Quá Mức Cố Chấp

Quá Mức Cố Chấp - Chương 40




Tiết trời mùa hạ vô cùng oi bức, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất thật lớn mà tiến vào, mặc dù trong phòng đã bật điều hòa, nhưng vẫn nóng khiến người khác bực bội.



Oi bức mà khô nóng.



"Rầm _____"



Ly thủy tinh rơi xuống đất, phát ra âm thanh thanh thúy, cùng với đó là tiếng thét chói tai của phụ nữ.



"A a a a, buông tao ra! Cút đi! Mau cút đi!"



"Tránh ra, tránh ra! Chúng mày mau cút đi cho tao! Cút! Mau cút đi!!!"



"Đau chết tao, ô ô ô, mau cút hết cho tao, đau chết tao rồi!"



"Bang!"



"Xôn xao _____"



Hiệu quả cách âm của phòng rất tốt, đứng bên ngoài gần như không nghe được âm thanh phía trong, cửa phòng dày nặng hơi hé ra, có thể nhìn thấy bóng dáng qua lại trong phòng, hình như đang ra sức ấn một người đang giãy giụa, lại sợ đối phương bị thương, chỉ biết luống cuống tay chân ngăn không cho trốn.



Bệnh trạng có vẻ rất nặng ......



Ánh mắt sau tròng kính hơi lóe, như ẩn như hiện, không thấy rõ biểu tình lắm.



"Cố tiên sinh?"



Đằng sau bất ngờ vang lên một giọng nói, Cố Vũ giật mình, vội xoay người nhìn người vừa nói.



"Bác sĩ Chu, là anh à."



Người đi đầu đeo mắt kính rất dày, tóc hơi thưa, nhìn qua tầm hơn 40 tuổi, mặc áo blouse trắng, theo sau còn có hai hộ sĩ, trên tay bưng khay, thấy hắn đến thì hơi bất ngờ, nói:



"Anh tới thăm tiểu thư sao?"



Nhận ra là Chu Quốc Hoa, Cố Vũ mới dám thả lỏng, hồi thần mới phát hiện sau lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.



"Ừ," Cố Vũ gật đầu, nhìn người trước mặt, nhíu mày, có chút lo lắng: "Gần đây chị tôi không tốt lắm sao?"



Chu Quốc Hoa nghe vậy thì thở dài, lắc đầu, nhìn Cố Vũ, cười khổ:



"Không đâu."



Hắn là bác sĩ tư nhân của Cố gia, chủ yếu phụ trách chăm sóc cho Cố Kiến Nghiệp, đáng tiếc đã qua nhiều năm như vậy vẫn không hề có chuyển biến tốt đẹp.



Bây giờ trạng thái tinh thần của tiểu thư cũng không tốt lắm, ở đây lâu như vậy rồi mà vẫn như cũ.



"Cái này không thể trách anh được," Cố Vũ an ủi hắn: "Dù sao thì tình huống của chị tôi cũng đặc biệt, không thể kiểm tra cũng không thể uống thuốc, e là Hoa Đà cũng không cứu nổi, bác sĩ Chu không cần tự trách.



Chu Kiến Hoa không nói gì, chỉ là trong lòng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng mấy ngày trước Cố Đình có chuyển biến tốt đẹp, sao mấy hôm nay bệnh lại trở nặng rồi.



Mấu chốt là không có đầu mối, căn bản không tìm ra nguyên nhân.



"Gần đây Cố tiên sinh sao rồi," bác sĩ Chu mở cửa, dẫn hai hộ sĩ đi vào trong, "Hình như thuốc tôi kê anh chưa uống thì phải."



"Tôi khá hơn nhiều rồi, thật ra không cần uống thuốc đâu." Cố Vũ đứng ở cửa, nhìn người bên trong.



Chu Quốc Hoa đi được nửa đường, quay lại còn thấy hắn đang đứng ở cửa, nghi hoặc nói:



"Anh không vào trong sao?"



Vừa rồi thấy Cố tiên sinh đứng ở cửa một lúc, còn tưởng hắn muốn mà không dám vào thăm tiểu thư, sao bây giờ lại không vào?



"Tôi lo lắng đi vào sẽ làm phiền bác sĩ Chu," Cố Vũ cười cười, theo vào trong, nhìn người trên giường đã an tĩnh lại, hạ thấp thanh âm, "Bây giờ chị tôi còn phải uống thuốc không?"



Bác sĩ Chu lắc đầu, thấp giọng nói:



"Cô ấy không chịu uống."



Gần đây Cố Đình ngủ không ngon, trạng thái tinh thần cũng không tốt, đôi khi thậm chí còn có khuynh hướng tự ngược nhẹ, hắn có kê thuốc cho cô ta, nhưng quan trọng là cô ta không chịu uống, cũng không thể cứng rắn nhét thuốc vào miệng cô ta được.



Trên đất đầy mảnh vỡ, không còn thứ gì lành lặn, bảo mẫu đang dọn dẹp lại phòng.



Cố Vũ im lặng, cúi đầu nhìn người trên giường.



Cố Đình giờ phút này lại vô cùng an tĩnh, hai mắt mở lớn nhìn đèn treo thủy tinh trên trần nhà, há miệng thật lớn mà hô hấp.



Trên trán bởi vì mới giãy giụa mà có một tầng mồ hôi, mồ hôi theo khuôn mặt chảy xuống, áo, gối đều bị ướt.



Tủ cạnh đầu giường vương vãi mấy loại thuốc bổ hắn mang đến, còn có mấy chai rượu đã uống được một nửa.



Cố Đình thích uống rượu, mỗi đêm trước khi ngủ đều phải uống mấy chén.



Cố Vũ thu hồi tầm mắt, giơ tay định dọn dẹp đống hỗn độn trên tủ.





"Vẫn không được sao?"



Cố Vũ toàn thân cứng đờ, bất động thanh sắc thu tay về, người hơi né vào bên trong một chút.



"Cố tổng."



"Cố tổng."



"Cố tổng."



Mọi người dạt sang hai bên, tạo thành lối đi cho Cố Thành.



Cố Thành đứng bên giường, lãnh đạm nhìn người nằm trên đó, đuôi mắt liếc qua người đứng đối diện ở đầu giường, ngưng một chút.



"Tôi đến thăm chị cả," Cố Vũ trước khi Cố Thành kịp mở miệng đã giải thích: "Nghe nói gần đây tình hình của chị ấy không tốt lắm, tôi tiện đường ghé qua thăm."



Nghe vậy,



Cố Thành cười nhạo một tiếng, "Chỗ này vui vẻ quá nhỉ?"



Cố Vũ cứng đờ, không thể đáp lời.



Người trên gường bừng tỉnh, ngửa mặt nhìn Cố Thành, thanh âm hơi khàn khàn:



"Tao không chết, mày tiếc lắm đúng không?"



Cố Thành không trả lời cô ta, nhìn về phía bác sĩ Chu đang đứng một bên: "Kết quả kiểm tra thế nào rồi?"



Bác sĩ Chu lật phiếu kiểm tra, hơi khó xử: "......Mọi thứ đều bình thường."



Lời này nói ra ngay cả Chu Quốc Hoa cũng không tin, mọi thứ đều bình thường thì tại sao tình trạng của Cố Đình càng ngày càng xấu, hơn nữa lại không thể tìm ra nguyên nhân của căn bệnh.



Không giống người bị trầm cảm, cũng không giống người động kinh, hoàn toàn không phù hợp với những bệnh về tinh thần mà hắn biết.



Không có quy luật, cũng không có dấu hiệu, hắn thậm chí còn hoài nghi có phải do Cố Đình uống rượu quá nhiều nên kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến thần kinh não rồi không.



Nhưng tửu lượng người Cố gia hắn biết rõ, mặc kệ là Cố Đình hay Cố Thành, đều là ngàn ly không say, gần như chưa từng say rượu, lại càng không thể vì uống quá nhiều rượu mà bị bệnh.



Hắn thậm chí còn hoài nghi là do Cố Đình ......



"Tao muốn đổi bác sĩ," Cố Đình vịn tay bảo mẫu ngồi dậy, dựa vào đệm mềm, giọng nói ám ách, khó khăn thốt nên lời, "Để bác sĩ Thời xem bệnh cho tao."



"Cô ta không phải là bác sĩ sao?" Cố Đình nhếch mép, ác ý tươi cười, "Để cô ta xem bệnh cho tao."



Nhìn xem em trai Cố Thành của cô sống thoải mái bao nhiêu này, bình thường đều là mặt mày lạnh lẽo, hôm nay nhìn qua lại nhu hòa không ít.



Dùng đầu gối nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra.



Không khí nháy mắt an tĩnh lại, chỉ nghe được tiếng điều hòa hoạt động, phát ra âm thanh khe khẽ.



Nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống.



Ánh sáng ngoài cửa sổ sát đất dường như cũng tối sầm lại.



An tĩnh một lát, Cố Thành đột nhiên bật cười.



Cảm giác sợ hãi quen thuộc từ đáy lòng dâng lên, Cố Đình nắm chặt drap giường, người hơi run rẩy, ương ngạnh cắn chặt khớp hàm.



"Sao sao sao ...... Sao nào, không, a a a a a."



Cố Đình thét chói tai, hai tay liều mạng hất bàn tay to trên đầu ra, bị kéo một đường từ trên giường đến trước cửa sổ sát đất, cả người nặng nề va chạm, mặt dán trên cửa kính, ánh sáng bên ngoài chói lóa khiến con ngươi đau đớn.



Tiếng thét chói tai giằng co ước chừng một phút liền từ từ yếu dần.



"Thấy cái nút bên cạnh không?"



Cố Thành túm tóc Cố Đình, hất hất cằm, chỉ vào cái nút màu đỏ sau rèm cửa sổ.



"Nếu muốn chết," Cố Thành đứng sau lưng cô ta, khom lưng ghé sát vào tai, thanh âm trầm thấp, "Cứ ấn xuống là được."



"Sau đó, từ trên này nhảy xuống."



Hai tay Cố Đình chống trên cửa kính, điên cuồng lắc đầu, liều chết cắn môi.



Sau một lúc lâu,



Cố Thành buông tay, tiếp nhận khăn tay lau lau, xoay người đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Cố Vũ thì dừng lại một chút.



"Anh theo tôi."



Cố Vũ vô thức nắm chặt bàn tay.




".....Được."



Cố Thành rời đi, áp lực trong phòng giảm bớt không ít, bảo mẫu đỡ Cố Đình lên giường, nhìn Cố Vũ còn đứng bất động, Cố Đình giận cá chém thớt:



"Nhìn cái gì mà nhìn! Không nghe được nó gọi mày à, còn lề mề nữa thì nó đánh cả mày đấy!"



Cố Vũ hơi nheo mắt, đáy lòng cười lạnh, xoay người đi ra ngoài.



Hắn muốn chống mắt nhìn xem Cố Thành còn nhịn cô ta được bao lâu nữa.



_____



".....Sức khỏe chủ tịch gần đây đã ổn định, vẫn tiếp tục trị liệu theo lộ trình ban đầu,về phía tiểu thư, chúng tôi kiến nghị tốt nhất là nên dùng thuốc ức chế thần kinh hưng phấn, nhưng cô ấy hình như không chịu hợp tác cho lắm....."



Trời vào chiều, sắc trời cũng dần tối sầm lại.



Trong phòng hội nghị, bác sĩ Chu và đoàn đội của hắn đang diễn giải lộ trình trị liệu gần đây mới phát triển, Cố Thành dựa vào ghế xoay, nhìn người trước mặt.



Mãi đến khi kết thúc diễn giả, Cố Thành cũng không nói câu nào.



Thần sắc nhàn nhạt, không nhìn ra cảm xúc gì.



Bác sĩ Chu trong lòng đổ đầy mồ hôi lạnh, mỗi năm Cố thị đều rót rất nhiều vốn cho bọn hắn, nhưng cho đến giờ, hiệu quả nghiên cứu vẫn không đáng kể, thậm chí ngay cả bệnh của tiểu thư cũng không giải quyết tốt, đúng là khiến hắn .....



"Cố Đình là có chuyện gì?"



"Cái này....."



"Có thể chữa khỏi không?"



"Không, không thể nói trước."



"Nghiên cứu được cái gì mới không?"



Bác sĩ Chu im lặng.



Cố Thành kéo kéo khóe miệng, không nói thêm gì, đứng dậy đi ra ngoài.



"Cố" Bác sĩ Chu mở miệng, muốn gọi Cố Thành lại thì đã bị bí thư Trương vẫy tay ngăn cản, cười cười, "Cứ tiếp tục nghiên cứu đi."



Dù sao cũng không ai hi vọng gì.



______



Thời Niệm phẫu thuật xong, lúc chờ thang máy mới nhìn thấy tin nhắn Cố Thành gửi tới, là từ hai tiếng trước.



Cố Thành: [Em đang ở đâu?]



Thời Niệm khựng lại, giờ này cô không ở bệnh viện là việc làm việc thì ở đâu nữa?



Cố thị sắp phá sản đâu mà nhàn rỗi thế?



Nhịn lại, cuối cùng vẫn không nhịn được mà giận dỗi.




Thời Niệm: [Anh có việc gì?]



Bên kia trả lời rất nhanh, Thời Niệm vừa gửi tin nhắn qua, Cố Thành đã đáp lại.



Cố Thành: [Không có việc gì, muốn nhắc nhở em chút thôi.]



Thời Niệm: [Nhắc cái gì?]



Cố Thành: [Áo khoác của tôi, em đừng có quên.]



Thời Niệm vỗ đầu, đúng là suýt chút nữa thì quên mất, cô còn phải đền áo khoác cho Cố Thành nữa.



Thời Niệm: [Được, lát nữa tôi đặt trên mạng cho anh một chiếc.]



Lần này Cố Thành không nhắn lại ngay, qua một lúc lâu, Thời Niệm cũng đã vào trong thang máy, bên kia mới gửi một tin nhắn thoại tới.



Thời Niệm rút kinh nghiệm lần trước, cố ý hạ âm lượng tới mức thấp nhất mới mở ra nghe.



Âm thanh Cố Thành lười biếng, âm cuối kéo thật dài:



"Đó là áo khoác đặt may, một chiếc 300 vạn."



"......"



Sao! Anh! Không! Cắt! Cổ! Tôi! Luôn! Đi!!!



Thời Niệm nhịn lại xúc động ném văng điện thoại, nhìn chằm chằm màn hình di động một hồi lâu, biểu tình cứng đờ, đầu ngón tay giật giật.




Còn chưa gõ được chữ nào, Đỗ sư tỷ đã ghé lại, nói thầm với cô:



"Đây là bác sĩ chỉnh hình năm nay mới nhậm chức, đẹp trai không?"



Thời Niệm nhanh chóng tắt màn hình di động, giương mắt nhìn qua, lúc này mới chú ý trong thang máy còn có hai nam bác sĩ, cao cao gầy gầy, khẩu trang kéo xuống để lộ ra ngũ quan thanh tú.



Thời Niệm không có cảm giác gì, đành gật đầu a dua: "Ừ, đẹp trai lắm."



"Đây là cái phản ứng gì thế," Đỗ sư tỷ làm bộ muốn gõ cô, "Em không thể trả lời có tâm hơn được à?"



Thời Niệm dở khóc dở cười, "Sư tỷ, chị muốn em phải phản ứng thế nào chứ? Em không phải vẫn luôn thế này sao?"



Chẳng lẽ còn trông cậy cô hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn hai vị đồng nghiệp mới, thét chói tai "Đẹp trai quá đi!", nghĩ thế nào cũng không có khả năng.



Đỗ sư tỷ nhấp nhấp môi, nhìn Thời Niệm, "Em thích tên hàng xóm kia đấy à?"



"Chị nói bậy gì đó," Thời Niệm đỏ mặt, mất tự nhiên nói: "Đang yên đang lành lại nhắc hắn làm gì?"



Thời Niệm nhỏ giọng oán giận: "Hắn sắp làm em tức chết rồi." Cái áo khoác chó má gì mà những 300 vạn thế, cùng lắm là 3000 tệ thôi chứ.



Đỗ sư tỷ lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, lúc ra khỏi thang máy liền cảm thán:



"Thật ra cũng dễ hiểu, ai bảo dáng dấp hắn tốt, lúc còn trẻ, chị cũng không thể chống cự mấy thể loại này."



Thời Niệm trong lòng hơi chua.



"Nhưng mà chị nói em này, yêu đương có thể tùy ý một chút, nhưng nếu đã nghĩ đến chuyện kết hôn thì phải thận trọng," Đỗ sư tỷ vừa đi vừa nói, "Đây không còn là chuyện của hai người nữa, mà là chuyện của hai gia đình ....."



Đang nói thì di động cô vang lên, là Thẩm Mộng gọi tới, Thời Niệm có chút kinh ngạc.



"Thẩm Mộng?"



"Thời Niệm, cậu không về à?"



Tiếng nói bên kia rất dồn dập, xung quanh còn có âm thanh hỗn loạn ồn ào, có tiếng bánh xe lướt nhanh trên mặt đất, còn có cả tiếng quảng cáo vang lên.



"Giường bệnh số 35 qua đây xếp hàng, đừng chạy loạn nữa."



Rất ồn ào, giống như ở bệnh viện.



Thời Niệm trong lòng hoảng hốt, "Tớ không, có chuyện gì thế?"



Đột nhiên cô nhớ hai ngày trước Thời Hằng có gọi cho cô một cuộc điện thoại, có vẻ muốn nói lại thôi, hình như đang giấu giếm chuyện gì đó.



"Tiểu Hằng xảy ra tại nạn xe rồi!"



Hai chân Thời Niệm mềm nhũn, cả người như bị giáng một đòn thật mạnh, lảo đảo ngã về phía trước.



"Thời Niệm! Thời Niệm!"



Đỗ sư tỷ vội vàng đưa tay đỡ cô, "Thời Niệm, em sao vậy? Không có chuyện gì chứ?"



Đại não trống rỗng, Thời Niệm nắm chặt tay Đỗ sư tỷ, miễn cưỡng đứng vững, sắc mặt tái nhợt.



"Em, em, em" Thời Niệm nhắm mắt, ngón tay ra sức cấu vào lòng bàn tay, nhìn Đỗ sư tỷ, "Sư tỷ, chị xin nghỉ giúp em nhé, em, em, em có việc gấp."



Thời Niệm nói xong liền cởϊ áσ blouse, đặt vào tay Đỗ sư tỷ, thang máy còn đang đi lên, không chờ nổi nữa, trực tiếp chạy xuống bằng thang bộ.



Đỗ sư tỷ đuổi tới cầu thang, "Thời Niệm! Em đi đâu thế?"



"Về _____ nhà _____"



Thanh âm vọng lại trong cầu thang, "Vậy" Đỗ sư tỷ há miệng, muốn hỏi thêm vài câu thì đã không thấy bóng người đâu nữa.



[Chị, em sắp thi trung khảo, lịch thi lần trước là do giáo viên tính sai.]



[Chị, mấy ngày nay tinh thần mẹ tốt lắm, còn nói muốn trồng rau trong tiểu khu, em nghĩ còn muốn gửi cho chị một ít.]



[Chị, chị không cần về đâu, trong nhà có em rồi, không có việc gì đâu.]



[Chị, có phải chị bận lắm không, em nghe nói bác sĩ đều rất bận.]



[Chị....]



Thời Niệm chạy rất gấp, lúc sắp đến nơi còn trực tiếp nhảy qua vài bậc thang, khi chạm đất cả người chấn động, mắt cá chân vô cùng đau đớn.



Thời Niệm ngồi xổm xuống, xoa mắt cá nhân.



Cảm giác mắt cũng mờ đi, cô dùng sức chớp mắt mấy cái, thở hắt một hơi lại tiếp tục chạy ra ngoài.