Quá Mức Cố Chấp

Quá Mức Cố Chấp - Chương 30




"....Sau đây chúng ta cùng hoan nghênh phó giáo sư Cố của hệ toán học, Cố Vũ." Người phụ trách chủ trì hội nghị là nữ chủ nhiệm của khoa giảng dạy của bệnh viện, ngày thường có chút nghiêm khắc, nhưng khi giới thiệu đến vị phó giáo sư trẻ trung soái khí này ngữ khí cũng dịu dàng hơn nhiều.



"Phó giáo sư Cố hiện tại đang là phó giáo sư trẻ tuổi nhất hệ toán học, năm trước được đại học A đề cử du học đào tạo chuyên sâu tại Australia, am hiểu...."



"Phó giáo sư cơ à," Đỗ sư tỷ một tay che miệng, ghé sát vào tai Thời Niệm, nhỏ giọng nói: "Rất lợi hại nhỉ."



Thời Niệm đưa mắt nhìn người trên bục, gật đầu, "Đúng là lợi hại." Nói xong liền thu hồi tầm mắt, chăm chú nhìn vào máy tính của mình.



Cô còn phải điều chỉnh một ít số liệu nữa, lát nữa mà có sơ hở thì xấu hổ lắm.



Người chủ trì giới thiệu xong, Cố Vũ tiếp nhận microphone, thở dài thật lớn:



"Nếu tôi thật là phó giáo sư xuất sắc như chủ nhiệm Diêm nói thì quá tốt rồi, tôi nằm mơ đều có thể cười tỉnh."



"Oanh", mọi người bật cười.



Cố Vũ đứng trên bục cao, đỡ mắt kính, lộ ra biểu tình vô cùng bất đắc dĩ.



"Tôi cũng muốn mặt dày nhận mình là phó giáo sư lắm, nhưng tôi có muốn thì cũng không dám nói thế đâu, nếu không thì e là vừa họp xong, mấy vị phó giáo sư thực thụ sẽ đánh tôi chết mất."



"Ha ha ha."



"Anh nhất định là phó giáo sư."



"Đúng vậy, nhất định không sai!"



......



"Sách," Đỗ sư tỷ dùng khuỷu tay huých huých Thời Niệm, hất hất cằm, chỉ vào người bên trên, "Người này nhất định không thiếu bạn gái."



Khả năng ăn nói tốt như vậy đặt ở đâu cũng đều như cá gặp nước, mấy cô bé thích nhất là loại người thế này, hào hoa phong nhã, khí chất nho nhã lại còn dí dỏm hài hước.



Đỗ sư tỷ hơi hếch cằm, quét qua một vòng, nhỏ giọng nói với Thời Niệm:



"Em nói xem, lát nữa chị có nên hỏi hắn còn độc thân không hay không?"



"...."



Thời Niệm nghe xong thì dở khóc dở cười.



"Chị đây là hỏi hộ người khác thôi," Đỗ sư tỷ nhìn Thời Niệm, "Con gái mà, không ít người nhát gan, da mặt mỏng dính như em ấy, lại còn hay xấu hổ nên mới độc thân lâu như vậy. Chị đi hỏi giúp mấy đứa một chút, đỡ mất công mấy đứa xấu hổ rồi không nói được câu nào."



Thời Niệm buồn cười, "Sư tỷ, trông em có vẻ sẽ để ý người như thế sao?"



Đỗ sư tỷ: ".....Được rồi, quên mất là em đã có đối tượng, chính là người mà"



"Sư tỷ", Ý cười trên mặt Thời Niệm biến mất, ngắt lời Đỗ sư tỷ, "Em và Cố Thành không phải quan hệ như chị nghĩ đâu."



"Không phải á?" Đỗ sư tỷ sừng sốt, lẩm bẩm: "Chị cảm thấy hai đứa rất thân mật mà."



Tính cách Thời Niệm vốn không mấy nhiệt tình, đừng nói là người lạ, ngay cả với đồng nghiệp cô cũng ít khi chủ động.



Đỗ sư tỷ cảm thấy hai người này vô cùng thân mật, cử chỉ như thể là người yêu của nhau vậy, sao có thể không phải chứ?



"Gia đình hắn không chấp nhận em à?" Ý niệm đầu tiên của Đỗ sư tỷ chính là đối phương ghét bỏ Thời Niệm, lập tức bực bội, mắng: "Nhà hắn có cái gì mà dám ghét bỏ em? Cố Đình là do em thực hiện giải phẫu, ngay cả hoàn cảnh nhà bọn họ, chị cũng thấy có ghê gớm lắm đâu."



Đỗ sư tỷ cũng không phải không biết, thời gian Cố Đình nằm viện nháo ra không ít chuyện, em trai Cố Thành của cô ta cũng không phải là người hiền lành gì, không những cuối cùng lúc xuất viện còn phải đền cho bệnh viện một đống tiền, mà xung quanh còn nói hắn ra tay đánh người.



Đàn ông mà động thủ đánh phụ nữ, cái thứ gì vậy chứ!



"Loại như hắn chính là rác rưởi, chỉ được mỗi khuôn mặt!" Đỗ sư tỷ lạnh mặt, "Chị còn nghe người ta nói là hắn đánh cả chị gái và anh rể đấy!"



"Em phải cách xa hắn một chút, nhớ chưa?" Đỗ sư tỷ vừa trấn an vừa vỗ vai Thời Niệm.



Thời Niệm nhấp môi, vẫn nhịn không được mà phản bác lại.



"Không thể trách hắn được."



Dù sao chuyện thế này, người ngoài không biết rõ đầu đuôi, giữa hai chị em, ai mà biết được lí do là gì, ai đánh ai trước chứ.



Đỗ sư tỷ không đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm Thời Niệm, đến nỗi Thời Niệm tóc gáy dựng thẳng, nuốt nuốt nước miếng.



"Sao.... Sao.... Sao thế ạ?"



"Phụt" một tiếng, Đỗ sư tỷ phì cười.



"Chị cười cái gì chứ?" Thời Niệm hơi mất tự nhiên.



Đỗ sư tỷ chống cằm, nhìn Thời Niệm, cười khanh khách:



"Chị cười có người vịt chết còn mạnh miệng."



"...."



Cũng may Đỗ sư tỷ vừa dứt lời thì đã có người gọi Thời Niệm, thông báo sắp đến lượt cô, Thời Niệm lập tức đứng dậy, không nhìn Đỗ sư tỷ, ôm máy tính đi qua.




Cách thật xa còn có thể nghe tiếng hỏi của Tiểu Kiều:



"Đỗ sư tỷ, sao lỗ tai Thời Niệm hồng thế?"



"Thẹn thùng đó, còn có thể vì sao nữa chứ."



Thời Niệm cứng đờ, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.



Cô! Đúng! Là! Không! Ưa! Được! Cố! Thành!



______



Hội nghị kéo dài từ sáng đến chiều, lúc tan họp, Thời Niệm cùng đồng nghiệp trong khoa đi ra ngoài.



Cửa sau có rất nhiều người, bọn họ đành phải đi cửa trước, cũng may là nhóm chuyên gia đã sớm rời đi, nếu không e là còn phải đợi một lúc.



Thời Niệm câu được câu chăng nói chuyện với người bên cạnh, vừa ra khỏi đại sảnh phòng họp đã nghe có người gọi mình.



"Bác sĩ Thời, chờ một chút."



Thời Niệm quay đầu nhìn qua, kinh ngạc nói:



"Phó giáo sư Cố?"



Vừa dứt lời, người xung quanh đều nhìn tới, cùng tập trung vào nơi hai người đứng, sôi nổi dò xét chuẩn bị bát quái.



Cố Vũ bước nhanh tới, đứng ở bậc thang, nhìn cô gái thấp hơn hắn một cái đầu, cười nói:



"Vừa rồi tôi còn sợ là không chờ được cô, may mà gặp được rồi."



Chờ Thời Niệm?



Có chuyện nha!



Mắt mọi người lập tức sáng lên, hận không thể tiến lại gần hơn nghe cho rõ.



Thời Niệm nhìn Cố Vũ, không hiểu sao hắn lại tìm cô, cô nhớ đây là lần đầu tiên cô gặp bị phó giáo sư này, trước kia hai người không hề quen biết.



"Ngài," Thời Niệm do dự mở miệng, "Có chuyện gì sao?"



Cố Vũ cười bước xuống, đứng ben cạnh cô, trong tay cầm tập văn kiện, giải thích:




"Đây là tài liệu cô vừa mới diễn thuyết, đóng dấu xong tôi mới phát hiện có chút vấn đề, lúc nãy không chú ý đến, bây giờ nghĩ tới nên muốn trao đổi với cô một chút."



Hóa ra là chuyện học thuật, người xung quanh nghe thấy thế liền mất hết hứng thú, cảm thán đúng là câu chuyện của mấy nhân vật cấp học bá.



"Có chuyện gì sao?" Thời Niệm vội vàng cầm lấy, lật vài tờ, nhìn chỗ bị người ta dùng bút đỏ khoanh tròn lại, nhíu mày hỏi: "Tôi tính sai à?"



"Không hẳn không đúng," Cố Vũ chỉ vào chỗ được hắn đánh dấu, "Do cô chọn hệ thống không thích hợp, số lượng tập mẫu cô chọn mà dùng cái này sẽ đưa ra kết quả sai lệch."



Cố Vũ đi bên cạnh Thời Niệm, cùng cô xuống lầu, vừa đi vừa giải thích:



"Hệ thống cô sử dụng đúng là rất phổ biến, nhưng điểm yếu lớn nhất của nó là không thể áp dụng với tập mẫu nhỏ, nếu không sai số sẽ vô cùng lớn."



"Thời Niệm mím môi, bảo sao lúc trước thấy kết quả cô cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại không thể tìm ra vấn đề ở đâu.



"Anh không nói thì tôi cũng không phát hiện ra chuyện này, thật sự cảm ơn phó giáo sư Cố."



Cố Vũ cười: "Bác sĩ Thời, không cần khách khí như vậy, cứ gọi tôi là Cố Vũ được rồi."



Thời Niệm không trả lời.



"Lại nói tiếp," Cố Vũ nhìn Thời Niệm, cười ôn hòa, "Tôi mới là người nên cảm ơn bác sĩ Thời mới đúng."



"Hả?"



"Lúc trước chị gái tôi sinh em bé, may nhờ có bác sĩ Thời thực hiện giải phẫu," Cố Vũ nói, "Lúc ấy tôi còn ở nước ngoài nên không thể đến thăm chị ấy được."



"Không có gì." Hóa ra là người nhà bệnh nhân, Thời Niệm cười: "Chuyện nên làm thôi."



Cố Vũ lắc đầu, "Sức khỏe chị tôi không tốt, nằm viện được bác sĩ Thời chiếu cố, tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội để cảm ơn cô."



"Không cần không cần," Thời Niệm vội xua tay, sau đó lại có chút xấu hổ, do dự một lát cuối cùng vẫn hỏi, "Chị anh.... Tên là gì thế?"



Vừa nghe vị phó giáo sư Cố nói chị hắn là người bệnh của cô, Thời Niệm đúng là không nghĩ ra ai, bệnh nhân của cô thay đổi liên tục, muốn nhớ từng người một quả thật là khó khăn.



"Cố Đình."



Thời Niệm sửng sốt, "Ai cơ?"



Cố Vũ đi nhanh hơn cô một bước, xoay người nhìn Thời Niệm, "Sao thế bác sĩ Thời, Cố Đình là chị gái tôi, có vấn đề gì à?"



Thời Niệm ngẩn ra vài giây, hồi thần lại, lắc đầu, "Không có, không có vấn đề gì."




Cố Đình, Cố Vũ, Cố Thành, ba chị em à?



Thời Niệm mím môi, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, bất kể là Cố Đình hay Cố Thành, cô đều chưa từng nghe hai người đó nói đến Cố Vũ, thậm chí còn chưa từng nghe Cố Thành nói hắn có một người anh trai.



Cố Vũ cười cười, như là đoán được Thời Niệm nghĩ gì, giải thích:



"Cô cũng biết bình thường tôi bận rộn nghiên cứu khoa học, rất ít khi chủ động liên hệ với họ, chị cả và A Thành cũng không nhắc đến tôi trước mặt người ngoài."



"A....Thành?"



"Đúng vậy," Cố Vũ cười, "Tôi có một đứa em trai, tên là Cố Thành."



Đúng là anh em nha....



Thời Niệm nhìn Cố Vũ mà ngơ ngẩn, lúc cô nhìn Cố Vũ hoàn toàn không thể liên hệ đến Cố Thành, không nghĩ tới bọn họ thế nhưng lại là anh em.



Ngoại hình quá khác biệt.



"Sao thế?" Cố Vũ cười, "Rất bất ngờ sao?"



Đúng là bất ngờ thật.



"Sau này tôi sẽ là đặc sính viên của bệnh viện, phỏng chừng sẽ thường xuyên gặp bác sĩ Thời, nếu bác sĩ Thời có chuyên gì cần tôi giúp thì cứ tới tìm tôi," Cố Vũ cười vươn tay, "Lâm sàng tôi không hiểu sâu, nhưng nếu là về nghiên cứu khoa học, nói không chừng tôi có thể giúp được ít nhiều."



Người Cố gia đều thích bắt tay người khác à?



Thời Niệm cắn môi, không nắm tay hắn, chỉ cúi đầu nhìn đồng hồ, nói:



"Thời gian không còn sớm, tôi còn có một ca phẫu thuật nữa, lần sau có cơ hội sẽ nói tiếp vậy."



Cố Vũ mặt không đổi sắc, rất tự nhiên thu tay về, cười nói: "Vậy đừng để chậm trễ ca mổ, bác sĩ Thời mau đi thôi."



Thời Niệm gật đầu với hắn, xoay người bước nhanh đi.



Phía sau,



Cố Vũ nhìn theo bóng dáng Thời Niệm, kéo kéo khóe miệng, đôi mắt đằng sau lớp kính hơi lóe.



Bác sĩ Thời à?



So với hắn tưởng tượng thì nhàm chán hơn nhiều.



Chẳng qua được cái gương mặt dễ nhìn.



_____



Chờ Thời Niệm kết thúc ca giải phẫu cuối cùng, viết xong tường trình ca mổ thì cũng đã hơn 9 giờ tối.



Bụng ầm ĩ biểu tình, Thời Niệm xoa bụng, hữu khí vô lực đi ra ngoài, lúc đi ngang văn phòng bác sĩ ngửi được một mùi thơm tỏa ra, nhịn không được mà hỏi:



"Mọi người ăn gì đó?"



"Thời Niệm à?" Bác sĩ trực ban thấy cô thì kinh ngạc: "Cô còn chưa về à? Chúng tôi đang ăn chút cháo thịt, nếu không thì cô ngồi xuống ăn cùng đi."



Cháo rất thơm, chắc là bỏ thêm không ít đường, ngửi thôi cũng thấy ngọt ngào, thịt băm bên trong nhìn cũng thật ngon miệng.



Thời Niệm nuốt nước miếng, "Không cần đâu, trên đường về tôi mua một suất là được."



Cô cũng muốn ăn nhưng nhìn số cháo hai người họ ăn còn không đủ, cô cũng không có mặt mũi nào mà đòi nếm thử, chỉ là trước khi đi không nhịn được hỏi thêm một câu:



"Mua ở đâu thế?"



"Ở ngõ sau bệnh viện của chúng ta đấy, cửa hàng bán cháo 24 giờ, ăn khá ngon, có mua thử xem."



"Ừ, được rồi."



Thời Niệm hút một hơi đầy hương thơm, cứng rắn đi xuống lầu, ra khỏi cửa bệnh viện, vịn vào ghế dài bên cạnh, lười biếng không muốn động đậy.



Vừa mệt vừa đói.



Không muốn nhúc nhích chút nào.



Thời Niệm đi thêm hai bước rồi dừng lại, dứt khoát ngồi xuống góc tường, chuẩn bị đặt một hộp cơm qua mạng, trực tiếp giao đến chỗ này, ăn xong rồi đi tiếp vậy.



Mông vừa chạm đất, di động còn chưa kịp lấy ra, đã nghe thấy tiếng cười khẽ từ bên trên truyền tới.



Thời Niệm ngửa đầu, nhấp nhấp môi, "Sao anh lại ở đây?"



Cố Thành đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, môi mỏng khẽ mở:



"Trùng hợp đi qua."



Thời Niệm: "...." Nửa đêm nửa hôm đi qua chỗ này? Cho rằng cô ngốc à?