"Điềm Điềm tỷ!"
Ngày kế, ánh mặt trời sáng choang chiếu rọi.
Thời gian này bởi vì có Ngô Vương ở trong quân, tuy rằng bọn họ không phải phụ trách bữa sáng nhưng cũng phải chuẩn bị từ sớm, chỉ là hôm nay đã đến giờ Tỵ mà Tiểu Điệp vẫn chưa thấy Tống Điềm, vì thế liền không yên tâm, nên đi qua doanh trướng của nàng tìm.
Giờ phút này Tống Điềm cũng đã tỉnh nhưng vẫn đang ngơ ngác ngồi trên giường, giống như cố gắng nhớ lại điều gì.
Một chút kí ức vụn vặt của tối qua hiện lên trong đầu, nàng có chút ngốc.
Tất cả đều là thật sao...
Tướng quân vậy mà thật sự cõng nàng về?
Lại còn là do nàng chủ động yêu cầu?
Tống Điềm ngơ ngác, một lát sau, cố gắng nhớ lại.
Nàng còn làm chuyện gì hoang đường nữa không?
Sớm biết vậy thì không nên uống rượu, lần đầu tiên nàng uống rượu, thật sự không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như thế...
Thanh âm Tiểu Điệp càng ngày càng gấp, Tống Điềm vội vàng đứng dậy thu dọn chăn đệm, hướng ra ngoài hô, "Ta không sao, muội đi trước đi, một lát nữa ta sẽ đến."
Tiểu Điệp nghe thế liền đáp lại: "Được, vậy muội đi trước, hôm nay cũng không có việc gì gấp, tỷ cứ từ từ."
"Được."
Tống Điềm vội vàng chải đầu, cũng không biết tối qua ngủ thế nào, hôm nay chải đầu liền cảm thấy tóc không được mượt, mới chải vài lượt đã thấy hơi đau, lại còn bị rụng mất không ít, Tống Điềm đau lòng cực kì.
Tiểu Bảo cũng dậy, nàng rửa mặt xong liền thay quần áo cho con, chỉ là vừa ôm lấy con thì những hình ảnh vụn vặt tối qua lại hiện lên tràn vào trong óc.
Hình như Đại tướng quân... còn giúp nàng bế Tiểu Bảo về...
Cho nên là Đại tướng quân ôm con trai nàng trong ngực còn phía sau... cõng nàng trên lưng sao...
(Khoẻ quá, thích hợp làm trụ cột trong nhà, gả liền =)))) )
Khoé mắt Tống Điềm giật giật.
Nàng bế Tiểu Bảo đến nhà bếp, tâm tình vẫn không bình tĩnh nổi, những người còn lại đều đã đến, ai cũng nhìn về phía Tống Điềm, trên mặt không giấu được ý cười ẩn ý.
Ngày hôm qua Đại tướng quân đến nhà bếp là chuyện mọi người đều biết, nhìn thấy biểu tình của mọi người, Tống Điềm khẳng định, không phải là mơ.
Nàng giả vờ mình say không nhớ gì cả, bắt đầu làm điểm tâm cho nhi tử, chỉ là càng làm càng không nhịn được nhớ đến kí ức tối hôm qua.
"Ngài... là tướng quân mặt than."
Bàn tay đang thái rau của nàng run lên.
Mấy lời nàng đã nói ngày hôm qua lần lượt chui ra khỏi kí ức, nàng cảm giác mình điên rồi...
Nàng vậy mà lại nói với Tướng quân những lời như vậy...
Lúc này kí ức cứ như đại hồng thuỷ tràn vào suy nghĩ của Tống Điềm, nàng nhớ lại tất cả không xót điều gì...
Tống Điềm xấu hổ muốn chết cơm cũng không làm nổi, trong lòng rối loạn, cuối cùng chỉ có thể cho nhi tử uống một chén sữa bò liền thôi.
Tống Điềm rõ ràng không yên lòng, Tiểu Bảo nhanh chóng uống xong nhưng vẫn ê a đòi ăn tiếp, Tống Điềm tỉnh táo lại, "Chờ một chút, lát nương nấu trứng cho con."
Tống Điềm chuẩn bị làm một chén trứng hấp đơn giản thì đúng lúc đấy, một tạp dịch chạy từ ngoài vào hô lớn.
"Biết gì chưa?! Ngô Vương cuối cùng cũng đi rồi!"
"Thật sao?!"
Nhà bếp nghe thấy tin này không ai là không vui vẻ, mấy ngày liền tiếp đãi cuối cùng vị Đại Phật này cũng đi rồi.
"Thật sự thật sự! Chính mắt ta nhìn thấy, Ngô Vương còn có hai vị đại nhân cùng nhau đi huyện Võ Công, hai vị đại nhân có thể sẽ về đây nhưng Ngô Vương chắc chắn sẽ không quay lại nữa! Hơn nữa, Đại tướng quân thương chúng ta vất vả, còn cho chúng ta nghỉ ngơi hôm nay nữa kìa!"
Mọi người trong nhà bếp hoan hô, được nghỉ rồi!
Quá tốt!
Tống Điềm cũng hưng phấn vô cùng lôi kéo tay Tống Điềm: "Điềm Điềm tỷ, coi như chúng ta được hưu mộc sớm rồi! Ta mệt muốn chết đi được!"
Tống Điềm cười cười: "Đúng nhỉ, cuối cùng thì cũng được nghỉ."
"Điềm Điềm tỷ có dự định gì không?"
Tống Điềm cẩn thận suy nghĩ, nàng quả thật có.
Nàng muốn quay lại Trần gia thôn một chuyến.
Lần trước hưu mộc vốn là định đi, chỉ là chậm trễ, lâu như vậy cũng không biết sạp hàng của Xuân Hoa tỷ thế nào rồi.
Mà hiện tại, trong lòng nàng hỗn loạn không yên, nàng không muốn ở lại trong cung, không bằng ra ngoài đi dạo một chút.
Tống Điềm nghe nói nàng muốn về Trần gia thôn liền có chút nuối tiếc.
"Muội muốn đi huyện Thanh Sơn, tỷ không đi sao?"
Lên thị trấn? Hiện tại Tống Điềm không có gì muốn mua, đương nhiên sẽ không đi, "Ta không đi đâu, nhưng cũng không sao, Trần gia thôn cùng huyện Thanh Sơn cũng tiện đường, chúng ta có thể đi cùng nhau."
Tiểu Điệp nghĩ ngợi, nở nụ cười: "Cũng được!"
"Điềm Điềm tỷ, tỷ thật sự không mua gì sao, muội nói tỷ nghe, ở biên quan mùa thu ngắn lắm, đông chẳng mấy mà đến rồi, nếu tỷ không sớm chuẩn bị chút quần áo mùa đông, đến thời điểm đó sẽ lạnh chết mất."
Tống Điềm cười nói: "Ta biết, ta đã chuẩn bị một ít rồi, vả lại Trần gia thôn cũng có thể mua được."
"Được, vậy hôm nay chúng ta làm việc xong thì chuẩn bị một chút."
Cố Hiển Thành quả thật rất săn sóc người trong quân doanh, vừa kết thúc bữa sáng liền cho mọi người nghỉ ngơi, nếu ở gần, nói không chừng tối nay còn có thể cùng người nhà ăn bữa cơm đoàn viên, trên dưới quân doanh đều vui mừng, Tống Điềm bận rộn ở nhà bếp xong thì bế Tiểu Bảo về.
Cho tới bây giờ, trong lòng nàng vẫn rối như tơ vò.
Cũng tốt! Về Trần gia thôn nghỉ ngơi hai ngày!
Quyết định xong xuôi, Tống Điềm cũng vội vã thu thập đồ dùng cá nhân, buổi chiều vừng đúng lúc có hai chiếc xe ngựa đi huyện Thanh Sơn, tiện đường có thể để nàng đi nhờ một đoạn.
Tiểu Điệp cũng đang chuẩn bị, nàng định sẽ đi tìm huynh trưởng, chỉ là vừa đóng gói hành lý xong thì bên ngoài truyền đến một âm thanh quen thuộc.
"Tiểu Điệp.. ngươi ở đâu?"
Tiểu Điệp ngẩn ra, đi ra ngoài nhìn.
Đại khái khoảng một khắc đồng hồ sau (15 phút), Tống Điềm cũng thu thập hành lý xong.
Nơi ở của nàng có chút vắng vẻ, cho nên xưa nay không có ai tới, bên ngoài bất chợt có tiếng bước chân, Tống Điềm tưởng là Tiểu Điệp liền cười nói vọng ra: "Mau vào đi."
Quả thực là Tiểu Điệp nhưng không phải chỉ có một mình nàng ấy, bên cạnh còn có Đậu Khấu.
Đậu Khấu?
Tống Điềm suýt nữa là không nhận ra.
Nữ tử trước mặt mặc một bộ y phục vải thô, không những gầy yếu mà còn xanh xao vàng vọt, sao còn dáng vẻ châu tròn ngọc sáng (đầy đặn, trắng trẻo) ngày xưa. Mà giờ phút này, hai mắt nàng ta đỏ bừng, hai hàng nước mắt im lặng chảy xuống, vừa thấy Tống Điềm liền lập tức quỳ xuống: "Tống trù nương! Ta sai rồi! Là ta không tốt!"
Thanh âm nàng lớn khiến Tống Điềm kinh ngạc.
"Ngươi..."
Nhìn sang Tiểu Điệp, sắc mặt nàng ấy cũng phức tạp, "Điềm Điềm tỷ, nàng muốn nhận sai với tỷ, ta thấy cũng đáng thương... nên dẫn tói đây..."
Đậu Khấu khóc đến mười phần đáng thương, bộ dáng kia, ngay cả Tống Điềm nhìn cũng không thể nhẫn tâm.
"Ngươi... ngươi đừng khóc, trước tiên cứ đứng lên đã..."
Đậu Khấu lắc đầu, hô to: "Không! Tống trù nương, trước đây ta bị mỡ heo che mắt, ta thật sự nhận thức được mình sai rồi, van cầu Tống trù nương tha thứ cho ta."
Tống Điềm hơi xấu hổ, kỳ thật nàng đã quên chuyện đó rồi, mà hiện tại nhìn Đậu Khấu vốn xinh đẹp lại trở nên già đi cả chục tuổi, trong lòng quả thực cũng không dễ chịu.
"Đứng lên rồi nói, sao ngươi lại thành ra như vậy?"
Đậu Khấu khóc nói: "Phường giặt là nơi ta chưa từng nghĩ đến sẽ như vậy, các ngươi không biết đấy thôi, bọn họ đều bắt nạt ta... Việc của ta luôn là nhiều nhất, mỗi ngày cũng là người đi ngủ muộn nhất, ngày đêm không ngơi nghỉ, các ngươi xem tay ta..."
Tống Điềm cùng Tiểu Điệp cúi đầu nhìn, xong cả hai cùng giật mình.
"Hiện tại còn chưa vào đông đâu, cứ như vậy... mùa đông chúng ta còn không được phân nước nóng, đến lúc đó tay của ta khẳng định sẽ nứt hết cả... Tống trù nương, xin hãy tha cho ta đi..."
Tống Điềm cũng không biết nên nói gì cho phải, nàng suy nghĩ một chút nói: "Chuyện quá khứ thì thôi, ta cũng không nhớ nữa rồi, nhưng tình cảnh của ngươi hiện tại... ngươi xin ta thì cũng..."
Tống Điềm còn chưa dứt lời, Đậu Khấu lập tức nói: "Ngươi yên tâm! Ta không cầu ngươi giúp ta xin! Ta biết lúc trước mình làm sai chuyện... nên phải chịu trừng phạt... chỉ là hiện tại mọi người trong quân doanh đều không muốn qua lại với ta nữa... ngay cả lần này muốn về nhà cũng không có tiền trả xe ngựa... cho nên hôm nay ta mới mặt dày đến cầu các ngươi..."
Tống Điềm cùng Tiểu Điệp hiểu ra.
"Nhà ngươi ở huyện Thanh Sơn đúng không?" Tiểu Điệp hỏi.
Đậu Khấu lập tức gật đầu.
Tiểu Điệp nhìn về phía Tống Điềm, Tống Điềm tuy do dự một chút, mặc dù nói nàng không thể giúp Đậu Khấu ra khỏi phường giặt, nhưng tiện thể cho nàng ta đi theo một đoạn, chuyện nhỏ này vẫn có thể làm, nàng cũng không lạnh lẽo như vậy.
Vì thế Tống Điềm gật đầu: "Một lát nữa chúng ta cùng đi, nếu ngươi muốn thì trở về thu dọn một chút đi."
Đậu Khấu cảm kích: "Được, ta đi ngay. Đa tạ!" Nói xong nàng liền quay đi.
Tiểu Điệp nhìn về phía Tống Điềm: "Điềm Điềm tỷ, đa tạ tỷ, ta nhìn nàng như vậy quả thực không nhẫn tâm."
Tống Điềm cười cười: "Bỏ đi, đều là chuyện quá khứ rồi, ta cũng không nhỏ nhen như vậy, tiện đường thôi mà. Nàng một thân nữ nhi, nếu không được về thăm nhà thì cũng rất đáng thương."
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Nửa canh giờ sau, cửa lớn quân doanh rộng mở, cũng giống như lần trước, một ít xe ngựa chờ sẵn ở cửa để đón người, sau đó thì chia ra bốn phương tám hướng bắt đầu chạy.
Lúc này, Ngô vương cùng bọn người Tô Chinh đã đi được hơn hai canh giờ.
Đường ở biên quan không bằng phẳng, dù xe ngựa Ngô Vương rộng lớn nhưng cũng xóc nảy ít nhiều, Lý Phúc Thành ngồi cạnh chủ tử đang ra sức phe phẩy cái quạt trong tay, dù đã vào thu nhưng ngồi xe lâu cũng thấy nóng bức, Ngô Vương điện hạ cũng không mấy dễ chịu.
"Tội nghiệp Điện hạ... nô tài sẽ cho người đem băng đến ngay ạ."
Ngô Vương mở mắt ra không đáp ứng chỉ hỏi: "Phi Lộ đến chưa?"
Lý Phúc Thành đáp: "Đến rồi ạ, nhưng dựa theo phân phó của Điện hạ, lập tức đến chỗ Liễu Thấm."
Ngô Vương ừ một tiếng, "Lần này chúng ta đi huyện Võ Công, coi như tránh mặt, xem Liễu Thấm kia có thể dẫn được người tới không."
Lý Phúc Thành cười nói: "Đương nhiên rồi ạ, trước khi đi chúng ta đã nghe nói Cố Hiển Thành cho người nhà bếp nghỉ ngơi, ngài còn để lại một cục diện rối rắm cho hắn đi thu xếp, tiểu trù nương kia nhất định sẽ rời quân doanh theo đúng kế hoạch."
Ngô Vương ừ một tiếng xong lại nhắm mắt nói, không nói nữa.
Cố Hiển Thành quả thực bận bịu vô cùng, hôm nay không biết vì sao, nhiều chuyện xảy ra phức tạp vô cùng, cũng không biết Ngô Vương muốn làm gì, gọi hết quan viên địa phương quản lý vùng lân cận đều đến đây, nói là muốn báo cáo quân tình, Cố Hiển Thành bận rộn nguyên buổi sáng, không kịp uống một giọt nước.
*
Mãi đến trưa hắn mới tạm xonng việc, buông bút lông trong tay xuống, ngón tay nhấn chặt mi tâm.
Phúc Quý nhìn mà đau lòng, vội vàng dâng trà: "Tướng quân nghỉ ngơi một chút, hiện tại có đói không ai, nô tài lập tức truyền thiện."
Nói đến truyền thiện, Cố Hiển Thành dừng một chút, hỏi: "Nàng đâu?"
Phúc Quý đương nhiên biết "nàng" là ai, vội đáp: "Hôm nay ngài cho đầu bếp nghỉ mà, không phải sao? Tống trù nương ra ngoài rồi."
Cố Hiển Thành ngẩng mạnh đầu lên: "Ra ngoài? Đi đâu?"
Phúc Quý bị Đại tướng quân làm hoảng sợ: "Có lẽ.. có lẽ cùng Tiểu Điệp cô nương vào thành? Hôm nay rất nhiều người cũng đi mua đồ."
Cố Hiển Thành nhăn mày: "Vì sao không nói cho bản tướng?"
Phúc Quý ngẩn ra: "Ngài cũng không dặn Tống trù nương đi đâu cũng phải báo mà..."
Cố Hiển Thành nghẹn họng.
"Ý bản tưởng làm bên ngoài nhiều người mắt tạp, lần trước nàng đi huyện Võ Công gặp phải nguy hiểm, nếu ta biết sẽ an bài người âm thầm bảo vệ."
Phúc Quý bừng tỉnh: "Điều này nô tài chưa nghĩ đến... chỉ là hiện tại Chu Chí đã đền tội, thôn huyện xung quanh đều có người của Thành Dương quân, cho nên hẳn là sẽ an toàn... Vậy bây giờ... hay là cho Tiểu Thập đuổi theo?"
Trong lòng Cố Hiển Thành hiểu được, Phúc Quý nói cũng đúng, từ lúc tiêu diệt thổ phỉ, lại giải quyết xong chuyện ám sát ở huyện Võ Công, trị an quả thực đã tốt hơn nhiều, dân chúng an cư lạc nghiệp, mấy huyện thành phụ cận Thành Dương quân không có chuyện gì đáng lo cả.
Nhưng...
"Thôi, không cần."
Cố Hiển Thành tiếp tục cúi đầu đọc văn thư, Phúc Quý còn định hỏi hắn muốn dùng bữa không, nhưng còn chưa mở miệng, chớp mắt một cái đã thấy vị đại tướng quân vừa nói thôi đứng dậy.
"Mấy ngày nay bản tướng cũng mệt mỏi, muốn đi ra ngoài giải sầu."
Phúc Quý: "?"
*
Đi huyện Thanh Sơn cũng tiện đường đi Trần gia thôn, lúc này trên xe ngựa ngoài ba người Đậu Khấu, Tiểu Điệp và Tống Điềm thì còn có Tiểu Bảo đang được nàng ôm trong lòng.
Đậu Khấu đã không còn dáng vẻ khóc lóc, chuyên chú trêu chọc Tiểu Bảo, chỉ là Tiểu Bảo không hề phản ứng lại, Tống Điềm nhìn thấy cũng không ngăn cản, trên đường đi, Tiểu Điệp cùng Đậu Khấu thỉnh thoảng nói với nhau đôi ba câu.
"Tiểu Bảo, ăn mạch nha nè~" Đậu Khấu lấy trong tay áo ra mấy viên đường nhỏ đưa cho Tiểu Bảo, Tống Điềm thấy vội nói: "Đừng cho nó, hiện giờ đang tuổi mọc răng, không thể ăn đường."
Đậu khấu ồ một tiếng có chút tiếc nuối.
"Điềm Điềm tỷ, tỷ nuôi Tiểu Bảo tốt thật đấy, béo ú, để ta ôm một chút được không?"
Tống Điềm do dự một chút liền gật đầu.
Đậu Khấu liền đón lấy đứa nhỏ, chỉ là Tiểu Bảo vừa ngồi vào lòng nàng thì liền bẹp miệng khóc lớn, Tống Điềm bất đắc dĩ, "Có lẽ là đứa nhỏ sợ người lạ, để ta ôm đi."
Trong mắt Đậu Khấu loé lên tia tiếc nuối, chỉ là lúc đưa Tiểu Bảo cho Tống Điềm, nàng ta lặng lẽ dùng cái khăn tay che miệng miệng mũi đứa nhỏ, trong nháy mắt tiếng khóc của Tiểu Bảo nhỏ dần rồi tắt hẳn.
Lúc này xe ngựa đã hoàn toàn rời khỏi địa phận của Thành Dương quân, Tống Điềm nhẹ nhàng vỗ về nhi tử, không chú ý tới phong cảnh bên ngoài xe, chỉ là xe ngựa đi ngang một rừng cây nhỏ thì bất chợt dừng lại.
"Tiểu Điệp, ngươi đi giải cùng ta chút được không?"
Tiểu Điệp do dự một chút, nhìn về phía Tống Điềm: "Điềm Điềm tỷ?"
Tống Điềm cười nói, "Ta không đi đâu, các ngươi đi đi."
Tiểu Điệp gật đầu, cùng Đậu Khấu xuống xe ngựa.
Hai người đi đến một nơi vắng vẻ, Tiểu Điệp nhìn quanh bốn phía: "Ta giúp ngươi canh chừng, ngươi đi trước đi."
Đậu Khấu ừ một tiếng.
Tiểu Điệp xoay người giúp nàng để ý xung quanh, đồng thời mất cảnh giác với người sau lưng, Tiểu Điệp nói: "Ngươi nhanh một chút nhé, nếu không sẽ... ưmm..."
Nàng còn chưa dứt lời bỗng nhiên bị người sau lưng dùng khăn bịt kín mũi miệng, trong nháy mắt Tiểu Điệp hoảng sợ mở to mắt, nàng kêu lên nhưng chỉ phát ra tiếng ô a...
"Tiểu Điệp, ngươi đừng trách ta, dược này không có hại, chỉ là khiến ngươi ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ không sao nữa. Ta cũng không còn cách nào, phường giặt quá khổ sở, các ngươi cũng không thể giúp ta, ta chỉ có thể dựa vào chính mình..."
Tiểu Điệp giãy giụa nhưng dược được tẩm sẵn trên khăn rất nhanh có tác dụng, cơ hồ chỉ một lát là nàng đã không còn sức lực, hai mí mắt dần khép lại.
Tiểu Điệp ngã xuống, Đậu Khấu lấy từ trong tay áo ra một cái dây thừng cùng mảnh vải nhỏ, rồi kéo người đến cây đại thụ gần đấy, dùng sức trói chặt tay chân nàng, cẩn thận nhét cả khăn vào miệng.
Ở phía xa xa, kẻ đánh xe đều nhìn thấy tất cả sau đó quay đi, mặt mày vô cảm.
Đậu Khấu ngẩng đầu nhìn sắc trời, xong xuôi liền quay lại xe ngựa.