Tin Thánh chỉ đến nhanh chóng truyền đến đại trướng, cũng nhấc lên từng đợt sóng gió trong nội bộ Thành Dương quân.
Thánh chỉ đến, mọi người đều lập tức nghiêm túc, chuẩn bị tiếp chỉ. Mà Tô Chinh lúc này đang ngồi uống trà cùng Hồ Kỵ trong trướng, nghe vậy, chén trà trong tay run lên, sắc mặt hai người kinh hãi.
"Nhanh như vậy?" Hồ Kỵ hỏi.
Tô Chinh cũng khó hiểu: "Không lý nào, mật thư của ta mới đi được mấy ngày, nhưng mà gần đây ta vẫn thường xuyên báo tin cho Bệ hạ, không biết Thánh chỉ lần này là vì chuyện gì."
"Ra xem sao."
Cố Hiển Thành nghe tin cũng hơi giật mình, Tống Điềm lại càng bất ngờ hơn.
Thánh chỉ...
Nàng hiển nhiên hoảng sợ, chưa từng gặp qua trường hợp nào lớn như vậy, Phúc Quý chạy vào, "Đại tướng quân!"
Cố Hiển Thành lập tức đứng dậy mặc quần áo, chỉ là chân hắn vẫn còn bị thương lại vừa hôn mê một thời gian, động tác có hơi chậm chạp, vừa ra khỏi cửa doanh trướng, thị vệ truyền chỉ liền vội chạy tới đón, "Tướng quân không cần quá sức! Bệ hạ nói ngài tiếp chỉ không cần chú trọng lễ tiết."
Người thị vệ này mặc một thân phi ngư phục màu đỏ sậm, bên hông có tú xuân đao, là Cẩm Y Vệ.
Cố Hiển Thành cúi đầu, "Đa tạ Bệ hạ."
Tất cả mọi người đều quỳ xuống, doanh trướng tĩnh lặng. Cẩm Y Vệ sắc mặt nghiêm túc, chậm rãi mở Thánh chỉ ra.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết.
Trấn xa Phi Hổ Đại tướng quân trấn thủ biên quan ba năm, đánh lui man di, quân công vất vả, không thể không có công lao! Lòng Trẫm thấy an ủi. Nay chiến sự đã bình, đặc biệt triệu hồi kinh ban thưởng. Mặt khác, nữ nhi nhà Nguỵ Quốc công Nguỵ Thư Ý ôn lương đôn hậu, tướng mạo xuất chúng, Thái hậu cùng Trẫm đều cảm thấy hài lòng. Nay Hiển Thành cũng đã đến thành gia lập thất, cùng hiền nữ hoàn toàn xứng đôi. Triệu người hồi kinh, lựa ngày lành tháng tốt gặp gỡ đôi bên. Khâm thử..."
Cẩm Y Vệ vừa đọc xong thánh chỉ, bên trong quân doanh lặng ngắt như tờ, sắc mặt Cố Hiển Thành phức tạp, Phúc Quý há hốc mồm, bọn Tô Chinh cũng ngẩn ra.
Mà Tống Điềm, môi nàng trắng bệch, không thể tin được nhìn Cố Hiển Thành.
Cẩm Y Vệ khép lại thánh chỉ, đi đến trước mặt Cố Hiển Thành, "Cố tướng quân, chúc mừng, hiện giờ chiến sự biên quan đã định, cũng đến lúc hồi kinh lĩnh thưởng. Ngài mau tiếp chỉ!"
Cố Hiển Thành chậm rãi hỏi: "Thánh chỉ này của Bệ hạ, là có ý gì?"
Có lẽ là không ngờ Đại tướng quân sẽ hỏi như vậy, Cẩm Y Vệ ngẩn ra: "Tướng quân, Bệ hạ nói ngài có thể về kinh lĩnh thưởng, còn muốn tìm cho ngài một thê tử xứng đôi."
Thê tử xứng đôi.
Sắc mặt Cố Hiển Thành sa sầm: "Thánh chỉ này bản tướng không tiếp được."
"!!!"
Mọi người xung quanh ồ lên, Đại tướng quân muốn kháng chỉ?
Kháng chỉ là tội chết!
Cẩm Y Vệ bối rối: "Tướng quân, ngài... như này..."
Có lẽ là vì biên quan xa xôi nên người đến truyền chỉ không phải là Thái giám mà là Cẩm Y Vệ, tính ra, cũng coi như nửa huynh đệ, Phó Ngạn vội tiến lên nói: "Ý Đại tướng là, ý vào kinh lĩnh thưởng đương nhiên là vâng theo, nhưng còn chuyện ban hôn..."
Mọi người đều là nam nhân, Cẩm Y Vệ kia cũng không ngốc, nháy mắt liền hiểu ra, cười nói: "Tướng quân, Thánh chỉ là triệu ngài về kinh gặp mặt, Bệ hạ hẳn là lo lắng ngài ở biên quan ba năm, bên người không có người chăm sóc, chứ không phải lập tức tứ hôn, Bệ hạ vẫn coi trọng ngài mà."
Lời này rõ ràng đã cấp bậc thang, nhưng Cố Hiển Thành vẫn cứng đầu không chịu tiếp.
Cẩm Y Vệ kia lập tức có chút ngượng ngùng, Tô Chinh lúc này đi lên ho khẽ một tiếng, Cố Hiển Thành không vui nhìn hắn, lớn tiếng nói: "Bệ hạ ở kinh thành xa xôi, đối với chuyện bản tướng không hiểu nhiều, bản tướng đã có thê tử! Ban hôn tất nhiên là không cần! Hôm nay bản tướng tiếp một nửa thánh chỉ. Đợi ta hồi kinh, tự mình thỉnh tội với Bệ hạ."
Tiếp một nửa thánh chỉ?!
Từ cổ chí kim cũng chưa từng nghe qua chuyện nào hoang đường như vậy, nhưng Cố Hiển Thành lại cố tình không theo lẽ thường, chỉ thấy hắn chống nạng đi lên mấy bước nhận lấy Thánh chỉ trong tay Cẩm Y Vệ, cho dù Cẩm Y Vệ có muốn nói gì cũng không kịp chỉ có thể trợn mắt há mồm đứng á khẩu, Thành Dương quân cũng ngây ngốc không hiểu.
Nhưng cái làm bọ họ ngây ra không phải là chuyện tiếp một nửa Thánh chỉ, mà là... Tướng quân của bọn họ, có thê tử rồi?!
Là ai?!
Binh lính còn chưa phản ứng kịp thì đã thấy Cố Hiển Thành cũng không có ý định giấu diếm, nháy mắt, hắn đi đến trước mặt Tống Điềm, bá đạo kéo tay người ta vào lòng, Tống Điềm còn chưa phản ứng lại đã bị hắn ôm về doanh trướng.
Người bên ngoài ngây ra như phỗng.
Tống trù nương?!
Bọn họ không nhìn lầm đúng không, là Tống trù nương?!
Trong mắt Phó Ngạn loé lên ý cười, mang theo vẻ đã biết từ lâu, nhưng rồi lại thấy đau đầu, mụ nội nó, cục diện rối rắm này lại đến phiên hắn xử lý. Vì thế Phó Ngạn xoay người, khoác vai Cẩm Y Vệ nói: "Đi, huynh đệ khó lắm mới tới một lần, đi uống rượu."
Mấy thân tín khác của Cố Hiển Thành cũng xông lên, hi hi ha ha cười, mọi người nhanh chóng dẫn Cẩm Y Vệ kia đi xa, Phúc Quý nước mắt lưng tròng, chỉ thiếu bước tung hoa chúc mừng, còn Tô Chinh, chỉ có thể lặng lẽ thở dài.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Trở lại doanh trướng, Cố Hiển Thành ném Thánh chỉ trong tay sang một bên, người khác tiếp chỉ đều một mực cung kính e sợ, hắn thì hay rồi, Thánh chỉ so với cái nạng trong tay cũng không quan trọng lắm, đều bị ném sang một bên.
Sau đó, lập tức vòng cả hai tay ôm Tống Điềm vào lòng.
Chỉ là lần này không thành công, Tống Điềm trốn tránh, sắc mặt phức tạp nhìn hắn.
Cố Hiển Thành hỏi: "Cáu kỉnh?"
Giọng nói của hắn hoàn toàn không có vẻ kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, trở nên thật cẩn thận.
"Ta cũng không biết Lão Hoàng đế kia phát điên cái gì, Thánh chỉ ta cũng chỉ tiếp một nửa, nàng nhìn thấy mà."
Tống Điềm "...Ta không cáu kỉnh."
Nàng có tư cách gì chứ.
Cố Hiển Thành cẩn thận cảm thụ một chút, đầu không đau, tim hơi đau.
Ừm, không phải cáu kỉnh, là tủi thân.
Hắn nắm lấy tay nàng, Tống Điềm vẫn không cho, Cố Hiển Thành hừ một tiếng, dùng thêm sức, lúc này mới kéo được người về.
Cố Hiển Thành thở dài, "Sợ gì, chưa nghe qua câu 'Trời cao Hoàng đế xa" à, nếu lão đã phái ta đến đây thì hẳn nên hiểu được đạo lý này. Hồi kinh ta với nàng lập tức thành hôn, Bệ hạ có thể làm gì chứ?"
Có thể làm gì?
Tống Điềm mím môi không đáp.
Đó chính là Bệ hạ đấy!
Chỉ cần một câu nói có thể khiến đầu rơi xuống đất, huống hồ là một mối hôn sự...
Trong lòng Tống Điềm chua xót không thôi.
Nàng đã sớm biết hai người có khoảng cách, nhưng lần nào cũng tự huyễn hoặc bản thân, chỉ là không ngờ, hiện thực đả kích nhanh như vậy...
Nghĩ đến này, Tống Điềm liền đỏ vành mắt.
Sắc mặt Cố Hiển Thành đen xì.
"Sao lại khóc?" Hắn thật sự sợ, vội ôm lấy mặt nàng, lúc này, Tống Điềm hung hăng đẩy hắn, Cố Hiển Thành không đứng vững, lập tức ngã ngồi xuống giường, Tống Điềm hoảng sợ, vội đỡ hắn: "Chàng không sao chứ?! Ta... không cố ý..."
Cố Hiển Thành da dày thịt béo hoàn toàn không có cảm giác gì, chỉ là thấy nàng vội vã, nghĩ đến chiêu thức quê mùa của Phúc Quý quả thật hữu dụng, hắn giả vờ yếu ớt, "Đau..."
Tống Điềm nóng nảy, vội vội vàng vàng hỏi: "Đau chỗ nào? Ta đi gọi đại phu."
"Không cần." Cố Hiển Thành lập tức kéo nàng lại.
"Tim đau..."
Tống Điềm: "..."
"Nếu không, nàng giúp ta xoa..."
Hắn mới nói một nửa đã bị Tống Điềm bụm miệng. Trong mắt Cố Hiển Thành tràn đầy ý cười. Lúc này Tống Điềm thật sự giận, cũng mặc kệ, lập tức nàng muốn trốn, Cố Hiển Thành vội kéo người lại nhưng lần này thực sự đụng phải miệng vết thương, hắn không tự chủ rên một tiếng.
Nhưng lúc này Tống Điềm không tin nữa.
"Ta đi chuẩn bị bữa tối, có chuyện ngài tìm Phúc Quý đi."
Nói xong, nàng liền vén rèm đi ra ngoài, Phúc Quý ở bên ngoài chờ vui vẻ tiến lên đón, lại không ngờ nhìn thấy mắt Tống trù nương đỏ bừng, hắn không khỏi sửng sốt.
Phúc Quý vô tâm, còn đi vào hỏi: "Đại tướng quân, ngài lại làm gì khiến Tống trù nương mất hứng vậy?"
Người đi rồi Cố Hiển Thành cười khổ một tiếng, hắn vừa rồi giả thành thật.
"Ngươi đi gọi quân y đến đây, bản tướng không khoẻ."
Phúc Quý nghe vậy nào dám chậm trễ, chạy thục mạng đi gọi.
***
Tống Điềm không thực sự muốn trở về làm việc chỉ là giờ phút này trong lòng nàng quá hỗn loạn, nhất thời muốn tìm chỗ yên tĩnh suy nghĩ.
Hôm nay nàng gặp nhiều chuyện kích động.
Bệnh cũ của Đại tướng quân...
Thánh chỉ trong kinh...
Nàng cảm giác đầu óc nàng rối loạn không thể suy nghĩ được gì, cho nên mới vội vã muốn rời đi, ra khỏi doanh trướng nàng không về nhà bếp ngay mà tìm chỗ vắng người giải sầu.
Chỉ là không ngờ, giữa đường lại gặp được Tô Chinh.
"Tống trù nương."
Tống Điềm nghe tiếng gọi thì ngẩng người, "Tô đại nhân."
Tô Chinh cười đi đến chỗ nàng, "Tống trù nương có việc không vui sao?"
Tống Điềm lúc này quả thật không thể gượng cười được nữa, hơn nữa mấy ngày nay tiếp xúc, nàng đối với vị Đại học sĩ này cũng có chút kính trọng, vì thế lễ phép gật đầu, không có ý phản bác.
"Vừa rồi, ta nhìn thấy cách làm của Đại tướng cũng bị doạ cho hoảng sợ, tuổi trẻ đúng là tốt." Tô Chinh cười nói.
Tống Điềm sửng sốt, nếu hắn đã nói đến chuyện này, nàng cũng vừa lúc hỏi thêm mấy câu, "Tô đại nhân, ngài là đại thần quyền cao chức trọng trong triều, dân phụ xin thỉnh giáo một chút, tình huống vừa rồi... liệu Bệ hạ biết có tức giận không?"
Tô Chinh mỉm cười nhìn nàng, cũng không giấu diếm: "Chuyện này ý à, nói lớn thì chính là kháng chỉ, mà kháng chỉ là tử tội, chỉ là..."
Sắc mặt Tống Điềm trắng bệch: "Chỉ là cái gì?"
"Đại tướng quân không nói với ngươi sao? Trong lòng Bệ hạ, đặc biệt coi trọng Tướng quân, cho nên đối với chuyện này có lẽ cũng sẽ làm ngơ, chừa lại đường sống mà chỉ cần còn sống thì chuyện lớn cũng thành chuyện nhỏ."
Tống Điềm: "Ta hiểu... hết thảy đều dựa vào một lời nói của Bệ hạ..."
Tô Chinh gật đầu: "Đúng là như thế..."
Nàng trầm mặc. Tô Chinh cũng không nói nữa, chỉ là một lát sau hắn không nhịn được, "Chỉ là, theo như ta thấy, ý của Bệ hạ thật sự sẽ để Đại tướng quân hồi kinh ban thưởng tứ hôn, trước khi ta rời kinh Bệ hạ cũng đã từng nhắc qua chuyện này."
Tống Điềm: "Thật sao...?"
Tô Chinh thở dài trong lòng, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện điều gì, "Nhưng mà, ngươi cùng Đại tướng quân cùng hồi kinh đi, có lẽ Bệ hạ thấy ngươi chăm sóc Tướng quân có công, sẽ không để ngươi chịu thiệt."
Tống Điềm hoảng hốt chớp mắt, "Không để ta chịu thiệt... là có ý gì...?"
Tô Chinh không đáp.
Đầu Tống Điềm ong ong, mở miệng hỏi thử: "Ý đại nhân là... Bệ hạ thấy ta có công, nâng ta làm thiếp, phải không...?"
Tô Chinh tiếp tục thở dài trong lòng. Do dự hồi lâu, đang định mở miệng, Tống Điềm đã xoay người lau nước mắt, "Đại nhân không cần nói nữa."
"Hôm nay hỏi chuyện này là ta đi quá giới hạn, đại nhân cứ coi như ta chưa từng hỏi đi."
Nói xong, nàng liền cất bước rời đi, đầu cũng không nhìn lại, nên không nhìn thấy vẻ hổ thẹn trên mặt Tô Chinh.
Hồ Kỵ không biết từ góc nào xuất hiện, "Ai, đúng là làm bậy... Hành vi này của ngươi, tương lai về trời, nhất định bị Nguyệt lão tính sổ."
Tô Chinh cau mày trừng hắn, hừ một tiếng: "Dù sao ta cũng đã nhận cái việc cầm gậy đánh uyên ương này thay ngươi, ngươi còn ở đấy nói mát."
Hồ Kỵ cười khổ, "Ngươi đoán nàng ta sẽ làm thế nào? Hồi kinh tiếp thu chuyện này hay sẽ cao chạy xa bay?"
Tô Chinh nhìn về phương xa thở dài, "Ta cũng không biết... Kỳ thật, ta có thể ác độc, ép nàng rời đi, nhưng ta thật sự không đành lòng, để bản thân nàng tự chọn đi.. Chỉ là theo như ta hiểu về tiểu trù nương này, nàng tuy thân phận thấp nhưng lại là người có cốt cách, tuyệt sẽ không làm thiếp cho người."
Hồ Kỵ gật đầu, "Nếu đã vậy, ngươi tính toán thế nào?"
"Nhất định sẽ tận lực thoả mãn yêu cầu của nàng, kể cả có làm Bệ hạ phật lòng."
Hồ Kỵ uống một hớp rượu: "Như vậy nghe còn được."
Hai người vừa nói vừa đi xa, Tô Chinh vì có chuyện trong lòng nên cũng không cảnh giác xung quanh, ông ta không hề biết ở một góc cách đó không xa, nơi góc tường có một đôi giày màu đen đứng đã lâu.
*
Tống Điềm hốt hoảng trở về nhà bếp.
Mọi người ở nhà bếp đều đã nghe thấy chuyện phát sinh ở phía trước, một đám người đều kích động, thấy Tống Điềm về liền vui vẻ vây lấy nàng.
"Điềm Điềm tỷ! Là thật sao! Tỷ cùng Đại tướng quân thật sự ở bên nhau?!"
"Khó trách nha! Ta thấy Đại tướng quân đối với Điềm Điềm tỷ tốt lạ thường! Sao tỷ không nói cho bọn ta biết từ sớm chứ!"
"Đúng vậy! Chuyện từ khi nào thế?!"
Mọi người nhiệt tình vây lấy Tống Điềm, ngươi một câu ta một câu, trên mặt ai cũng có ý cười, mà lúc này trong lòng Tống Điềm lại không nói rõ có tư vị gì, nàng miễn cưỡng đáp lại, đối phó một hai câu rồi thôi.
Tiểu Điệp nhìn ra nàng không vui, liền cản mọi người lại.
"Đều về vị trí làm việc đi thôi! Điềm Điềm tỷ chăm sóc Đại tướng quân cả ngày cũng mệt rồi."
Mọi người nghe vậy thì gật đầu, "Đúng đúng, tỷ mau về nghỉ ngơi đi."
Tống Điềm cảm kích nhìn Tiểu Điệp. Trên đường trở về, hai người đi cùng nhau.
"Điềm Điềm tỷ, sao ta có cảm giác tỷ không vui vậy? Chuyện hôm nay ta nghe nói cả rồi, tỷ có phải có suy nghĩ nhiều quá không? Bệ hạ không biết chuyện của tỷ với Đại tướng quân thôi, nếu biết, khẳng định sẽ tác thành nha."
Tống Điềm đưa mắt nhìn Tiểu Điệp, bỗng nhiên rất hâm mộ tính cách đơn thuần của nàng ấy, nhưng nàng cũng không phản bác, chỉ cười nói: "Ta biết, đa tạ muội."
Tiểu Điệp: "Đừng khách khí làm gì."
Hai người cùng nhau trở về, Tống Điềm quả thực rất mệt, muốn về trướng nghỉ ngơi nhanh một chút nhưng ai ngờ vừa qua chỗ rẽ thì thấy một thân ảnh quen thuộc.
Mạnh Thiệu đứng cách đó không xa, ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
Trong lòng Tống Điềm siết chặt, có dự cảm không lành.
Mạnh Thiệu tiến lên, "Ta có chuyện muốn nói với nàng."
Tống Điềm thở dài, nói với Tiểu Điệp: "Muội đi trước đi."
Tiểu Điệp ừm một tiếng. Chờ nàng ấy đi, Tống Điềm mệt mỏi hỏi: "Có chuyện gì?"
Mạnh Thiệu bước lên một bước nữa, phức tạp nhìn nàng: "Chuyện hôm nay ta đã nghe nói, là thật sao?"
Tống Điềm: "Ừm, là thật."
Mạnh Thiệu dù nghe chính miệng nàng thừa nhận nhưng vẫn không dám tin.
"Nàng... từ lúc nào... nàng ở bên Tướng quân từ lúc nào?"
Tống Điềm nhìn hắn, "Chuyện này... hình như không liên quan đến Mạnh đội trưởng?"
Tống Điềm ít khi dùng giọng nói cứng nhắc như này nói chuyện với người khác, nhưng lần này nàng không thể không dùng, một là vì Mạnh Thiệu đã đến tìm nàng rất nhiều lần, thứ hai giọng điệu của hắn cứ như đan chất vấn, ba là, nàng thực sự rất mệt.
Quả nhiên, Mạnh Thiệu nghe xong trong mắt liền lộ vẻ chua xót.
Tống Điềm nói tiếp: "Nếu không có chuyện gì nữa ta đi trước."
Nàng vừa định xoay người, bỗng nhiên hắn bật thốt lên, "Nàng cùng Đại tướng quân không có khả năng đâu."
Tống Điềm dừng bước. Nàng nhíu mày nhìn lại.
Mạnh Thiệu hít một hơi thật sâu nói, "Vừa rồi những gì nàng nói với Tô đại nhân ta đều đã nghe được."
Tống Điềm chậm rãi mở to mắt giống như không thể ngờ.
"Tô đại nhân nói chính là sự thật, Đại tướng quân bây giờ còn ở biên quan mới có thể hứa hẹn với nàng, nhưng về kinh thành rồi chính là thân bất do kỷ (chuyện không theo ý mình muốn), nàng... chẳng lẽ muốn làm thiếp sao?"
Môi Tống Điềm run lên. Nàng thực sự tức giận.
"Sao ngươi lại nghe lén người khác nói chuyện?"
"Ta... ta không cố ý, chỉ là trong quân đều đồn chuyện của nàng, ta vốn muốn tìm nàng hỏi cho rõ ràng."
Tống Điềm lần đầu tiên gặp người vô lễ như vậy, nàng ngắt lời Mạnh Thiệu: "Lúc trước ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao, ta kính trọng Mạnh đội trưởng cũng là anh hùng bảo vệ quốc gia nhưng chuyện hôm nay, quả thật làm ta thất vọng rồi! Không sai, sự thật đúng là như ngươi thấy đấy, ta yêu Tướng quân, muốn ở bên chàng, mặc kệ nguyện vọng này của ta có thực hiện được hay không, đây cũng là chuyện riêng của ta, không liên quan đến Mạnh đội trưởng, ta nghĩ, ta nói vậy đã đủ rõ ràng rồi chứ?!"
Mạnh Thiệu nhìn nàng thật sâu, vành mắt dần đỏ bừng.
Tống Điềm hít một hơi sâu: "Ta đã sớm nói qua, ta cùng ngài thực sự không thể nào, ngài nghĩ ta ham vinh hoa phú quý cũng được đi, còn nếu không thì thôi, mong Mạnh đội trưởng sớm quên ta đi."
Nói xong, Tống Điềm quay lưng rời đi nhưng nàng chưa được mấy bước hắn đột nhiên nói: "Cái chết của Cố Yến có điểm kỳ quái!"
Tống Điềm giật mình, lại một lần nữa không thể tin quay đầu nhìn hắn.
Mạnh Thiệu nhìn nàng, lặp lại một lần nữa, "Cái chết của Cố Yến có điểm kỳ quái!"
"Ngươi... ngươi nói cái gì?"
"Từ lần trước nàng nói cho ta tên của phu quân nàng ta đã đi tra, Đại tướng quân có thể tra ra tin tức hắn đã chết, ta cũng có thể, nhưng có chỗ không đúng."
Tống Điềm kinh ngạc không biết nói cái gì cho phải.
"Sổ sách kia ta đã xem qua rồi, thứ nhất, chữ viết trên đó trước sau không phải cùng một người viết, điều này có thể lấy lý do thay người để giải thích; nhưng còn điều thứ hai, cả một quyển chỉ có mình tên của Cố Yến là có hai nét bút như vậy, nàng không cảm thấy kỳ quái sao?"
"Có thể điều này chưa đủ để kết luận, nhưng còn một chuyện. Ta đã hỏi rất nhiều chiến hữu, có thể xác định một điều, ba năm trước chỉ có trận ở Hoàng Mai Sơn là phát sinh tử thương, nhưng Hoàng Mai Sơn là nơi dễ thủ khó công, quân địch cũng không quá mạnh, sau khi đánh thua cầm cự hai, ba canh giờ viện binh đã đến, cho nên binh lính hy sinh đều có thi thể mang về, không có chuyện gì đặc biệt đến mức không tìm được thi thể. Nàng... chuyện này, nàng chưa từng hoài nghi sao?"
Sắc mặt Tống Điềm phức tạp, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì, nàng nhìn Mạnh Thiệu, thật lâu sau mới hỏi: "Ngươi... vì sao ngươi lại nhất định phải tra rõ chuyện này?"
Mạnh Thiệu hít một hơi: "Ngay từ đầu, lúc biết tin hắn đã chết ta đã muốn tìm nàng nhưng trực giác lại nói cho ta biết, có điều gì đó không đúng, cho nên ta mới cố tìm cho đến khi sự tình toàn bộ rõ ràng mới nói, chỉ là không ngờ..."
Tống Điềm đã hiểu.
Nàng nói, "Ta rất cảm kích ngươi đã giúp, nhưng vẫn là câu nói kia, không cần."
"Lần trước nàng cự tuyệt ra, không phải lấy phu quân kia ra làm lý do sao! Vì sao Đại tướng quân lại có ngoại lệ?!"
Tống Điềm thật sự rất đau đầu.
"Bởi vì trong lòng ta có chàng!" Nàng nâng cao tông giọng, Mạnh Thiệu nghe xong rõ ràng sửng sốt, đáy mắt càng thêm hồng.
"Dưa hái xanh không ngọt, sao ngươi không thể hiểu chứ?" Tống Điềm thực sự không muốn ở lại chỗ này thêm thời khắc nào, nàng bình ổn lại tâm tình, đành phải nhẫn tâm nói: "Tóm lại, ta và ngươi tuyệt đối không thể, chuyện này cùng với Cố Yến, hay với Đại tướng quân, đều không liên quan. Mạnh đội trưởng, về sau gặp, cứ làm như không quen đi."
Tống Điềm nói xong, lần này nàng đi thẳng không dừng lại nữa. Mà Mạnh Thiệu vẫn đứng đó, nhìn theo bóng lưng nàng rất lâu.