Hôm nay là mười lăm, trăng ở biên quan tròn vành vạnh.
Doanh trướng dựng nơi thảo nguyên được ánh trăng trắng nõn bao phủ, nhưng cũng không ngăn mấy tên lính canh lười biếng, có chút thất thần khi gác đêm.
Mội người đang lim dim mắt bỗng nhiên bừng tỉnh, vỗ tỉnh người bên cạnh.
"Vừa rồi... ngươi có thấy... một bóng đen đi qua không?"
"Cái gì?! Có địch?"
"Không... không phải, hình như cũng không phải địch, hình như là... một người... người có ba chân..."
"Ba chân?"
"Đúng..."
Hai người đồng thời trầm mặc một lát rồi bật cười ha hả.
"Đúng là hồ đồ rồi, đôi mắt có dúng được nữa không vậy, trên thế gian này lấy đâu ra người ba chân."
"Đúng vậy, đúng vậy nhỉ."
Hai người an ủi lẫn nhau.
Xế chiều hôm nay ăn gà hầm lòng heo quả thực quá mức bổ dưỡng, Tống Điềm uống hai bát xong đi ngủ, đến nửa đêm nóng quá liền tỉnh giấc.
Nàng cảm thấy có chút khát nước, vì thế híp mắt, chuẩn bị đi qua bàn rót một chén nước uống.
Ai ngờ vừa mới ngồi dậy liền bị một bóng đen đứng cạnh giường doạ sợ! Ngay lúc nàng định hét lên thì bóng đen kia đã vội tiến lên một bước, giơ tay bụm miệng nàng lại.
"Đừng kêu, là ta!"
Tống Điềm mở to mắt, không thể tin vào tai mình.
"Tướng... tướng quân?"
Cố Hiển Thành ừ một tiếng.
Hai người im lặng trong chốc lát, Tống Điềm cả đời này chưa bao giờ ngạc nhiên đến như vậy, Đại... Đại tướng quân sao lại tới đây vào lúc này?
Đêm hôm trộm vào khuê phòng nữ nhân?
Trong đầu nàng bỗng nhiên nổi lên mấy chữ, nhận thức này khiến hai má Tống Điềm nháy mắt đỏ bừng.
Đương nhiên, Cố Hiển Thành cũng xấu hổ vô cùng.
Hắn cũng không nghĩ nổi sao bản thân lại có thể làm ra chuyện này, dù sao cũng là vì buổi chiều không thấy nàng, buổi tối liền ngủ không ngủ nổi.
Nhịn rồi lại nhịn vẫn không ngủ được, dứt khoát tranh thủ Phúc Quý ngủ say liền trốn ra, tự mình chống nạng đi đến đây.
Cố Hiển Thành không biết làm thế nào để làm dịu đi không khí lúc này, đành phải nghĩ đến "mưu kế" Phúc Quý hiến lúc ban ngày.
Hắn lập tức giả vờ đứng không vững, rên lên một tiếng đau đớn, sau đó thuận tay ném đi cái nạng thừa thãi trong tay rồi hợp lý hợp tình "đổ" lên trên giường Tống Điềm.
Tống Điềm quả nhiên theo bản năng đỡ hắn: "Tướng quân!"
Thanh âm của nàng nhỏ nhưng lại tràn đầy khiếp sợ.
Cố Hiển Thành khẽ ho một tiếng, "Vốn là định đi vòng vòng rèn luyện một chút, bất tri bất giác lại đến tận đây, doạ nàng sợ à..."
Tống Điềm: "..."
Có người đàng hoàng nhà nào nào buổi tối đi rèn luyện kiểu này à?
Mặt Tống Điềm lại càng đỏ, nhưng nàng cũng không chọc thủng lời nói dối của hắn, hai người cứ trầm mặc như vậy, cuối cùng Tống Điềm không chịu nổi, nàng vẫn khát nên muốn uống nước.
Vì thế nàng vòng qua Cố Hiển Thành đi đến bên bàn rót nước, Cố Hiển Thành hiểu ý đồ của nàng, chủ động xê dịch vị trí, nhưng mà hắn dịch chính là hướng vào sâu bên trong giường nàng, Cố Hiển Thành hiển nhiên chiếm cứ quá nửa giường nàng.
Tống Điềm nhìn qua chỗ khác làm như không phát hiện, tập trung cầm ấm trà rót nước. Tuy trời đã vào thu nhưng buổi tối đi ngủ y phục vẫn khá mỏng manh, nàng ngẩng cổ uống nước, trung y mỏng càm làm lộ thân hình lung linh, cần cổ trắng như tuyết, môi đỏ mọng ướt át...
Oành một tiếng, trong mắt Cố Hiển Thành cháy lên lửa nóng.
Buổi chiều hắn uống canh lòng heo, cũng nóng trong.
Ngực nóng, nơi nào cũng nóng.
Hắn chưa bao giờ biết nữ nhân uống nước cũng có thể dễ nhìn như vậy...
Khiến hắn xúc động nghĩ...
"Tướng quân, có muốn uống không?" Tống Điềm đột nhiên hỏi.
Cố Hiển Thành hồi phục tinh thần, hắn chớp mắt tỉnh táo lại, "Ừm"
Hắn tự mắng mình ti tiện không biết xấu hổ, giấu đầu hở đuôi nói.
Vì thế Tống Điềm cũng rót cho hắn một ly, Cố Hiển Thành không nói hai lời nhận lấy uống một hơi hết sạch, Tống Điềm ngẩn ra, "Còn muốn uống nữa không?"
"Không cần."
Tống Điềm ồ một tiếng. Sau đó hai người lại trầm mặc.
Tống Điềm có nghĩ thế nào cũng không ngờ buổi tối hắn lại đến, điều này làm nàng không nhịn được nhớ lại mấy chuyện cũ ở Cố gia từng nghe được.
Khi đó trong thôn có không ít quả phụ cứ đến đêm sẽ để cửa cho tình lang, nếu lỡ không cẩn thận sẽ truyền ra một vài lời đồn...
Hai má Tống Điềm càng đỏ hơn, vội vàng xua tan mấy ý nghĩa hoang đường trong đầu.
Đêm nay ánh trăng thật sự rất đẹp, Cố Hiển Thành có thể nhìn rõ ràng gò má ửng đỏ của nàng, nói thật, loại gặp gỡ bí mật này ngược lại hắn rất thích, vì thế hắn cũng không do dự nữa, cầm lấy tay nàng.
"Lúc xế chiều, sao không đến?"
đỉnh đầu Tống Điềm sắp bốc khói đến nơi rồi.
"Giữa trưa không phải đã khoẻ rồi sao?"
"Bản tướng đâu có nói thế."
Tống Điềm: "..."
Cố Hiển Thành nói tiếp: "Lúc xế chiều ta đã gọi mưu sĩ trong quân đến."
"Làm... làm gì vậy?"
"Xem ngày." Cố Hiển Thành ẩn ý nói.
Xem ngày...
Đây đã là lần thứ hai trong hôm nay Tống Điềm nghe ba chữ này, sao hắn lại vội vàng như thế chứ...
"Nhưng mà nàng không đến, ta vốn định hỏi thăm sinh thần bát tự của nàng, kết quả lại chưa hỏi được."
"A..."
Sinh thần bát tự, sinh thần bát tự của nàng sao...
Tống Điềm nhẹ giọng nói mấy chữ, Cố Hiển Thành lập tức nhớ kĩ.
"Tháng 6, nàng sinh vào tháng 6 sao?"
"Ừm."
Cố Hiển Thành bỗng nhiên nở nụ cười.
"Bản tướng cũng sinh vào tháng 6."
Tống Điềm mở to mắt, "Thật sao?"
"Ừm, tuy ta không nhớ rõ chuyện trước đây, nhưng bọn họ nói lúc ấy trên người ta có một tấm bảng gỗ, mặt trên ghi lại danh tính cùng sinh thần bát tự, là ngày 12 tháng 6."
Mười hai tháng sáu...
Tống Điềm đột nhiên có cảm giác ngày tháng này rất quen thuộc...
"Vậy tấm bảng gỗ kia đâu?"
"Không còn nữa, một trận hoả hoạn, đốt sạch rồi, lúc ấy mọi chuyện quá hỗn loạn."
Tống Điềm tiếc nuối ồ một tiếng.
Cố Hiển Thành vẫn đang thưởng thức bàn tay nhỏ bé của nàng, "Ngày mai ta sẽ đem sinh thần bát tự nói cho quân sư, mau chóng định ngày."
Tống Điềm ừ một tiếng, trao đổi sinh thần bát tự...
Trong nháy mắt, Tống Điềm như nghĩ đến điều gì, sắc mặt nàng thay đổi, bị Cố Hiển Thành bắt được.
"Làm sao thế?"
"Hay là... hay là thôi đi..." Tống Điềm nhỏ giọng nói.
Thôi? Sắc mặt Cố Hiển Thành trầm xuống.
Tống Điềm vội nói: "Ta không phải nói thôi chuyện đó... ý của ta là... mọi chuyện có thể giản lược đi không... Ta... ta cũng không phải lần đầu thành thân, dựa theo quy củ Cố gia thôn... không thể trao đổi canh thiếp lần nữa..."
Trong lòng Tống Điềm bỗng có chút xót xa.
Tam thư lục lễ... Ở Cố gia thôn, quả phụ gả lần hai không thể có quá trình hoàn chỉnh như lần đầu.
Lại còn... điềm xấu... Huống chi ngày nàng thành hôn hôm ấy cũng là ngày có tin Cố Yến chết trận, kỳ thật trong mắt người khác, nàng chính là điềm xấu khắc phu.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tống Điềm càng trắng hơn.
Ai ngờ nàng vừa dứt lời, Cố Hiển Thành đã lập tức nói: "Thì sao chứ?"
Tống Điềm sửng sốt.
"Bản tướng từng nói rồi, chưa từng để ý đến quá khứ của nàng."
"Chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, từ hôm nay trở đi, nàng chỉ có thể là thể tử của ta!"
Những lời này, khiến Tống Điềm sững người mất một lúc lâu.
Dần dần, hốc mắt nàng cũng thấm ướt.
Chưa từng có ai nói với nàng những lời này...
Mặc dù nàng đã từng có một đời chồng...
Cố Hiển Thành vốn chỉ muốn nàng an tâm, lại không ngờ nàng lại rơi lệ, ngực hắn bỗng chốc tê rần, bất giác đưa tay lau đi nước mắt của nàng.
"Khóc cái gì?"
Tống Điềm lắc đầu, nàng cũng không biết... nàng cũng không muốn khóc...
"Ta... ta..."
Cố Hiển Thành thở dài nói, "Nàng khóc, ta đau lòng."
Tống Điềm lúc này vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc, nhất thời không phản ứng được ý tứ của hắn, nàng còn tưởng hắn nói đau lòng theo kiểu mấy lời tình tứ trong thoại bản, nhưng cũng đủ làm mặt nàng hồng lên, cơ địa nàng vốn dễ đỏ mặt, giờ cả mặt xong mũi cùng mắt đều hồng hồng, trông giống tiểu hồ ly.
Cố Hiển Thành cứ nhìn chằm chằm nàng như thế không nhúc nhích.
"Suy nghĩ của ngài cùng ta không giống nhau." Tống Điềm nhỏ giọng nói.
Cố Hiển Thành hỏi: "Không giống nhau chỗ nào?"
Tống Điềm muốn nói, từ trước đến nay nàng cho rằng Cố Hiển Thành sẽ không phải người nói mấy lời này, nhưng hiện tại xem ra, nàng hoàn toàn nhầm rồi.
Nàng ngượng ngùng cúi đầu, từ góc độ của Cố Hiển Thành nhìn sang chỉ thấy một cái đầu xù nhỏ nhỏ, cùng với...
Xiêm y trên người nàng vốn mỏng, giờ phút này Cố Hiển Thành từ trên cao nhìn xuống, hắn không cố ý nhưng chỉ cần cúi một chút là có thể... "núi non" trập trùng...
Nháy mắt, Cố Hiển Thành cảm thấy cả người nóng bừng, trong mũi cũng tưởng chừng phun máu.
hắn lập tức dời mắt đi nơi khác, chỉ là hơi thở nặng nề khiến Tống Điềm ngẩng đầu hỏi: "Tướng quân? Ngài không thoải mái sao?"
Cố Hiển Thành quả thật không thoải mái, hắn cảm giác mình đúng là khổ mà, nhưng thân thể vừa mềm vừa thêm ngay cạnh thế này, hắn luyến tiếc không buông ra được, vì thế chỉ có thể nói dối để giấu đi.
"Hơi nóng, muốn uống nước."
Tống Điềm hiểu, lòng heo kia quả thật bổ dưỡng quá mức, nàng lập tức đứng dậy rót cho Cố Hiển Thành một chén nước, lần này dứt khoát uống trà lạnh đi. Thân thể ấm áp mềm mại rời đi, Cố Hiển Thành nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hắn tranh thủ bình phục lại,
"Này, trà lạnh."
Tống Điềm xoay người đưa trà cho hắn, Cố Hiển Thành còn đang mất tập trung, không cẩn thận liền đón trượt chén trà.
"Tướng quân... cẩn thận!"
Xoạt một tiếng, chén trà rời khỏi tay, Tống Điềm vội vàng đón lấy nhưng chính nàng lại vội vội vàng vàng va phải cái bàn nên chúi về phía trước. Một người vội đón lấy chén trà, một người thì vội đón lấy người còn lại, cuối cùng chén trà vẫn rớt xuống đất, còn Tống Điềm ngã vào lòng Cố Hiển Thành.
Thế nhưng toàn bộ nước trong chén lại không hề lãng phí chút nào, toàn bộ đều đổ lên cái nơi huyết mạch sôi sục nhất của Cố Hiển Thành.
"Shhhhh...."
Lạnh thấu xương.
Cố Hiển Thành hít một hơi. Tốt rồi, cũng không cần hắn vận nội công.
Tống Điềm xấu hổ cực kì, nàng cảm giác mình y hệt bốn chữ trong thoại bản viết, yêu thương nhung nhớ. Vì thế, nàng lập tức đứng dậy, lại không biết sẽ gây ra phản ứng dây chuyền, vừa rồi nàng nhào vào lồng ngực Cố Hiển Thành, hai người mặt đối mặt, giờ nàng đứng dậy, cảnh xuân trước ngực nửa kín nửa hở sau lớp áo đập thẳng vào ánh nhìn của hắn.
Toàn bộ công sức kiềm chế của Cố Hiển Thành, thất bại trong gang tấc,
Tác dụng của trà lạnh cũng chỉ vỏn vẹn trong giây lát.
Gân xanh trên thái dương Cố Hiển Thành giật liên hồi, còn tiếp tục như vậy, hôm nay hắn khẳng định không còn mặt mũi nữa, vì thế hắn lập tức kéo người trước mặt lại, ôm vào lòng, ít nhất ôm thì sẽ không nhìn thấy cái chỗ làm hắn muốn chảy máu mũi kia.
"Đừng động." Cố Hiển Thành khẩn cầu nói.
Tống Điềm cũng không biết hắn lại làm sao, nhưng nàng cảm nhận được, cái thứ "vũ khí" ban ngày làm người ta xấu hổ kia lại lặp lại chiêu cũ, trong nháy mắt Tống Điềm cũng không dám động nữa.
Hai người cứ thế ôm nhau trong bóng tối.
Hơi thở của Cố Hiển Thành nóng rực phun vào bên tai nàng, vành tai trắng nõn đỏ bừng, Cố Hiển Thành có thể nhẫn một vài việc, nhưng có một số việc nếu đã làm rồi thì cũng không cần thiết phải nhịn nữa, hắn nhìn cái tai gần trong gang tấc, lồng ngực nóng rực không có chỗ phát tiết, vì thế, hắn há miệng, giống như thợ săn đói bụng đã lâu, ngậm lấy vành tai của nàng.
"A..."
Nơi này là tử huyệt của Tống Điềm. Đây cũng là lần đầu tiên nàng biết chuyện này.
Nháy mắt, nàng như bị điện giật, cả người đều run lên, Cố Hiển Thành cảm giác được, kinh mạch của hắn như được thông suốt, càng tuỳ ý làm bậy.
Hắn giống như thưởng thức cái gì đó tốt đẹp vô cùng, so với cao lương mỹ vị còn ngon hơn, Cố Hiển Thành căn bản không dừng lại được.
Hắn quá bá đạo, Tống Điềm chống đỡ không nổi, lúc đầu còn cố đẩy ra, về sau liền ỡm ờ, tiếng hừ cũng ngày càng ngọt ngào, lúc nàng tỉnh táo hơn thì hai tay đã nắm chặt vạt áo Cố Hiển Thành, không biết là muốn đẩy hắn ra hay kéo lại gần hơn.
Người cả hai dính nước trà nhơn nhớt nhưng lại kề sát thân mật một trận, lúc Cố Hiển Thành đến đã là giờ tý canh ba, còn lúc này ở trong doanh trướng ồn ào một lát, bên ngoài vậy mà truyền đến tiếng gà gáy.
Tống Điềm giật mình, mở mắt ra, cả người đều tỉnh táo lại không ít.
Nàng vội vàng đẩy Cố Hiển Thành ra, lúc này là đẩy thật sự.
Cố Hiển Thành hơi không vui, từ cổ nàng ngẩng đầu lên, "Làm sao?"
Tống Điềm: "...Trời sáng rồi, chàng đi mau."
Lời này ý tứ thật sự quá ái muội, Cố Hiển Thành nhíu mày.
"Sợ gì."
"Bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt..."
Thanh âm Tống Điềm càng ngày càng nhỏ, cũng không muốn nói thêm, nói gì nữa, bọn họ thật giống như trộm... tình...
Cố Hiển Thành sống chết không muốn, lại đưa tay kéo nàng lại lần nữa, Tống Điềm liền rúc vào bả vai hắn, sau đó nghe thấy Cố Hiển Thành không kiên nhẫn nói: "Lớp vải băng này thật phiền toái, vướng chân vướng tay."
Trở ngại cái gì thì hắn không nói, Tống Điềm cũng không hỏi, hai người lẳng lặng nằm thêm một lát, bên ngoài gà gáy càng ngày càng nhiều, Cố Hiển Thành biết da mặt nàng mỏng, tuy không tình nguyện nhưng vẫn đứng lên.
Nơi vừa bị nước trà đổ lên dính dính ướt ướt cũng đã khô đi không ít, chỉ còn lại mấy dấu vết nhàn nhạt, Tống Điềm căn bản cũng không dám nhìn tới.
"Nàng ngủ thêm đi, không vội." Trước khi Cố Hiển Thành đi còn sờ sờ mặt nàng.
Hai má Tống Điềm bị hắn nhéo đau theo bản năng liền muốn tránh đi.
Cố Hiển Thành nhíu mày: "Đêm nay ta lại đến."
Tống Điềm: "..."
Căn bản không cho phép nàng từ chối, Cố Hiển Thành đã chống nạng đi ra, nắng cắn cắn môi, buồn bực xoay người trên người, lấy chăn trùm lên đầu bao mình thành một cái kén.
*
Lúc Cố Hiển Thành trở về bắt gặp Cố Hiển Thành đang lật tung đất trời lên đi tìm mình.
Nhìn thấy người hắn xém chút nữa đã quỳ xuống dập đầu.
"Đại tướng quân! Nô tài tìm thấy ngài rồi! Ngài đi đâu vậy!!"
Cố Hiển Thành: "Kêu cái gì, bản tướng giãn gân cốt tí thôi."
"Ai nha tướng quân của ta, chân ngài còn chưa lành, phải chịu khó nằm trên giường nghỉ ngơi a!"
Cố Hiển Thành ngại hắn phiền: "Câm miệng!"
Nói xong liền vào nội trướng ngồi xuống, "Bản tướng như nào trong lòng tự biết, đi, lấy một bộ xiêm y sạch sẽ đến đây."
Phúc Quý sửng sốt.
Đại tướng quân đi dạo buổi sáng sao lại muốn thay xiêm y? Hắn hoài nghi nhìn từ trên xuống dưới nhưng lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Cố Hiển Thành.
Phúc Quý không dám nhìn đông nhìn tây, vội vàng xoay người đi làm.
Cố Hiển Thành vừa thay xiêm y xong, Tô Chinh và Phó Ngạn đến.