Quả Nhân Có Bệnh

Quả Nhân Có Bệnh - Chương 47




Ta nâng ly rượu khỏi khay, chất lỏng màu hổ phách óng ánh dưới ngọn đèn, vì động tác của ta mà bắn lại vài giọt trên mu bàn tay. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, ngạc nhiên hỏi: “Sao chàng không nâng ly?”

Hắn cười ngâm nga nhìn ta nói: “Rượu giao bôi không phải uống như vậy.”

“Vậy uống như thế nào?” Mặt ta hơi nóng lên, có chút quẫn bách nói, “Ta cũng là lần đầu tiên thành thân …”

“Ta biết.” Hắn cười khẽ một tiếng, đột nhiên cúi đầu, cắn mép ly, ngửa cằm, uống luôn ly rượu trong tay ta, ta trợn tròn mắt kêu thất thanh một tiếng, lại bị hắn kéo vào lòng, dựa người trong ngực hắn, hắn xoay người đặt ta ở trên giường, cúi mình phủ lên người ta, ta vừa giãy dụa muốn ngồi dậy, môi hắn lại ép xuống, đầu lưỡi nạy mở đôi môi ta, hương rượu xộc vào mũi, mớm rượu vào trong miệng ta. Hương mỹ tửu tỏa trên đầu lưỡi, rượu không làm người say, người người tự say.

Chút bối rối lúc đầu qua đi, hô hấp của ta dần dồn dập, hừ nhẹ quấn quýt cùng môi lưỡi hắn, ly rượu kia như một ngọn lửa, thiêu đốt từ dạ dày tới từ chi, khiến ta miệng khô lưỡi nóng, càng muốn nhiều hơn nữa.

Hắn lại rời người ra.

Ta nghển cổ, mở to mắt u oán trừng hắn.

Hắn dần dần bình phục hô hấp, ánh mắt liếc tới ly rượu khác bên giường, giọng khàn đục cười nói: "Hình như đến phiên nàng rồi nhỉ?”

Ta ho nhẹ một tiếng, hít sâu một hơi, dưới đôi mắt lấp lánh ý cười của hắn, ngậm một ngụm rượu trong ly kia, sau đó hai tay đặt bờ vai rộng của hắn, dán lên môi hắn.

Quỳnh tương (mỹ tửu) tràn ra khỏi môi, lướt qua cằm, làm ẩm vạt áo trước. Ta đuổi theo dòng rượu mà trượt xuống, đầu lưỡi lướt qua cằm hắn, hôn lên xương quai xanh.

Hắn cười thầm một tiếng, cũng không phản kháng, giơ tay giúp ta cởi phát quan trên đầu, làn tóc đen chảy xuống đầu vai, tay hắn lùa vào làn tóc, đặt trên gáy ta, một cái hôn đậu trên phát tâm ta.

Ta ôm thắt lưng hắn, nói: “Ta không cởi nổi đống quần áo này.”

Bùi Tranh nói: “Ta giúp nàng.”

Bộ lễ phục phiền phức này, trong ba lớp, ngoài ba lớp, dùng loại khuy móc phức tạp nhất, hắn lại đẩy ta ngã trên giường, ta nhắm chặt mắt lại, cảm giác được tay hắn lướt qua thái dương ta, rồi dừng lại trên khuy vạt áo trước.

Ta có thể cảm nhận được ngực mình vì hô hấp dồn dập mà phập phồng kịch liệt. Hắn nửa nằm trên người ta, hơi thở nóng hổi phả lên cần cổ ta, không nhanh không chậm cởi từng chiếc khuya móc một, tựa như đang chăm chú bóc một hộp quà đã được gói sẵn.

Ta rốt cuộc không chịu nổi cái loại giày vò dài dằng dặc này, run giọng nói: “Chàng … nhanh lên một chút….”

Hắn cười một tiếng, ngẩng đầu hôn bên gáy ta, đầu lưỡi liếm một vòng bên tai. “Không vội.”

Nói như vậy, cứ như ta còn háo sắc hơn cả hắn ấy. Ta lòng đầy oán hận cắn cắn môi dưới, hắn cúi đầu ngậm chặt môi ta, nhẹ nhàng mút, liếm, cắn, nửa đùa, nửa ghẹo nói: “Mai lại không phải lâm triều.”

Trong lúc nói, khuy móc áo đã cởi xong hết, tay phải hắn nâng gáy ta lên một chút, kéo trọn cả đám áo khoác ra, ném xuống dưới giường.

Cảm nhận được động tác của hắn dừng một chút, ta mở ta mắt, nhìn thấy ánh mắt hắn dừng ở cẳng chân ta, từ đó nhìn lại, ta cũng thấy được, vết tích bị trường kiếm sượt qua.

Ta vừa định giải thích một chút, hắn liền che miệng ta lại, ngẩng đầu nhìn ta, nhếch khóe môi nói: “Không nói, chỉ làm." Dứt lời, đầu gối đặt giữa hai chân ta, chỗ đó vốn đã có vết rách, dùng sức kéo một cái, "xoẹt" một tiếng, áo trong nhất thời biến thành giẻ rách, lại bị kéo thêm hai phát nữa, áo quần trên người hoàn toàn rơi xuống, chỉ còn một lớp nội y gần như trong suốt, và một cái yếm màu đỏ ánh kim như ẩn như hiện sau lớp nội y.

“cọc cọc, cọc cọc…”

Một cái bình sứ nhỏ vì động tác vừa rồi của hắn mà rơi ra, dừng lại cạnh tay trái của ta, ta cúi đầu, vừa nhìn thấy, nhất thời lúng ta lúng túng.

Đấy là thuốc trợ hứng của Ngũ cha, dựa vào hiểu biết nhiều năm của ta về Ngũ cha, đây không phải là “Xuân phong nhất độ hoa khai tảo”, mà là “Hoa khai nhị độ tu tẫn hoan” (*). Chỉ nghe tên thôi cũng biết là thuốc gì rồi.

(*) Hiểu biết về tên xuân dược của mình có hạn, chỉ biết tình cảm trai gái đã chín muồi thì gọi là xuân phong nhất độ, còn tên hai loại thuốc này theo ngu ý của mình là "Một trận gió xuân, hoa nở sớm" và "Hoa nở lần hai, khoái lạc đến tận cùng." Chậc chậc, có ai có hiểu biết về lĩnh vực này không? Mình xin được chỉ giáo. :P

Thuốc này mẫu thân cũng từng nói, nếu dùng rồi, lần đầu tiên sẽ không đau như vậy nữa, chỉ có điều bà không biết, ta sớm đã trải qua trận đau ấy rồi. Dường như nếu không đau một lần như thế, lại cũng cảm thấy không được trọn vẹn.

Ta không dám nhìn vẻ mặt Bùi Tranh, hạ mắt nhìn chằm chằm vết rượu còn lưu lại trước ngực hắn: “Cái đó … muốn dùng không…”

Tay áo hắn vung lên, quét cái chai lăn vào trong góc, thản nhiên cười nói: "Dùng không nổi đâu.”

Nghe giọng hắn, ta hơi ngẩn người, chưa kịp nghĩ ngợi tử tế, có lời liền nói ra miệng: “Chàng không phải là bị thương, hay bị bệnh chứ?”

Hắn đưa tay tự kéo hai bên cổ áo mình xuống, vạt áo trước bung ra, cúi đầu nhìn ta cười nói: "Ta đâu có bị thương, hay là nàng tự tay kiểm tra một chút?"

Ta không khỏi hoài nghi rượu kia sớm đã có người bỏ thuốc, nếu không sao hắn có thể như thế này, đầu mày khóe mắt, lộ vẻ phong tình mị hoặc đến khuynh đảo chúng sinh.

Quần áo của Phượng quân, vì sao cởi ra còn nhanh hơn quần áo của quả nhân nữa …

Phần thân trên trần trụi cường tráng của hắn chẳng có chút sẹo nào, ta ấp úng nói: “Ta … Ta đi thổi tắt nến đã!” Nói xong xoay người muốn chạy trốn.

Hắn giữ cánh tay ta lại, lại ấn ta ngã lên giường. Ta quay lưng về phía hắn, cảm nhận được từ trên lưng truyền đến sức nặng cùng nhiệt độ, cả người cứng ngắc đến không thể hít thở.

“Đêm động phòng, không thể thổi tắt nến." Tay hắn vén lên một lọn tóc, giọng khàn khàn nói: “Hơn nữa, ta muốn nhìn rõ nàng … từng chỗ từng chỗ một."

Trong nháy mắt, ngàn vạn pháo hoa bừng cháy trong đầu.

Răng hắn cắn một cái, kéo nút buộc yếm sau cổ ta xuống, tay phải vuốt ve quanh eo ta, trườn từ bụng dưới mà lên, chạm tới ngực ta, khẽ xoa nắn. Hơi thở nóng hổi phả lên gáy ta, những nụ hôn ẩm ướt, nóng bỏng trượt một đường xuống phía dưới. Lưng mẫn cảm không thể chịu nổi cảm giác tê dại mà môi lưỡi hắn mang tới, ta cắn chặt tấm chăn, nức nở một tiếng cong người lại, sau lưng căng cứng.

Hắn kéo hết đám nội y vướng víu, môi lưỡi dao động trên chỗ xương cụt của ta, hai tay ta nắm chặt tấm chăn, kìm lòng không được mà run rẩy, hai đầu gối như nhũn ra, không tụ nổi một chút sức lực nào.

“Đừng … Đừng đụng vào chỗ đó…” Ta há miệng thở hổn hển, eo ngọ nguậy, cố gắng muốn tránh khỏi hắn, nhưng cuối cùng vẫn phí công.

Ta kẹp chặt hai chân, lại bị hắn dễ dàng xâm nhập, tay phải vuốt ve mặt trong đùi, cố ý khơi dậy điểm mẫn cảm này.

Nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, ta rốt cuộc cũng tìm được cơ hội trở mình đối diện hắn, nhấc chân đá về phía hắn, thở hổn hển nói: “Không phải như thế…”

Bùi Tranh né cái đạp của ta, thuận tay bắt lấy gót chân ta, cúi mình về phía trước, xâm nhập vào giữa hai chân ta, chân phải bị hắn nâng tới dựa trên đầu vai. Hắn cúi người nhìn ta, trong hai tròng mắt sâu thẳm cuồn cuộn tình, dục.

“Thế sao …” Hắn ung dung cười nói, “Vậy nàng muốn như thế nào…”

Không phải bất lực bị hắn ôm mà trêu chọc, đùa giỡn như vậy, ta cắn môi, nói: “Ta muốn ở bên trên.”

Hắn quay mặt đi cười khẽ, coi như còn cho ta tí thể diện mà không đành lòng cười nhạo, đưa tay xoa xoa đầu ta, không có hảo ý, nói: “Nửa đêm về sáng, nếu nàng còn sức lực, cho nàng ở bên trên.”

“Nửa đêm về sáng cái gì …” Ta mờ mịt nhìn hắn.

Không phải một lần là xong sao?

“Chắc nàng không nghĩ , một đêm nay, ta cũng chỉ muốn nàng một lần thôi đấy chứ? Phải không?” Khóe môi hắn cong lên, tay đang giữ eo ta lại chặt thêm một chút, ưỡn nửa người về phía trước, để ở nơi riêng tư nhất, nơi cứng rắn đụng tới chỗ mềm mại, ta cắn chặt môi dưới, khe khẽ run rẩy.

Hắn thở gấp, ôm chặt ta, môi lưỡi quấn quýt cùng ta, "Đậu Đậu ..." Hắn thấp giọng thì thầm, tận tới nơi sâu nhất, “Gọi tên ta…” Hắn mê hoặc nói bên tai ta.

Ta ôm chặt lấy cổ hắn, vô ý thức gọi: “Tranh …. "

“Tranh …”

“Tranh …”

“Đúng … Nhớ kỹ, người đàn ông đầu tiên, người đàn ông cuối cùng của nàng, đều là ta …” Hắn ra sức ôm ta, dường như muốn ta nhập vào trong máu thịt hắn vậy, mỗi một lần đụng chạm rung động tới nơi sâu nhất của linh hồn.

(Cổ trang thì nên để là nam nhân nhỉ, nhưng mà mình thấy người đàn ông đầu tiên nghe có vẻ gợi cảm xúc hơn nam nhân đầu tiên, nên chỗ này đặc cách :P)

“Cho dù chết, cũng vẫn vậy.” Hắn cắn vành tai ta, dùng giọng êm tai mà nói những lời quyết tuyệt như vậy.

Tranh …

Ta quay mặt, mê mê muội muội nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, hơi nhích người lên, hôn lên môi hắn. "Không đâu, quả nhân vạn tuế … Cũng sẽ không để chàng chết …"

Hạ thân ta co rút mãnh liệt, ôm chặt lấy hắn không buông, họng hắn phát ra một tiếng hừ nhẹ, tăng tốc chạy nước rút, cuối cùng ôm chặt thắt lưng ta, ở một nơi sâu trong cơ thể ta trào ra mầm mống nóng bỏng.

Ta ôm cổ hắn, mê man nghĩ: Ta muốn sinh con cho hắn …

Ta còn muốn ở bên trên …

Nhưng mà mệt quá a …

Hình như lát sau còn nghe hắn thì thầm bên tai ta: “Còn muốn ở bên trên không?”

Ta không còn hơi sức lắc đầu.

Hắn cười nhẹ một tiếng, nói: “Vậy để vi thần tiếp tục hầu hạ bệ hạ đi.”

Ta đẩy vai hắn ra, nỉ non nói: “Không … muốn ..”

Hắn dám kháng lệnh vua, lại tiếp tục khiêu chiến.

Bùi Tranh. “Muốn hay không?”

Qủa nhân: “Không muốn … Không muốn... Dừng lại …”

Bùi Tranh. “Muốn hay không?”

Qủa nhân: “Không muốn … Đừng dừng lại …”

Hắn nở nụ cười.

Ta không nên tưởng là hắn phóng dịch một lần rồi bèn xem nhẹ hắn, ít nhất về thể lực mà nói, hắn có vẻ thích hợp làm tấm gương cho nam giới khắp thiên hạ, mà ta lại là nỗi sỉ nhục của nữ giới toàn thiên hạ.

Khi sao mai vừa ló, ta còn đang nửa tỉnh nửa mơ, đã bị hắn ôm vào trong vòm ngực ấm áp mà rộng rãi, phủ chăn lên người. Ta hình như nghe thấy hắn khẽ thở dài, dịu dàng hôn mi tâm của ta, nhẹ giọng nói: “Hôm nay đột nhiên nghĩ, nếu có một ngày, nếu ta không còn nữa, thì nàng biết làm sao …”

“Nhưng là không buông tay được … Cho dù có ngày đó, ta vẫn muốn nàng nhớ ta, nghĩ về ta, yêu ta, cho dù nửa đời đau khổ ... Tương tư … cũng chỉ có thể vì ta mà tương tư …” Hắn khẽ hôn lên môi, cười khổ, “Có phải là rất ích kỷ, rất tàn nhẫn với nàng hay không?”

“Yên tâm, ta sẽ không để ngày đó xảy ra.”

--------------------------------

Uyên ương vì ham đêm xuân mà dậy muộn, chớ trách quân vương không lâm triều.

Qủa nhân lấy các vị minh quân các triều đại làm tấm gương, kết quả lại vì phạm vào dâm quân mà gây lỗi lầm rồi.

Ta nói: “Tuy rằng hôm nay không phải lâm triều, nhưng sớm chiều phải vấn an phụ mẫu, đây là quy củ trong cung.”

Bùi Tranh uể oải giúp ta vẽ chân mày, cười nói: “Kể từ triều Minh Đức trở đi, cái gọi là quy củ, đã không còn sót lại chút nào.”

Ta im lặng, nói: “Tay chàng đừng có run nữa.”

Bùi Tranh nói: “Là mặt nàng giật đấy chứ.”

Ta nổi giận: “Mặt chàng thử giật một cái cho ta xem nào.”

Bùi Tranh cười giễu một tiếng, rút tay về, cẩn thận đánh giá một lúc, mới đưa gương tới đặt trước mặt ta. Ta để gương trước mắt, nhíu mi nhìn trái nhìn phải, nhìn thế nào đều cảm thấy giống một cái chữ quýnh …(囧) ;))

Bùi Tranh xấu hổ cười cười: “ngượng tay, ngượng tay…”

Ta bực mình đẩy đổ gương ra mặt bàn, cầm bút lên bổ nhào lên người hắn, giương nanh múa vuốt nói: "Qủa nhân cũng muốn vẽ cho chàng chân mày y hệt!”

Bùi Tranh cười ha ha bắt được ta, tay phải phất lên cổ tay ta một cái, ta tê tay, bút rơi xuống, hắn kéo tay ta xuống, cười nói: “Đừng nghịch nữa, nếu không ngay cả ngọ triều cũng không dậy nổi bây giờ.”

Vẻ mặt hắn mờ ám, nghe xong mặt ta nóng lên, vội vàng trườn xuống khỏi người hắn, chắp tay sau lưng ho khan hai tiếng, nói: “Uhm … quốc sự làm trọng.”

Không được, không được …. Vì sao ở trước mặt hắn quả nhân luôn bị lép vế …

Buồn lòng, thật buồn lòng ...

Ta và Bùi Tranh cũng muộn nửa khắc mới tới được tẩm cung của mẫu thân, cung nhân nhỏ giọng nói: "Minh Đức bệ hạ vẫn chưa dậy, miễn việc thỉnh an hôm nay.”

Khóe mắt ta giật giật, nói: “Đã vậy, báo với người là quả nhân và Phượng quân đã tới là được.”

Cung nhân mỉm cười nói: “Nô tỳ tuân mệnh.”

Đi khỏi vài bước, ta mới ngẩng đầu hỏi Bùi Tranh: “Cô ta có phải đang cười nhạo lông mày quả nhân không?"

Bùi Tranh cũng cười nói: “Không phải.”

Ta hoài nghi nhíu mày: “Thật sao?”

Bùi Tranh trịnh trọng nói: “Lông mày bệ hạ chẳng buồn cười chút nào cả.”

Ta cũng thấy không buồn cười, chỉ là có chút rầu lòng và thương cảm thôi …

Buổi ngọ triều đầu tiên sau tân hôn, theo lệ Trần quốc, hoàng đế và Phượng quân phải cùng nhau lên triều nhận vái lạy chúc mừng. Bên phải ghế rồng lại có thêm một tòa ghế phượng, lúc trước vốn Bùi Tranh đứng đầu quần thần, nói cách ta gần nhất cũng không phải đúng lắm, còn Tiểu Lộ Tử đứng ngay sau ta nữa kia mà, đến nay mới thực sự là chỉ cách có một cánh tay.

Bởi vì đêm qua xảy ra vụ hành thích, đám quần thần như ve sầu tắt tiếng, không khí có chút nặng nề. Chỉ có mình Dị Đạo Lâm bước ra khỏi hàng, giọng kiên định, khảng khái, liệt kê 72 tội mà Nam Hoài Vương đã phạm phải.

Đám quần thần cúi đầu so với ngày thường lại càng thấp, quá nửa số này là đã từng chịu ân huệ của Nam Hoài Vương.

Dị Đạo Lâm tiến lên vài bước, Tiểu Lộ Tử nhận lấy đống hồ sơ nặng trịch từ tay hắn, trên đó là danh sách và biên bản ghi chép lại tất cả quan viên trong triều đã từng nhận hối lộ của Nam Hoài Vương. Kẻ dính líu tới vụ án, gần như cả triều.

Ta nhìn lướt qua phía dưới điện, văn võ bá quan, hai chân run lẩy bẩy không biết có bao nhiêu.

“Tiểu Lộ Tử, mang một cái lò lửa lại đây.” Ta nói với Tiểu Lộ Tử.

Tiểu Lộ Tử hơi sửng sốt, gật đầu nói: "Vâng". Chưa tới một khắc liền có hai cung nhân mang hỏa lò tới đặt dưới điện.

Ta từ trên ghế rồng bước xuống, Tiểu Lộ Tử cầm hồ sơ, nhắm mắt đi theo sau ta.

Lửa trong lò từ từ bốc lên, khiến cho cung điện lạnh như băng được ấm áp thêm vài phần.

Ta rút cuốn hồ sơ thứ nhất ra khỏi tay Tiểu Lộ Tử, xé làm hai nửa, quẳng vào trong lò lửa, ngọn lửa liếm lên mặt giấy, nhanh chóng nuốt trọn cả đám giấy trắng mực đen.

“Hồ sơ này, quả nhân chưa xem qua, cũng sẽ không nhìn lại nữa. Các vị đại thần trong triều, dù là lão thần dưới triều Minh Đức, hay từ triều Sùng Quang, là nhân tài mới xuất hiện tự tay quả nhân đề bạt, ai ai cũng đều là rường cột nước nhà. Các vị tận trung vì nước, san sẻ nỗi lo cùng hoàng đế, quả nhân đương nhiên hiểu rõ trong lòng.” Ném từng quyển từng quyển hồ sơ vào trong lò lửa, ta giương mắt nhìn về phía bách quan, “Nghi thức xã giao chốn quan trường, quy tắc ra sao quả nhân không phải không biết, luật pháp cũng không gì ngoài tình người, tình nghĩa gieo chuẩn mực khắp bốn phương. Lúc trước quả nhân còn nhỏ dại, nội các hỗ trợ chuyện triều chính, cai quản triều chính có chút sơ suất, để kẻ có lòng đục khoét lỗ hổng. Trách người trước phải trách mình, quốc gia có mất mát, cũng là lỗi của quả nhân.”

Quần thần đồng loạt quỳ gối, liên thanh nói: “Chúng thần kinh sợ, bệ hạ thứ tội …”

Ta xem lửa lớn trong lò, khoan thai cười nói:”Tất cả những chuyện trong quá khứ, như đám tro tàn trong lò lửa này, chuyện cũ quả nhân không truy cứu nữa, chư vị vẫn là thần tử của Đại Trần ta, nhận lộc của vua, trung với vua, san sẻ gánh nặng, những chuyện như thế này, quả nhân hy vọng sau này sẽ không xảy ra nữa. Nếu như tái phạm, thì thứ bị quẳng vào lò lửa này, sẽ không chỉ lại là tập chứng cứ phạm tội thôi đâu!"

Quần thần hô to ba lần : “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế …”

Ta ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Dị Đạo Lâm, đen tối thâm trầm, giằng co một lát, hắn rốt cuộc cũng quỳ gối, hô ba lần vạn tuế.

Ta xoay người bước lên ghế rồng, Bùi Tranh mỉm cười nhìn ta, ta nhất thời cảm thấy có chút khốn đốn như bị người ta nhìn thấu, đưa tay sờ sờ mũi che giấu, hơi cúi đầu.

Ngồi trên ghế rồng, ta cất cao giọng: “Từ hôm nay, Bùi Tranh từ chức thừa tướng, bởi vậy sẽ phế luôn chức Thừa tướng, chú trọng tam công, cùng quản lý nội các. Chức Đại tư mã sẽ do Dị Đạo Lâm đảm nhiệm, Tô ngự sử chuyển sang nhậm chức Đại tư không, chư vị có dị nghị gì không?”

“Chúng thần không dị nghị.”

Ta cười cười, nhìn về phía Dị Đạo Lâm, “Vụ án Nam Hoài Vương do khanh và Tô Quân cùng phụ trách, trong 3 ngày, phải tóm được Nam Hoài Vương!”

Hai người chắp tay nói: “Vi thần lĩnh chỉ.”

Sau khi bãi triều, trong tuyên thất, Dị Đạo Lâm nói với ta: "Vi thần thật không ngờ, bệ hạ lại đốt chứng cứ phạm tội."

Ta ngồi xếp bằng trước án (bàn dài), bất đắc dĩ cười: "Không đốt thì còn có thể làm gì? Luật pháp không phải để trị số đông ... Dị khanh gia, vụ án này khanh toàn quyền điều tra, kẻ dính líu đông như vậy, tiền thất thoát lớn như vậy, trong lòng khanh biết rõ, khanh thử tự hỏi, sau khi nhổ sạch đám rễ thối này rồi, có thể trong khoảng thời gian ngắn mà gây dựng được đám nòng cốt hoàn toàn sạch sẽ sao?”

Dị Đạo Lâm im lặng.

“Tiền hủ hậu kế, hoặc 10 năm, hoặc 20 năm, nước quá trong ắt không có cá, trong triều không có khả năng hoàn toàn sạch sẽ. Thời trẻ học tập vất vả là mong cứu giúp trăm họ, đến khi vào tới vũng bùn này rồi, mấy ai còn giữ được hoài bão như vậy nữa ... nhạt đi rồi, chẳng còn nữa rồi. Trong triều quan trên tứ phẩm cứ thế mà tra xét thì chẳng có lấy một kẻ sạch sẽ. Qủa nhân giết hết được sao?” Ta lắc đầu, thở dài, “Không giết hết được … Ngàn năm lịch sử, xưa nay chưa ai có thể quét sạch đám ung nhọt này, quả nhân cũng tự biết không thể. Chỉ cần bọn họ đều trung với quả nhân, những việc nhỏ, cũng có thể giả bộ mắt điếc tai ngơ. Bùi đảng, Tô đảng, Nam Hoài Vương đảng, từ nay có thể biến thành vương đảng, như vậy cũng đủ rồi."

Dị Đạo Lâm nói: “Hy vọng có thể như mong muốn của bệ hạ.”

Ta thở dài cười khổ: “Trước phải rút được cái gai trong thịt – Nam Hoài Vương này đã rồi hãy nói. Lưu Lăng vẫn chưa cung khải sao?”

Dị Đạo Lâm lắc lắc đầu: “Nam Hoài Vương nếu đế con gái ruột đi thử Tô Quân, chỉ sợ tình cha con cũng lạnh nhạt, ngay cả con gái cũng có thể vứt bỏ, sợ là cũng không cho cô ta biết là chính mình đã bị bỏ rơi rồi.”

“Bên phía Tô Quân thế nào rồi?” Ta nghĩ lại lúc lên triều hôm nay chàng khá im lặng, đột nhiên cảm thấy chùng lòng.

“Hôm qua đi bắt một đêm không có kết quả, trong cung ngoài cung đều tra xét, nhưng Nam Hoài Vương vô cùng giảo hoạt, chỉ sợ không dễ lộ mặt như vậy.”

Ta đau đầu day thái dương, “Bắt tất cả thân tín của hắn, xử trảm, chiêu hàng thân binh ngoài thành, phái người ở phía Nam tịch biên nhà của hắn, theo lệ là tịch biên cửu tộc, nhưng vì tân hôn của quả nhân, đại xá thiên hạ, sửa thành tội lưu đày …”

“Bệ hạ …” Dị Đạo Lâm dừng một chút, đắn đo hỏi, “Người đã từng hỏi Phượng quân, chỗ Nam Hoài Vương có thể ẩn trốn chưa.”

Ta sững người, "Chưa, sao vậy?”

Dị Đạo Lâm nói: “Phượng quân cũng từng cấu kết với Nam Hoài Vương, mục đích là gì, vi thần mặc dù không biết, nhưng quan hệ hai bên không phải tầm thường. Có lẽ Nam Hoài Vương ẩn náu chỗ nào, Phượng quân có thể đoán được một chút.”

Ta biết hắn không thích bàn chuyện công với ta ở trên giường, bởi vậy cũng không muốn lại đi làm phiền hắn, hôm nay còn tước chức quan của hắn.

Ta lặng lẽ thở dài: "Dị khanh gia, Bùi Tranh, là thanh đao sắc bén …”

Dị Đạo Lâm giật mình nói: “Qủa thực là như vậy.”

“Qủa nhân lại đặt hắn ở đầu giường làm đồ trang trí, hắn có khi nào ôm oán hận trong lòng hay không …”

Dị Đạo Lâm cúi đầu vội ho một tiếng, lúng túng nói: “Đó là chuyện nhà của bệ hạ.”

Ta cũng hiểu được mình vừa nói lỡ, bất đắc dĩ cười nói: “Khanh nói phải, quả nhân sẽ đi hỏi hắn, khanh tạm lui đi.”

Phiền , thật phiền …

Ta hết nhìn lòng bàn tay lại tới mu bàn tay, vẫn không nghĩ ra được cách nào vẹn cả đôi đường.

“Tiểu Lộ Tử, Phượng quân đâu.” Ta chậm chạp kêu.

Tiểu Lộ Tử tiến từng bước nhỏ từ ngoài cửa chạy vào, đáp: “Bẩm bệ hạ, Phượng quân đang ở tẩm cung.”

Ta nhấc vạt áo đứng dậy, nói: “Bãi giá.”

So với ta một mình phiền não, chi bằng kéo hắn cùng phiền não theo.

Ta thật vất vả mới thu lại được quyền lực a … Rốt cuộc là nên buông, hay là không đây?

Đến lúc này ta mới hiểu được lời quốc sư năm đó, làm vua một nước, không thể có trái tim, không thể động tình. Tìm một kẻ mình không thật thích mà cũng không quá đáng ghét chung sống cả đời thì tốt rồi, như vậy cũng không cần lo hắn buồn lòng, không cần sợ hắn phải chịu uất ức …