Quả Nhân Có Bệnh

Quả Nhân Có Bệnh - Chương 53




Tháng bảy lưu hỏa, tháng chín thụ y.

(Ý nói tháng bảy âm trời chuyển lạnh, khi trời nhá nhem tối, có thể nhìn thấy sao rơi ở bầu trời phía Tây; tháng chín trời lạnh rồi, phải mặc thêm áo)

Ta nghĩ chắc cũng sắp vào thu rồi.

Từ khi quen biết Tô Quân tới giờ, đây là mùa thu đầu tiên không có chàng bên cạnh.

“Tiểu Lộ Tử.” Ta vô thức nghịch tua rua, nói, “Qủa nhân đối xử với chàng có phải rất nhẫn tâm hay không ..."

Tiểu Lộ Tử phủ phục bên dưới, cúi thấp đầu nói: “Bệ hạ là vì muốn tốt cho Tô đại nhân.”

Ta nhếch khóe miệng, nặn ra chút cười khổ.

“Vì muốn tốt cho chàng sao …”

Thuở nhỏ, học cùng chàng, biết chàng yêu thích nhất là kiệt ngạo cuồng thi – thể loại có vẻ hoàn toàn chẳng phù hợp chút nào với tính tình chàng.

Ngã bản sở cuồng nhân, phượng ca tiếu khổng khâu.

[Ta người điên nước Sở

Hát điên cuồng cười lão Khổng Khâu (Khổng Tử)] (1)

An năng tồi mi chiết yêu sự quyền quý, sử ngã bất đắc khai tâm nhan.

[Dễ đâu cúi đầu gãy lưng phụng quyền quý,

Khiến ta chẳng được mặt mày tươi.] (2)

Chàng không giống Bùi Tranh, Bùi Tranh xuất thân áo vải, lại dường như sinh ra đã thuộc giới chính trị, có thể như cá gặp nước trên triều đường, oai phong lẫm liệt. Mà Tô Quân vốn thuộc dòng dõi thế gia, lại có bao nhiêu ràng buộc, chàng phải bảo vệ gia tộc, ta lại cần thế lực phải diệt trừ tận gốc, chàng nếu ở lại đế đô, cuối cùng cũng sẽ có một ngày ta tiễu trừ Tô gia, đến ngày ấy phải đối mặt với nhau như thế nào đây? Đến nay, mỗi người đều tự lui một bước, chàng tự làm tan rã thế lực, ta để chàng tự do.

Thả phóng bạch lộc thanh nhai gian, tu hành tức kỵ phỏng danh sơn.

[Theo hươu trắng nhởn nhơ ghềnh núi biếc

Hay yên ngựa lấy núi rừng thân thiết]

Rời khỏi đế đô, chàng có thể trở thành một danh sĩ người người kính ngưỡng một đời, vũ đài quyền lực chảy đầy máu tươi và dơ bẩn này, không thích hợp với chàng …

Ta nắm chặt tấm chăn, trước mắt như hiện ra dung nhan tuấn mĩ như cười như không của Bùi Tranh, ngực lại một cơn đau nhói, dường như nghe được hắn hỏi lại ta: "Không thích hợp với hắn, chẳng lẽ lại thích hợp với nàng, với ta …”

Ta không có quyền lựa chọn, chỉ có thể giữ lại …

Khanh cũng không có quyền lựa chọn, vì chúng ta đều không buông tay nổi …

“Bệ hạ …" Giọng Tiểu Lộ Tử nhỏ nhẹ hỏi, “Hôm nay lên triều chứ?”

Sao mai chiếu sáng cả một góc trời đêm, trời sắp sáng rồi.

“Phượng quân đâu.” Ta quay đầu liếc qua nửa bên kia giường trống trải, thấp giọng hỏi: “Ta trở về từ Tô phủ như thế nào?”

Tiểu Lộ Tử đáp: “Là Phượng quân tới đón bệ hạ về.”

“Chàng lại đi đâu rồi?”

“Việc này …” Tiểu Lộ Tử ấp úng hai tiếng, nói, “Sau khi Phượng quân đưa bệ hạ trở về, Tiểu Lộ Tử vẫn chưa gặp lại ngài ấy.”

“Chuyện xảy ra từ khi nào?" Ta hỏi.

“Hai canh giờ trước.”

Ta chần chừ một lát, nói: “Hầu hạ quả nhân thay áo, hôm nay lên triều.”

Vì lo ngại tai mắt của Nam Hoài Vương quá nhiều, nếu ta có biểu hiện khác thường nào sẽ bị Lưu Lăng phát hiện, thời gian trước đành phải hoàn toàn lui về ở ẩn trong hậu cung, để Bùi Tranh quản lý việc triều chính. Bá quan đồn đại quả nhân bị sắc làm mê muội, đắm chìm nam sắc, hoặc nói Bùi Tranh lợi dụng thiên tử hiệu lệnh chư hầu, giam cầm quả nhân. Lời đồn đại lan truyền khắp nơi, khiến người ta dở khóc dở cười.

Nay đã có được thuốc giải, cũng chẳng còn gì phải e ngại.

Ta vừa sai người đi tìm Bùi Tranh, vừa dặn dò Tiểu Lộ Tử: “Tô Quân rời khỏi đế đô, việc trong gia tộc tuy rằng đã có dặn dò, những vẫn có khả năng xảy ra tranh chấp. Ngươi để ý giùm quả nhân một chút.”

Tiểu Lộ Tử gật đầu vâng dạ.

Ta còn nói: “Khi trời sáng, ngươi tới Tô gia một chuyến, giúp quản gia thu xếp lại những đồ dùng tốt, những thứ thuộc về Tô Quân đều chuyển tới một chỗ, tòa nhà ở Bạch Y hạng là quan trạch, chỉ có thể thu hồi. Ngươi tìm mua một tòa nhà ở ngoại thành, để quản gia thay chàng trông coi. Có lẽ sau hai ba năm chàng có thể quay về.”

Tiểu Lộ Tử im lặng một lát, sau đó nói vâng.

Tô Quân từ quan, quả nhân lại lên triều, thuốc giải bị đổi, dựa vào tính đa nghi của Lưu Lăng nhất định sẽ có đề phòng. Nhưng nay đã có thuốc giải, cô ta có cảnh giác nữa thì đã làm sao?

Lúc trời còn tờ mờ sáng, bá quan vào điện, kim quang xua tan đám sương mờ buổi sáng, khiến không gian cũng ấm áp hơn. Từ trên ghế rồng cao cao nhìn xuống, xuyên qua cửa điện đang mở rộng, có thể thấy quảng trường ngoài điện đã được tưới đầy nắng sớm ấm áp. Bách quan sột soạt tay áo, khom người quỳ gối, hô ba lần vạn tuế.

Ngày trước, hai vị đứng đầu hai hàng là Bùi Tranh và Tô Quân, sau rồi rốt cuộc cũng không thấy nữa, chỉ còn lại mình Dị Đạo Lâm.

“Bình thân.” Ta khoát tay.

Đối với sự vắng mặt của Tô Quân, nét mặt bá quan mang đầy hoài nghi, lại do dự không dám mở miệng hỏi.

Ta khẽ ho hai tiếng, nói: “Tô khanh gia đã xin quả nhân được từ quan.”

Dưới điện trong nháy mắt vừa tĩnh lặng ngàn năm có một, lại càng im ắng hơn.

Ta chỉ nghe thấy giọng mình quanh quẩn lượn vòng trong điện.

"Đại Trần ta lấy hiếu trị vì thiên hạ, Quốc sư là người thân nhất của Tô Quân, Quốc sư mất đi, Tô Quân đau xót đến tận tâm can. Theo luật lệ Đại Trần, Tô Quân nên tạm ngưng chức quan chịu tang ba năm. Qủa nhân yêu chuộng tài năng, nhưng lại cũng thương tấm lòng hiếu thảo, không thể không nén lòng để người rời kinh, lấy thân phận là học sĩ đi du lịch Thần Châu.”

Giải thích với bá quan một hồi như vậy, có người sẽ tin, nhưng người thông minh đương nhiên sẽ biết tất nhiên là có ẩn tình khác. Còn về ẩn tình là gì, bọn họ cũng đoán không ra. Bọn họ chỉ biết, Tô gia đã thực sự rời khỏi vũ đài lịch sử.

“Dị khanh gia.” Ta cúi đầu nhìn về phía Dị Đạo Lâm.

“Có vi thần.”

“Những việc Tô Quân chưa làm xong, tạm thời để khanh tiếp nhận.”

“Vi thần tuân chỉ.” Dị Đạo Lâm dừng một chút, lại nói, “Bệ hạ, vi thần còn có một chuyện không rõ.”

“Nói đi.” Ta khẽ gật đầu.

Dị Đạo Lâm ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng ta. "Tô Quân phụng mệnh tra xét vụ án Nam Hoài Vương tạo phản, nay chứng cớ đã vô cùng xác thực, phải chăng nên lập tức chấp pháp hành hình?”

Lúc trước lấy lý do là chứng cớ không đầy đủ mà thả Lưu Lăng ra khỏi thiên lao, sau lại càng không biết tung tích của cô ta. Nhưng vụ án Nam Hoài Vương này dính dáng cực rộng, chạy trốn được một ả Lưu Lăng, chứ ba quận Nam bộ không chạy được. Núi vàng núi bạc, tất cả đều được canh giữ dưới lưỡi đao của thân binh triều đình rồi.

Còn Lưu Lăng, cô ta có thể trốn chạy tới nơi nào?

Đã không còn tài phú và môn sinh, một thiếu nữ như cô ta cũng khó làm mưa làm gió.

Ta gật đầu nói: “Đã vậy, cứ theo phán quyết lúc trước mà thi hành.”

Hướng gió trong triều một ngày đổi đến ba lần, bá quan cũng tập dần thành quen rồi.

Mấy ngày trước, mọi việc trong triều đều qua tay Bùi Tranh, hắn làm tướng nhiều năm, làm việc đương nhiên thỏa đáng, bởi vậy cũng chẳng mấy chốc là bãi triều, ta để Dị Đạo Lâm lặng lẽ tới tuyên thất gặp ta.

“An bài ra sao rồi?”

Dị Đạo Lâm chắp tay nói: “Cả đám thân thích của Nam Hoài Vương tuy đã được thả khỏi nhà lao, nhưng vẫn có binh lính âm thầm theo dõi, đảm bảo một tên cũng không lọt lưới. Tài sản dưới danh nghĩa Nam Hoài Vương cũng đã kiểm kê xong, ba ngàn môn sinh cũng đã lưu lại trong hồ sơ, những kẻ nghi là đồng mưu tạo phản đều đã bị xích chặt …”

Ta phất tay cắt lời hắn, "Tìm được Lưu Lăng chưa?"

Lưu Lăng là người đa nghi, làm việc gần như không chút sơ hở, thậm chí vì lo lắng kẻ đưa thuốc bị theo dõi nên cũng không trực tiếp tiếp xúc với kẻ đó, lần nào cũng đều đặt thuốc ở một chỗ đã chỉ định sẵn, để tên đưa thuốc kia tự đến lấy, hơn nửa nơi đưa thuốc mỗi lần cũng không giống nhau. Cũng bởi vì thế, ta mới có cơ hội trộm đổi thuốc giải mà không bị cô ta phát hiện.

Nữ nhân này âm ngoan giảo hoạt như rắn vậy, không trừ bỏ cô ta thì khó mà sống yên thân.

Nhìn vẻ mặt khó xử của Dị Đạo Lâm, ta cũng biết có lẽ rắn còn chưa có động tĩnh gì, nhưng nay ta lại ra tay với phủ Nam Hoài Vương một lần nữa, trong lòng cô ta chắc chắn có nghi ngờ, lộ ra sơ hở.

“Ở những nơi cô ta xuất hiện phải tăng cường điều tra, trong mấy ngày tới, cô ta nhất định sẽ có hành động."

Ta giao một phân đội ám vệ cho Dị Đạo Lâm, sau khi cho hắn lui ra, liền gọi Tiểu Lộ Tử vào.

“Phượng quân đâu.” Ta cau mày hỏi.

Tiểu Lộ Tử cúi đầu nói: "Phượng quân hình như không ở trong cung."

“Có hỏi qua mấy tên canh giữ cửa cung không? Phượng quân xuất cung rồi sao?”

“Lính canh nói, không trông thấy Phượng quân.”

Người có công phu, luôn thích trèo tường ra vào hoàng cung, giống như vị Tam cha kia của ta, chưa bao giờ đi đường bình thường.

Ta lại gọi tên thủ lĩnh ám vệ chịu trách nhiệm canh giữ trong cung hỏi.

“Phượng quân xuất cung lúc nửa đêm phải không?”

Tên này nửa quỳ dưới đất nói: “Bẩm bệ hạ, Phượng quân xuất cung từ giờ tý canh ba."

“Có người đi theo không?” Ta nhíu mày, trong lòng lờ mờ có cảm giác bất an.

“Có”

Ta khẽ thở phào một hơi, lại hỏi: “Ngài ấy đi hướng nào?" Đi vội lắm sao?”

“Hướng Nam, ra roi thúc ngựa.”

Hắn rốt cuộc là đi đâu, để làm gì?

Bên kia lại truyền tới tiếng đập cửa, ta nháy mắt ra lệnh ám vệ, hắn lập tức chuyển mình lui đi.

Ngũ cha ở ngoài cửa cất cao giọng hỏi: “Đậu Đậu đang bận sao?”

Ta mở cửa, nhìn thấy trong tay Ngũ cha còn mang theo hòm thuốc, liền hỏi: “Ngũ cha có việc sao?”

Khẩu hình ông khẽ biến, không tiếng động nói hai chữ: "Thuốc giải."

Ta tránh mình để ông vào phòng.

“Bùi Tranh đã lấy được thuốc giải, cũng đã điều chế ra. Con đã đưa tới cho Tô Quân một phần.” Ta nói với Ngũ cha.

Ngũ cha nghe xong nhẹ thở phào một hơi, mỉm cười nói: "Đồ đệ kia tốt xấu cũng không làm mất mặt ta, ta vì tò mò cách phối chế thuốc giải nên mới cố ý tới đây hỏi. Bùi Tranh đâu?”

“Con có chút chuyện để chàng đi làm rồi, chàng không ở trong cung.” Ta nói qua quýt.

Ngũ cha cũng không nghi ngờ, chỉ là hơi tiếc nuối. "thế à, bao giờ nó về?”

“Chuyện này khó nói …. Có điều hôm qua con ở bên chàng lúc phối thuốc, cũng nhận được vài vị thuốc.” Ta biết Ngũ cha bị ám ảnh với hai thứ y – độc, bèn dẫn ông tới Thái y viện.

Ngũ cha nhẹ gật đầu nói: “Lúc trước ta có xem mạch cho nó, nó trúng độc cực sâu, thất trùng thất thảo này nhất định là dùng những thứ cực độc hiếm thấy, lúc độc phát, cả người như bị vạn trùng cắn đốt, đau tận xương cốt. Cũng may Bùi Tranh là kẻ ý chí cứng cỏi phi thường, chịu độc thất trùng thất thảo dày vò mà vẫn có thể kiên trì bái đường xong, lúc đó nhìn bước chân nó không vững, ta còn tưởng nó bị phong tỏa nội lực, sau mới biết nó là miễn cưỡng dùng nội lực ngăn chặn độc tính, nhưng nếu cứ tiếp tục tình trạng này kinh mạch tất phế, cho dù sống được cũng thành kẻ bỏ đi.”

Ta nghe xong mà tim nảy mạnh, chỉ nhớ lúc đó lòng bàn tay Bùi Tranh phát lạnh, trán lấm tấm mồ hôi, nhưng nét cười không giảm, làm sao biết được khi đó hắn âm thầm chịu đựng đau đớn.

Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, nắm chặt tay lại run giọng hỏi: “Ngũ cha … Nếu chàng không kịp thời uống thuốc giải áp chế độc tính thì sẽ ra sao?”

Ngũ cha là thần y vô lương quen nhìn người đang sống mà lăn ra chết rồi, nên dùng thái độ rất vô vị mà nói: “Thì đau một trận thôi, không chết được đâu.”

Cho nên đêm qua, hắn giữ lại thuốc giải mà không uống, thậm chí khi nói chuyện với ta còn phân tâm ....

Ngũ cha cười nói: “Đậu Đậu, con chưa biết y thuật của Bùi Tranh đến đâu, lại rất là tin tưởng nói, không sợ thuốc giải nó làm ra ngược lại lại hại Tô Quân sao?”

Ta lắp bắp nói: “Cái, cái gì … Sao có thể như thế … Bùi Tranh sao, sao có thể ….”

Ngũ cha xoa xoa đầu ta nói: “Nó đương nhiên là không, ý ta là tay nghề nó chưa tinh thông.” Dừng một chút lại nói, “Có điều việc này cũng không có khả năng, tốt xấu gì cũng là môn sinh đắc ý của ta.”

“À …. Đúng a …”

Hắn làm sao có thể cố ý đưa thuốc giả được?

Hình như … Ta xưa nay chưa từng suy xét đến khả năng này …

Gian phòng ở Thái Y viện kia vẫn giữ nguyên trạng thái như lúc đêm qua ta rời đi. Ngũ cha nhón chút bột thuốc trên bàn lên đặt dưới mũi để phân biệt, nhắm mắt nghĩ ngợi, trong miệng thì thầm tên các loại độc dược.

“A … chẳng qua là Đoạn Trường thảo mà thôi … (Đoạn Trường: đứt ruột) Thực thi trùng? (Sâu ăn xác chết) Quá thâm độc … Thực ra cũng bình thường, chẳng qua phối hợp cực kỳ khéo léo, tỉ mỉ, có thể khiến người đau đến không muốn sống nữa ... Một , hai, ba …” Ngũ cha đếm đếm, nhíu mày nói: “Hình như vẫn thiếu một vị.”

Ta tiến lên nhìn một chút, quả thật chỉ có 13 loại dược liệu.

“Có thể là đã dùng hết một vị trong đó rồi." Ta nói.

Ngũ cha gật đầu nói: “Có khả năng này.” Nói xong quan sát tỉ mỉ những thứ trên bàn, cố gắng tìm ra tứ dược liệu thứ 14 đã biến mất.

Ta không cảm thấy hứng thú lắm với việc này, cụt hứng nhìn ông, bỗng nhiên bên ngoài vọng tới tiếng thông báo, nói là Dị Đạo Lâm có chuyện quan trọng cậu kiến. Ta liếc nhìn Ngũ cha đang hết sức chăm chú, rồi xoay người ra ngoài cửa.

“Sao vậy?” Ta hỏi Dị Đạo Lâm.

“Đã phát hiện ra tung tích của Lưu Lăng.” ánh mắt Dị Đạo Lâm tỏa sáng: "Cô ta hình như là chạy xuống phía Nam!”

Phía Nam …

Lại là phía Nam …

Tim ta đột nhiên đập rối loạn.

Trong phòng vọng ra giọng nói đầy kinh ngạc của Ngũ cha: “Hóa ra là nó! Cỏ Chu Tước!”

Ta bất an quay đầu nhìn về trong phòng, cắn cắn môi dưới, vào phòng hỏi: "Ngũ cha, người nói cỏ Chu Tước gì cơ?”

Ngũ cha cười nói: “Ta cuối cùng đã tìm ra cách phối 14 loại dược liệu này rồi, hóa ra độc nhất là loại thứ 14 – cỏ Chu Tước, loại độc này chỉ có cỏ Long Tiên (Long Tiên : nước dãi rồng) mới có thể giải được, cỏ Long Tiên cũng chỉ có thể giải được độc của Chu Tước. Ta từng thấy ở Mân Việt, hai loại cỏ này sống làm bạn với nhau, tương sinh tương khắc, thế gian chỉ có duy nhất một nơi mọc loại cỏ này, 10 năm mới có một mùa …” Nói đến đây, ông nhíu nhíu mày, “Ta nhớ rõ ta chỉ trồng một gốc cây trong cung mà thôi.”

Ta cố nặn ra một nụ cười, hỏi: “Nhỡ có hai gốc thì sao?”

“Dựa vào trí nhớ của ta, làm sao có thể nhớ lầm được?” Ngũ cha lắc lắc đầu, nghi ngờ hỏi: "Tô Quân có thuốc giải rồi, vậy Bùi Tranh thì sao?"

Ta nghẹn giọng nói: “Cho nên con đã để chàng đi Mân Việt tìm thuốc giải, nếu nhanh chóng, trong 7 ngày là có thể tới nơi rồi.”

Ngũ cha gật đầu nghiêm nghị nói: “Vậy thì phải nhanh một chút, loại cỏ độc này mọc trên vách núi cao và dốc, có rất ít người lấy dùng, năm đó ta cũng chỉ là khi thu thập các loại cỏ độc mới ngẫu nhiên hái một gốc cây về. Nhưng cũng không phải thứ cây khan hiếm vì 10 năm mới trưởng thành, mà chỉ là dược tính đặc thù, cần đất đặc thù nuôi dưỡng, chỉ sinh trưởng ở nơi đó thôi.”

Lời Ngũ cha cũng không khiến ta thấy bớt lo lắng, vì Lưu Lăng đã đang trên đường tới Mân Việt rồi.

Ta cắn cắn môi, nói: “Ngũ cha, người giúp con tới Mân Việt một chuyến được không, con không yên tâm."

Bùi Tranh trúng độc ra sao, ta trúng cổ như thế nào, việc này ta cũng không kể cho Ngũ cha, ta không nói gì, ông cũng biết ta khó xử nên không hỏi, chỉ nghi lời dặn của ta mà giúp đỡ, nay ta lại nhờ ông quay về Mân Việt, ông cũng chẳng chần chừ lâu liền gật đầu, cười nói: “Ta cũng đã lâu rồi không về. Bao giờ thì đi?”

“Bây giờ.”

Ta xoay người nói với Dị Đạo Lâm đang ở ngoài cửa: “Lập tức tróc nã đồng đảng của Nam Hoài Vương.”

Ta cần con tin, nhưng không hy vọng sẽ có lúc phải dùng đến chúng.

Nhìn Dị Đạo Lâm rời đi, ánh mắt của Ngũ cha lại chuyển tới trên mặt ta , lo lắng nói : “Con là đang lo cho Bùi Tranh sao.”

Ta khẽ gật đầu.

Ngũ cha thở dài, nói: “Nghiệp chướng … Chỉ là con lúc này, không nên vận động mạnh.”

“Vì sao?” Ta ngẩng phắt đầu nhìn ông.

Ngũ cha mỉm cười, xoa xoa đầu ta: “Đậu Đậu ngốc, con có con của Bùi Tranh rồi.”

“Ngũ cha người …” Ta mờ mịt nhìn ông, nỗi kinh ngạc ban đầu qua đi, chút ngọt ngào nhè nhẹ mới dâng lên, một vòng lại một vòng quấn quanh tim, buộc chặt, ngọt ngào mà có chút chua xót. “Ngũ cha người biết được khi nào?”

“Cũng mới hai ngày nay, mạch tượng lúc mới mang thai không lộ rõ, ta phải chắc chắn 10 phần mới dám nói cho con. Chuyến đi Mân Việt này, quất roi thúc ngựa 7 ngày 7 đêm, ta sợ con không chịu nổi.”

Ta và con của Bùi Tranh …

Hắn nói hắn muốn có một gia đình, muốn có một gia đình thuộc về hai người chúng ta.

"Đậu Đậu, không bằng vẫn nên ở lại đế đô chờ tin tức của nó đi, con nay mới đi thì cũng đã muộn nửa ngày rồi, không giúp được nó. Ta đi giúp con chuyến này là đủ rồi.”

Ta vẫn còn do dự.

Ngũ cha nhẹ nhàng vỗ vỗ vai ta nói: “Tin Ngũ cha, sẽ mang cho con một Bùi Tranh hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở về. Nếu không tin Ngũ cha, lại gọi thêm Tam cha, Tứ cha con …”

Ta nhếch nhếch khóe miệng, ngượng ngùng cười cười, thấp giọng nói: “Không phải không tin Ngũ cha, con chỉ là không yên tâm …”

“Con gái lập gia đình rồi, lòng chung quy vẫn hướng về trượng phu." Ngũ cha ai oán thở dài.

“Không phải ” Lòng của ta, chẳng qua là vì tình cổ mới chỉ hướng về Bùi Tranh sâu như vậy. Nghĩ đến đây, mí mắt ta khẽ nảy một chút, vội hỏi: "Ngũ cha, nếu trúng tình cổ, có thể ảnh hưởng tới thai nhi không?"

“Chuyện này đương nhiên là ít nhiều sẽ có.” Ngũ cha trấn an nói, “Yên tâm đi, tình cổ trên người con sớm đã bị loại bỏ, không đáng ngại với thân thể.”

“Không phải ” Ta lắc đầu nói, “Sau con lại bị người ta hạ cổ tử.”

Ngũ cha nở nụ cười. “Đậu Đậu đang thử Ngũ cha sao? Bởi vì nghi ngờ con mang thai, ta đã cố ý xem mạch cho con lúc con ngủ, trong cơ thể con căn bản không có tình cổ gì cả.”

Ta ngẩn người.

Nhưng mà ngày hôm đó … rõ ràng …

Sao có thể như thế? Có sai sót ở đâu sao?

Ta kể lại những chuyện Lưu Lăng làm hôm ấy cho Ngũ cha, Ngũ cha nghe xong mày hơi nhăn lại, lắc đầu nói: “Theo lời con, có khả năng khi đó Bùi Tranh lo con không chịu nổi đau đớn, cố ý điểm trúng huyệt ngủ của con, âm thầm đưa cổ tử lên chính cơ thể mình, vì cổ mẫu đã vốn ở trong cơ thể nó, với tu vi của nó, muốn làm như vậy không phải là không thể. Đây cũng là cách duy nhất có thể giải thích vì sao trong cơ thể con không có cổ tử."

Cho nên Bùi Tranh ngay từ đầu đã biết ta không trúng tình cổ …

Biết ta đang diễn trò.

Ta bỗng nhiên nhớ ra hắn nở nụ cười trước lúc ta rời đi đêm qua.

Hắn mỉm cười hỏi: “Ta đối với nàng như vậy, lòng nàng đã từng có hận?”

Ta nói: “Khanh biết ta trúng tình cổ mà, bất kể khanh làm gì, ta đều không thể hận khanh.”

Hắn nghe xong lời ta, ý cười càng sâu.

Ta không biết, nhưng hắn biết, lòng tin và tình cảm của ta không liên quan gì tới tình cổ.

Chỉ bởi vì hắn là Bùi Tranh mà thôi …