Quá Muộn Để Nói Lời Yêu

Chương 40: 40: Từ Thiên Quay Về




“Anh xuất hiện ở đây, em nghĩ là còn có dụng ý khác.”

Từ Thiên mỉm cười, tựa lưng vào ghế dáng vẻ ung dung. Cất công đến tận đây thì đương nhiên không chỉ mỗi việc thăm bệnh, Từ Thiên không phải là kiểu người giống thế.

Dương Mộc An đoán, có lẽ anh ta đến đây, trong tay còn mang theo một thứ khác. Bằng không thì là, hy vọng một điều gì đó.

Từ Thiên đan tay vào nhau, điềm đạm đáp: “Tôi mang đến cho em một món quà, không biết em có muốn nhận hay không?”

Dương Mộc An nghiêng đầu, ánh mắt tỏ vẻ tò mò.

Từ Thiên lại cười, tiếp lời: “Chuyện Dương Thị có kẻ phản bội, tôi đoán em đã biết ít nhiều. Ngày hôm qua lúc quay về, vô tình bắt được một kẻ đáng nghi đang chuẩn bị xuất ngoại. Món quà này có khiến em vui hay không?”

Dương Mộc An cười.

“Là vô tình bắt được sao?”

Từ Thiên từ nước ngoài quay về đối với tin tức trong nước lại nắm bắt một cách nhanh chóng như vậy, năng lực hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của Dương Mộc An và tất cả mọi người.

Dương Mộc An từ đầu đã biết Từ Thiên không phải người đơn giản. Có thể một mình rời đi, là quyết tâm lớn thế nào. Có thể một mình lập nghiệp ở bên ngoài, sinh sống tốt như vậy, đương nhiên năng lực không phải đơn giản.

Chỉ là Dương Mộc An không biết vì sao Từ Thiên lại giúp mình như vậy.

“Chi tiết tôi hy vọng em sẽ không hỏi. Dù sao thì ai cũng có một bí mật riêng, tôi nghĩ em sẽ không đến mức muốn moi bằng được bí mật này của tôi ra đâu.”

Dương Mộc An nhíu mày, câu nói đơn giản không mang hàm ý đe doạ nhưng hiệu quả còn lớn hơn đe doạ. Đúng thật cô không định hỏi anh ta làm sao mà biết. Dù sao thì, cô đối với người này vẫn còn tin tưởng.

“Nếu vậy thì em phải cảm ơn anh lần này rồi.”

Từ Thiên mỉm cười, đứng dậy khỏi ghế.

“Người, ngày mai tôi sẽ đưa đến chỗ em. Hôm nay còn có việc phải quay về trước, không phiền em nữa.

Dương Mộc An gật đầu, đứng dậy tiễn Từ Thiên ra cửa. Từ Thiên vẫy tay tạm biệt cô rồi rời đi. Dương Mộc An nhìn theo bóng lưng của anh ta, trong lòng hỗn loạn suy nghĩ.

Những chuyện đột nhiên xảy đến không thể ngờ, bản thân cô trở nên quá bị động. Dương Mộc An trải qua nhiều chuyện khiến cho suy nghĩ và hành động cũng trưởng thành hơn. Cô quyết định không để bản thân tiếp tục nằm trong thế bị động như vậy nữa, phải đi trước mọi chuyện một bước thì may ra mới có thể khiến ván cờ này trở nên ổn định.

Dương Mộc An bước đến trước giường Dương Nguỵ Minh, nhẹ nhàng nắm lấy tay ông.

“Bố à, bây giờ con thật sự rất cần sự động viên của bố. Con hy vọng bố sẽ ủng hộ con.”

Dương Mộc An quay đầu rời đi, trong lòng đã quyết tâm. Sau khi rời khỏi bệnh viện thì tìm đến chỗ Hà Yên, Hà Yên nhìn thấy cô liền rất vui vẻ. Cô ấy ôm chầm lấy cô, vỗ vỗ trên lưng cô.

“An An, xin lỗi cậu. Tớ không thể giúp gì được cho cậu.”

Dương Mộc An cười, xoa xoa Hà Yên. Cô biết, Hà Yên gần đây rất bận rộn vì chuyện trong gia đình. Hà Yên từ nhỏ đã định hôn ước với một người mà cô ấy chưa từng gặp mặt. Tư tưởng của Hà Yên khá phóng khoáng, không thích kiểu hôn nhân ràng buộc thế này nên đã tìm đủ mọi cách để chống đối.

Gần đây cô ấy thật sự vì chuyện này mà đau đầu, bản thân còn phải gánh vác sự nghiệp của gia tộc, Dương Mộc An hiểu cho cô ấy.

Dương Mộc An nắm tay Hà Yên cùng ngồi xuống ghế.

“Tớ không trách cậu đâu. Yên Yên à, lần này đến tớ có chuyện muốn bàn với cậu.”

Hà Yên bĩu môi, nắm lấy tay Dương Mộc An.

“Có chuyện gì thế?”

Dương Mộc An cười: “Cậu còn nhớ Thục Châu tiên sinh không? Là người đầu tư chính cho Dương Thị, cũng là cổ đông lớn thứ hai đứng sau bố tớ.”

Thục Châu này là một vị lão tiên sinh đã khá lớn tuổi, con người văn nhã yêu thích nghệ thuật, đối với kinh doanh chỉ là có một chút hứng thú. Năm xưa ông nội của cô cũng tức là Dương lão gia tử đã qua đời có quan hệ khá thân thiết với vị Thục Châu này. Thục Châu lão tiên sinh nghĩ tình quen biết, đã giúp đỡ không ít trong việc lập nên Dương Thị.

Tính đến hiện tại, là người có quyền sau Dương Nguỵ Minh ở hội đồng cổ đông. Nhưng vị Thục Châu tiên sinh này nhiều năm không can dự vào những việc này, tất cả đều để cho trợ lý của mình quản lý, đã rất lâu không hề xuất hiện.

Thế nhưng vẫn là người có tiếng nói. Dương Mộc An biết lúc này lòng mọi người lung lay, chỉ có khi Thục Châu lão tiên sinh chịu xuất đầu lộ diện, thay Dương Nguỵ Minh lên tiếng đảm bảo thì may ra mới khiến lòng mọi người có thể yên ổn.

Chỉ là vị Thục Châu này nổi tiếng khó tính, không phải ai cũng có thể ngồi xuống nói chuyện cùng.

“An An cậu không phải không biết ông ấy khó tính thế nào. Cậu muốn làm gì chứ?”

Dương Mộc An nghiêng người tựa đầu vào vai Hà Yên.

“Tớ biết, nhưng đây là cách duy nhất để cứu lấy Dương Thị lúc này. Tin tớ, tớ có thể làm được.”