Quá Mức Cố Chấp

Quá Mức Cố Chấp - Chương 14




Thứ bảy đã chọn xong phòng, sáng chủ nhật Thời Niệm liền chạy đến trung tâm nội thất lớn nhất thành phố chọn giường ngủ, bàn trang điểm, sofa và bàn trà cho phòng khách, còn đặt làm riêng một bộ bàn ghế cho thư phòng.



Sau khi thanh toán tiền cọc xong, cô để lại số di động, chờ phía Giang Đô hoàn tất thủ tục thì cô sẽ gọi tới, để công ty nội thất phụ trách vận chuyển và lắp đặt tại nhà.



Còn một số vật dụng khác, cô tính toán sẽ từ từ mua dần.



Buổi chiều tranh thủ một ít thời gian soạn tài liệu trong văn phòng, sau đó định tới phòng thí nghiệm, ai ngờ vừa đến cửa phòng thí nghiệm liền lắp bắp kinh hãi.



Người ở đây cũng quá quá quá quá là đông đi.



Phòng số 1 tầng 13, phòng thí nghiệm trung tâm là phòng thí nghiệm công cộng, cũng là phòng thí nghiệm lớn nhất bệnh viện này, ít nhất cũng phải rộng đến 140m2, sao có thể chen chúc nhau như thế này?



Phải làm thực nghiệm với nhiều người như vậy thật à?



Cô chỉ muốn một mình an tĩnh làm thực nghiệm thôi....



Thời Niệm nghiêng đầu, dựa vào cửa phòng thí nghiệm, do dự không biết nên vào làm thực nghiệm hay nên đi về.



"Sư tỷ," một nữ sinh bất ngờ chạy tới, cô bé mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, trên tay còn cầm theo mấy cái ống nghiệm, mặt đầy hưng phấn nói: "Sư tỷ, chị cũng tới làm thực nghiệm à?"



Thời Niệm sửng sốt vài giây mới nhận ra nữ sinh này, cô bé là học trò của chủ nhiệm Trần, miễn cưỡng cũng có thể coi là một tiểu sư muội trong tổ nghiên cứu. Bình thường ở trong phòng thí nghiệm, khi các cô xin được đề tài nghiên cứu, có đôi khi cũng trực tiếp giao luôn cho đám học trò bên dưới làm.



Làm như thế thì học trò có thể tốt nghiệp, đề tài cũng nghiên cứu thành công, đương nhiên, tiên đề là dưới tình huống thuận lợi.



"À, chị chỉ là" Thời Niệm ưỡn thẳng lưng, thanh thanh giọng nói, "tới xem xem"



Lời còn chưa nói xong, đã bị cô bé kéo vào, chỉ vào một đống bản mẫu trên bàn thí nghiệm, nũng nịu nói:



"Sư tỷ, chị mau giúp em nhìn xem có vấn đề gì rồi? Em đã thực hiện đúng tất cả các bước thực nghiệm rồi nhưng vẫn không ra được kết quả, chị mau mau giúp em đi, xin chị đấy, sư tỷ yêu dấu, sư tỷ tốt bụng...."



Thời Niệm nghe mà nổi da gà, vội vàng ngắt lời cô bé:



"Được được được, để chị giúp em xem có vấn đề gì."



"Sư tỷ, chị thật tốt," cô bé nói xong liền kéo tay Thời Niệm, dựa vào vai cô, "Chị thật sự quá tốt, em biết ngay là chị sẽ giúp em mà!"



Thời Niệm cười gượng hai tiếng, gian nan rút lại cánh tay, thúc giục cô bé:



"Em làm lại toàn bộ thực nghiệm một lần, chị sẽ giúp em xem xem bước nào xảy ra vấn đề."



"Được!"



Cô bé nhảy nhót chạy ra ngoài, lúc này Thời Niệm mới nhẹ nhàng thở ra.



Cô sợ nhất là người khác làm nũng với mình, bất kể nam nữ, cô đều không chống cự lại được, không biết nên làm sao mới tốt.



Bản thân cô không bao giờ làm nũng, càng không biết nên phản ứng thế nào lúc người ta làm nũng.



Thời Niệm kéo cái ghế bên cạnh lại, đám người phía sau cãi cọ ầm ĩ, phòng thí nghiệm cứ đông người là liền không ổn, vừa làm thực nghiệm vừa nói chuyện phiếm, trời nam biển bắc mỗi người một câu, tiếng nói chuyện còn lấn át cả đài phát thanh bên ngoài.



"Anh còn tưởng em không làm thực nghiệm cơ."



Bên cạnh bỗng vang lên một tiếng nói, Thời Niệm theo bản năng ngẩng đầu.



Quý sư huynh?



Quý sư huynh là người khoa tim mạch, cũng chính là hồng nhân trong mắt phó viện trưởng của bọn họ, hắn lớn hơn Thời Niệm mấy tuổi, là nghiên cứu sinh cùng trường với Thời Niệm, lúc cô mới tới bệnh viện, còn nhiều điều lạ lẫm, Quý sư huynh đã giúp đỡ cô rất nhiều.



Bởi vì không làm chung một khoa nên bình thường cũng ít gặp nhau, ở phòng thí nghiệm mới có thể bắt gặp vài lần.



"Quý sư huynh?" Thời Niệm phản ứng lại, đang định đứng dậy thì bị Quý Minh Bác đè lên bả vai, cười nói: "Em cứ ngồi đi, anh đường đường là một nam thanh niên, sao có thể để một cô gái như em đứng được."



Nói xong lại nháy mắt với Thời Niệm, ngón trỏ đặt trên môi, khom lưng đến gần, thấp giọng nói:



"À, em đừng kể cho người khác nhé, bằng không với tuổi tác của anh mà còn xưng là nam thanh niên, người ta nghe được lại cười đến rụng răng.



"Phụt_____"



Thời Niệm bật cười, ánh mắt xinh đẹp cong thành hình trăng non, lông mi dài như chiếc quạt khẽ rung rung.




"Sao có thể chứ? Quý sư huynh đừng nghĩ thế, anh chính là nam bác sĩ trẻ tuổi được săn đón nhất bệnh viện đấy," Thời Niệm giơ ngón cái lên, khen ngợi: "Rất tuấn tú."



Trẻ tuổi lại có tiền đồ, dù cô không có chủ động đi dò hỏi cũng biết mấy vị trưởng khoa, còn có cả phó viện trưởng cũng muốn gả con gái cho hắn!



"Thật à?" Quý Minh Bác nhìn cô gái có lúm đồng tiền nở rộ trước mặt, dương môi, cố ý nói: "Có phải số một không?"



Thời Niệm cong con mắt, nhấp môi, không trả lời.



Cô nhớ rõ mấy hộ sĩ trẻ tuổi cũng từng nhắc đến mấy vị nam thần được săn đón nhất bệnh viện, trong đó có tên của Quý sư huynh.



Thành thật mà nói, hắn quả thực là nam bác sĩ trẻ tuổi được săn đón.... Số một.



Quý Minh Bác cười nói dỗi, "Em không thể giả vờ an ủi người già neo đơn như anh một chút à?"



Hắn xem như cũng biết được, cô bé Thời Niệm này quả không hổ danh là bác sĩ trung thực nhất, hoặc là im lặng, hoặc là nói thật, cả bệnh viện này e là cũng chỉ có cô mới thành thật như thế.



Vừa lúc cô bé kia đem mẫu vật quay lại, Thời Niệm đứng dậy, nhường ghế cho cô bé ngồi làm thực nghiệm, cô đứng ở một bên quan sát, Quý Minh Bác đứng ở phía bên kia, cùng cô nói mấy câu.



"Chủ nhiệm của bọn em khi nào thì trở về?"



Hắn cảm nhận được dạo này Thời Niệm không thường xuyên làm thực nghiệm, chắc là do chủ nhiệm của cô ấy đi công tác nên đa số thời gian cô đều dành để xử lý công việc của khoa.



Thời Niệm đeo bao tay, thử điều chỉnh độ dày mẫu vật cho sư muội, thuận miệng đáp:



"Chắc là tuần sau."



Chủ nhiệm Trần đã nhắn với cô là thứ năm tuần sau sẽ trở về, nhờ cô đặt lịch phòng liên hoan vào thứ sáu.



"Bà ấy trở về rồi thì em lại có không ít thời gian rảnh rỗi nhỉ."



Thời Niệm cười: "Hiện tại cũng không vất vả, thật ra cả khoa đều biết ca đêm mới là mệt nhất, ban ngày vẫn còn tốt chán."



Cũng không biết là nguyên nhân gì nhưng rất nhiều sản phụ lại sinh vào ban đêm, cho nên người trực đêm khoa cô đều tương đối mệt mỏi, nếu gặp phải hai sản phụ sinh trong một đêm thì đừng nghĩ đến việc ngủ nữa.




So ra thì ban ngày tốt hơn nhiều, dù sao cũng có không ít bác sĩ chính thức lại cộng thêm cả bác sĩ thực tập, mấy chuyện lặt vặt căn bản không đến tay các cô.



Quý Minh Bác gật đầu, thuận tay giúp cô thay đổi hạ dịch.



"Anh nghe ý của phó viện trưởng là nếu năm nay có nguồn tài trợ nghiên cứu khoa học, thì năm sau đã có thể tòa nhà nghiên cứu khoa học mới, đến lúc đó điều kiện thực nghiệm sẽ tốt hơn bây giờ nhiều."



"Thật sao?" Thời Niệm nhập lấy, giương mắt nhìn hắn, có chút kinh ngạc: "Sao em không thấy thông báo gì?"



Dựa vào tính cách hay khoe của viện trưởng, nếu thật là có thể xây một tòa nhà nhiên cứu khoa học mới, thì hẳn đã sớm đề cặp đến trong hội nghị, nói không chừng quảng cáo ngày nào cũng lặp đi lặp lại một tin này đấy, sao có thể im hơi lặng tiếng như bây giờ chứ?



Quý Minh Bác cười: "Còn không phải là sợ nói trước bước không qua sao?"



Dù sao thì tòa nhà nghiên cứu khoa học không phải cứ là sẽ có mà phải bỏ tiền mua đất, phải thuê người thiết kế, trong phòng thí nghiệm cũng phải có đầy đủ dụng cụ, rẻ nhất cũng đã bốn năm chục vạn, hơn trăm vạn cũng thường thấy, thậm chí mấy ngàn vạn cũng có luôn.



Càng đừng nói là bệnh viện đa khoa như bọn họ, nếu khu nghiên cứu khoa học muốn đáp ứng yêu cầu của tất cả các khoa, có nhiều dụng cụ phải mua với số lượng lớn, mỗi loại đều phải là chất lượng tốt nhất.



Cứ thế tính lên, một tòa nhà nghiên cứu khoa học nếu không tìm được nguồn dầu tư mấy tỷ căn bản là không thể xây được, bệnh viện bọn họ thật ra đã vất vả xin nhiều năm nhưng vẫn không thành công.



"Nếu thật sự xây được một toàn nhà nghiên cứu khoa học mới thì tốt quá," sư muội đang làm thực nghiệm ngẩng đầu lên nhìn hai người, "Đúng không?" Phòng thí nghiệm này của bọn họ quả thật không ổn, đặc biệt là mỗi cuối tuần, đều đông đến không thở nổi.



"Đúng vậy."



Quý Minh Bác nhìn Thời Niệm, thấy cô một mực cúi đầu làm thực nghiệm cho sư muộn, dạy từng bước một, kiên nhẫn lại cẩn thận, chẳng hề phân tâm nhìn hắn một cái.



Đáy lòng khẽ thở dài một cái, thu lại tầm mắt, nói:



"Anh đi trước nhé."



"À, được được," Thời Niệm không ngẩng đầu, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm bản mẫu, cẩn thận thêm dung dịch từng chút một, nói với sư muội bên cạnh: "Lần sau khi đổ vào, đừng thả núm hút ngay, cứ giữ chặt, thêm vào từ từ."



Thời Niệm bỏ thêm cho cô bé một loạt hóa chất, giải thích:



"Vì em mỗi lần bổ sung đều không đạt đến 5ul, tuy đây là lượng rất nhỏ, nhưng nếu phần nổi bên trên em chưa hòa tan hết hoặc khuấy ẩu sẽ đọng lại ở đáy bình, dần dần tích tụ thành một lượng lớn, cho nên em phải thêm vào từ từ, cách một lúc lại quan sát xem đã khuấy đều hay chưa, phải đảm bảo hợp chất hòa tan hết mới được, có hiểu không?"




Cô bé lấy tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Thời Niệm:



""Sư tỷ, chị có cảm thấy là Quý sư huynh thích chị không?"



"Hoặc là trước đó em có thể thêm" nói một nửa liền dừng lại, Thời Niệm quay đầu, "..... Em có đang nghe chị nói không thế?"



"Em nghe mà," cô bé cười tủm tỉm: "Em vẫn nghe chị nói, từ từ thêm vào, cứ sát vách bình mà thêm, em nhớ kỹ rồi."



Nói xong liền nhận lấy que khuấy trong tay Thời Niệm, nhịn không được hỏi lại lần nữa, "Sư tỷ, mới vừa rồi Quý sư huynh chủ động tìm đến chị nói chuyện phiếm, chị không có cảm giác gì sao?"



Thời Niệm vô cùng bất đắc dĩ, cởi bao tay ra, dí dí trán cô bé: "Em chuyên tâm làm thực nghiệm đi, đừng có dùng đầu óc nghĩ lung tung, được không?"



Cô và Quý sư huynh cũng không phải mới biết nhau, ngày thường tuy là Quý sư huynh vẫn luôn chiếu cố cô, nhưng đây đều là tình cảm bạn bè thông thường, làm gì có mấy chuyện phức tạp như cô bé nghĩ.



"Về sau đừng nói những lời như vậy nữa," Thời Niệm trước khi đi còn dặn dò, "Nhớ kỹ chưa?"



Dù sao Quý sư huynh cũng là con rể được khâm điểm của mấy vị trưởng khoa, cô không muốn có điều tiếng gì ở bệnh viện đâu, nếu không thì quả thật là oan hơn Thị Kính.



"Nhớ rồi." cô bé mếu máo, lẩm bẩm: "Vốn dĩ là như thế mà, em có nói sai gì đâu."



_______



Bên phía Giang Đô làm việc năng suất hơn Thời Niệm nghĩ nhiều, cô vốn tưởng là còn phải chờ đến lúc chủ nhiệm quay về thì cô mới chuyển nhà được, không nghĩ tới ngày thứ hai cô đã nhận được thông báo có thể dọn vào.



Thậm chí còn có thể ở trước khi trả tiền.



Thời Niệm ngơ ngẩn, nhưng cũng không hề trì hoãn, thứ ba liền mang theo tiền, hợp đồng mua phòng, sổ tín dụng, sổ lương và hóa đơn thu chi linh tinh đến hoàn thành thủ tục.



Chiều thứ tư cô xin nghỉ, đợi công ty nội thất chuyển đồ đến.



"Cẩn thận cẩn thận, tôi mở cửa trước," Thời Niệm trước khi hạ thang máy đã mở cửa phòng, đứng ở một góc, chân chống ván cửa, tay xách lỉnh kỉnh đồ đạc, "Chậm một chút, chậm một chút, đừng vội, từ từ thôi."



Giường là lớn nhất, cũng khó vận chuyển nhất, lúc đi vào còn vướng cửa, hai người đứng bên trong, hai người đứng bên ngoài, xoay nghiêng chiếc giường mới đỡ vào được.



Bởi vì chuyển đến nhà mới lại mua sắm thêm nhiều đồ đạc nên Thời Niệm có chút hưng phấn, từ bên ngoài vòng qua vòng lại hai người, lúc thì chạy qua trái, lúc lại sang bên phải ngắm nghía, lâu lâu còn ngồi xổm xuống xem có bị xước hay không.



"Đừng đừng đừng, đừng đưa lên cao quá," hai công nhân bên trong hô, "Bên trên có ván cửa, cao kịch mức rồi."



Chuyển giường vào đương nhiên là phải nâng nghiêng, chủ yếu là điều chỉnh góc độ, mấy người đó thử đi thử lại đã một lúc rồi.



Thời Niệm nhịn không được mà ngồi xổm xuống, đầu cúi sát đất, nhìn khoảng cách giữa giường và khung cửa, chỉ huy:



"Cao lên một chút, sắp chạm đất rồi."



"Không sao, không chạm đâu."



"Có, còn chút nữa là chạm rồi."



"Không đâu."



"Thật sự thật sự," Thời Niệm càng nói đầu càng cúi thấp, mặt cung sắp dính xuống đất, cả người quỳ rạp xuống, híp mắt nhìn vào bên trong cãi lại, "Chắc chắn sẽ chạm"



Đang nói dở thì thấy toàn bộ chiếc giường được bê nghiêng vào.



Vững vàng, hoàn toàn không chạm vào khung cửa.



Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã nghe thấy trên đầu cất lên một tiếng nói:



"Quả thật là không đụng phải đúng không?"



Thời Niệm: .....Vừa rồi không phải là mấy công nhân kia nói chuyện với cô sao?



Thời Niệm chậm rì rì ngẩng đầu, không ngoài dự đoán mà thấy người đàn ông đang từ trên cao nhìn mình, không biết xui xẻo thế nào mà thân mình tự nhiên mềm nhũn, "Bùm" một tiếng trực tiếp hôn đất.



"Phi phi phi"



Ăn một miệng bụi bẩn.