Quá Mức Cố Chấp

Quá Mức Cố Chấp - Chương 50




Thời Niệm cứng đờ người, nắm chặt tay, khắc chế suy nghĩ muốn đấm tên kia hai cái, nhẫn nại nói:



"Có phải là có nhầm lẫn gì rồi không?"



"Nhầm lẫn?" Cố Thành cười cười, cố tình xốc chăn lên, thân thể triệt để bại lộ ra ngoài, muốn cho Thời Niệm thấy rõ ràng.



"Em nhìn đây là"



Còn chưa nói xong, Thời Niệm đã túm chăn nhào tới, bọc hắn lại kín mót, hận không thể che luôn cả mắt cá chân hắn lại!



"Đừng đừng đừng, không cần không cần," Thời Niệm ghé vào ngực Cố Thành, kéo thảm lên trên che đậy, vừa thẹn vừa giận: "Anh chuyên tâm nói chuyện đi, đừng có cởϊ qυầи áo!"



Cố Thành nghe vậy, cong cong môi.



"Tôi còn cởi được chỗ nào nữa?"



Thời Niệm: "....."



"Tối hôm qua, em chính là dùng tư thế này," Cố Thành giơ tay, câu lấy cầm Thời Niệm, "Muốn cưỡng ...... Ưm ưʍ."



Thời Niệm lập tức che miệng hắn lại, đầu phình to ra, huyệt Thái Dương giật từng cái, nhiệt độ cơ thể đã hạ xuống nay lại muốn tăng lên.



"Tôi biết rồi." Thời Niệm thở dài, cảm giác hòa hoãn một chút mới ngồi dậy, khóa trên người Cố Thành, không biết sống trên mà dịch tới dịch lui.



Cố Thành nhìn cô gái trên người, mắt tối sầm lại.



Thời Niệm dịch tới eo của Cố Thành mới dừng lại, đôi tay che trên miệng hắn, nhìn hắn từ trên cao, "Nhất định là có nhầm lẫn gì đó."



"Anh nghe tôi nói xong đã, tôi nói xong rồi đến lượt anh, chúng ta cùng nhau tìm ra vấn đề, được không?"



Không thì cô đúng là oan như Đậu Nga.



Cố Thành nhìn cô, chậm rì rì chớp mắt.



Thời Niệm nhấp nhấp môi, hắng giọng, bắt đầu đả thông tư tưởng cho hắn.



"Mấy ngày trước chúng ta mới cãi nhau, đúng không?"



Mắt Cố Thành hiện lên ý cười.



Thời Niệm: !!!!! Xong rồi, mở đầu không ổn.



Tự nhiên đi nói chuyện mấy ngày trước làm gì!!! Đầu óc quả nhiên là còn chưa thanh tỉnh!!!



Lo lắng bị Cố Thành bắt được sơ hở, Thời Niệm vội vàng nói:



"Mấy ngày nay tôi có chút khó chịu, đầu rất đau, tối hôm qua còn phải mời lãnh đạo và đồng nghiệp ăn cơm, uống hai ly rượu xong thì liền phát sốt, cả người mơ mơ hồ hồ, không có sức lực, ngay cả ký ức cũng đứt quãng."



Nói nửa ngày, chính là không muốn thừa nhận chuyện tối qua.



Cố Thành cười khẩy, dùng sức một cái, kéo Thời Niệm xuống.



"A!"



Thời Niệm kinh hô, thân mình không khống chế được mà bổ nhào xuống, hai tay theo phản xạ chống bên người, một khắc trước khi cánh môi chạm tới môi Cố Thành thì kịp thời dừng lại.



Vừa vặn!



Một chút nữa là đụng phải rồi!



Thời Niệm theo bản năng ngừng thở, sợ mình hơi không cẩn thận thì sẽ hôn lên.



Cố Thành nhướng mày: "Thời Niệm Niệm, em đang giả sầu giả khổ để trốn tránh trách nhiệm đấy à?"



Thời Niệm hơi xấu hổ, lấm lét nhìn Cố Thành, chột dạ, "......Không có" ngay sau đó lại cảm thấy lộ liễu quá, nhìn Cố Thành, nhỏ giọng nói: "Nhưng tôi thật sự.....Không có ấn tượng."



Cố Thành nhìn cô, "Không nhớ rõ à?"



Thời Niệm chột dạ một giây, sau đó không chút do dự gật đầu, "Không nhớ rõ."



"Từ khi ra khỏi khách sạn đều không nhớ ẽo?"





".....Ừ."



"Ai đưa em đi, em còn nhớ không?"



Thời Niệm trầm mặc.



Cô nhớ rõ, lúc đang nghỉ ngơi ở đại sảnh khách sạn thì bắt gặp Cố Vũ, mơ mơ màng màng bị hắn đem lên xe, nhưng lúc ngồi trên xe cô rất khó chịu, khó chịu đến mức chỉ muốn nôn hết ra.



Chuyện trên xe cô quả thực không nhớ rõ, sau đó lại mơ hồ thấy Cố Thành tới, hình như là trên một cây cầu lớn, hắn muốn ném Cố Vũ xuống, cô sợ xảy ra chuyện nên ngăn hắn lại, thậm chí còn muốn để hắn ôm một cái.......



Càng nghĩ càng cảm thấy chột dạ, Thời Niệm vội vàng dừng lại, lắc lắc đầu.



"Không nhớ rõ."



Cố Thành không nói chuyện, chỉ nhìn cô chằm chằm.



Đột nhiên,



Cố Thành cười cười, không thèm để ý nói: "Thôi."



Thời Niệm nhẹ nhàng thở ra.



"Tôi cũng quen rồi," Cố Thành cong khóe miệng, cố tình túm chặt chăn, "Dù sao cũng không phải lần đầu tiên."



"Em cường bạo quen thói."



"......"



______



"Con về rồi đây," Triệu Viện vừa vào cửa liền đổi giày, chạy chân sáo đến phòng bếp, mẹ Triệu đang làm đồ ăn, kinh ngạc nói: "Hôm nay về sớm thế?"



"Hắc hắc," Triệu Viên muốn duỗi tay nhón một cái thì bị mẹ Triệu trừng mắt, đành phải thành thành thật thật đi rửa tay, "Thời Niệm xin nghỉ ốm, không ai quản con, con liền trốn về trước."



"Thời Niệm?" mẹ Triệu có chút ấn tượng, mấy ngày trước Triệu Viên về mắng chửi oán giận người này rất nhiều, mẹ Triệu ra hiệu cho người giúp việc bưng đồ ăn ra bàn rồi nói, "Cô ta xin nghỉ ốm?"



"Đúng vậy," Triệu Viên ngồi vào bàn, uống một ngụm canh, "Nghe nói là sinh bệnh rồi," nói xong lại ngẩng đầu nhìn mẹ Triệu, "Đáng đời! Ai bảo cô ta thích quản đông quản tây, quả nhiều nên mới mệt mỏi đó, đúng là tự làm tự chịu."



Mắt thấy Triệu Viên còn định ăn tiếp, mẹ Triệu giả vờ tức giận, "Con gấp cái gì? Người con chưa đông đủ, ăn cái gì mà ăn?"



Triệu Viên bĩu môi, "Lại đang đợi ba sao? Sao ông ấy còn chưa về nữa? Con đói chết rồi đây này."



Đang nói chuyện thì nghe được vài tiếng nói đùa, mẹ Triệu bật cười, đi ra huyền quan, "Về rồi sao?"



Mẹ Triệu nói xong lại nhìn chàng trai đi bên cạnh phó viện trưởng Triệu, "Lâu rồi Minh Bác mới tới," tay đón lấy chai rượu Quý Minh Bác đưa, "Đều là người một nhà, còn quà cáp làm gì?"



Minh Bác?



Triệu Viên sửng số, sau đó bật dậy chạy qua, cười hì hì lôi kéo cánh tay Quý Minh Bác, nũng nịu nói:



"Anh Minh Bác, anh tới rồi!"



Phó viện trưởng Triệu nhìn một cái, cố ý nói: "Ba nó trở về mà nó còn chưa chào," nói xong lại dí dí lên trán Triệu Viên, "Đúng là con gái lớn như bát nước đổ đi."



Triệu Viên thè lưỡi với ông, kéo Quý Minh Bác vào trong, "Đi đi đi, chúng ta đi ăn cơm, mặc kệ ba em."



Quý Minh Bác cười cười, bất động thanh sắc rút cánh tay ra, đỡ phó viện trưởng Triệu, "Không vội, không thì lát nữa ba em lại giận đấy."



Phó viện trưởng Triệu cười ha ha, vỗ vai Quý Minh Bác, khen ngợi:



"Vẫn là Minh Bác hiểu chuyện."



Trêu chọc một phen, cuối cùng cũng ngồi xuống.



Triệu Viên gắp cho Quý Minh Bác một miếng thịt, oán giận nói: "Anh Minh Bác, lâu lắm rồi anh không tới nhà em, mãi em mới thấy được anh đấy."



Nói xong lại có chút không cao hứng mà nhìn Quý Minh Bác, làm chung một bệnh viện nhưng lại khác khoa, bình thường gần như là không thấy mặt nhau.



Người này vậy mà cũng không chủ động liên hệ với cô.




Quý Minh Bác cười cười, "Gần đây hơi bận."



Phó viện trưởng Triệu trừng mắt nhìn con gái, "Minh Bác bận lắm, đâu có giống con, cả ngày lêu lổng ở bệnh viện."



"Con lêu lổng khi nào chứ?" Triệu Viên không cao hứng, "Mấy ngày nay con đều rất vất vả, mãi hôm nay mới đỡ một chút," nói xong lại nhìn về phía mẹ Triệu, "Không tin thì ba cứ hỏi mẹ đi."



Phó viện trưởng Triệu hơi bất ngờ: "Thật à?"



Tính cách con gái mình thế nào hắn biết rõ, khi nào thì nó để tâm chuyện công việc chứ, vốn dĩ muốn để nó ngồi vào ghế hành chính, kết quả nó cứ khăng khăng đòi vào ngoại khoa, móc nối quan hệ vòng vèo mãi mới xin vào được khoa sản, tính cách con bé làm sao mà làm việc ở đó được, đến điểm danh cho có mà thôi.



Mẹ Triệu đau lòng con gái, múc một chén canh cho Triệu Viên.



"Còn không phải là do cái người tên Thời Niệm ở bệnh viện ông sao, mấy ngày trước cứ bắt bẻ Viện Viện nhà chúng ta, may mà hôm nay cô ta xin nghỉ ốm, Viện Viện mới được rảnh rỗi."



Quý Minh Bác khựng lại.



Mẹ Triệu nói xong lại trừng mắt với phó viện trưởng Triệu, "Tám phần là xảy ra tranh chấp gì đó với đồng nghiệp, sau đó giận cá chém thớt đến ngáng chân Viện Viện nhà chúng ta."



"Thời Niệm?" Phó viện trưởng Triệu uống một ngụm rượu, nhìn Quý Minh Bác bên cạnh, "Cô ấy là người nhận được tiền thưởng nghiên cứu lớn nhất bệnh viện nhỉ?"



Quý Minh Bác rũ mắt, gật đầu, "Đúng là cô ấy."



"Cũng có chút lợi hại," mẹ Triệu hơi bất ngờ, ngay sau đó nhìn qua Triệu Viên, "Năm nay con không đạt giải à?"



Triệu Viên khoa trương thở dài, "Mẹ, Thời Niệm còn ở đó thì sao mà con có giải được? Mơ cũng đừng mơ."



Quý Minh Bác lặng lẽ ăn cơm, không nói câu nào.



Triệu Viên ăn đậu phộng, thuận tiện cáo trạng với ba mình, "Lần trước cô ta còn ám bêu xấu con rước mặt cả văn phòng, mắng con xa xả đấy!"



"Bêu xấu con trước mặt mọi người?" mẹ Triệu phát hỏa, "Cô ta cũng không phải chủ nhiệm? Con để cô ta đè đầu cưỡi cô thế à?"



Triệu Viên xem thường, "Không phải chủ nhiệm nhưng tỏ vẻ thì không thua ai."



Mẹ Triệu không nhịn được con gái mình bị ủy khuất, lập tức nói:



"Lão Triệu, bao giờ ông mời cái cô Thời Niệm gì đó lên cảnh cáo đi, ức hiếp nguời khác thế này mà coi được hả!"



Quý Minh Bác dừng đũa.



"Quan hệ hai đứa không tốt à?" Phó viện trưởng Triệu hiển nhiên không quan tâm lắm, "Ba còn định nghiên cứu cấp quốc gia năm sau để cô ấy làm hộ con, như vậy con thăng chức cũng dễ dàng hơn."



"Cô ta?" Triệu Viên lắc đầu, "Cô ta mới không chịu đâu, thà để anh Minh Bác giúp con còn hơn," nói xong lại nhìn về phía Quý Minh Bác, nửa oán giận nửa nũng niu, "Anh Minh Bác, trước giờ anh chưa từng giúp em đâu đấy."



Quý Minh Bác miễn cưỡng cười nói, "Không phải chuyên môn của anh, anh sợ làm sai cho em."




"Sao có thể chứ?" Triệu Viên khen ngợi: "Anh nhất định là lợi hại hơn Thời Niệm, em không muốn để cô ta giúp đâu."



"Được rồi, được rồi," mẹ Triệu túm người lại, gắp chút thức ăn bỏ vào bát Triệu Viên, "Lát nữa kêu ba con trả thù cho con là được, con dừng làm phiền Minh Bác nữa."



Mẹ Triệu nói xong lại nhìn Quý Minh Bác, "Chuyện của hai đứa cũng nên tính toán là vừa."



"Mẹ." Triệu Viên có chút ngượng ngùng, "Đang ăn cơm mà mẹ nói gì thế?"



Mẹ Triệu hận thép không thành sắt, trừng mắt lườm con gái một cái, tưởng mình không nói thì người làm mẹ như bà không biết sao?



Còn do dự thêm hai năm nữa thì người ta liền chạy mất, bà cũng coi như nhìn thấu tâm tư của Quý Minh Bác.



"Hai đứa biết nhau lâu vậy rồi, cũng nên kết hôn thôi," mẹ Triệu múc cho Quý Minh Bác chén canh, ám chỉ: "Đến lúc đó còn có thể hỗ trợ nhau, Minh Bác muốn thăng chức, chỉ cần nói một câu với bác trai, có phải không?"



Quý Minh Bác nhìn chằm chằm chén canh của mẹ Triệu, không động đậy.



"Anh Minh Bác?" Triệu Viên lôi kéo cổ tay áo hắn, nhỏ giọng hỏi: "Anh sao thế?"



Quý Minh Bác hồi thần, nhận lấy chén canh, cười cười: "Không có gì đâu, cảm ơn bác gái."



"Con còn khách sáo với bác làm gì," mẹ Triệu ngồi xuống, "Mấy ngày nữa bác đến nói chuyện với cha mẹ con, chọn ngày thích hợp để tổ chức đi, cha mẹ con cũng sốt ruột lắm rồi."



Triệu Viên ghé sát vào bên người Quý Minh Bác, nhỏ giọng nói: "Anh Minh Bác, anh đừng để ý mẹ em, bà ấy chính là rảnh quá nên tìm việc làm, em cũng không vội, anh đừng nghe bà ấy."




Quý Minh Bác không trả lời, cúi đầu uống một ngụm canh.



Sau một lúc lâu,



Hắn xoa xoa đầu Triệu Viên, "Cũng nên định ngày thôi."



Hắn không đợi được người hắn muốn, đành tiến tới với một người thích hợp thôi.



Triệu Viên đỏ mặt, "Được, em nghe anh."



______



Lúc Quý Minh Bác gọi đến, Thời Niệm đang ngồi trên giường sửa lại tài liệu trên máy tính.



Cố Thành đưa mắt nhìn di động, cầm đến cho cô.



Thời Niệm không muốn nghe máy, thuận miệng nói: "Anh nghe hộ tôi đi, xem có phải bệnh viện có chuyện gì không?"



Cố Thành im lặng, cúi đầu nhìn di động, ba chữ "Quý sư huynh" trên màn hình vô cùng chói mắt, hắn nheo mắt, bắt máy.



"Niệm Niệm, em ốm có nặng không?" Vừa nối máy, Quý Minh Bác đã vội vàng hỏi, "Chiều nay tan tầm anh tới thăm em nhé? Em có muốn ăn gì không?"



Cố Thành giơ tay tháo lỏng cà vạt, thong thả ung dung nói:



"Không cần đâu."



Giọng nói trầm thấp nam tính vang lên, không khí trở nên tĩnh lặng.



Không có ai nói tiếp, phía bên kia cực kì yên tĩnh.



Thời Niệm nhìn Cố Thành một cái, có chút kỳ quái, "Sao thế? Ai gọi tới vậy?"



Cố Thành cong cong môi, nhìn vào mắt Thời Niệm, lười biếng nói:



"Không nghe rõ sao? Tôi nói lại lần nữa vậy, không cần."



Nói xong liền cúp điện thoại.



Thời Niệm khó hiểu, "Ai gọi tới vậy? Nói gì mà anh cúp máy rồi."



Cố Thành chuyển động ngón tay, xóa lịch sử trò chuyện, tùy ý ném điện thoại qua một bên, nằm lên giường, lười biếng nói:



"Yêu râu xanh gọi tới quấy nhiễu, muốn chiếm tiện nghi nhưng lại bị tôi cự tuyệt."



"....."



Cố Thành lật người, đè lên hai chân Thời Niệm, khóe môi câu lên:



"Dù sao thì, mấy chuyện như chiếm tiện nghi....."



"....Rất dễ nghiện."



Khóe miệng Thời Niệm giật giật, nhìn Cố Thành, muốn nói lại thôi, cuối cũng không nhịn nổi nữa.



"Anh tự xem lại bản thân mình thế nào đi."



Ở bệnh viện nói có tên đàn ông muốn xâm phạm hắn, nghe điện thoại cũng nói là gặp phải lừa đảo muốn quấy rầy hắn, còn cả ngày ăn vạ nói cô có mưu đồ xấu với hắn.



Dù hắn đẹp thật, nhưng còn chưa tới nông nỗi này.



Cố Thành nhướng mày, "Trách tôi?"



Thời Niệm nhấp môi, "Cũng không phải." Cái này nghe cứ như là đang đổ lỗi cho nạn nhân vậy.



"Quá đẹp nên dụ dỗ em phạm tội?"



Thời Niệm: "....."