
"Cho nên?"
Tống Điềm đau đầu: "Cho nên cái gì?"
Cố Hiển Thành hừ một tiếng: "Cho nên nàng phải dỗ ta mới phải!"
Hắn vừa dứt lời, bàn tay liền giữ lấy gáy Tống Điềm, hơi dùng sức, Tống Điềm liền bị ép ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh ngập nước của nàng nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của hắn, cặp mắt kia càng ngày càng gần, cuối cùng môi hắn nóng như lửa rán lên môi nàng.
"Ưm..."
Tất cả thanh âm đều bị nuốt mất, Tống Điềm trong nháy mắt hoảng hốt bắt lấy cánh tay hắn.
Lần hôn này, so với lần trước bá đạo hơn nhiều, tràn đầy tính chiếm hữu cùng dục vọng, chốc lát đã khiến Tống Điềm trầm luân, trong đầu nàng cháy lên một ngọn lửa, Cố Hiển Thành cạy hàm răng, thành công chiếm đoạt từng thành trì, nửa phần không nhượng bộ. Trong phòng hơi nước mù mịt khiến nhiệt độ cũng tăng thêm vài phần, tiếng tim hai người hoà vào nhau, tưởng chừng như muốn đánh thức cả thôn.
Tống Điềm cảm giác hít thở không thông, nàng giống như một phiến lá trên mặt nước, chỉ có thể mặc dòng nước đẩy đưa. Nàng vô lực, chân mềm nhũn trượt xuống, nháy mắt sau đó, bàn tay Cố Hiển Thành lập tức vòng qua eo nàng nâng người lên. Hai má cùng tai Tống Điềm đỏ bừng, tay nàng chỉ có thể vòng qua vai hắn.
Thật lâu sau, Cố Hiển Thành mởi thoả mãn buông ra.
Chỉ là sức lực trên tay hắn cũng không giảm đi chút nào.
"Mẹ nó! Chỗ này nhỏ quá!"
Tống Điềm xấu hổ giống như đà điểu, chỉ có thể gục đầu tựa vào ngực hắn, nói thế nào cũng không dám ngẩng lên.
Cố Hiển Thành tuy chân bị thương nhưng không hề ảnh hưởng đến động tác của hắn chút nào, thử một chút liền có thể bế bổng nàng lên, chuẩn xác đi về phía giường, đúng vậy, là trên giường.
Trong phòng này cũng chỉ có một cái giường đất rắn chắc, tuy rằng quê mùa nhưng rất chắc chắn, cho dù Cố Hiển Thành to lớn như vậy đổ ập xuống cũng không có tiếng vang.
Còn nếu là giường gỗ trong quân doanh, e là không chịu nổ sự giày vò này.
Tống Điềm chưa kịp nói câu gì đã bị hắn đè xuống tiếp tục hôn.
(Chờ đoạn này đúng không, tôi biết mà =)))) Các bạn chờ được rồi đấy.)
Nàng bị hắn giữ chặt, tuy không cần vất vả đứng nhưng toàn thân lại không cử động được, lồng ngực phập phồng, theo cử động của hắn, lớp áo trước ngực cũng xô lệch lộ ra một góc áo yếm đỏ bừng như đoá hoa nở rộ, đây là cái áo làm từ tấm vải mà lần trước nàng mua cùng Cố Hiển Thành ở huyện Võ Công.
Trên tấm vải hồng có thuê hai, ba đoá hoa sen nhỏ nhắn, Tống Điềm dù sao vẫn còn chút tâm tư thiếu nữ, lần trước mua cũng là vì nhìn trúng mấy bông hoa sen này, lúc đem đi làm yếm con thì đặc biệt chú ý, ai ngờ, lúc này lại thành cảnh đẹp trong mắt người khác.
Cố Hiển Thành cũng để ý thấy, hắn cúi đầu chăm chú xem. Tống Điềm thấy hắn dừng động tác liền nhân cơ hội tỉnh táo hắn, đến lúc nàng phản ứng kịp hắn đang nhìn chỗ nào thì hai mắt Cố Hiển Thành đã đỏ bừng.
Hắn không làm gì, chỉ xem thôi nhưng ánh mắt nóng bỏng đã nói lên tất cả, da thịt trắng nõn xen lẫn màu đỏ chói mắt.
Hai mắt Tống Điềm mông lung, ngón chân nàng bất giác cuộn lại, từ lúc ôm hôn trong tịnh phòng ban nãy, y phục nàng đã có chút lộn xộn, giờ bị hắn đè dưới thân thì khỏi cần nói. Nhưng kiểu nửa kín nửa hở này mới thật sự thu hút ánh nhìn của người trước mắt, có vẻ câu dẫn mơ hồ.
"Đừng... đừng nhìn..."
Tống Điềm vừa xấu hổ vừa giận, ý đồ muốn đẩy hắn ra, không ngờ, tay nàng vừa chạm lên bả vai hắn thì lại càng tăng thêm ý nghĩ mời mọc, một giọt mồ hôi của Cố Hiển Thành rơi xuống, vừa vặn trúng đoá hoa sen, nam nhân hít một hơi cúi đầu xuống...
"Ah~~~" Tống Điềm vội bịt miệng mình, sợ thanh âm của nàng truyền ra ngoài, hơi nước trong mắt ngày càng nhiều, khiến tầm mắt nàng mông lung. Một cảm giác xa lạ nhưng kích thích từ ngực tản đi toàn thân, nàng cố sống cố chết vừa bịt chặt miệng mình vừa gắng sức đẩy đầu nam nhân chôn trước ngực mình ra.
Ngoài cửa sổ mưa đã tạnh, ánh trăng sáng rọi vào phòng, Tống Điềm bỗng nhiên nhớ lại đêm động phòng hoa chúc của nàng lúc trước, đêm đó, giường nhà Cố gia cũng là giường đất giống như thế này, ánh trăng ngoài cửa sổ cũng thật giống, chỉ khác là, đêm đó tịch liêu vô cùng.
Nàng co rúc một mình trên giường đất hẻo lánh, cách vách là tiếng khóc than của mẹ chồng, bất lực, cô đơn, không thể chấp nhận.
Nàng không tin Cố Yến chết trận, không tin vừa qua cửa liền phải thủ tiết, càng không tin đây lại là đêm động phòng hoa chúc của nàng.
Không có một nữ tử nào trên đời này nguyện ý sống một đời như vậy.
Tống Điềm hốt hoảng, giống như quay về tình cảnh bốn năm trước, bỗng nhiên sinh ra một loại xúc động khó nói.
Một lúc sau, bả vai rộng lớn kia rốt cuộc tìm về tự chủ, hắn ngẩng đầu lên. Ánh mắt đỏ bừng nhìn thẳng vào nàng, giống như bắt được con mồi rồi thì không dễ dàng buông tha, thế nhưng không còn cách nào khác.
Hắn nhìn nàng thật sâu, cuối cùng chửi thầm một tiếng, đột nhiên ngồi dậy.
"Quá lâu!" Cố Hiển Thành nói.
Thời gian trôi qua quá chậm, hắn hận không thể lập tức đến ngày thành hôn của hai người, cưới nàng qua cửa rồi thì liền có thể...
Cố Hiển Thành oán giận, Tống Điềm nghe hiểu, nàng nằm ngửa trên giường, trong mắt mông lung dần rõ ràng thành sự kiên định.
Lúc Cố Hiển Thành chuẩn bị đứng lên đi tịnh phòng thì Tống Điềm nâng người dậy, cánh tay tuyết trắng chủ động ôm lấy cổ hắn, trước ánh mắt kinh ngạc của hắn mà kéo người về phía mình, sau đó... dè dặt hôn...
Nàng không có kinh nghiệm hôn môi, cũng là lần đầu tiên chủ động hôn người khác, môi nàng khẽ khàng run rẩy. Ban đầu, Cố Hiển Thành còn chưa kịp phản ứng lại giống như một pho tượng đá ngẩn người tại chỗ, chốc lát sau, trong ngực hắn như có cái gì nổ bùm, toàn thân như bừng tỉnh từ cơn mộng.
Con thú bị thả khỏi lồng giam, hắn lại một lần nữa đè nàng xuống giày vò, lực độ so với lúc trước còn mạnh bạo hơn rất nhiều.
Cố Hiển Thành mở lớn mắt, ngón tay dài của hắn nắm lấy cằm nàng ép Tống Điềm nhìn thẳng vào mắt hắn, giống như muốn xác định lại lần nữa.
"Nàng có biết, nàng đang làm gì không?"
"Nghĩ kĩ chưa?"
Ánh mắt Tống Điềm mơ hồ như bị bao phủ bởi một tầng sương, thế nhưng chưa bao giờ nàng kiên định như lúc này. Nàng không nói chỉ dùng động tác đáp lại hắn.
Bàn tay nhỏ nhắn lần mò xuống dưới, chủ động giúp hắn tháo dây lưng.
Sợi dây lý trí trong đầu Cố Hiển Thành căng chặt rồi đột nhiên "phựt" một tiếng đứt đoạn.
***
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Ánh trăng ngoài cửa đã bị mây che lấp, chỉ còn lại ánh sáng nhu hoà mơ hồ.
Gió lạnh đầu thu mát mẻ nhưng cũng đủ làm lông tơ con người ra run lên. Lửa nóng trong lòng xua tan đi cái lạnh bên ngoài, đoá hoa e ấp cuối cùng cũng cởi bỏ lớp mạng che, duyên dáng yêu kiều mặc người đến hái.
"Ta hỏi lại lần nữa..." Cố Hiển Thành chạm trán mình lên trán Tống Điềm, mồ hôi đầm đìa rơi xuống gò má nàng, "Nàng thật sự nghĩ kĩ rồi?"
Tống Điềm hơi hé môi, chính nàng cũng không để ý, trên môi mình có một viên trân châu nhỏ nhắn, tròn trịa, lúc này lóng lánh trong suốt đáng yêu vô cùng.
Một giọt mồ hôi của Cố Hiển Thành vừa vặn rơi lên cánh môi nàng, mắt hắn tối sầm lại, sợ nàng ghét bỏ liền định lấy tay lau đi, Tống Điềm nhanh hơn một bước duỗi chiếc lưỡi đinh hương ra liếm đi giọt mồ hôi kia.
Cố Hiển Thành hít một hơi, hoàn toàn đánh mất lý trí.