Quả Mơ Hồng

Chương 18: Thăm ngườil/ Thẳng thắn/ Giao hoan




Lý Thủy tỉnh lại, còn nghi ngờ là mình ngủ nhiều, nhìn kỹ, hóa ra không phải chạng vạng, mà là mờ mịt trước mưa, nửa bầu trời là mây mù, nửa bên bầu trời dâng lên mây đen. Chỉ chốc lát sau, mưa tí tách rơi xuống, hắn hít vào, theo bản năng lui vào trong ngực người bên cạnh.

Thân thể đối phương nóng lên, lồng ngực hơi phập phồng, Lý Thủy giương mắt, tay lại sờ lên môi đối phương: "Có tiên sinh ở đây..."

Đúng vậy, bốn phía cảnh xuân tươi đẹp, thời điểm hoa liễu tranh nhau khoe sắc, ngẫu nhiên đến một trận mưa, luôn có chút chọc người phiền lòng. Nhưng xuất thân nông gia, lẩm bẩm mưa xuân cũng quý như dầu, nhìn lại là lúc nhàn nhã bên người yêu. Hơn nữa Lý Thủy mới lộ tâm ý, liền được Tạ Không Minh hứa hẹn đính hôn, vui mừng khôn xiết, khuôn mặt đẹp hơn cả mưa xuân bên ngoài, làm sao để ý chút mưa nhỏ vụn?

"Không ngủ nhiều thêm à?" Bỗng nhiên, từ đỉnh đầu truyền đến tiếng nhàn nhạt hỏi thăm.

Lý Thủy hơi động vai: "Ừm… hơi mệt mỏi, nhưng vẫn có thể chịu đựng được. Tiên sinh đêm qua cảm thấy thoải mái không? "Hắn do dự một lúc lâu, vẫn là hỏi ra miệng.

Tạ Không Minh bị hắn thu hút suýt nữa lại nổi lên phản ứng, dở khóc dở cười, giữ chặt cánh tay hắn nhẹ nhàng hướng vào trong ngực: "Rất thoải mái. hôm nay mưa liên miên, không bằng em ở lại, buổi tối ta lại đưa em về nhà. ”

Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tình ý của y, Lý Thủy nhất thời bối rối, lại nhớ tới một chuyện, vội vàng nói: "Hôm nay, hôm nay không được. A Húc còn đang chờ ở thư viện.” Cùng lúc đó, hắn không khỏi hối hận, đều tự trách mình kiềm chế không được, dẫn đến tiên sinh một đêm tới ba bốn lần, mới chậm trễ thời gian.

Tạ Không Minh không chạm vào hắn, chỉ chậm rãi đáp: "Được, qua buổi chiều mưa bớt đi, ta cùng em và ông nội qua đó. Buổi tối không kịp trở về thôn thì ở lại tửu lâu. "Lúc trước vì viên ngọc bội kia, y thừa dịp Lý Thủy bận rộn, tranh thủ thời gian đi vào thành một chuyến, còn cùng chưởng quỹ tửu lâu thương lượng làm ăn buôn bán tương và rượu mơ. chờ thôn trưởng trù tính tốt, sẽ tự đến cửa nói, không cần tốn nhiều công sức là có thể đàm phán thỏa đáng.

"Chỗ tốt như vậy——"

"Là bạn tốt chí giao của ta dựng lên, giao tiền bạc cũng không xa lạ gì, huống hồ hắn cưới vợ, ta cũng gửi hậu lễ. "Tạ Không Minh trong lòng biết ơn vị bạn tốt giúp y một tay này, không chỉ cố ý chuẩn bị ngân phiếu, dược liệu dưỡng thân, hơn nữa còn tự mình đề thơ chúc mừng tân hôn, đưa đến phủ.

Hai người lại nói một hồi, mắt thấy không còn sớm, Lý Thủy ngồi không không được, vẫn đứng lên cùng Tạ Không Minh đơn giản nấu một ít cơm dễ ăn. Đương nhiên, Tạ tiên sinh là một người đọc sách, mặc dù dưới bếp không ít đồ đạc, nhưng không giỏi nấu ăn, chỉ ở một bên múc chút gia vị, lấy chút bát đũa, hai người cũng như keo như mật.

Đã trưa, sắc trời quả nhiên sáng sủa, xe bò hối hả chạy vào trong thành. Hai người cùng ông nội đến thư viện, đợi một hồi, liền nhìn Lý Húc đi ra, nhào vào trong ngực Lý Thủy: "Ca ca cuối cùng cũng tới! Đệ còn nghĩ hôm nay trời mưa..." Lần đầu tiên nó rời khỏi nhà, mặc dù có bạn cùng phòng, vẫn cảm thấy cô đơn, nhưng cứ cách hơn mười ngày lại có thể gặp người nhà, tốt xấu gì cũng có an ủi, yên lòng.

Lý Thủy thấy nước mắt nó rơi mãi không hết, mặt cũng gầy đi, đau lòng không thôi, nói: "Đệ đọc sách nghiêm túc là được rồi, không cần quá mệt mỏi. Hôm nay cả tiên sinh tới nữa, đi, đi với chúng ta ra ngoài ăn bữa cơm, đệ có gì thì cứ hỏi”.

Lời còn chưa dứt, Lý Húc liền gật đầu như gà mổ thóc, lại phản ứng lại, vội vàng đứng thẳng người, hành lễ với Tạ Không Minh: "Cám ơn tiên sinh. ”

“Đi nhanh thôi.” Ông nội chắp tay sau lưng: “Đừng chậm trễ thời gian.”

Bởi vì chưởng quỹ tửu lâu phục vụ ân cần, mấy người ngồi phòng riêng, tiểu nhị cực kì biết nhìn người, kính cẩn nói một trận, rồi vội vàng bưng trà và các món ăn đã gọi lên. Hai huynh đệ Lý Thủy, Lý Húc ít khi đến nơi như này, trong lòng có chút không được tự nhiên, ông nội ngược lại bình tĩnh, uống một ngụm trà, nhìn tiểu nhị rời đi, mới nói với Tạ Không Minh: "Xem ra, các ngươi đã nói rõ rồi” ”

"Ông nội.." Lý Thủy nhất thời xấu hổ, lại liếc mắt nhìn Lý Húc hoàn toàn không biết gì, hai tay nắm chặt.

Tạ Không Minh lặng lẽ đưa tay ra, nắm lấy tay hắn, tay hai người bị bàn chắn ngang nên người ngoài nhìn không thấy: "Vâng, đều nói rõ ràng. Qua một thời gian nữa sẽ mở rộng nhà cửa, lại mời bà mối tới cửa bàn chuyện cưới xin, chỉ là không biết ông nội muốn ở cùng chúng ta, hay là vào thành ở? Thư viện đang có một công việc nhàn rỗi, nhưng phải ở trong thư xá, ngày thường cũng thoải mái, coi như cùng A Húc học hành. ”

Lúc này Lý Thủy im lặng không lên tiếng, len lén nhìn trái phải, vẻ mặt ông nội vẫn như trước, trầm ngâm một lát, bỗng nhiên mở miệng: "Ta đương nhiên muốn ở cùng cháu trai nhỏ... A Thủy thì không cần phải lo lắng, hắn có chủ ý của mình. ”

"Ông nội nói rất hay, vậy ta liền viết một phong thư, thỉnh thư viện sắp xếp." Tạ Không Minh trong lòng yên tâm, lúc trước giả bộ đoan chính nghiêm túc cũng thoáng lơi lỏng, bên môi lộ ra chút ý cười.

Y nói xong, Lý Húc vẻ mặt nghi hoặc, xen vào nói: "Cái gì, cưới xin gì cơ? tiên sinh cùng ca ca —— "nó đột nhiên hiểu được, một mắt trừng đến tròn vo, khó có thể tin quét qua quét lại hai người.

Ông nội cảm thấy nó ngốc nghếch, cũng không vạch mặt, cười cười: "Ừm, sau khi bọn họ thành hôn, ông nội liền chuyển vào thành trông coi ngươi, thỉnh thoảng trở về thôn chơi, như thế là vui vẻ cả đôi bên. "Ông nội trời sinh tính tình rộng lượng, ngày xưa lo lắng Lý Thủy quá mức thành thật, ở trước mặt Tạ Không Minh không được tốt, lúc này cũng hơi an tâm, chậm rãi nhấm nháp thức ăn trước mặt.

“...... Nhà ở, ta cũng sẽ chi tiền xây dựng, đến lúc đó sắp xếp phòng theo sở thích thoải mái của ông nội”. Lý Thủy thấp giọng nói. Hắn tự nhận mình là nam tử, ngay cả khi hai bên thành thân, cũng không tiện để Tạ Không Minh gánh vác tất cả, vì thế kiên định muốn bỏ tiền ra xây nhà, trong nhà xây thêm gian phòng cho ông nội và A Húc. Nếu ông nội không muốn vào thành, hắn phải phụng dưỡng thật tốt.

Thấy hắn dụng tâm như vậy, tất cả sự không nỡ duy nhất của ông nội cũng tiêu tan, trong mắt tràn đầy vui mừng: "Vợ chồng trẻ tuổi, nào có đạo lý trưởng bối theo sát? Huống hồ A Húc tuổi còn trẻ, ta ở trong thôn thường xuyên nghĩ, không bằng chuyển vào thành, còn có thể làm chút hoạt động động gân động cốt! ”

Đối với ông nội, Lý Thủy kính trọng có thừa, không dám khuyên nữa, mà Tạ Không Minh trong lòng cảm khái, nói: "Sau này chúng ta đương nhiên hiếu thuận ông nội, là người một nhà rồi, không câu nệ những nghi thức xã giao này. ”

Duy chỉ có Lý Húc trên mặt trắng lại đỏ, đỏ lại trắng, hiếm thấy im lặng vùi đầu ăn cơm.

Lý gia từ trước đến nay không có thói quen ăn không nói, trên bàn, Tạ Không Minh đem chuyện ở thư viện nói rõ ràng, nói rằng mặc dù ông nội giúp việc dọn dẹp, nhưng cũng tương tự đám học sinh, ăn uống hàng ngày, phòng xá đều có người xử lý, cho nên không cần lo lắng. Lý Thủy thì ân cần hỏi Lý Húc ở chung với bạn cùng lớp, sư trưởng như thế nào, A Húc ngoan ngoãn đáp ứng, chỉ là đáy mắt tâm tình phức tạp.

Màn đêm dần buông xuống, bọn họ vội vàng trở lại thư viện vì sợ làm chậm thời gian, lại dặn dò Lý Húc một phen. Lý Húc lại nhìn chằm chằm Lý Thủy, cuối cùng nhịn không được, kéo ống tay áo hắn, gọi người đến một góc hẻo lánh, cố ý tránh Tạ Không Minh: "Ca ca… huynh, huynh và tiên sinh, có tình nguyện không? ”

"Ừm." Lý Thủy xoa xoa vành tai, cúi đầu đáp.

"Đã như vậy, ngày sau nếu tiên sinh phụ lòng huynh, khiến huynh chịu uất ức, đệ thay huynh ra mặt." Lý Húc thân thiết nhất với hắn nhất. Cố gắng học hành đỗ đạt công danh cũng là vì muốn huynh trưởng và ông nội có chỗ dựa vào.

Lý Thủy nghe xong bật cười, sờ sờ đầu nó, đáy lòng lại cực kỳ thoải mái.

Vốn nghĩ là đi trễ, nhưng may mắn vẫn kịp về thôn, ông nội về đến nhà liền tự đi nghỉ ngơi, lưu lại hai người hai mặt nhìn nhau. bên ngoài phòng là đêm tôi trầm mặc lạnh lẽo, bóng cây đung đưa, ánh trăng trong sân sáng như soi dưới mặt nước

"Ta có thể ở lại qua đêm không?" Tạ Không Minh cười nói.

Sau khi đóng cửa lớn, xoay người dẫn người vào phòng ngủ, ngọn nến mờ ảo, Lý Thủy mới đỏ mặt đáp: "Ta, ta đều là của tiên sinh, làm sao không cho phép? "Hôm nay hắn cũng cao hứng, không khỏi lớn mật một chút, đưa tay câu đai lưng đối phương.

Tạ Không Minh sửng sốt, lập tức mỉm cười ôm người hôn loạn, không bao lâu, hai người ngã trên giường dây dưa. Lý Thủy trần trụi nhìn lên đôi mắt cười như không cười của y, sắc mặt ửng hồng, lẳng lặng mà giang rộng hai chân. Tạ Không Minh đẩy tóc rối trước trán hắn ra, ép hai đùi lên chậm tiến vào, như mưa thương hoa mơ, khiến người ta mơ hồ đau đớn, rồi lại khuấy động huyệt nhỏ mềm mại ấm áp, mang đến một đoạn cảnh tượng đẹp đẽ.

Chịu sự thương yêu này, Lý Thủy từ trong cổ họng lộ ra vài tiếng trầm thấp, vẻ mặt càng ngày càng sáng ngời, giống như độc chiếm ánh xuân trước mặt, khiến người bên trên suýt chút nữa không nhịn được, vội vàng đâm mạnh. Lần này tiến sâu, Lý Thủy ôm cổ đối phương, không nói gì nữa, phía sau lại tự giác siết chặt,gốc dương bốc lửa cũng bị xoắn chặt. Tạ Không Minh vốn đã khó chịu, bị hắn xoắn như vậy, vừa ướt vừa nóng, trong con ngươi cũng giống như bốc hoả, cúi đầu nói: ""A Thủy càng ngày càng hấp dẫn…"

"Đều học từ thoại bản chỗ tiên sinh cả, không tốt sao?" Lý Thủy chậm lại, chủ động ngửa đầu, đầu lưỡi cọ vào hai má đối phương.

Tạ Không Minh cũng không nhiều lời, đỡ eo hắn, mạnh mẽ thọc vào rút ra, *** cho huyệt nhỏ ướt át dính nhớp, lại càng trơn tru. Đợi Lý Thủy chịu không nổi nhỏ giọng nức nở, mới kề sát hôn môi, nói: "Tốt lắm A Thủy, phong cảnh đẹp như vậy, tiên sinh chỉ sợ thời gian trôi nhanh, không thể nếm hết. ”

Lý Thủy đang thở dốc không ngừng, nghe không rõ, hơi lắc đầu, run giọng nói: "muốn, muốn tiên sinh... a... sâu hơn một chút..."

"Không vội, không vội." Tạ Không Minh đè nén thân thể hắn, hung ác chọc thẳng, tự nhiên không rảnh thương xuân bi thu nữa, chỉ để ý hôm nay tùy ý hoan dâm. Thân thể Lý Thủy có chút cường tráng, vết sẹo, vết chai trên da cũng nhiều, nhưng y chỉ muốn đâm thấu xương, đụng vào chỗ sung sướng nhất, không muốn buông lỏng —— bề ngoài là Lý Thủy dựa vào y kỳ thực Tạ Không Minh hiểu được, đời này chỉ sợ là muốn ngã chết trên người đối phương.

Mặc kệ người bên trên *** cho cạn kiệt hồi lâu, tay chân Lý Thủy mềm nhũn, mồ hôi ướt vai, đứt quãng thở dốc, còn không quên cầu hoan. So với lúc đầu di chuyển như khúc gỗ, hiện giờ bộ dáng dâm đãng rên rỉ của hắn, tất cả đều là công lao của Tạ Không Minh. Một lúc lâu sau, vật phía dưới của hắn không nhịn được xúc động, phun ra, huyệt nhỏ phía sau ép chặt, mút lấy dương v*t.

Tạ Không Minh dù nhẫn nại đến đâu, cũng chẳng chống đỡ được bộ phận nhạy cảm đang bị quấn chặt lấy, tinh quan mở rộng bắn ra, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Thật lâu sau, mưa gió lắng xuống, hai người ôm nhau ngủ, cả đêm cũng không có mộng.