Quả Nhân Có Bệnh

Quả Nhân Có Bệnh - Chương 5: Cây cao lương




Nét mặt Liên cô hơi kỳ lạ, “Hóa ra là Tô Quân…. Ta còn tưởng là Bùi Tranh.... »

Ta bật cười, xua tay nói : “Sao có thể là hắn được.”

Có điều ngẫm nghĩ cẩn thận ra, hắn cũng đúng là hơn ta vài tuổi, là xuất sư đồng môn với ta, quen biết từ nhỏ, lại là quan nhất phẩm.

Liên cô nói : « Ta vốn tưởng người và hắn quen biết từ nhỏ, coi như là mười mấy năm duyên phận, mấy năm nay bên cạnh người cũng chẳng có nam nhân khác, lại không đoán ra là còn một vị Tô Quân.”

Ta với Bùi Tranh ...

Ta bật cười lắc đầu : « Hắn hơn ta 8 tuổi.”

Liên cô cũng cười : « Phụ quân người cũng hơn mẫu thân người 10 tuổi, chỉ cần thích, chuyện gì cũng không thành vấn đề, còn nếu đã không thích, cái gì cũng đều chướng mắt. Người đã không quan tâm tới hắn, vậy cũng thôi đi.”

Ta khẽ nói vâng, trong tim có chút cảm giác khác thường.

Ta và Bùi Tranh quen biết nhau, còn sớm hơn, lâu hơn Tô Quân.

Năm ấy, ta 6 tuổi, mẫu thân đưa ta tới Bạch Hồng sơn trang của Nhị cha. Bùi Tranh là đứa bé được Nhị cha nhặt được trên chiến trường mang về. Khi đó hắn còn chưa có tên là « Bùi Tranh », mà là « Bùi Tranh » (*), có một cô em gái bằng tuổi ta, tên là Bùi Sênh. Hai người xuất thân nhạc tịch thấp kém, cha mẹ là nhạc sư, bị li tán lúc chiến tranh loạn lạc, sau lại theo Nhị cha ta mới có thân phận mới.


Bạch Hồng ở đây nghĩa là cầu vồng trắng.

Hai chữ Tranh này đồng âm, tên "Tranh" hiện giờ là 铮: nghĩa là tiếng chim/tiếng chuông kêu lanh lảnh, tên « Tranh » trước đấy là 筝 tranh trong đàn tranh.

Hồi trước xem bản cv, mình quên không tra lại tên cho em gái Bùi Tranh, là Bùi Sênh nhé, Sênh ở đây nghĩa là cái khèn, ba mẹ Bùi Tranh là nhạc sư nên đặt tên các con đều là nhạc cụ.


Chuyện năm ấy, đã xảy ra quá lâu, ta không còn nhớ rõ mấy. Sau lại theo mẫu thân hồi cung, nên không gặp hắn nữa, chỉ biết hắn có lòng làm quan, liền bái phụ quân ta làm thầy, làm môn sinh của Thừa tướng, nghe theo ý phụ quân, đổi tên thành “Bùi Tranh”, 18 tuổi trúng Trạng Nguyên, tới tiệc Quỳnh Lâm ta mới gặp lại hắn.

Năm ấy ta mới 10 tuổi, vẫn là mẫu thân chấp chính. Tiệc đêm đãi quần thần, mẫu thân nắm tay ta, chỉ vào Bùi Tranh cúi đầu hỏi ta: “Còn nhớ ai đây không?”

Ta ngẩng đầu chạm phải đôi mắt phượng chứa ý cười trong trẻo của hắn, hai gò má nóng lên, khẽ khàng bẽn lẽn trả lời một tiếng: “Cây cao lương.”

Cây cao lương: âm Hán Việt là thục thử, từ này phát âm gần giống từ thúc thúc, lúc đấy bạn Đậu định gọi bạn Tranh là chú cơ ạ ;))

Dáng vẻ như trúng nội thương của hắn khi đó, đến nay ta vẫn còn nhớ rõ.

Còn có nét mặt nhịn cười của phụ quân, tiếng cười cường điệu của mẫu thân.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, đã qua 8 năm…

Liên cô vừa nãy nói, đợi thêm vài năm, một người 18, một người 26, có vẻ cũng không hơn nhau nhiều lắm, người trong lòng bà nghĩ là Bùi Tranh. Hóa ra bên phía mẫu thân họ vừa ý Bùi Tranh, nhưng Bùi Tranh chưa bao giờ nhắc tới chuyện này trước mặt ta, cân nhắc thái độ của hắn với ta, có lẽ trong lòng hắn cũng không chấp nhận sự sắp xếp của kẻ khác, còn chưa kết hôn, chỉ sợ cũng vì chịu sự bức ép của cha mẹ ta. Hôm nay trên triều, hôn ước theo lời hắn, là chỉ ai?

Là ta sao ?

Liên cô lại nói : « Nếu người không thích Bùi Tranh, ta sẽ đi nói với hắn, để hắn hoàn toàn hết hy vọng. Hắn cũng đã 26 rồi, lại kéo dài thêm nữa cũng không được, sau này người vẫn muốn hắn làm thần tử, trong lòng cũng không được tự nhiên, việc này vốn là hắn nợ Lưu gia người một ân huệ. Về phần Tô Quân, cũng đúng là một nhân tài, người là hoàng đế, chỉ cần người thích, cướp về là được, mau thành thân khai chi tán diệp, để cha mẹ người đỡ phải lo lắng. »

Ta ấp úng đáp hai câu, lúc thì nghĩ tới Bùi Tranh, lúc thì nghĩ tới Hoán Khanh, nghĩ đến đầu phát đau. Đêm khuya vắng vẻ, ta một mình một người lăn qua lăn lại trên giường, trằn trọc khó ngủ.

Bùi Tranh ...

Ta chưa bao giờ cân nhắc tới hắn, vì nguyên nhân gì, cũng không thể nói rõ ràng được. Có một chuyện, ta chưa từng nói với cha mẹ, không biết Bùi Tranh có tiết lộ ra ngoài hay không.

Năm ấy, khi Vân Vụ biệt cung vừa mới xây xong, cả tám người trong gia đình đứng đầu Trần quốc chúng ta đều đến biệt cung tránh đông. Người hầu trong biệt cung không nhiều lắm, không phải nơi nơi đều có cung nhân ra vào như trong cung, vào đông lại im ắng, chỉ có tiếng rơi rớt tí tách của tuyết đọng trên đám thông xanh.

Ta một mình tới tắm ở suối nước nóng sau núi, đến khi muốn đứng dậy mới phát hiện ra bị mất quần áo, tưởng là bị động vật trong rừng tha đi rồi, nơi này ngày thường vốn ít người qua lại, trên người ta chỉ còn một lớp vải mỏng, chính xác là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, chỉ có ngồi trong suối chờ chết.

Cũng không biết đã qua bao lâu, hơi nóng bốc lên làm đầu óc ta choáng váng, loáng thoáng nghe được tiếng bước chân, lòng vui vẻ, cũng không nhận ra là tiếng động đã đến gần, chỉ cảm thấy có một đôi tay thò vào trong hồ vớt ta ra, quần áo người này truyền hơi lạnh sang làm ta tỉnh táo lại ba phần, khẽ đưa mí mắt nhìn lên phía trên, lập tức bị dọa cho tỉnh táo lại hoàn toàn.

« Xùy xùy xùy... » Miệng ta líu ríu kêu tên của hắn.

Bùi Tranh cúi đầu liếc ta một cái, có vẻ thở phào một hơi, mắt lại có ý trêu chọc, cười nói : « Đậu Đậu, tên ta không phải xùy xùy xùy. »

Hắn đặt ta lên một chiếc giường hẹp dài, mềm mại, lại mang quần áo tới cho ta, ta vừa nhìn thấy, tức đến hai mắt đỏ sậm, cướp lấy quần áo, « Vô sỉ, ngươi lấy trộm quần áo của ta! »

Hắn nhíu mi, cũng không cãi lại, nhưng vẫn lấy khăn khô tới lau đi ẩm ướt cho ta, động tác dịu dàng. « Lần sau ra ngoài thì nhớ mang theo hai hạ nhân. »

Ta mặc thêm áo khoác, yên tâm thoải mái để hắn hầu hạ, lại nghe hắn do dự mà nói : « Người sao lại .... »

« Ta làm sao ? » Ta nhắm mắt lại hỏi.

Hắn cười khẽ một tiếng, « Ta cứ tưởng rằng, để cho nam nhân nhìn thấy thân thể, người sẽ không được tự nhiên. »

Ta ung dung nói : « Lúc đầu cũng hơi sợ, sau ngẫm lại cũng chẳng sao, cũng không mất miếng thịt nào, Tam cha có nói, nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết. »

Bùi Tranh ngừng lại, trầm giọng nói, « Không câu nệ tiểu tiết ? Người cũng để cho nam nhân khác nhìn thấy thân thể của mình rồi? »

Ta không vui vỗ vỗ tay hắn, « Tiếp đi, tiếp đi. Mẫu thân nói không có gì đáng lo, bị người ta nhìn thì cũng nhìn rồi, nếu thích thì túm lấy mang về nhà, không thích thì liền moi hai tròng mắt của hắn ra. »

Bùi Tranh đột nhiên tránh khỏi tay ta, nâng cằm ta lên nhìn hắn, dịu giọng hỏi : « Vậy người muốn moi hai tròng mắt của ta hay là tóm ta mang về nhà ? »

Ta lặng người nhìn ánh sáng lạ sóng sánh trong mắt phượng của hắn, nhếch mép cười, « Ngươi đừng lo, ta sẽ không moi tròng mắt của ngươi. »

Đáy mắt hắn ánh lên nỗi ngạc nhiên mừng rỡ, run giọng nói : « Đậu Đậu... »

« Ta không coi ngươi là nam nhân. » Ta kéo tay hắn an ủi, cúi đầu xoay cổ, « Ngươi là gia thần của ta mà, cũng giống như Thuần công công bên cạnh mẫu thân đó.Tiếp tục lau tóc giúp ta. »

Cái tay hắn đang dừng trên tóc ta hình như run lên hai lần, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng xuôi theo mái tóc ta.

"Đậu Đậu à....". Bùi Tranh khẽ thở dài, « Nữ tử quá tùy tiện cũng không tốt, nam nhân hơn nửa là thích nữ tử đoan trang nhã nhặn, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, thử nghĩ mà xem, người có thể chịu được việc nam tử người thích có đụng chạm da thịt với nữ tử khác sao? »

Khi đó, trong đầu ta hiện lên hình ảnh Tô Quân đang mỉm cười với nữ tử khác, ngực đau xót, buồn không đáp.

« Người đăng cơ làm hoàng đế, càng cần chú ý ngôn hành cử chỉ của mình, không thể để người ta có cớ công kích. Vì vua phải có uy nghiêm, phải giữ khoảng cách với thần tử. Nữ tử muốn giữ mình trong sạch, phải giữ khoảng cách với nam tử, như thế mới là đạo lý đúng đắn. »

Ta vốn là đang dựa lưng vào lòng hắn, nghe xong câu này lập tức tránh ra, quay đầu lại nhìn hắn. « Có phải ta cũng nên giữ khoảng cách với ngươi không? »

Mắt Bùi Tranh có vẻ hơi bối rối, hắn lập tức cười nói : « Ta không giống bọn họ, là gia thần, tức là người một nhà. Minh Đức bệ hạ cũng chưa từng giữ khoảng cách với Thuần công công. »

Lúc đó ta nửa tin nửa ngờ, sau lại nghe quốc sư dạy cùng một kiểu, quốc sư đương nhiên là không lừa ta, vậy lời Bùi Tranh có lẽ cũng không sai. Từ đó về sau, ta bắt đầu theo khuôn phép, làm một nữ đế đoan trang hiền lương, có thể là vì thuở nhỏ làm chút việc xấu, « qua lại thân mật » « không câu nệ tiểu tiết » với nam tử, cho nên năm 13 tuổi ấy, không cẩn thận « phạm tội bất thành » với thám hoa lang, nói cho cùng ta cũng không phải hoàn toàn vô tội.

Bùi Tranh lúc nào cũng nhắc nhở bên tai ta, mỗi khi ta mê muội vì sắc đẹp, hắn liền mở cây quạt che miệng, nhỏ giọng cười nói : « Bệ hạ, bệnh lại tái phát. »

Qủa nhân có bệnh, quả nhân háo sắc ....

Việc này đã qua năm năm, nay nghĩ lại, quả nhân ắt là đã bị tên gian thần Bùi Tranh kia lừa dối ! Có lẽ đúng theo lời Liên cô, cái Hoán Khanh thích là bản tính của ta, ta giả vờ ôn lương cung kiệm rõ ràng là làm chuyện vô ích.

Không được, quả nhân phải tự đổi mới !

Không làm gì lại bị mang cái tiếng dâm quân nhiều năm như vậy, không làm gì lại bị oan uổng nhiều năm như vậy, không làm ra chuyện gì cho xứng với cái tiếng xấu kia, vậy cũng khiến bản thân thiệt thòi quá rồi !

------------------------------

Ngày tiếp theo lên triều, ta vốn đã chuẩn bị để cho Bùi Tranh một trận, ai ngờ nhìn trái nhìn phải, sững người hỏi : « Bùi tướng đâu ? »

Tiểu Lộ Tử báo lại : « Bùi tướng nhiễm phong hàn, ốm đau liệt giường, không thể lên triều. »

Hôm qua không phải vẫn còn khỏe sao?

Ta nén nghi ngờ trong lòng lại, lâm triều theo lệ. Bùi Sênh của ti nữ quan sai người trình lên bản danh sách tú nam cho ta xem qua.

Quan viên trên ngũ phẩm vốn không nhiều, nam tử đúng độ tuổi lại càng ít, bởi vậy trên danh sách cũng chỉ có lác đác mười mấy người, ta nhìn lướt qua, nhíu mày, nhìn lại hai lần thật cẩn thận, sau đó đưa mắt về phía Bùi Sênh, nghiêm túc hỏi : "Bùi học sĩ, nam tử có điều kiện phù hợp đều đã nằm trong danh sách ư?"

Bùi Sênh gật đầu nói : « Phàm là con quan trên ngũ phẩm đều đã ghi lại trong danh sách, kẻ không đàng hoàng, người có hôn ước đều đã loại bỏ »

Cái gì?

Ta ngạc nhiên há hốc miệng, cúi đầu nhìn Tô Quân.

Vậy là, chàng có hôn ước, hay là .....

Lòng ta giống như bị bánh xe lăn qua nghiền thành mảnh nhỏ, ngậm ngùi mà khép lại tờ tấu, nói với Bùi Sênh : « Việc chọn tú nam cứ tạm gác lại trước đã, quả nhân vẫn cần nghĩ lại một chút... »

Lời vừa nói ra, quần thần ồ lên. Ta đau đớn phẩy tay, nói bãi triều, liền ôm ngực rời đi.

Chẳng lẽ ta thủ thân như ngọc mười mấy năm, cuối cùng lại để kẻ khác vớ bở sao?

Tiểu Lộ Tử ân cần hỏi : « Bệ hạ thân thể không thoải mái ư? »

Ta đau thương ngửa đầu nhìn trời. « Tiểu Lộ Tử, quả nhân thích một người, người ấy không thích quả nhân, làm sao đây? »

Tiểu Lộ Tử mắt sáng lên, lập tức lại cúi đầu, « Bệ hạ là nữ tử tôn quý xinh đẹp nhất Trần Quốc, sao có thể có người không thích bệ hạ ? »

« Nếu có thì sao ? »

"Vậy .... bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, muốn người nào, ai dám kháng mệnh? Cứ bắt vào cung trước rồi nói sau. Không phải có câu .... lâu ngày sinh tình sao? »

Lâu ngày sinh tình hả......

Tiểu Lộ Tử thật là một tên tiểu hoạn quan dâm, đãng.

“Trong thiên hạ, không ai có thể cự tuyệt ân sủng của bệ hạ.” Tiểu Lộ Tử cười hì hì vuốt mông ngựa (nguyên tác là mông rồng ;))).

Liên cô nói, cưỡng ép nam dân cũng chả sao cả, quả nhân tôn quý là vua một nước, bắt một tên nam dân cũng chẳng có gì! Dù sao cũng không thể để bản thân phải chịu uất ức, để cho niềm vui của kẻ khác được tạo dựng trên nỗi đau khổ của quả nhân.

Ta vung tay áo, cao giọng nói: “Tiểu Lộ Tử! Đi, bãi giá phủ quốc sư!”

Tiểu Lộ Tử hỏi: “Bệ hạ muốn đi thăm quốc sư sao?”

Ta sờ sờ cằm, cười hì hì nói: “Không phải.”

“Là cầu hôn. »

« Dạ? » Tiểu Lộ Tử ngẩng đầu, há miệng nhìn ta, « Cầu, cầu hôn ? »

“Không sai!” Hừ hừ… Che dấu cả đời, cũng chỉ có thể nhìn chàng trở thành nam nhân của kẻ khác, phải ra tay trước chiếm ưu thế, là của ta thì chính là của ta, không phải của ta thì cướp về là thành của ta. Ta thích chàng nhiều năm như vây, cướp một lần cũng không phải quá đáng nhỉ!

Ta là dâm quân, ta sợ ai!

Nghĩ đến chuyện sắp làm, ta đang chuẩn bị về cung thay quần áo rồi lại xuất cung, kết quả còn chưa ra tới cửa đã thấy Tiểu Lộ Tử chạy vào thông báo : « Bệ hạ! Tô ngự sử cầu kiến ! »

Mẹ ơi....

Chân ta mềm nhũn, suýt nữa là ngã nhào.

Một tiếng trống thúc giục tinh thần, nhưng thêm một tiếng thì yếu đi, thêm tiếng nữa thì hết sạch.

Ta nuốt nước miếng, cổ họng, mắt mũi như bị siết chặt, nhận ra bản thân đã bớt phóng túng nhiều năm rồi, trong khoảng thời gian ngắn, cái dũng khí của « nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết » đã không thể tự nhiên thể hiện như trước.

« Tuyên.... »

Tô Quân cũng mặc áo quan là hai màu tím đen kết hợp, áo quan giống nhau, mặc trên người Bùi Tranh có vẻ quý khí bức người, khi Tô Quân mặc lên, lại có cảm giác nhã nhặn ôn hòa.

« Cầu hôn .... » Lời vừa ra khỏi miệng, ta suýt chút cắn phải đầu lưỡi, trong lòng nghĩ chuyện gì, không để ý một cái là phát ngôn ngay.

Tô Quân nhìn ta ngờ vực, « Bệ hạ vừa nói gì vậy? »

« Ha ha.... » Ta ngửa đầu nhìn xà nhà, « Ta nói thời tiết hôm nay rất đẹp..... »

Tô Quân giật mình, ý cười bên khóe miệng lan rộng, « Xuân về hoa nở, rất đẹp. »

Ta nhìn nụ cười nhàn nhạt kia mà ngẩn người, nhìn đôi môi nhạt màu kia mở ra khép lại, tim đập thình thịch, Tô Quân nói điều gì, ta cũng không để tâm.

« Bệ hạ.... » Tô quân cười bất đắc dĩ, dừng lại không nói nữa.

Ta cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, xấu hổ ho khan hai tiếng, lại ngắm chàng qua khóe mắt.“Chuyện đó...... Khanh nói rất tốt. » Ta trịnh trọng gật đầu.

Tô Quân ánh mắt dịu dàng, mỉm cười hỏi : « Vi thần vừa mới nói gì ? »

Ta đờ người ....

Ta nào biết chàng nói gì đâu ....

Vì thế ta lại nói rất nghiêm chỉnh: « Bất luận khanh nói gì, đều nói rất tốt. »

Chàng hơi ngẩn người, rủ mí mắt, lông mi dài rậm khẽ run, mặc dù che lại cảm xúc trong đáy mắt, lại không giấu được ý cười trên môi.

Câu nói kia của ta, có coi là đùa giỡn hay không?

Nhìn vẻ mặt chàng, không nhíu mày, không ghét bỏ, không có ý phản đối, môi chứa ý cười, mặt hơi hồng – chàng là thích ư ?

Chàng thích ta đùa giỡn chàng ư?

Mẫu thân đã nói, trên đời chỉ có hai loại nam nhân, dễ dãi và thâm trầm (*), xem ra, Tô Quân là loại người thứ hai.

(*) "风骚" và "闷骚": phong tao và muộn tao, muộn tao ở đây thường chỉ người trong ngoài bất nhất, ngoài mặt thì có vẻ lãnh đạm nhưng nội tâm lại nhiệt tình

Ta được tiếp dũng khí, bước thêm 3 bước, cũng chỉ còn cách chàng 3 bước chân, chầm chậm ngẩng đầu nhìn chàng, dịu giọng nói : « Khanh vừa nói gì, lặp lại lần nữa được không? »

Chàng nhìn ta, thất thần một lát, lập tức khôi phục thái độ bình thường, mỉm cười nói : « Vừa rồi vi thần nói, nên thẩm vấn Hạ Lan lại một lần nữa. Lúc này, không có Bùi Tranh ở đây, có lẽ lời khai sẽ khác."

Ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại có chút mất mát, có điều nghĩ cũng đúng, không nói chính sự, chẳng lẽ chàng lại nói lời ngon tiếng ngọt với ta sao ?

Chàng không nói, thì ta nói là được rồi.

Ta nói : « Hôm nay thời tiết thật là tốt, trên trời vạn dặm không mây, từng đám mây trắng bay bay .... »

Chàng nhịn cười nói : « sơn mạt vi vân, đúng là cực mĩ. » (Núi sáng sạch, mây nhỏ li ti, có lẽ thế :()


Ta mặt đỏ tai nóng. « Chúng ta đến nhà lao thôi.... »