Quá Mức Cố Chấp

Quá Mức Cố Chấp - Chương 62




Thời Niệm khom lưng lên xe, Cố Thành theo sau cô.



Cửa xe đóng lại, ngăn cách với mọi âm thanh ồn ã ngoài kia.



Bên trong xe vô cùng an tĩnh, không ai mở miệng, cửa sổ xe đóng chặt, độ ấm dần tăng lên.



Thời Niệm rũ mắt, hai tay đặt bên đầu gối.



Cố Thành ngồi bên cạnh cô, cô có thể cảm nhận được hắn đang nhìn cô, thậm chí có thể nói là, đang đánh giá cô.



Trong lòng đột nhiên khẩn trương, cô cũng không biết mình khẩn trương cái gì.



Cô có nên nói với Cố Thành không? Nói rằng Cố Đình gọi điện tới cho cô? Hay là nên chất vấn Cố Thành, nhưng cô phải chất vấn cái gì chứ?



Chất vấn hắn tại sao lại trở thành người như vậy? Hay chất vấn hắn vì sao lại ra tay đánh người?



Nhưng cô không muốn chất vấn Cố Thành, dù chỉ là một chút......



Cô thậm chí còn không biết mình nên mở miệng thế nào, tâm như cuộn chỉ rối, bàn tay đặt trên đầu gối vô thức nắm chặt, có chút lưỡng lự.



"Lạnh không?"



An tĩnh một lát, Cố Thành đột nhiên mở miệng.



Thời Niệm ngẩng đầu, đối mắt với Cố Thành, giật giật môi, cuối cùng vẫn nhịn xuống.



".....Không lạnh."



"Thật sao?" Cố Thành hơi thu lại nụ cười, nắm lấy bàn tay đặt trên đầu gối của cô, mười ngón tay đan xen, sâu kín nói, "Nhưng tay em rất lạnh."



Thời Niệm dời mắt, nhẹ giọng giải thích:



"Có thể là do vừa nãy em rửa tay bằng nước lạnh nên mới thế."



Cố Thành gật đầu, dường như đã tin lời cô nói, không hỏi thêm gì, nhớ tới tin nhắn Thời Niệm gửi cho hắn, lòng bàn tay khẽ vuốt cổ tay cô:



"Nghỉ tết, em định đi đâu chơi? Anh đặt chỗ cho em."



"Em....."



Thời Niệm cắn môi, nhìn ánh đèn đường chợt lóe qua bên ngoài cửa sổ. "Đâu cũng được."



"Muốn du lịch trong nước hay ra nước ngoài? Trượt tuyết, leo núi hay là ngâm suối nước nóng?" Cố Thành nhìn cô, chậm lại tiền lại gần, "Em thích đi đâu?"



Thời Niệm đưa lưng về phía hắn, không phản ứng, cũng không trả lời, tựa như không nghe thấy lời hắn nói, chỉ ngơ ngẩn nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.



Không khí chợt ngưng kết lại, lạnh như băng, ôn nhu ngày xưa đã hoàn toàn biến mất.



Thời Niệm cũng không phải là người biết biểu đạt tình cảm.



Ngược lại, rất nhiều lúc cô lựa chọn che giấu, che giấu đi những gì mình thích, che giấu đi cả điều mình ghét, chỉ an an tĩnh tĩnh làm việc của mình.



Cố Thành híp híp mắt.



Nếu hắn nhớ không lầm thì lần trước, khi tình huống này xuất hiện là bởi vì cô nhìn thấy..... Cố Đình.



Cố Đình?



Vậy là, cô... biết rồi?



Cô cũng sợ hãi hắn sao? Cho nên mới đưa lưng về phía hắn, không muốn nhìn hắn, thậm chí còn không muốn nói nhiều một câu với hắn, là nghĩ đến chuyện chia tay sao?



Lệ khí bắt đầu tụ lại, ánh mắt cũng lạnh dần đi, không khống chế được mà tăng thêm lực tay, muốn.....



"Ái!" Tay đột nhiên tên rần, ngón tay tưởng chừng như bị bẻ gãy, Thời Niệm hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Cố Thành.



"Cố Thành?"



Cố Thành tỉnh lại, không buông tay, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô, không bỏ qua mất cứ biểu tình nào trên mặt cô.



"Em có chuyện gì.... Muốn nói với anh sao?"



Thời Niệm cắn cắn môi, không trả lời.



Cô không biết nói dối, đặc biệt là với người thân cận.



Cố Thành cũng không phải người bình thường, hắn vô cùng mẫn cảm.



Ở trình độ nào đố, hai chị em Cố Đình và Cố Thành rất giống nhau, vừa mẫn cảm vừa yếu ớt.



"Anh có chuyện gì.... Muốn nói với em sao?"



Thời Niệm ngửa đầu, nhìn Cố Thành.



Cô nghĩ, Cố Thành nhạy bén như vậy, hẳn có thể đoán được, đề tài duy nhất hai bọn họ vẫn luôn không nhắc tới, thậm chí còn có chút kiêng dè.




Là gia đình Cố Thành.



Đối với Cố gia, cô rất khi hỏi thăm, bên cạnh cô, cũng chẳng có ai biết rõ.



Cố Thành không nói, cô sẽ không chủ động hỏi, nhưng cũng không có nghĩa là cô không hiếu kỳ, càng không có nghĩa là cô vĩnh viễn sẽ không hỏi tới.



Cô hy vọng những chuyện này sẽ là Cố Thành tự nói cho cô biết, mà không phải đến từ miệng người ngoài.



Ít nhất,



Cô sẽ không dễ dàng tin tưởng lời của Cố Đình.



Thời Niệm không ngốc, đêm nay Cố Đình gọi tới, thậm chí còn cô ấy để cô nghe thấy, đơn giản là muốn thấy bộ dáng kinh hoàng thất thố lại sợ hãi của cô, muốn thấy cô và Cố Thành xảy ra tranh chấp, sau đó nói cho cô.



Cố Thành là người điên.



Tuy cô không thông minh lắm, nhưng không phải là chuyện gì cũng không hiểu.



Không thể không thừa nhận, một khắc khi nhận được điện thoại cô thật sự bị dọa sợ, ngay lúc nhìn thấy Cố Thành, cô cũng không biết nên làm thế nào.



Nhưng nghĩ thông suốt, cô nguyện ý tin tưởng hắn.



"Tối nay," Thời Niệm thở hắt, vô cùng nghiêm túc nhìn Cố Thành, "Cố Đình gọi"



"Em biết rồi?" Nói chưa xong đã bị Cố Thành ngắt lời, bàn tay nhéo lấy cằm cô, "Em nghe được hết?"



"Em...." Thời Niệm nhắm mắt lại, gật đầu, "Đều nghe được."



"Vậy rồi sao?" Ánh mắt Cố Thành chuyển lạnh, ngón tay khắc chế không được mà trở nên tàn nhẫn, lực tay lớn đến mức muốn đem cằm cô bóp nát, "Em muốn nói cái gì?"



Mắng hắn ngoan độc, khuyên hắn buông tay? Hay là muốn chia tay với hắn?



Thời Niệm đau đớn, hai tay bắt lấy cổ tay Cố Thành, miễn cưỡng nói:



"Cố....Cố Thành, buông....buông tay."



Giây tiếp theo,



Bên hông đột nhiên bị giữ chặt, da thịt chạm nhau, vô cùng lạnh lẽo, tựa như làn sương lạnh đêm đông ngoài cửa sổ, bên tai là tiếng nói trầm thấp, như tiếng ngọc thạch khẽ chạm vào.



"Em từng nói là muốn chịu trách nhiệm."




Không thể bởi vì hắn có bệnh mà từ bỏ hắn, hắn không bệnh, Cố Đình mới có bệnh, người có bệnh chính là Cố Đình, là Cố Kiến Nghiệp, là Cố Vũ, và cả người đàn bà Tưởng Hinh Nhu kia nữa.



"Em.....Ưm ưʍ....Cố..." Thời Niệm định giải thích, lại bị cái hôn bất ngờ nuốt trôi tất cả, hai tay bị giữ chặt trên đỉnh đầu, cả người bị đè trên cửa kính.



Nụ hôn thô bạo, cắn đến mức môi cô đau đớn.



Thời Niệm nức nở, nước mắt không thể khống chế, cứ thế theo nhau rơi xuống.



Mùi máu tươi lan ra trong miệng.



Cố Thành bừng tỉnh, đột nhiên buông lỏng tay, ánh mắt dần thanh minh, thâm tâm vô cùng kinh hoảng.



Nhìn vết máu đỏ chói mắt trên môi Thời Niệm, hắn muốn duỗi tay chạm vào, cuối cùng lại thu về.



Xe đã vào trong tiểu khu, mấy bảo vệ đang ngồi uống trà nóng trong phòng bảo vệ nhìn thấy biển số xe, lập tức sôi nổi đứng lên.



"Dừng xe."



Cố Thành mở miệng.



Xe ngừng lại.



Thời Niệm cúi đầu, che đi đôi môi bị hắn cắn rách, nhỏ giọng xuýt xoa.



Cô đau muốn chết, đau đến mức bây giờ còn chưa bình tĩnh lại được, chờ cô bình tĩnh lại, cô nhất định phải giáo dục lại Cố Thành! Không cho phép hắn cắn cô nữa!



Cố Thành trầm trầm nói: "Em xuống xe đi."



Thời Niệm sửng sốt, mở to hai mắt, khó tin nhìn Cố Thành: "Anh nói gì cơ?"



Cố Thành nhắm mắt lại, không muốn giải thích nhiều, trực tiếp mở cửa xe, kéo Thời Niệm cùng ra ngoài.



Đột nhiên,



Hắn cúi đầu ngậm lấy cánh môi cô, ôn nhu liếʍ ɭáρ, tựa như đang trấn an.



Trước khi Thời Niệm phản ứng lại, hắn đã buông ra, xoay người lên xe.



Thời Niệm: ???



Cửa xe đóng sầm lại, Cố Thành lạnh mặt, đè xuống hỏa khí trong lòng, "Về bệnh viện."




Đêm nay hắn nhất định phải quải quyết ả điên kia.



"Dạ được."



Thời Niệm đứng yên tại chỗ, nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi, sửng sốt ba giây, sau đó lập tức tỉnh táo, nhịn không được nhặt cục đá bên bồn hoa ném qua, mắng to:



"Cố Thành! Hỗn đản nhà anh!"



"Anh mau quay lại đây cho em!!!"



"Có nghe thấy không! Cố Thành! Anh khốn kiếp!!!"



Thời Niệm bị Cố Thành chọc cho tức khóc.



Cẩu nam nhân, một câu cũng không giải thích, chỉ biết cắn cô, cắn xong cũng không thèm giải thích mà đuổi cô xuống xe, bây giờ, một câu cũng không nói đã xoay người chạy mất.



Coi cô là cái gì chứ?!



Thời Niệm ủy khuất muốn chết, xoay người đi về, ngoài miệng vẫn còn mắng Cố Thành: "Hỗn đản! Vương Bát Đản nhà anh! Cẩu nam nhân!"



Đi được hai bước, cô dừng lại, đột nhiên xoay người.



Xem ra là giận đến mức đánh mất lý trí rồi.



Dựa vào cái gì mà Cố Thành nói cái gì cô phải nghe cái đó chứ, hắn bảo cô xuống xe, cô liền xuống xe, bảo cô đi về, cô liền đi về sao?



Một câu cũng không nói đã đi mất, còn gọi là đàn ông sao!



Một câu giải thích cũng không có, vỗ vỗ mông liền chạy lấy người!!!



Thời Niệm cắn chặt răng, dù có chia tay thì cũng phải nói nói cho rõ ràng!



Giơ tay lau sạch nước mắt, Thời Niệm chạy ra ngoài, vừa lúc có người vừa xuống xe trước cổng tiểu khu, Thời Niệm không nghĩ nhiều, kéo cửa xe ra, liền ngồi lên, không nói lời thừa, chỉ vào chiếc Porsche sắp biến mất khỏi tầm mắt, nói:



"Bác tài, đuổi theo chiếc xe đằng trước giúp tôi, chiếc Porsche màu đen ấy."



"Được," vừa kết thúc một đơn đã có thêm đơn mới, tài xế taxi gật đầu không ngừng, "Lập tức đuổi theo đây."



Nói xong, một chân giẫm chân ga hết cỡ, xông ra ngoài.



Thời Niệm sụt sịt, gọi điện thoại cho Cố Thành.



Quả nhiên không bắt mắt.



Thời Niệm tức điên lên, gửi tin nhắn thoại cho Cố Thành.



Thời Niệm: "Cố Thành, anh mau đứng lại!"



Thời Niệm: "Cố Thành, em ở ngay sau anh, anh đứng lại, có nghe thấy không hả!"



Thời Niệm: "Anh xuống xe đi, hai chúng ta nói chuyện rõ ràng!"



"Có muốn chia tay cũng phải nói cho rõ ràng," Thời Niệm ngưng một chút, "Có chia tay cũng phải là em nói!!!"



Cô một chút cũng không thích loại cảm giác mơ mơ hồ hồ thế này, phải rõ ràng như lúc hai bọn họ xác định quan hệ yêu đương ấy.



Chứ không phải cái gì cũng không nói, cái gì cũng không giải thích, cứ mơ màng hồ đồ như vậy.



Gửi một lúc mấy tin, bên kia vẫn không chịu trả lời, cũng không biết là không nhìn thấy hay là không có ý trả lời.



Tài xế hẳn là nghe được lời Thời Niệm, quản không được miệng mình:



"Gặp phải tra nam à?"



"Nháo chia tay?"



"Đối phương không chịu trách nhiệm sao?"



Thời Niệm không hé răng, không định trả lời hắn.



"Nhìn thấy chưa cô bé, cô còn trẻ," tài xế vô cùng bình tĩnh, lựa lời khuyên nhủ, "Diện mạo xinh đẹp lại chưa trải đời, còn thiếu kinh nghiệm, rất dễ bị lừa, gặp được mấy cái tra nam cũng là bình thường, tôi gặp nhiều trường hợp rồi."



Sau đó lại thay đổi thái độ.



"Cô không nên mềm lòng, tôi nói cô này, gặp tra nam sợ nhất là cô lại mềm lòng," tài xé vừa nói còn vừa giơ tay làm mẫu cho cô xem, "Chờ lát nữa tôi đuổi kịp, trước tiên cô đừng nói gì cả, lập tức xông lên tát hắn hai cái, mặc kệ hắn nói gì cũng không được mềm lòng."



"....."



"....Tôi nói cô hay, nếu cô cần, tôi có thể quay lại video cho cô," tài xế còn đang lải nhải, "Bây giờ rất thịnh hành"



"Bác tài," Thời Niệm có nhịn, cuối cùng không nhịn nổi nữa, ngắt lời hắn, "Ngài đừng nói chuyện nữa, không nhanh lên thì đuổi không kịp đâu."



"....Được."