Quả Nhiên Bài Tập Vẫn Quá Ít

Chương 57




Trong mắt giáo viên và phụ huynh thì Đoan Mộc Kình luôn là một học sinh ngoan ngoãn, trong giới quý tộc thì là hotboy mọi mặt, trong mắt giáo viên là một học sinh có phẩm cách đạo đức tốt lại còn giỏi, hơn nữa người đẹp trai, đối xử với ai cũng đều lễ phép, không biết là bảo bối trong lòng của bao nhiêu bà mẹ.

Long Thiên cũng nghe qua rất nhiều truyền thuyết về bạn học Đoan Mộc, gì mà nhà có tiền, nhưng vẫn rất khiêm tốn, không hề làm giá chút nào. Hơn nữa từ bé không chỉ học piano, violin, lại còn rất có trình độ trong đánh cờ, có mấy lần thi đấu đều đạt được quán quân.

Những trận thi đấu đó báo gồm sinh học, tiếng Anh, toán học, vật lý, thơ ca các kiểu..., có thể nói là trên thông thiên văn dưới tường địa lí.

Hơn nữa vị học sinh hết sức thông minh này, còn hay chỉ ra điểm sai trong bài giảng của giáo viên, mà cách chỉ sai vô cùng thông minh, không hề làm giáo viên lúng túng, cho nên hắn cũng được rất nhiều giao viên chào đón.

Mới đầu khi nghe những câu chuyện này, Long Thiên có chút ngạc nhiên, hỏi Chủ Thần: "Đây không phải là người luân hồi nào chứ? Loại tiến hóa trí não."

Chủ Thần nói: "Đây là mặc định."

Long Thiên gật đầu: "Đã hiểu."

Thế giới này chưa hề hoàn thiện, cho nên sẽ có một số phần mặc định hết sức vớ vẩn, dù sao cũng đã sống một thời gian trong những thế giới thế này, nên Long Thiên cũng quen rồi.

Thế giới này dường như có thói quen treo quý tộc và bình dân bên mép, nếu như trong thế giới thật, những học sinh đó còn chưa đi khỏi cổng trường thì đã bị đánh cho mẹ nhận không ra.

Đoan Mộc Kình có mặc định như vậy, lúc Long Thiên gọi hắn, hắn hoàn toàn đồng ý, như một cậu học sinh hết sức ngoan ngoãn, sau đó đi với Long Thiên vào phòng giáo viên.

Ngoài phòng học vang lên những tiếng thở dài hết sức cường điệu, các nữ sinh dùng nó để biểu đạt sự thất vọng của mình.

"Vất vả lắm mới gặp được đàn anh Đoan Mộc!"

"A a a lần đầu tiên nhìn thấy đàn anh Đoan Mộc ở khoảng cách gần như vậy!"

"Vừa nãy đàn anh Đoan Mộc có nhìn tôi! Hạnh phúc đến hôn mê mất!"

Lúc nãy Âu Dương Ấu Huyên cũng làm ra biểu cảm si mê, nhưng mà người vừa đi, thì lập tức tỉnh táo, nhìn về phía Nam Mộng Hạ, bình dân mà đàn anh Đoan Mộc nhắc đến với tư cách là người hầu của ảnh.

"Chẳng trách." Đã có em gái nào đó nghĩ đến chuyện này, đi tới bên cạnh Âu Dương Ấu Huyên, nói: "Tớ đã nói là sao một bình dân như cô ta có thể đến trường của chúng ta cho được, hóa ra là đến làm hầu gái, lại còn là hầu gái của đàn anh Đoan Mộc, không ngờ nha."

"Nếu đã là hầu gái, chắc hẳn phải biết rất nhiều chuyện liên quan đến đàn anh Đoan Mộc." Lại có người ở bên cạnh quạt gió thổi lửa, "Dù sao cũng là đến để phục vụ chuyện học hành, khẳng định khác với những hầu gái khác, không chừng còn có ảnh~ ở~ nhà~ của đàn anh."

Các cô đều hiểu Âu Dương Ấu Huyên tự cao tự đại, cảm thấy trong cả cái trường này người xứng với cô chỉ có đàn anh Đoan Mộc, mà các cô đều yêu thích đàn anh Đoan Mộc, trong giây phút này cũng cảm thấy có chút ghen tị với "hầu gái" Nam Mộng Hạ.

"Các cô sai rồi." Âu Dương Ấu Huyên kiêu ngạo nhìn: "Nếu đã là hầu gái, thì sẽ chẳng có quan hệ gì với đàn anh Đoan Mộc, người như đàn anh Đoan Mộc, sao lại để ý tới bình dân, nếu muốn tiếp cận đàn anh Đoan Mộc, vậy thì bắt đầu từ trên người cô ta cũng không tệ, dù sao thì cô ta cũng là hầu gái."

Hai em gái bên cạnh nghe thế sửng sốt một chốc, cảm thấy cô nói cũng có lí, không hổ là đại tiểu thư của nhà Âu Dương, tư tưởng xa hơn, mà suy tính cũng sâu hơn!

Âu Dương Ấu Huyên đi về phía Nam Mộng Hạ, cô luôn xem thường chuyện làm bạn với bình dân, lúc này khi nói chuyện với Nam Mộng Hạ cô cũng cảm thấy đang hạ thấp thân phận của mình, vì để giữ sự tự kiêu của bản thân, cô cau mày, nâng cằm lên, giọng nói hết sức lạnh lùng: "Này, hầu gái của đàn anh Đoan Mộc, cô đã quen nếp sống ở đây chưa?"

Nam Mộng Hạ mơ màng ngẩng đầu: "A?"

Trong phòng giáo viên.

Long Thiên cầm trong tay hai quả cầu màu trắng, sao lại là là hai, thì chính là do chơi có một quả cầu thì có vẻ hơi dị dị, chơi hai quả thì có thể nói là tập thể dục cho đôi tay.

Chủ Thần cũng không biết Long Thiên lấy cái ý tưởng quái dị đó từ đâu ra, ngày ngày lăn lăn hắn trong tay, chẳng khác nào người già lăn quả hạch đào. Hắn đã từng rất nhiều lần cố gắng khuyên Long Thiên bỏ cái đam mê này đi, đi ra ngoài tìm kiếm những điều mà người trẻ thích làm, nhưng có khuyên bao nhiêu lần cũng thất bại, hắn còn dùng vũ lực chèn ép bắt bản thân Chủ Thần hóa thành hai quả cầu.

Ngày tháng thân thể bị chia hai quả thực không tốt đẹp gì, Chủ Thần xoay vòng trong lòng bàn tay của Long Thiên nghĩ thế, cuộc sống này chẳng còn gì để mà luyến tiếc, hắn nhất định vì bản thân mình mà chiếm lấy chút lợi ích.

Đoan Mộc Kình ngồi đối diện với Long Thiên, dù trên mặt không có biểu cảm gì, lại cũng không lạnh lùng, mà chỉ cảm thấy đây mới là bộ dáng của một học sinh xuất sắc nên có, thận trọng và nghiêm túc.

"Thầy tìm em có chuyện gì?" Đoan Mộc Kình đi thẳng vào vấn đề, hỏi luôn.

Hắn đã là học sinh cấp ba, Long Thiên lại còn không phải giáo viên của hắn, hắn chỉ đi cùng theo lễ phép.

Lịch trên bàn lật sang tháng ba, Long Thiên không trả lời mà hỏi lại: "Em sắp thi đại học đúng chứ?"

Đoan Mộc Kình nhìn hắn, dù cảm thấy cái vấn đề này rất ư ngu ngốc, nhưng hắn vẫn nghiêm túc trả lời: "Thầy, em đã được nhận vào trường ở Mỹ, không thi đại học."

"Cho nên em mới xuất hiện ở ngoài cửa lớp thầy, ảnh hưởng đến chuyện học tập của các đàn em khóa dưới?" Long Thiên khẽ mỉm cười.

Đoan Mộc Kình có nghĩ thế nào cũng không ngờ là người giáo viên này lại hỏi vậy, trong mắt có chút ngạc nhiên, nhưng mà hắn bình tĩnh lại rất nhanh: "Em chỉ đến tìm hầu gái của em thôi."

Long Thiên xoay hai vòng Chủ Thần trong tay, vẫn cười như cũ: "Nếu thầy nhớ không nhầm, bạn học Nam Mộng Hạ của lớp thầy chỉ ở nhờ nhà của em, cơ bản chẳng phải hầu gái gì đúng không?"

Đoan Mộc Kình nhìn Long Thiên, như là đang quan sát hắn, không lên tiếng.

Long Thiên lại nói: "Mẹ của em, phu nhân Thư Mẫn lúc tới tìm thầy, không hề nói em học sinh đó là hầu gái nhà em, mà là nói đây là em gái của em, hi vọng hai đứa có thể chăm sóc nhau cho thật tốt."

Trước đây sau khi gửi Nam Mộng Hạ vào lớp hắn, Thư Mẫn có đứng ra một lần, nói là để chào hỏi Long Thiên, mà nhét không ít đồ, đương nhiên, thầy Long thanh chánh liêm khiết sao lại nhận cho được.

Trong mắt của Long Thiên, mỗi học sinh đều giống nhau, có một số học sinh có vấn đề, mới cần hắn để mắt chú ý, những thứ khác, hắn đếu đối xử bình đẳng, cũng không bởi vì quà tặng của người này nhiều hay gia tộc của kẻ kia lớn mà bất công.

Trên khuôn mặt học sinh xuất sắc của Đoan Mộc Kình cuối cùng cũng xuất hiện vết rách, Long Thiên nhìn biểu cảm cũng có thể biết được trong lòng hắn nghĩ gì, nhất định là: "Chết tiệt, mẹ mình đã đến chào hỏi từ trước, con bé nhà quê kia không biết đã đổ bùa mê thuốc lú gì cho mẹ mình."

Suy nghĩ trong lòng chỉ xuất hiện một giây, Đoan Mộc Kình tỉnh táo rất nhanh, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng lúc trước, nói: "Thầy, nhà Đoan Mộc chỉ có một người con độc nhất là em, mẹ của em chỉ hơi chăm sóc cô ta một chút thôi, ở nhà của em thì cô ta chính là hầu gái."

Long Thiên tiếp tục mỉm cười: "Có cần thầy gọi cho phu nhân Thư Mẫn để hỏi rõ không? Dù sao đây là lời của phu nhân nhà Đoan Mộc, thầy không dám tự tiện đưa ra kết luận."

Dù là học sinh xuất sắc, ngoài chuyện lên nhận thưởng, thì vẫn sợ mời phụ huynh trong các trường hợp khác, huống chi Đoan Mộc Kình còn đang chột dạ, hiểu nếu những lời mình nói hôm nay bị mẹ biết, chắc chắn sẽ bị đàm đạo một trận, đành phải thỏa hiệp.

"Thầy muốn gì?"

Ý nghĩ của Đoan Mộc Kình rất đơn giản, giáo viên ở trường này nói ra câu như thế, hơn nữa lại không phải giáo viên của lớp hắn, thì chỉ có trường hợp là đang muốn nhờ vả nhà Đoan Mộc, ôi chao, ai nói nhà Đoan Mộc của bọn họ vừa có tiền vừa có thế cơ chứ.

"Thầy hi vọng em đừng quấy rầy bạn Nam Mộng Hạ học tập." Long Thiên đẩy kính một cái, nói rất nghiêm túc, "Tốt nhất cũng không nên đi lung tung trong trường, miễn cho việc ảnh hưởng đến việc học của cả các học sinh khác."

Loại kĩ năng đi đến đâu là triệu hồi tiếng gào đến đấy này, Long Thiên cũng cảm thấy hết sức thần kì, nếu có skill này trong thế giới luân hồi, người luân hồi phải hết sức mạnh mẽ nếu không thì sẽ chết vô cùng sớm.

"Thầy đang nói đùa." Đoan Mộc Kình ung dung nói, làm gì có chuyện hạn chế sự tự do thân thể của người khác?

"Không." Long Thiên vẫn nghiêm túc như cũ, "Em xem em đi đến đâu, các bạn nữ đều gào lên đến đó, thầy biết do sức hút của em lớn, nhưng mà, cũng rất ảnh hưởng, ví dụ như thầy mới giao một bài tập, mọi người đang nghiêm túc suy nghĩ cách giải, em vừa xuất hiện, không còn ai nghiêm túc học tập nữa, đều quay ra ngắm em."

Đoan Mộc Kình nhíu mày: "Lỗi của em?"

Long Thiên gật đầu: "Đúng, lỗi của em."

Đoan Mộc Kình: "Logic vớ vẩn."

Long Thiên lại nói: "Em đã chuẩn bị xuất ngoại, còn ở lại trường làm gì?"

"Thầy muốn đuổi em ra khỏi trường trung học Tuyết Anh?" Giọng Đoan Mộc Kình sắc nhọn, ánh mắt cũng có chút ngột ngạt.

"Không." Long Thiên như là không nhìn thấy biểu cảm biến hóa trên mặt hắn, bình tĩnh nói: "Thầy cảm thấy, trong khoảng thời gian này em có thể làm được rất nhiều việc có ích, mà không phải ở trong trường phí thời gian."

"Đi học không phải là phí thời gian, em có thể học được kiến thức."

Long Thiên nói: "Bây giờ lớp em dạy cái gì? Lúc ôn tập củng cố kiến thức cấp ba, em đã hiểu đến nỗi có thể ra được đề, em còn cần học?"

Đoan Mộc Kình im lặng phút chốc, như là đang suy nghĩ xem lời nói của Long Thiên có lí hay không.

"Em xuất sắc ở nhiều mặt, thầy vừa xem qua, em còn lấy được offer của một trong những trường đứng top 10 nước Mỹ, hà cớ gì còn ở lại trường, thầy có thể hỏi một chút, rằng dự định sau này của em là gì, muốn làm nghề gì không?" Long Thiên nhìn hắn.

Đối với chuyện Long Thiên biết đến những thứ kia, Đoan Mộc Kình cũng không thấy lạ, dù sao truyền thuyết của hắn cũng đã lan ra cả trường, hơn nữa còn là cái để trường khoe khoang.

Giây phút này Đoan Mộc Kình đáp lại câu hỏi của Long Thiên rất nhanh: "Sau khi tốt nghiệp em muốn kế thừa nhà Đoan Mộc."

"Vậy thì rất đơn giản." Long Thiên chơi Chủ Thần ở trong tay, nhìn có vẻ hơi thất vọng, nhưng hắn vẫn giúp Đoan Mộc Kình quy hoạch con đường tương lai, "Trước đi khai giảng đại học, em có thể làm quen với công ty của gia đình, mỗi bộ phận vận chuyển như thế nào, còn có thể làm quen với nhân viên công ty, làm chuẩn bị cho chuyện tiếp nhận công ty sau này. Hoặc em thấy làm những chuyện đó là quá sớm, vậy thì đi tìm hiểu chương trình đại học của bản thân, học hết tri thức, dọn dẹp thời gian cho tương lai của mình."

Đoan Mộc Kình nhìn Long Thiên, đột nhiên cảm thấy hình như người giáo viên này đang nghiêm túc đưa ý kiến cho hắn?

"Nếu em cảm thấy cuộc sống của một học sinh cấp ba quá tẻ nhạt, học nhiều như thế, còn muốn nhận thêm thật nhiều giải thưởng, làm cuộc sống cấp ba của em chẳng có sắc màu, thì em có thể tận dụng khoảng thời gian này để đi du lịch, cảm nhận thế giới." Nói xong, Long Thiên còn bổ sung: "Thật, em không cần phải giữ mình ở trường học."

Rốt cục Đoan Mộc Kình cũng cong khóe môi, cười một nụ cười khá sâu sa: "Thầy, thầy nói cũng rất có lí."

Long Thiên mỉm cười nói: "Đây là con đường mà thầy vẽ ra cho cuộc đời em, cho nên thiếu niên, em rời khỏi trường chứ?"

Đoan Mộc Kình không vội trả lời, mà hỏi ngược: "Thầy, có thể cho em biết lúc nãy thầy tiếc cái gì hay không?"

Khi hắn nói tương lai hắn muốn kế thừa sự nghiệp của gia đình, vị giáo viên họ Long này chợt lóe vẻ tiếc nuối, tuy không rõ, mà hắn vẫn bắt được.

Long Thiên cười nói: "Em là một người thông minh như vậy, không vì sự tiến bộ của thế giới mà cống hiến, thầy thấy thật sự rất tiếc."