Quả Phụ Xinh Đẹp Ở Biên Quan

Chương 14: Bánh rán nhân hẹ




Cố Hiển Thành sửng sốt: "Bánh hấp gì?"

Vừa dứt lời chính bản thân hắn cũng thấy  bất ngờ, Triệu ma ma bên cạnh càng không cần phải nói, Phó Ngạn cười quay đầu lại đáp: "Là Tống trù nương chuẩn bị, trên đường ta đã chia cho các huynh đệ, Tiểu Thất không đưa ngươi sao?"

(Tiểu Thất biển thủ làm của riêng rồi =)))) )

Cố Hiển Thành trầm mặc không đáp.

Phó Ngạn cười càng tươi: "Xem ra là không có rồi, muốn không?"

Cố Hiển Thành còn chưa nói, Triệu ma ma đã lên tiếng trước: "Phó tổng binh, ngài lại đùa rồi."

Phó Ngạn cười lớn xoay người rời đi, không lâu sau, Tiểu Thất đã chạy tới.

"Tướng... tướng quân, đây là bánh hấp hôm nay Tống trù nương làm, thuộc hạ tưởng ngài không cần... các huynh đệ đều chia nhau cả rồi, bánh này mềm lắm. Ngài... ăn thử."

Cố Hiển Thành nhìn hai cái bánh trước mắt, sắc mặt dần trở nên khó coi.

"Có bao nhiêu cái tất cả?"

Tiểu Thất không hiểu.

"Tống Điềm nương tử đưa cho các ngươi bao nhiêu cái tất cả?"

"A... 30? Không nhớ nữa, Tống nương tử nói làm từ tối hôm qua, vốn định để ăn cả ngày nhưng ai ngờ đi nửa ngày đã đến rồi..." Tiểu Thất vừa nói vừa nhìn Cố Hiển Thành, thấy sắc mặt đại tướng quân không tốt, giọng càng về sau càng nhỏ.

"Tướng quân, ngài... ngài ăn không đủ sao?"

Cố Hiển Thành ngẩng đầu âm trầm nhìn một cái, Tiểu Thất nào dám nói tiếp, sợ muốn tè ra quần vội chạy đi, trong doanh trướng chỉ còn lại Cố Hiển Thành cùng Triệu ma ma.

Triệu ma ma nhìn hắn, nói: "Xem ra, vị đầu bếp mới tới này cũng có chút bản lĩnh, các tướng sĩ đều thích đồ ăn nàng làm sao?"

Cố Hiển Thành cầm lấy một cái bánh hấp bắt đầu ăn: "Tay nghề của nàng đúng là không tồi."

Triệu ma ma gật đầu, ướm hỏi: "Nếu đã như thế, có muốn ta sắp xếp nàng nấu bữa tối luôn không, tuy rằng theo quy củ, người mới đều bắt đầu từ bữa sáng."

"Không cần." Cố Hiển Thành có vẻ rất đói bụng, nhanh chóng ăn hết hai cái bánh hấp. "Nên làm thế nào thì cứ như thế."

Hắn không phá lệ cho người ta nhưng giọng nói rõ ràng lộ rõ sự tán thưởng, cũng chỉ ăn hai cái bánh, đồ ăn Triệu ma ma mang đến vẫn còn nguyên trên bàn, Triệu ma ma nhìn thoáng qua, thở dài.

Tống Điềm cùng Tiểu Điệp ăn cơm chiều xong thì cũng chuẩn bị nghỉ ngơi, Tiểu Điệp dẫn nàng đi dạo một vòng quan doanh trại, bên này sinh hoạt cũng không đến nỗi nào, Tống Điềm vẫn rất hài lòng. Bởi vì sáng mai phải dậy sớm, Tống Điềm cùng Tiểu Điệp liền đi ngủ sớm, nàng hơi mệt, cũng không biết vì sao, Tiểu Bảo mãi không ngủ được, cứ mở to hai mắt nhìn ngắm xunh quang.

"Tiểu Bảo à Tiểu Bảo, đây là... nơi ở mới của chúng ta..." Tống Điềm hơi do dự, nàng vẫn thể gọi đây là nhà, chỉ có khi tích cóp đủ tiền, tự mình mua một cái nhà mới có thể thật sự coi là "nhà".

Tiểu Bảo cũng nghe không hiểu, nhìn Tống Điềm phá lên cười, trong miệng còn ê a gì đó, Tiểu Điệp cười: "Xem ra Tiểu Bảo cũng thích nơi này, hắn vừa cười vừa nói như vậy mà."

Tống Điềm cúi đầu nhìn con, nàng cũng cười: "Tiểu bảo thích thì tốt rồi."

*

Trong quân doanh, nấu cơm sáng cũng khá vất vả, lính tráng đều dậy sớm, đầu bếp phải chuẩn bị bữa sáng trước khi bọn họ dậy nên càng phải dậy sớm hơn.

Giờ Dần canh ba, Tiểu Điệp đã đánh thức Tống Điềm.

"Sẽ vất vả đấy, nhưng sau bữa sáng thì không còn việc gì nữa, giữa trưa chúng ta có thể ngủ bù."

Tống Điềm gật đầu, quay sang nhìn Tiểu Bảo bên cạnh.

Tiểu Điệp thấy liền cười: "Tỷ đợi ta chút."

Nàng ấy đi ra ngoài, chốc lát sau Chu tỷ đã tiến vào bảo: "Bé con cứ giao cho ta, ta giúp muội trông, còn có Tôn nãi nãi cũng ở đây."

Tống Điềm vội cảm tạ, Chu tỷ nói: "Không cần khách khí, mỗi người chúng ta cứ hỗ trợ nhau một chút, sau này ta có việc lại làm phiền muội."

Tống Điềm lập tức gật đầu đồng ý.

Các nàng vừa ra cửa liền nhìn thấy Triệu ma ma, Tiểu Điệp cũng không ngờ bà đến sớm như vậy liền lên tiếng chào hỏi: "Ma ma?"

Triệu ma ma nhìn về phía Tống Điềm, "Hôm qua vội vã còn chưa để ngươi đi kí công khế (1), đi theo ta."

Tống Điềm gật đầu đi theo bà.

Trong quân công khế cũng đơn giản, chỉ cần ấn dấu tay là được, chỉ là Tống Điềm xem rất cẩn thận, nhìn đến phần thù lao nàng liền ngạc nhiên mở to mắt, một tháng năm lượng!

Triệu ma ma nhấp một ngụm trà, nói: "Nơi này xa xôi hơn nữa cũng vất vả, chút tiền ấy không tính là gì, huống hồ đại tướng quân vẫn luôn nhân hậu, chỉ cần làm tốt thì sẽ không bạc đãi ngươi, đôi khi còn có thưởng. Ngươi xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ấn dấu tay."

Tống Điềm đương nhiên không có ý kiến, nàng không nói hai lời ấn tay lên.

Một tháng năm lượng, một năm là được sáu mươi lượng. Ăn uống trong quân không tiêu đến tiền, nếu có tiêu lặt vặt thì cũng chỉ mười lượng là cùng, hai năm là nàng tích được một trăm lượng...

Nàng dù sao cũng mới mười chín tuổi, cảm xúc đều viết ở trên mặt, Triệu ma ma thấy người trước mắt thật lòng vui vẻ, trong lòng bà cũng mềm đi, "Ấn xong thì đi làm việc đi."

Tống Điềm đi về phía nhà bếp, bước chân vui sướng như muốn bay lên, Tiểu Điệp thấy nàng thì vẫy tay gọi.

Lúc này, Tống Điềm mới nhìn rõ phòng bếp.

Có tổng cổng bốn năm cái bệ bếp, bên trên mỗi cái có ít nhất hai cái nồi to, nha hoàn cùng gã sai vặt nhóm lửa đã bận rộn từ sớm. Tiểu Điệp kéo Tống Điềm đi đến bệ bếp trong cùng, "Đây là nơi chúng ta làm bữa sáng, vị này là đầu bếp Từ, cùng phụ trách bữa hôm nay với chúng ta."

Tống Điềm đã sớm nhìn thấy người trước mặt, vội lên tiếng chào hỏi.

Từ đầu bếp nhàn nhạt gật đầu đáp lại nàng.

Tiểu Điệp khẽ thì thầm bên tai nàng, "Tỷ đừng sợ, Từ đầu bếp mặt lạnh nhưng tâm nóng, hắn đối với ai cũng như vậy hết."

Tống Điềm gật đầu, nàng đưa mắt nhìn về nguyên liệu nấu ăn trên bệ bếp.

Bữa sáng cũng chỉ có mấy món đơn giản, cháo, màn thầu hoặc bánh bao gì đó (2).

Nhưng nếu muốn làm tốt cũng không dễ, cháo đã đặt lên bếp đun, nhóm đầu bếp chủ yếu nhào bột gói bánh hoặc làm thêm mì, phở các thứ. Làm bánh là muốn kiểm tra kĩ năng cơ bản của người đầu bếp, Tống Điềm nhìn về phía Từ đầu bếp, cười hỏi: "Chúng ta làm bánh gì vậy?"

Từ sư phó gật đầu, "Nguyên liệu ở bên kia, tuỳ ngươi làm."

"Được, ta xem thử."

"Vậy ngươi làm nhân, ta trộn bột."

Tống Điềm nhìn về phía nguyên liệu, Tiểu Điệp cười: "Rau hẹ hôm nay tươi lắm, chúng ta làm bánh gì có nhân hẹ đi."

Tống Điềm hỏi lại: "Có miến không?"

Tiểu Điệp sửng sốt: "Miến? Không có... Nhà bếp chúng ta không có loại nguyên liệu phức tạp như vậy đâu."

Phức tạp sao? Tống Điềm cũng bất ngờ, ngay sau đó liền phản ứng lại, cũng đúng, muốn có miến phải trải qua bao công đoạn từ lắng tinh bột khoai lang, khoai tây đến tráng bánh, đúng là phức tạp thật, nàng nhìn quanh: "Không sao, đậu phụ cũng được."

"Ừm... đậu phụ cũng ít lắm, tỷ biết đấy, dù sao cũng là biên quan." Tiểu Điệp chớp chớp mắt, Tống Điềm cũng bất đắc dĩ cười.

Rau hẹ đậu phụ không đủ vậy xem... cải trắng, cải trắng với bánh bao? Cũng được... có không nhỉ...

A, không có...

Tống Điềm đỡ trán, nàng cuối cùng cũng hiểu tại sao việc này không dễ làm rồi, rau dưa thiếu thốn thật sự rất khó giải quyết, nhưng nhìn lại thì thấy cũng có chỗ tốt, thịt nhiều.

Đặc biệt là thịt dê, thịt bò, còn có mỡ động vật, rất nhiều.

Tống Điềm đề nghị: "Không đủ đồ ăn, không thì chúng ta làm nhân thịt đi?"

Tiểu Điệp cùng Từ đầu bếp nhìn nàng một cái, Tiểu Điệp nói: "Điềm Điềm tỷ, sợ không kịp thời gian..."

Tống Điềm nghĩ nghĩ: "Không sao, ta làm được, các tướng sĩ sáng ngày ra đã ăn không ngon thì cả ngày sẽ không có tinh thần, Tiểu Điệp thái rau đi, ta băm thịt."

Thấy nàng khăng khăng như vậy, Từ đầu bếp cũng không cản, ba ngươi phân công nhau làm nhanh.

Biên quan nuôi gà nên cũng có nhiều trứng gà, Tiểu Điệp chuẩn bị thái rau hẹ thì Tống Điềm liền ngăn lại: "Rau hẹ chưa cần vội, thái sớm ra nước ăn không ngọt, xào trứng trước đi. Trứng gà đánh tan lên, đậu hũ còn bao nhiêu thì cắt nhỏ."

Tống Điềm nhanh nhẹn dặn dò Tiểu Điệp, Tiểu Điệp nghe liền gật đầu,

Nàng ấy dùng dao quả rất điêu luyện, trong chốc lát đã cắt đậu phụ thành từng khối vuông nhỏ, Tống Điềm cũng băm thịt xong, Tiểu Điệp xoa tay: "Điềm Điềm tỷ, tẩm ướp gia vị đi thôi."

Tống Điềm nhanh chóng đi trộn nhân, rau hẹ trứng gà cùng đậu hũ, Tống Điềm bỗng nhiên muốn làm bánh rán nhân hẹ. Từ đầu bếp đúng lúc nhìn qua nàng, Tống Điềm nói: "Phần nhân này thích hợp làm bánh rán, chúng ta làm bánh rán nhân hẹ (3) đi, còn chỗ thịt kia thì làm bánh bao nhân thịt."

Nhóm nha hoàn cùng gã sai vặt ở bên kia đều nhìn thoáng qua đầu bếp nữ mới đến, tựa hồ cảm thấy nàng hơi nhiều ý tưởng, Tống Điềm vốn nghĩa Từ đầu bếp sẽ không đồng ý, định giải thích thì nghe ông ta nói: "Được, tuỳ ngươi."

Tống Điềm liền nuốt mấy câu giải thích xuống.

Thời gian khẩn trưởng, cũng may động tác của ba người đều nhanh nhẹn, bánh rán nhân hẹ có phần giống sủi cảo, Tống Điềm gọi mấy nha hoàn đến, nàng gói mẫu mấy cái trước rồi phân công nhóm nha hoàn tiếp tục.

Nếu chỉ cần gói lại xong cho vào nồi hấp thì cũng không có việc gì, nhưng nếu là bánh rán thì còn một việc nữa, phải rán.

Một cái chảo to được đặt lên bếp, Tống Điềm tráng qua một lớp mỡ, đập dẹt từng cái bánh thả vào chảo, lửa không được để quá lớn, chiên đến khi vàng thì lật mặt, như thế lặp lại vài lần, cuối cùng đã hoàn thành món bánh rán nhân hẹ ngon mắt.

Tống Điềm chưa từng làm món này ở Trần gia thôn, bởi vì ở đấy thịt thà thiếu thốn không có mỡ động vật nên món chiên rán đều hạn chế. Nhưng quân đội nơi biên quan không thể thiếu được những thứ này, nếu không sao có thể đánh trận.

(1) công khế: công ở đây là tức là làm công, còn khế là khế ước; công khế chỉ hợp đồng lao động.

(2) phân biệt màn thầu và bánh bao: màn thầu không có nhân còn bánh bao thì có. Nhiều người hay lầm tưởng hai khái niệm này là một song thực tế là khác nhau, tuy nhiên trong nhiều trường hợp người ta vẫn dùng từ bánh bao cho cả hai loại này.

(3) bánh rán nhân hẹ