Quá Mức Cố Chấp

Quá Mức Cố Chấp - Chương 45




Lúc hai người ra khỏi bệnh viện thì mưa đã tạnh, mặt đất ướt dầm dề, không khí hơi lạnh lẽo.



Căn hộ Thời Niệm mua cách bệnh viện khoảng 5 phút đi bộ, ba phòng ngủ, một phòng khách, rộng hơn nhiều so với căn hộ cô mua ở thành phố A.



Lúc cửa thang máy mở ra, Thời Niệm chặn ở cửa, duỗi tay cản người đàn ông muốn theo lại, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn nói:



"Hay là anh đến khách sạn đi?"



Cố Thành nhíu mày, "Bây giờ?"



Thời Niệm nhấp nhấp môi, cũng cảm thấy bây giờ để Cố Thành đi thuê phòng thì không hợp lý lắm, người cũng đã đến trước cửa nhà, ai lại đuổi đi, hơn nữa hôm nay trợ lý của hắn chạy ngược chạy xuôi giúp đỡ, lúc này cô mà đuổi hắn thì đúng ăn cháo đá bát.



Cố Thành khoanh tay, ung dung nhìn cô.



Thời Niệm xụ mặt, nghẹn khuất, suy nghĩ xem nói thế nào cho thích hợp.



Hai người cứ giằng co như vậy khoảng một phút.



Cố Thành bật cười.



Đột nhiên, hắn giơ tay đẩy cô sang bên, chậm rì rì tiến vào, thanh âm có chút lười biếng.



"Em yên tâm, nếu em muốn làm gì, tôi nhất định không phản kháng."



"......"



Thời Niệm nhịn xuống xúc động muốn tát hắn một phát, đóng cửa, đổi giày, đang muốn mở miệng thì thấy Cố Thành đang tìm phòng, giương giọng nói:



"Anh ở phòng đối diện."



Cố Thành đứng ở cửa, mắt nhìn hai căn phòng, một phòng giống như phòng ngủ chính của cha mẹ, phòng bên cạnh hẳn là ......



"Đây là phòng em trai tôi," Thời Niệm đẩy cửa ra, dọn đồ trên giường ra sofa, "Đêm nay anh ngủ ở đây đi."



"Không được."



Cố Thành dựa vào ván cửa, không hề do dự mà cự tuyệt.



Thời Niệm khựng lại, ngẩng đầu nhìn người ngoài cửa, nghĩ một lát, giải thích với Cố Thành:



"Thật ra Tiểu Hằng không thường xuyên ngủ ở đây đâu, để tiện chăm sóc mẹ tôi nên nó hay ngủ ở phòng ngủ chính, hơn nữa, hàng tuần đều có người đến đây quét dọn."



Tuy không thể sạch sẽ như nơi ở của Cố Thành, nhưng còn sạch hơn khách sạn thuê ngoài nhiều.



Thời Niệm nói xong, Cố Thành vẫn không chịu.



"Tôi không có thói quen ngủ trong phòng người đàn ông khác."



"......"



Thời Niệm dở khóc dở cười, "Em trai tôi còn chưa thành niên."



Tay nhỏ chân nhỏ, mặt cũng non choẹt, chỗ nào giống một người đàn ông chứ.



Nhưng mà,



Cố Thành đã nói thế, Thời Niệm cũng không cứng rắn ép hắn đi vào.



"Vậy anh ngủ ở đây nhé?" Thời Niệm vuốt vuốt ghế sofa trong phòng khách, do dự nói: "Hình như hơi nhỏ thì phải?"



Trong nhà không có sofa lớn như căn ở thành phố A, nệm cũng không mềm như thế, nếu hắn ngủ một đêm trên sofa thì khẳng định rất khó chịu.



Cố Thành hất hất cằm, chỉ vào phòng đối diện phòng Thời Hằng.



"Tôi ngủ phòng này."



Thời Niệm: ".....Đó là phòng của tôi."



"Tôi ngủ trên mặt đất."



"......"



Cho nên không chịu ngủ phòng Thời Hằng, cũng không chịu ngủ ngoài sofa, mà lại đi chọn ngủ trên mặt đất phòng cô?



"Anh không cảm thấy," đầu Thời Niệm phình to, "Hai chúng ta ngủ chung một phòng rất nguy hiểm à?"



Không phải hắn cả ngày ăn vạ bị cô chiếm tiện nghi sao? Giờ lại dám ở chung phòng với cô?



Cố Thành cười: "Chỉ cần em không chế tốt dục"



"Được," Thời Niệm lập tức ngắt lời hắn, nhìn đồng hồ trên tường, "Không còn sớm nữa, mau đi nghỉ ngơi, tôi trải nệm cho anh, anh cứ ngủ trên đất đi."



Hắn thích thì cho hắn ngủ, cũng đâu phải cô khó chịu, sàn nhà vừa cứng vừa lạnh, sao có thể thoải mái như giường được?



E rằng không được đến mười phút là hắn lại ồn ào đòi đổi chỗ ngay.



Thời Niệm từ trong tủ lấy hai tấm nệm dài trải trên mặt đất, lại phủ lên trên hai lớp chăn mỏng, vỗ vỗ vài cái, cảm giác mềm hơn không ít.



"Như vậy được chưa? Anh nằm thử xem đã đủ mềm chưa?"



Cố Thành nghe vậy, khom lưng ngồi xuống, tay chống hai bên sườn Thời Niệm, đem người vây trong lồng ngực:




"Em cảm thấy mềm chưa?"



"Tôi thấy ổn rồi, nhưng anh cứ thử xem đủ thoải mái chưa, nếu không ____"



Thời Niệm giương mắt, lập tức chạm phải ánh mắt Cố Thành, đen nhánh sáng ngời, nhìn cô chăm chú.



Thời Niệm hơi giật mình, ngay sau đó duỗi tay đẩy mặt hắn ra, nghiến răng nghiến lợi nói tiếp.



"Nếu không thì chịu."



Cố Thành có chút tiếc nuối, người này càng ngày càng nhạy bén, câu dẫn thất bại, dứt khoát lật người nằm xuống, đưa lưng về phía Thời Niệm, "Ừ" một tiếng, không nói thêm lời nào.



Thời Niệm sửng sốt, không biết Cố Thành thế này là đã vừa lòng chưa, cô chống tay, khom lưng thò qua dò xét, nhìn người trên mặt đất.



"Anh thấy được không?"



Tóc dài tán loạn bên dưới, dừng trên cổ hắn, ngưa ngứa.



Cố Thành không nhúc nhích, chỉ nheo mắt lại, nhìn cô gái ghé nửa người vào hắn, váy hai dây màu lam căn bản không che được bao nhiêu, làn da trắng nõn lộ bên ngoài khiến người ta muốn cắn một cái.



"Bác sĩ Thời," miễn cưỡng áp xuống ngọn lửa trong lòng, Cố Thành nhìn Thời Niệm, "Em có thể cách xa tôi một chút được không?"



"...."



Lúc Thời Niệm rửa mặt xong, tắt đèn nằm lên giường, người trên mặt đất hình như đã ngủ rồi.



Đưa lưng về phía cô, không hề cử động.



Mưa liền mấy ngày, không khí vô cùng ẩm ướt.



Thời Niệm trở mình, nhìn người đang xoay lưng về phía cô trên mặt đất, nhỏ giọng hỏi:



"Mặt đất có lạnh không?"



Người nằm trên mặt đất không nhúc nhích.



Thôi, chắc là ngủ rồi.



Thời Niệm xoay người lại, nằm ngửa lên, nghiêng đầu nhìn bóng dáng người kia, bỗng có chút đau lòng, nhịn không được nói:



"Sớm biết thế đã bảo anh lên giường mà ngủ."



Lời vừa nói ra.




Giây tiếp theo, người trên mặt đất ngồi bật dậy, rất tự giác bò lên giường, nhân tiện giật lấy nửa cái chăn của Thời Niệm.



Động tác mây trôi nước chảy, không hề ướŧ áŧ bẩn thỉu.



Thời Niệm phản ứng lại thì người đã nằm cạnh cô.



"......Anh không phải ngủ rồi sao?"



"Lạnh."



"Xì," Thời Niệm bật cười, trở mình, nhìn Cố Thành, "Tôi bảo anh lên giường thì anh cứ ương ngạnh đòi ngủ dưới đất."



Hiện tại còn biết lạnh.



Cố Thành nhướng mí mắt, "Lúc nãy em có bảo tôi lên giường ngủ đâu."



"Sao tôi lại chưa nói chứ," Thời Niệm ngước mắt, âm thanh vô thức mềm mại hơn, "Tôi không phải vẫn nói là mặt đất lạnh sao?"



"Vẫn là chưa nói cho tôi lên giường ngủ."



"Sao lại chưa nói?" Thời Niệm mở to hai mắt, không tin nổi Cố Thành lại có thể quang minh chính đại bôi đen cô, "Không phải lúc nãy tôi nói anh ngủ ở phòng em trai tôi sao?"



"Không giống nhau."



"Chỗ nào không giống?"



"Em nói giống chỗ nào?"



"Tôi nói là" Thời Niệm nói được một nửa thì nín bặt.



Bầu không khí vô cùng an tĩnh.



Chỉ có thể nghe tiếng hít thở của đối phương và tiếng tim đập, bùm, bùm, bùm.



Thời Niệm che ngực mình lại, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, hắt trên giường, tạo ra vầng sáng lờ mờ.



Từ góc độ của cô, có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong cương nghị của cằm Cố Thành.



Chồi non nằm sâu dưới đáy lòng như được tưới mưa xuân, lại muốn phá đất đâm chồi, cào đến lòng người ngứa ngáy.



Đêm khuya tĩnh lặng, ánh trăng câu người.



Cố Thành nhìn cô, trong mắt như tẩm một làn nước xuân, ôn nhu khiến người ta muốn sa vào.



Lúc cười rộ lên đúng là rất đẹp, khiến tim người khác đập đến dồn dập.




Thời Niệm đỏ mặt, may mà ban đêm nên không thấy rõ lắm, giả vờ tức giận nói:



"Anh nhìn tôi làm gì? Ngủ đi!"



Không ngoan ngoãn ngủ đi, lại còn muốn câu dẫn cô, cô nên một chân đá hắn xuống mới phải.



Cố Thành rũ mắt, vươn tay đặt sau cổ cô, dùng sức kéo cô lại gần, môi mỏng khẽ mở:



"Em nói xem?"



Thời Niệm mím chặt môi, lông mi run lên.



Đột nhiên, cô giơ tay che miệng Cố Thành lại, hạ thấp âm thanh, "Anh có thể thành thật một chút được không vậy?"



Cố Thành cười, kéo tay cô xuống, giây tiếp theo, thân hình thon dài cân đối liền áp xuống.



"A!" Thời Niệm mở to mắt, hai tay đè trước người Cố Thành, cắn răng nói: "Anh định làm gì?"



Nếu đêm nay hắn dám làm xằng làm bậy, cô liền phế hắn!



Cố Thành cười nhẹ, dán bên tai cô thổi một hơi, nhẹ giọng nói:



"Thời Niệm Niệm, em thích tôi."



Hơi thở phía sau tai vừa nóng vừa ngứa, Thời Niệm rụt cổ lại, cười ra tiếng.



"Anh đừng nói bậy."



Cố Thành nhìn cô, đôi mắt cong cong giống như vầng trăng treo bên ngoài cửa sổ, rực rỡ lấp lánh.



Bỗng hắn nghiêng đầu, nặng nề cắn xuống cần cổ mảnh khảnh trắng nõn của cô.



"A!" Thời Niệm kêu đau một tiếng, hai tay dùng sức đẩy hắn ra, hữu khí vô lực mắng, thanh âm có chút nghẹn ngào, "Anh mau ngồi dậy."



Đau chết cô, tên này điên rồi hả?



Sau một lúc lâu,



Cố Thành buông lỏng, nhìn dấu răng hắn để lại, cong cong môi, cúi đầu ôn nhu liếʍ ɭáρ, xúc cảm ướŧ áŧ khiến cơn đau ngắn ngủi biến mất, chỉ còn lại một trận tê dại khiến người ta mềm nhũn.



"Thời Niệm Niệm," Cố Thành cúi đầu, nhìn người dưới thân, "Nói dối là không ngoan."



Thời Niệm nhắm mắt lại, yếu ớt hô hấp.



"Tôi thật không"



Giây tiếp theo.



"A A......Đau.......Đau a......"



Thật lâu sau,



Nhận thấy người bên trên thả lỏng, Thời Niệm cắn chặt răng, đột nhiên dùng sức, xoay người đẩy hắn ra, sau đó đè lên người hắn.



Đầu óc nóng lên, cúi đầu cắn lên cằm Cố Thành một cái.



Cánh môi vừa chạm đến cằm Cố Thành, cô liền tỉnh táo.



"Sao không hôn nữa?" Cố Thành nhìn cô, cười khanh khách: "Em không phải muốn hôn tôi sao?"



Tôi hôn cái đầu anh!



Thời Niệm có xúc động muốn chửi tục, giây tiếp theo, cuối cùng cũng kiềm lại được, cúi đầu tàn nhẫn cắn một cái.



Trong miệng tản ra mùi máu tanh ngọt khiến Thời Niệm tỉnh táo lại, nhả ra, xoay người nằm về chỗ cũ, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.



"Ngày mai anh đi đi."



Đừng ở đây nữa, còn ở nữa thì sớm muộn cũng xảy ra chuyện."



Cố Thành không trả lời.



Thời Niệm tức đến thở phì phò, giơ tay đấm hắn một cái.



Một quyền thật mạnh, Cố Thành chẳng xi nhê, ngược lại cô đau đến hỏng mất, Thời Niệm ôm tay lăn lộn trên giường.



Đau ......... Chết ........... Cô ..........



Cố Thành duỗi tay, đem người ôm vào trong ngực, thở dài.



"Tội gì đâu?"



Thời Niệm nằm trong ngực hắn, uể oải, vô cùng nghẹn khuất.



"Anh cứ chờ đó."



Cố Thành còn dám cắn cô, cô nhất định phải cắn chết hắn mới thôi!