Quá Mức Cố Chấp

Quá Mức Cố Chấp - Chương 19




Di động trong túi áo blouse trắng vang lên dồn dập mấy tiếng "Tích tích tích", Thời Niệm ấn nút "Gửi đi" trên máy tính, xác nhận bưu kiện đã được gửi thành công, sau đó mới cúi đầu đọc tin nhắn trên di động.



Cố Thành: [bác sĩ Thời, sáng nay lúc ngủ dậy, tôi cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.]



Thời Niệm mím môi, thầm nghĩ, buổi sáng thức dậy choáng váng một hai cái cũng là bình thường, do máu chưa lên não kịp, không có vấn đề gì.



Cố Thành: [thật ra tối qua tôi ngủ không ngon, toàn mơ linh tinh.]



Nằm mơ à....



Trong lòng Thời Niệm có chút chột dạ, khụ khụ khụ, hai ngày nay cô tốt lắm, không còn mơ thấy mấy thứ kỳ kỳ quái quái nữa rồi.



Cố Thành: [ sáng nay tôi cũng không ăn uống gì, không có sức lực.]



Thời Niệm nhịn không được nhếch môi, không có sức mà mới sáng ngày ra có thể nhắn nhiều tin thế.



Cố Thành: [tôi sờ ót thì thấy hơi đau, cô có muốn sờ giúp tôi một chút không? Tôi cảm thấy lần trước cô sờ không chuẩn, nhất định xảy ra vấn đề rồi.]



Thời Niệm bĩu môi, cô mới không có sờ soạng gì Cố Thành.



Cố Thành: [thật ra từ thứ sáu tuần trước tôi đã cảm thấy hơi bất thường, có thể là đã để lại di chứng rồi.]



Thời Niệm giật giật mí mắt, trực giác mách bảo tin nhắn tiếp theo tuyệt đối không tốt đẹp.



Trên điện thoại có dòng chữ [đối phương đang gõ...], Thời Niệm nhanh tay trước khi Cố Thành kịp gửi tin nhắn đã phản hồi.



Thời Niệm: [được.]



Nghĩ nghĩ, lại thêm một câu.



Thời Niệm: [Tối nay tan tầm, tôi kiểm tra cho anh.]



Đối phương hẳn là không đoán được cô sẽ trả lời tin nhắn nên sửng sốt vài giây, trực tiếp gửi luôn tin nhắn thoại sang.



Thời Niệm ngưng một lát, chỉnh âm lượng về mức thấp nhất, lúc này mới đặt điện thoại ở bên tay, mở tin nhắn thoại.



Giọng nói mang theo ý cười từ di động truyền tới:



"Bác sĩ Thời, hôm qua tôi đi công tác rồi, cuối tuần mới có thể trở về, hôm nay e là không được rồi, hay là cô cứ nhịn một chút, chờ tôi trở về liền cho cô sờ nhé?"



Tiếng nói trầm thấp, mang theo vài phần lười biếng, thuần hậu như tiếng đàn cello, tựa như sợi lông chim khẽ phẩy vào lỗ tai, ngưa ngứa, khiến người nghe mà nóng cả vành tai.



Nhịn.... Nhịn..... Cho..... Sờ



Thời Niệm: "...."



Cô đã biết là không nên ấn mở rồi mà!!!



Người này chính là thích làm ra vẻ, xấu tính vô cùng, ba ngày hai lần nói không thoải mái, cô đáng lẽ không nên mềm lòng!!!



WeChat có được từ lần chuyển nhà, trước đó trống không, nhưng từ sau lần đi trung tâm mua sắm vào thứ bảy tuần trước, Cố Thành trở về liền bắt đầu, cả người mong manh như tờ giấy.



Không phải đau đầu thì là tức ngực, nếu không phải nữa thì là buổi tối mơ thấy ác mộng, người không biết còn tưởng rằng hắn là Tây Thi ốm yếu không bằng.



Thời Niệm cắn chặt răng, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím di động.



[tôi mặc kệ! Anh đừng] dừng lại một chút, lại xóa đi gõ lại.





[anh có làm sao đâu, đừng làm loạn nữa] vẫn cảm thấy không ổn, lại xóa đi.



[ai sờ anh chứ, anh dùng từ cẩn thận]



.......



Suy nghĩ một hồi, xóa xóa giảm giảm, rối rắm nửa ngày, cuối cùng gửi một chữ [được] qua.



Gục đầu trên bàn làm việc, Thời Niệm sâu kín thở dài.



Cô đúng là phế vật.



Sau một lúc lâu,



Từ trên bàn ngồi dậy, nhìn chằm chằm điện thoại di động trong chốc lát, Thời Niệm cắn môi, cô thề, đây là lần cuối cùng, lần sau Cố Thành lại ồn ào nói không thoải ái, cô sẽ trực tiếp viết giấy hẹn khám cho hắn!



Đừng tưởng là hàng xóm thì có thể sai sử cô như bác sĩ tư nhân, lần trước có người nhà bệnh nhân ra giá một ngày mười vạn mời cô làm bác sĩ tư nhân mà cô còn cự tuyệt đấy, Cố Thành thế mà lại dám coi cô như bác sĩ miễn phí mà dùng!




"Cốc cốc cốc"



Thời Niệm hoàn hồn, vỗ vỗ mặt, cất giọng nói:



"Vào đi."



"Thời Niệm sư tỷ," cửa văn phòng chui ra hai cái đầu, nhìn cô lấy lòng cười nói: "Bây giờ chị có bận không?"



"Không bận, vào đi," Thời Niệm nói xong liền cất di động vào túi, lấy bút từ túi bên trong áo ra, "Tới tìm chủ nhiệm Trần ký tên à? Hay là chị ký luôn?"



Hai người tiến là hai cô bé thực tập sinh khoa bên cạnh, thỉnh thoảng trường học sẽ yêu cầu chữ ký xác nhận của bệnh viện, nếu chủ nhiệm Trần ở đây thì sẽ kí cho bọn họ, nhưng đại đa số thời gian đều là Thời Niệm ký thay.



"Không phải không phải, không cần ký tên." Hai cô bé vội lắc đầu, cẩn thận đi vào, tiện thể đóng cửa văn phòng lại, quy quy củ củ ngồi một bên sofa.



An tĩnh vài giây, một cô bé không nhịn được nữa, cất giọng hỏi cô:



"Thời Niệm sư tỷ, có phải cuối tuần này tổ nghiên cứu sẽ tổ chức một cuộc họp không?"



"Họp?" Thời Niệm sửng sốt, ngay sau đó nhớ ra, cười giải thích:



"Cũng gần như thế, thật ra chỉ là hội thảo giao lưu thôi, khoa chúng ta chủ trì, chủ nhiệm Trần không phải mới từ nước ngoài về sao? Lần này mời mấy chuyên gia trong giới đến, coi như là giao lưu kinh nghiệm."



Vừa rồi cô còn gửi thư mời đến chuyên gia của các bệnh viện khác, nhân tiện còn có vài công ty thử nghiệm thuốc và doanh nghiệp dụng cụ chữa bệnh liên hệ với cô, chi tiết cụ thể như thế nào thì vẫn còn đang tính.



"Tổ chức ở 'Carrey' sao?"



"Đúng vậy," Thời Niệm cười, "Là 'Khách sạn Carrey'."



"Khách sạn Carrey" là khách sạn thương vụ tốt nhất thành phố A, chuyên tổ chức các hoạt động thương mại và hội nghị quốc tế, là một khách sạn tư nhân, địa vị chỉ đứng sau CBD (trung tâm triển lãm), nhưng cấp bậc so với CBD còn cao hơn.



Đương nhiên, giá cả cũng vô cùng đắt đỏ.



"Oa!" Hai cô bé nghe thấy thế liền kích động, "Vậy, vậy, bọn em có thể tới, khụ khụ, có thể tới hỗ trợ không?"



Hỗ trợ?



Thời Niệm uống ngụm nước, cười cười, không trả lời, từ trong ngăn kéo lấy ra mấy tấm giấy mời.




"Là muốn đi dự tiệc đứng đúng không?"



Hai cô bé mắt sáng lên, muốn duỗi tay lấy nhưng lại e ngại, ngượng ngùng gãi đầu, "Cái này, bọn em thật sự là muốn giúp đỡ mà." Thuận tiện tham gia tiệc đứng luôn.



"Không cần ngại," Thời Niềm ngửa ra sau, dựa vào ghế xoay tròn, cười nói: "Lúc đi học chị còn năng nổ hơn các em nhiều, chỉ cần có thể tham dự mấy sự kiện thế này, chị đều chạy đến ăn trực cả."



Dù sao thì tiệc đứng của khách sạn thương vụ xa hoa so với nhà hàng buffet bên ngoài cách biệt không phải là nhỏ.



"Thật sao?" Hai cô bé thở phào, cũng không do dự nữa, cầm lấy giấy mời, cười tủm tỉm nhìn Thời Niệm, "Cảm ơn sư tỷ."



'Không có việc gì," Thời Niệm nghĩ nghĩ, lại cho thêm mấy tấm nữa, "Cũng có thể mời đồng học hoặc bạn bè tới luôn, muốn nghe thì nghe nhiều một chút, không muốn thì xem như đi chơi cuối tuần, chỗ đó không tồi đâu."



"Được ạ!"



Hai cô bé giật đầu như giã tỏi, chào Thời Niệm rồi đi ra ngoài. Đóng cửa xong liền vỗ ngực, thở phào một cái, nhỏ giọng nói:



"Tớ đã nói mà, tìm Thời Niệm sư tỷ là đúng rồi, chỗ của Đỗ sư tỷ chắc chắn không xin được."



"Vẫn là Thời Niệm sư tỷ tốt tính, còn cho mấy tấm liền, hình như là suất ăn 888 tệ một người đấy."



"Ôi trời ạ, đây chính là bữa ăn đắt tiền nhất từ khi lên đại học của tớ rồi, tớ nhất định phải phát hết cho tất cả bạn bè mới được."



"Tớ vừa liếc trộm giấy mời còn lại của Thời Niệm sư tỷ, hình như là tiệc đứng cho chuyên gia, suất 8888 tệ một người."



"Ôi chao, khi nào thì tớ mới được như vậy nhỉ."



"Đừng mơ, đời này cậu không có cơ hội đâu."



"....."



______



Thứ bảy, hội nghị diễn ra ở tầng 23 khách sạn Carrey, phòng nghỉ có cửa sổ sát đất thật lớn, đồ uống và điểm tâm ngọt chuẩn bị cho giờ giải lao cũng vô cùng mê người.



Thời Niệm đứng trước cửa sổ sát đất, thở phào một cái, bận rộn vài ngày, cuối cùng hội nghị cũng có thể thuận lợi tiến hành.




Cô thả lỏng người, bỗng nhiên có tâm tình thưởng thức phong cảnh xung quanh Carrey.



"Oa, hai tòa nhà hình tháp kia thật là đẹp," một đồng nghiệp bước tới bên cạnh, trong tay cầm điểm tâm ngọt, chỉ vào kiến trúc đằng xa, nói: "Người thiết kế nào thiết kế đúng là lợi hại, dưới ánh mặt trời trông tòa nhà cứ như kim tự tháp phát sáng."



Thời Niệm tán đồng: "Đúng là rất đẹp."



Trước kia cũng từng thấy tòa nhà này, nhưng đều là từ dưới nhìn lên, trừ bỏ cảm thấy rất cao, cũng không phát hiện ra chỗ nào khác biệt.



Bây giờ đứng ở chỗ cao, từ xa nhìn lại, dưới ánh mặt trời rực rõ, mỗi một mặt kính đều lóng lánh sóng nước, như thực sự có làn nước vuốt ve, quan trọng nhất là ánh mặt trời phản xạ vào đó nhưng một chút cũng không hề chói mắt.



"Cảm giác khi đứng bên trong tòa nhà đó nhất định còn tốt hơn," Thời Niệm cùng người bên cạnh nói chuyện phiếm: "Đi làm ở đó chắc là thoải mái lắm."



"Chỗ đó không có nhân viên đâu."



"Đó là kiến trúc tư nhân, nhiều năm rồi không mở cho người ngoài."



"Trước kia là một cái bệnh viện đấy, đáng tiếc thật."



"Bệnh viện?" Thời Niệm kinh ngạc, quay đầu nhìn người vừa nói.




"Đúng vậy, ngày trước ở đó là bệnh viện." Chủ nhiệm Trần gật đầu, chỉ vào đỉnh của tòa nhà, nói: "Trên đó còn viết một tấm biển tiếng Anh rất lớn, ghi là "Hospital", sau này thì dỡ xuống rồi."



"Vậy mà lại là bệnh viện sao?"



Thời Niệm thập phần kinh ngạc, kiến trúc như vậy cô nhìn thế nào cũng giống như công ty lớn nhà ai, hoặc là cao ốc gì đó, không nghĩ tới lại là bệnh viện.



"Kiến trúc sư đúng là sáng tạo thật." Thời Niệm cười nói: "Bệnh viện này chắc được đầu tư không ít."



"Cố thị giàu có, không để tâm chút tiền lẻ này đâu," vừa đến còn có vài vị chuyên gia tham dự, một người trong đó đỡ mắt kính, nói: "Đáng tiếc là đóng cửa rồi, điều kiện chữa bệnh tốt như vậy mà cuối cùng lại lãng phí."



Một tòa nhà bỏ trống lớn như vậy, mỗi năm phí bảo dưỡng cũng không ít, chẳng bằng mở cho người ngoài sử dụng còn hơn.



Cố thị?



Thời Niệm ngơ ngẩn, tòa kiến trúc kia là của Cố thị?



"Cố thị?" Đồng nghiệp bên cạnh bỗng nhớ tới một chuyện, vỗ vai Thời Niệm, "Thời Niệm, còn nhớ Cố Đình không, chắc cô ấy là người của Cố thị đấy nhỉ?"



"A, à à, nhớ, nhớ," Thời Niệm hồi thần, ngưng lại một lúc, "Cố Đình à, chắc là vậy đi."



"Phải hay không thì vẫn là kẻ có tiền," các đồng nghiệp ở bên cạnh tán gẫu, "Ở phòng tốt nhất Bệnh khu VIP, mỗi ngày có bảy tám bảo mẫu thay nhau hầu hạ, lúc xuất viện còn nghe nói đã hẹn trước với trung tâm ở cữ tốt nhất, chậc chậc chậc, đúng là nhiều tiền thật."



"Khách sạn chúng ta đang đứng cũng là sản nghiệp của Cố thị đấy."



Chủ nhiệm Trần chỉ vào những kiến trúc xung quanh, "Những tòa nhà này cơ bản đều thuộc về Cố thị, Cố thị là xí nghiệp gia tộc, đã bắt đầu kinh doanh từ rất lâu rồi, chi nhánh rộng khắp, nghe nói đầu tiên là khởi nghiệp ở lĩnh vực địa ốc, thế nên rất nhiều bất động sản ở thành phố A đều là của họ."



"Trung tâm thương mại Kingdom cũng là của họ thì phải, tôi nhớ đã đọc được ở đâu rồi."



"Khách sạn Carrey, khách sạn Thượng Hương, còn có cả khách sạn Gia Hòa đều có cổ phần của họ."



"Hình như còn có cả Vạn Lai châu báu nữa đúng không, tôi nghĩ cái này cũng là của họ đấy."



"Còn có...."



Thời Niệm chớp chớp mắt, một bên nghe bọn họ thảo luận xem Cố thị giàu có cỡ nào, một bên cúi đầu lướt điện thoại xem lịch sử trò chuyện của cô và Cố Thành trên WeChat.



Cố Thành: [bác sĩ Thời, tối qua ngực buồn bực khó chịu lắm.]



Thời Niệm: [không sao đâu, chuyện thường thôi.]



Cố Thành: [bác sĩ Thời, đầu tôi hơi đau.]



Thời Niệm: [không sao đâu, chuyện thường thôi.]



Cố Thành: [bác sĩ Thời, đêm qua tôi ngủ không ngon.]



Thời Niệm: [không sao đâu, chuyện thường thôi.]



Cố Thành: [.....]



Thời Niệm nhấp nhấp môi, tắt di động, bình tĩnh uống nước.



Xem nào, lúc Cố Thành về, cô nên kiểm tra ót của hắn một chút.