Quả Nhân Có Bệnh

Quả Nhân Có Bệnh - Chương 17: Biến thái




Mỗi người đều cảm thấy bản thân oan ức, có ai thực sự hiểu, lý giải đối phương.

Có thể hắn chưa từng hiểu ta, tựa như ta cũng chưa từng thực sự hiểu rõ hắn, ngay cả hắn nói gì mà: “Đợi mười mấy năm, cũng không để ý thêm mấy tháng này.”

Mười mấy năm......

Lần đầu tiên ta gặp hắn, cùng lắm mới có 6 tuổi, tính ra cũng đã 12 năm. Chẳng lẽ lúc ấy hắn liền có rắp tâm khác với ta?

Bùi Tranh, ngươi thực biến thái!

Ta ở trong phòng hắn nghe hắn giảng giải từng chút từng chút về quan hệ chính trị rắc rối phức tạp trong triều đình, lại đem việc quan trọng ở biên cương, tình hình cụ thể ở địa phương ra phân tích, công văn tuy nhiều, trong 2-3 canh giờ cũng xử lý xong xuôi.

Ta thấy sắc măt hắn khó nén vẻ mệt mỏi, nghĩ rằng thôi đi, biến thái thì biến thái đi .... ta tạm thời tin hắn một lần.

“Nói thật một câu, nhưng đừng giận dỗi nữa nhé.” Bùi Tranh nhẹ nhàng ấn trán của ta. “Vị trí hoàng đế này, vốn không hợp để nữ nhân ngồi.” Lòng nữ nhân mềm yếu, dễ dàng xử trí theo cảm tính.”

“Quốc sư nói có đạo lý, quả nhân cảm thấy nên tôn sung nho gia, theo nhân chính (nền chính trị nhân từ), theo vương đạo(thuật cai trị).” Ta đứng đắn nói.

“Quốc sư dạy hỏng nàng rồi....” Bùi Tranh than nhẹ một tiếng, “Thịnh thế vương đạo, loạn thế bá đạo (ngang ngược, chuyên chế). Nhưng vương đạo lý tưởng hóa quá mức, có một số chỗ, nên dùng trọng điểm (trừng trị nghiêm khắc), không thể nương tay. Giết gà dọa khỉ, phải có uy, mới chấn trụ được hậu nhân.”

“Tội không xử người vô can, xét nhà diệt tộc không phải hơi quá đáng sao? Liên lụy người vô tội, quả nhân thủy chung cảm thấy không ổn.” Ta vẫn là lắc đầu, khi trước ở Mỗ quận vì có gian lận thi cử, học sinh bất bình, ở “Trường thi” – hai chữ phía trên đầy vẻ văn chương, đổi thành “Bán hết” (*). Việc này truyền đến đế đô, ta đương nhiên là hạ lệnh tra xét rõ ràng, kết quả lại liên lụy ra trên dưới hơn mười người. Ý ta vốn là cùng lắm cho bãi đi tên quyền quý cầm đầu, Bùi Tranh lại kiên quyết đem đường dây này hoàn toàn nhổ bỏ, thủ phạm chính chém, lập tức hành quyết, tòng phạm trọn đời không thể làm quan. Khi đó ai ai trong triều cũng cảm thấy bất an, cũng không ai dám phản đối hắn, ta phản đối vô hiệu, trên triều đình lập tức thiếu mất mấy cái đầu.

(*) Trường thi “贡院”, bán hết “卖完”, thêm vài nét là ra, bạn nào từng xem Tể tướng Lưu gù sẽ thấy tiết mục này :P


Chuyện này truyền đi, danh tiếng của Bùi Tranh tăng lên không biết, có điều là cái tiếng tàn nhẫn. Cũng có người nói hắn nhân cơ hội diệt trừ kẻ bất đồng, tóm lại một kẻ vốn có tiếng không tốt, dù có làm chuyện tốt, người khác cũng nghĩ xấu cho hắn.

Ta vỗn cũng không tính là minh quân, nhưng bao nhiêu lời gièm pha trong triều cũng có thể phân biệt, thường hành tẩu trong dân gian, lời dân chúng ta còn có thể tin 9 phần. Người người đều nói Tô Quân tốt, Bùi Tranh xấu, ta còn có thể mở lòng với hắn như thế nào?

Ta ban đầu trong lòng cũng vướng khúc mắc với hắn, cũng chỉ có thể nghĩ xấu về hắn, điểm duy nhất ta thích ở hắn, đó là hắn thích ta.

Như thế tính ra, ta cũng có chút vô sỉ.

“Nữ nhân a….” Hắn lắc lắc đầu, thở dài, mặc dù không nói ra, nhưng hiển nhiên là có chút khinh thường .

“Bùi Tranh!” Ta giận trừng mắt hắn.

Hắn nhíu mi nhìn ta, vừa cười nói: “Nữ tử, tốt. Thiếu nữ, tuyệt (nữ tử giả, hảo dã, thiếu nữ giả, diệu dã - để nguyên văn có vẻ vần hơn nhỉ :-?). Vi thần là đang cảm khái, bệ hạ thật sự vừa tốt vừa tuyệt diệu.

“Nịnh thần!” Ta nhịn không được mà mỉm cười, cong khóe miệng, “Ngươi đây là a dua nịnh hót.”

“Vi thần thật tâm thực ý, chẳng biết làm thế nào, bệ hạ mềm lòng lương thiện, lại yêu bệ hạ như thế, chỉ là nếu bệ hạ có thế đối với vi thần mềm lòng, lương thiện vài phần, lại càng tuyệt.” Bùi Tranh nghiêm túc nói.

“Ngươi ….” Ta liếc xéo hắn, “Ngươi đây là đang đùa giỡn quả nhân sao?”

“Vi thần phụng chỉ đùa giỡn bệ hạ.”

Xuy!” Bỗng nhiên phát hiện, người này thật sự có thể nói lời dễ nghe, cũng biết nói lời ngon tiếng ngọt, chí ít thì cảm giác hậm hực mới đây của ta đã tiêu tan không ít. “Ngươi không tự xưng thảo dân nữa sao?”

“Phải, vi thần cảm thấy không ổn, bệ hạ nghe được cũng đừng xoay đi.” Bùi Tranh cúi đầu nhìn ta, cười nói.

Là rất không quen….” Ta thành thật gật đầu.

“Qua một tháng nữa, vi thần sẽ đổi cách xưng hô.” Bùi Tranh sờ sờ cằm, đáy mắt hiện lên ý cười. “Tự xưng, vi phu?”

Mặt ta nóng lên, đẩy hắn ra một chút, nghiêm mặt nói : “Qủa nhân ra lệnh không cho ngươi đùa giỡn nữa!”

Hắn cười ha ha, lại đem ta áp vào trong lòng, ôm chặt lấy, chống lên trán ta, dịu dàng nói: “Tính khí này của nàng, đến cũng nhanh đi cũng nhanh, hận thù cũng không giữ được qua một đêm, lại nhớ kỹ điểm tốt của người khác nhiều hơn, sớm biết như thế, trong quá khứ ta cũng không ức hiếp nàng nữa. Vừa rồi chảy nhiều nước mắt như vậy, là kìm nén từ lâu rồi sao?”

Ta dời mắt không dám nhìn hắn, ngập ngừng nói: “Ngươi đừng có vuốt mặt không nể mũi, ta còn thực chán ghét ngươi.”

“Đừng nói lập ta làm phượng quân là ta ép nàng, nàng nếu thực không muốn, ta sẽ không bức nàng, cũng không bức nổi nàng. Đậu Đậu, nàng thích ta, chỉ là chính nàng không muốn thừa nhận, chỉ có ở trước mặt ta, nàng mới thực sự là nàng.”

Bùi Tranh cong khóe miệng, tràn đầy tự tin nói, “Nàng tự cho rằng chán ghét ta, kỳ thật là để ý ta, nàng muốn lật đổ ta, đơn giản là là không muốn bị ta áp chế, không muốn thua ta, kỳ thật cũng là để ý ta. Ta biết, nàng trách ta không coi nàng ra gì, lại không biết ta sớm đã đem nàng đặt trong lòng.”

Ta khiếp sợ trừng mắt hắn, mặt đỏ tai nóng, lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi người này, làm thế nào mà có thể vô liêm sỉ đến nông nỗi này? Ta xấu hổ thay ngươi ! Ai để ý, ai thích ngươi?”

Hắn đột nhiên cúi đầu chặn cánh môi ta, thân ta lùi ra phía sau, thắt lưng lại bị hắn gắt gao chế trụ, vốn tưởng là sắp bị thâm nhập, đùa giỡn rồi, hắn lại buông ra, cười ngâm nga nhìn ta: “Nếu không thích, có thể phản ứng như vậy sao?”

Ngón tay hơi lạnh vuốt ve hai má đang nóng lên của ta, ta cắn môi, phủi tay hắn ra, ngập ngừng nói: “Phản ứng tự nhiên, trong sách miêu tả hôn môi, đều sẽ mặt đỏ tim đập.”

“Đáng tiếc, đời này nàng không còn cơ hội trải nghiệm cảm giác bị người khác hôn môi nữa rồi...” Bùi Tranh ý tứ sâu xa nói một câu. Bên ngoài truyền lại tiếng trống canh, đã là đêm khuya, “Ngày mai còn phải lên triều, nàng nên trở về cung.”

“A! Đã canh hai rồi!” Ta giờ mới bừng tỉnh lại, nhảy từ trên ghế xuống. Canh năm phải lên triều, cả đêm ta đều chưa chợp mắt! Đột nhiên nhớ ra, Bùi Tranh đang bệnh, cũng phải theo ta hồi lâu ....

Lương tâm ta bộc phát, thái độ với hắn tốt lên một chút. “Ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi.”

Hắn mỉm cười nói: “Đa tạ bệ hạ quan tâm, vi thần không phải sáng sớm vào triều, có thể ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao.”

Hâm mộ, ghen tị, hận ....

“Vậy, ngươi cứ từ từ dưỡng bệnh cho khỏe..” Ta ngập ngừng hai câu, thu dọn tấu chương.

Bùi Tranh bỗng nhiên mở miệng nói: “Bảo vệ Hạ Lan cho tốt.”

“Cái gì?” Ta ngây ra một lúc, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Có một số việc, trước khi có chứng cớ, ta sẽ không nói cho nàng, nàng cũng sẽ không tin. Nhưng chuyện này, nàng phải nghe ta, bảo vệ Hạ Lan cho tốt. Sanh Nhi nói nàng để cho Hạ Lan ở tại tiểu viện cạnh ti nữ quan, nơi đó phòng vệ lỏng lẻo, đưa Hạ Lan quay về nhà lao đi, nơi đó an toàn nhất.”

“Ngươi ….” Ta cao thấp đánh giá hắn, có chút đoán không ra. “Có người muốn giết Hạ Lan sao? Ai?”

“Hạ Lan có khả năng biết một số bí mật, mà ngay cả chính hắn cũng không biết là quan trọng đến thế nào. Nghe ta một lần, bảo vệ tốt cho hắn.” Nói xong, còn sờ sờ đầu ta, nói một chữ : “Ngoan...."

Ta khinh bỉ né tay hắn, nói : « Vụ án Tào ngân thiếu hụt còn chưa tra rõ, ngươi cũng là kẻ có liên quan, đừng hòng rũ trách nhiệm."

Bùi Tranh thu tay, vẫn có hứng thú nhìn ta: “Nàng tra ra bao nhiêu rồi, làm sao khẳng định người là ta giết như vậy?”

“Chứng cớ ta đương nhiên không thể nói cho ngươi.” Ta nhìn hắn chằm chằm, cuối cùng cũng không làm căng được, thở dài, “Ngươi tốt nhất có thể chứng minh mình trong sạch.”

Bùi Tranh cười nói:”Bệ hạ của ta a…. Nếu vi thần là vô tội, vậy Tô gia chẳng phải là không trong sạch sao?”

Tim ta nhảy dựng, lại nghe hắn nói: “ Gốc rễ vụ án này sâu thế nào, ngay cả vi thần cũng không dám xác định. Hai phe phái trong triều, trong lòng người tự nhiên cũng biết, Quốc sư đạo đức tốt, Tô gia một nhà trung hiền, nếu ta nói, u ác tính thực sự, là công khanh quý tộc Tô gia, nàng có tin không?”

Môi ta run run, thấp giọng nói: “Không tin.”

“Phải rồi, nàng không tin, người trong thiên hạ cũng không tin, ta cũng không muốn tin, nhưng đây là đáp án ta cho nàng. Tin ta hay là tin Tô Quân, lựa chọn là ở nàng. » Bùi Tranh đem kết quả ném cho ta, giống như vô số lần trong quá khứ, ta lại bị kẹt ở trung tâm xung đột giữa 2 người này.

Ta nắm chặt ngọc tỷ, trong lòng một đống hỗn độn.

Quốc sư đạo đức tốt, trời quang trăng sáng (quang phong tế nguyệt), là rường cột nước nhà, là tấm gương cho bá quan. Tô Quân quân tử đoan chính, thuộc dòng dõi trung lương, là thanh thiên trong miệng dân chúng ….

Bùi Tranh nhẹ nhéo vành tai của ta, cười nói: “Tai bệ hạ thật mềm, nịnh thần ta đây rót vào hai câu gièm pha, nàng liền dao động rồi.”

Ta né tránh tay hắn tức giận nói:“Ngươi đừng nói đùa loạn lên nữa.”

Bùi tranh thản nhiên cười nói:“Nàng biết không phải. Ngồi ở vị trí cao như ta thế này, tất nhiên một thân nợ máu, người ta giết rất nhiều, có tội, vô can, kẻ nào cũng có. Nàng nếu thật muốn định tội ta, ta chết 10 lần sợ cũng không đủ. Nhưng việc ta đã làm, không thèm phủ nhận, việc ta không làm, cũng tuyệt đối không thừa nhận.”

Ta ngây ngốc nhìn hắn nửa ngày, tin và không tin trong lúc đó đung đưa trái phải ?

Chính trị gia trời sinh là con hát, ta không phải không biết kỹ xảo diễn xuất của hắn, đã thấy hắn lừa người khác như thế nào, ta không khỏi lo lắng hắn cũng dùng thủ pháp như vậy lừa gạt ta. Lúc trước, ta rơi lệ trước mặt hắn, sau đó tuy có ba phần là thử, nhưng bảy phần là thật tình, là những lời trong lòng suy nghĩ, rốt cuộc thì cũng không thật được như diễn xuất của hắn

Quen nhìn trên quan trường cảnh ngươi lừa ta gạt, đối với việc của Hạ Kính, ta cũng không thật sự để ý hắn có lừa ta hay không, ta để ý, chính là câu “thích” kia của hắn, đến tột cùng có bao nhiêu là thật tâm.

Nói thương ta, yêu ta, cuối cùng đều là vứt bỏ ta. « Thích » kia của hắn, đáng giá đến đâu?

Thẫn thờ hồi cung, lại vội vã lên triều, đến tận lúc quần thần bên dưới hô xong 3 lần vạn tuế, ta mới hồi phục tinh thần, nói : “Bình thân.”

Xuân đến nhiều việc cần giải quyết, may là hôm qua ta vụng trộm đến thăm phủ Thừa tướng, lúc lâm triều mới có thể tiến hành mọi việc một cách tuần tự. Nhìn mấy vị thần tử hồ nghi vụng trộm đánh giá ta, phỏng chừng trong lòng cũng băn khoăn, kinh hãi –“Phế đế” ta đây đột nhiên phát uy, Bùi tướng không xuất hiện mà triều đình cũng không loạn, vậy, thời thế có lẽ sắp đổi rồi.

Lúc Tô Quân nhắc lại việc hôm qua, thỉnh cầu tạm thời cách chức điều tra Đại Lý tự khanh và Kinh Triệu Doãn, ta lại hoảng hốt.

-- « Ta và Tô Quân, nếu chỉ có một người trong sạch, nàng sẽ lựa chọn ai ? »

Khi Bùi Tranh nói những lời này, đáy mắt không có nghi vấn, giống như hắn đã biết được đáp án.

Nhưng lời này cách thực tế quá xa. Chân tướng chỉ có một, ai trong sạch chẳng lẽ ta quyết định là được sao? Huống chi .... chính bản thân ta cũng không xác định được….

Ta và Tô Quân có tình bạn học (đồng song chi nghị), lúc ta bất lực nhất, người bên ta an ủi, vẫn là chàng.

« Hoán Khanh, mẫu thân cùng các vị phụ thân mang A Tự đi rồi, đế đô chỉ còn lại có một mình ta. » Năm ấy ta 12 tuổi, Vân Vụ biệt viện vừa mới xây xong, năm sau nữa là năm ta đăng cơ, cũng là lúc ta phải rời khỏi Thái Học phủ. Lúc ta thốt ra câu nói kia, Tô Quân đứng ngay phía sau ta, nắm tay ta từng đường từng nét, viết xuống một chữ “Sầu”.

Sầu, vốn là cách lòng người một mùa thu.(*)

(*) chữ sầu “愁”(buồn) được hợp bởi chữ thu (mùa thu) “秋” ở trên, chữ tâm “心” ở dưới. Câu này mình thấy rất hay - có 2 tầng nghĩa, nhưng không dịch làm sao cho thoát ý được, bất lực :-

Chàng một lời an ủi cũng chẳng nói, chỉ là vòng tay quanh ta hơi chặt, giống như một cái ôm yên lặng, muốn mượn một chút ấm áp này sưởi ấm trái tim ta.

Ta vẫn nghĩ rằng trong lòng chàng có ta, ngay cả khi chàng nói người đó là Bùi Sanh, ta vẫn giữ ảo tưởng.... Nhưng chút ảo tưởng này, không đủ để níu giữ ta tiếp tục chờ đợi. Có lẽ Bùi Tranh nói đúng, ta không phải chính bản thân mình thích người ta như thế (nghĩa là thích đơn thuần, thích vì chính bản chất của sự vật, hiện tượng ;))), chỉ là một người cô đơn đã lâu, muốn có người bên cạnh, cho nên thích người nào đối tốt với ta, nếu người đó ruồng bỏ ta, ta chỉ có thể đi tìm một vòng tay ấm áp khác.

Bùi Tranh

Ta cúi đầu nhìn về đội ngũ bá quan. Nay Tô Quân đã thay thế được vị trí của Bùi Tranh trên triều, mà Bùi Tranh ... Đại khái có thể thay thế được vị trí của Tô Quân trong lòng ta.

Hắn luôn có thể dễ dàng làm lòng tin của ta dao động….

"Bệ hạ ? » Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng làm ta bừng tỉnh, quay lại nhìn về phía người dưới điện, nói, “chuyện gì?”

Con ngươi đen lánh của Tô Quân hiện lên nghi hoặc, liếc ta một cái cực nhanh, lại cúi đầu lặp lại thỉnh cầu của mình một lần nữa.

"A, chuẩn tấu!”

Lúc nói ra hai chữ kia, ta còn không ý thức được là đã chuẩn tấu cái gì.

-- « Đây là cuộc chiến giữa ta và Tô Quân, nàng cần đứng ngoài tỉnh táo, đừng đặt mình vào trong sự việc. »

Chân tướng chỉ có một, ta cũng muốn xem, hắn có thể tra ra cái dạng chân tướng gì?

Bùi Tranh, ngươi có phần quá tự tin rồi....

Ta hoảng hốt nhìn Tô Quân, chung quy cảm thấy chàng của ngày hôm nay, đã thay đổi khiến ta có chút nhìn không rõ, là thay đổi từ lúc nào vậy ? Dường như là từ sau khi Quốc sư bị bệnh, ngày đó ở phủ Quốc sư, ta nói muốn đề bạt chàng vào nội các, biểu hiện của chàng là lạ…

Cuối cùng thì chuyện chàng và Quốc sư tranh chấp là chuyện gì ?

Là Bùi Tranh

Hay là ta ?

-- "Cần ta phải thề sao ? Tuyệt không lừa nàng, giấu diếm nàng, ức hiếp nàng, trọn đời trọn kiếp yêu nàng, yêu chiều nàng, trung với nàng ...."

-- Bùi Tranh, ngươi uống nhầm thuốc gì, miệng lưỡi trơn tru như vậy ?

-- "Bệ hạ đột nhiên leo lên giường của vi thần, vi thần thụ sủng nhược kinh, thị sủng nhi kiêu" (được sủng ái mà lo sợ, ỷ vào sủng ái mà kiêu ngạo)

-- "vô sỉ!"

-- « Bệ hạ đỏ mặt rồi ! »

Ta nhịn không được nâng tay sờ sờ hai má mình...

Một người là vị hôn phu, một người là bạn thời thơ ấu, hai người bọn họ, ai ta cũng không muốn thấy xảy ra chuyện.

Nhưng nếu không phân rõ đen trắng, như vậy lần này, ta đối với ai cũng không công bằng, ai vô tội, ai có tội, để cho chứng cớ chứng minh đi.