Quả Mơ Hồng

Chương 10: Vớt cá/ Cúng Thần/ Hẹn hò




Tác giả có lời muốn nói: Hòa nhập vào cuộc sống của nhau ~

- -------------------

Mùa hè năm nay mưa dữ dội, nước suối dâng cao, may mà người dân thôn Lý gia đã rút kinh nghiệm, thu xếp kịp thời nên không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng. So với người lớn có chút lo lắng, nhóm trẻ con càng để ý đám cá nổi lên sau khi nước đầy, nếu không trông là y như sủi cảo lẻn vào trong nước.

"Vớt cá? Được rồi, khi nào thì đi?” Lý Thủy hỏi.

Trưởng thôn vỗ tay giết muỗi bay, trên mặt hằn sâu những nếp nhăn: "Ngày mai… vừa vặn là tuần nghỉ, lại là trước lễ tế thần, để cho những tiểu tử đó tới chơi đùa, đỡ phải cả ngày lo lắng! ”

Lý Thủy gật đầu.

Cứ đến mùa này là dân làng lựa một ngày hẹn nhau đi bắt cá, đặc biệt là thanh niên thân thể cường tráng, một khi xuống là thu hoạch đủ để cho trong nhà ăn mấy ngày, còn lại có thể đem ướp. Lý Thủy am hiểu săn bắn, tuy rằng không thiếu gà rừng thỏ rừng, nhưng thỉnh thoảng muốn thay đổi khẩu vị, hoặc là muốn Lý Húc bồi bổ thân thể, liền không thể không lấy thêm chút cá.

Vì thế đêm đó, hai huynh đệ Lý Thủy, Lý Húc đem đồ dùng trong nhà ra chọn lựa, dùng chúng làm vật trữ cá. Đặc biệt Lý Húc hưng phấn đến mức không ngủ được, ngày hôm sau tỉnh lại, hai mắt thâm quầng, bị ông nội chỉ trích hồi lâu. Lý Thủy thấy nhưng không trách, ngay cả hắn lúc này cũng tràn đầy vui vẻ.

Thời tiết nắng nóng hơn trước, những cơn gió mát thoảng qua cũng không thể làm dịu đi cái nóng oi ả, một đám lớn nhỏ cởi trần, ống quần xắn cao, khiến nữ nhân trong thôn chỉ trỏ. Nước trong suối vẫn còn hơi lạnh, ở bốn phía mọc đầy cỏ lau, càng thêm âm u, nước sâu đến ngực, người đi vào không thể đứng lâu một chỗ. Bọn trẻ con tuyệt đối không thể tới gần, ví dụ như Lý Húc, chỉ có thể đứng ở vùng nước nông nhìn huynh trưởng nhà mình, cùng mấy đồng bạn trên bờ hô hào đuổi theo, rất nhanh thôi sẽ có một đám cá lớn.

Phụ nữ phần lớn chỉ giúp đỡ, ở lại trên bờ, nhịn không được thấp giọng nói chuyện ——

“Aiz nha, năm đó ta hò hét còn giỏi hơn chúng nó nha.”

"Ngươi không biết xấu hổ, không muốn cá ăn, chỉ biết nhớ tới nam nhân."

"Nhìn những đứa trẻ đó... qua ngày hôm nay, cũng không thể để cho bọn chúng gần nước. ”

"Đúng vậy đúng vậy, sắp tới ngày tế thần, phải nhốt cái đám nghịch nghợm đó lại"

“Cũng may hai con khỉ nhà ta đều vào học đường, do Tạ tiên sinh quản lý, nhu thuận hơn nhiều!"

"Nhắc mới nhớ, Tạ tiên sinh đâu?"

Tạ tiên sinh trong miệng các nàng lúc này trong lòng tràn đầy tiếc nuối, vừa rồi y đề nghị muốn xuống nước, bị trưởng thôn không chút do dự cự tuyệt, chỉ có thể buồn bực nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Thủy. Đối phương mải mê tới mức hoàn toàn không để ý tới tình hình bên này của y—— cánh tay đong đưa, thắt lưng thẳng tắp, nước thấm đẫm quần áo mỏng dính, lộ ra đường cong khiến người ta tâm thần lay động —— Tạ Không Minh cổ họng khô nóng, nhịn không được nuốt nước bọt vài cái, ánh mắt lúc nào cũng đuổi theo dáng người trong nước lấp lánh. Mà lúc Lý Thủy tình cờ quay đầu lại, có thể lờ mờ nhìn thấy hai vết đỏ nhạt trên ngực, làm cho mắt y tối sầm lại.

Lý Thủy híp mắt, tầm mắt xuyên qua ánh mặt trời xán lạn, rơi vào nam nhân bên bờ, không khỏi sửng sốt một lát. Hắn lập tức phản ứng lại, vội vàng cúi đầu, nhìn sóng nước đang dâng trào mà đỏ cả tai, không tốn bao nhiêu công sức đã bắt được một mẻ cá lưng vàng. loại cá này trên lưng có một sợi chỉ vàng, ít gai, ít mỡ, thích hợp nhất là hầm canh, trước kia hắn đã từng làm cho Tạ Không Minh thưởng thức, rất được đối phương yêu thích.

Ngoài ra, còn có không ít cá rô to bằng bàn tay, thân thể phẳng phiu, chiên rán nấu đều rất tốt, Lý Húc cùng ông nội thích mỡ hành, trước bàn rưới một muỗng dầu nóng, xì xèo kêu vang, rất ít nhà làm được như vậy.

Tất nhiên, người dân trong làng sẽ lựa chọn cá cẩn thận, còn nhỏ sẽ phóng sinh, để làm giống, năm sau còn có cá mà bắt. Mặc dù bắt được không ít nhưng vẫn là bận rộn đến chạng vạng, trưởng thôn liên tục la hét, kêu mọi người lên bờ uống vài bát canh gừng cho đỡ lạnh. Lý Thủy ngửi được mùi trên người mình, không dám lại gần Tạ Không Minh, nhanh chóng cầm lấy bát y giao, uống một hơi cạn sạch. Lý Húc từ buổi chiều đã được ông nội gọi về nhà nghỉ ngơi, lúc này mới theo đám người chạy đến xem thu hoạch, bỏ lỡ bầu không khí cổ quái của hai người, ngồi xổm hô to kêu nhỏ.

Lý Thủy thay quần áo sạch sẽ, vắt khô quần áo đã ướt đẫm, mới rảnh rỗi trả lời Lý Húc: "Ừm, con cá đó rất đẹp, đệ nuôi nó trong lu đi.” Lúc trước Lý Húc từng nhắc nhìn thấy trong sách mấy người phú quý nuôi cá vàng cá chép đỏ này nọ, cảm thán vài câu, bị Lý Thủy ghi nhớ trong lòng, trùng hợp bắt được một con cá nhỏ có chút đẹp mắt, cố ý lưu lại, cho dù vô ý nuôi chết cũng có thể làm thức ăn.

"Cám ơn ca ca." Lý Húc gãi gãi đầu, không biết tại sao lại có chút thẹn thùng.

Mấy người bạn chơi thân thiết ngược lại hâm mộ, ghé vào cùng một chỗ thăm dò: "Az, thật tốt, A Húc trước kia còn nuôi cả thỏ hoang! ”

Tết Trung nguyên là rằm tháng bảy, dân làng sáng sớm đã nhộn nhịp, trưởng thôn và một nhóm già làng mở từ đường, còn gọi thanh niên đến chuẩn bị tam sinh tế thần*,hoa quả và bánh ngọt.Tạ Không Minh là lần đầu tiên tham dự, bị các thím khéo tay vây quanh, trang hoàng ăn mặc chỉnh tề, quả nhiên là một vị quân tử nhẹ nhàng, vô cùng tuấn tú, trông có phong thái hơn ngày bình thường rất nhiều.

*Tam sinh tế thần bao gồm: Bò dê và heo, cũng có nơi là gà, cá và heo.

Lý Thủy cầm lư hương rửa sạch, đang muốn đi vào từ đường, chợt liếc mắt một cái, suýt nữa mất hồn. May mà xung quanh ồn ào, hắn phục hồi tinh thần lại, vội vàng buông vật trong tay xuống, cúi đầu trốn vào trong đám người.

Tạ Không Minh tựa như có cảm giác, nhìn về phía bên kia, khóe môi hơi cong lên.

Trưởng làng nhờ người tính giờ, lớn tiếng yêu cầu các già làng đứng ở trước hàng, sau đó làm lễ, thỉnh Tạ Không Minh lên đọc văn tế. Đây là một mắt xích quan trọng nhất của tế thần, bởi vì Lý gia thôn người đọc sách có tiền đồ không nhiều lắm, năm trước thường nhờ những người già của các thôn khác, thấp cổ bé họng chỉ sợ người ta viết không tốt. Năm nay trưởng thôn dò hỏi một chút, không ngờ Tạ Không Minh sảng khoái đáp ứng, ông vui tới mức sớm muốn tuyên dương ra ngoài.

Lý Thủy cảm thấy xấu hổ —— Với mọi người tình cảnh đều đang rất nghiêm túc, Ở trong mắt hắn, lại chỉ có một Tạ tiên sinh khí vũ hiên ngang.

Sau khi thắp hương xong, người dân cất đồ dùng về chỗ cũ, rồi dọn đồ cúng mà ăn, ngay cả một em bé đang bập bẹ cũng cần nhúng một ít vào miệng, gọi là “Phúc”.

Đêm xuống, chính là thời điểm cúng cô hồn, mọi nhà sẽ thắp hương đèn nến, đốt giấy giải rượu. Bóng người hai bên đường làng lay động, nhưng lại rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng khóc nhẹ trầm thấp vang lên. Lý Thủy và Lý Húc được ông nội nhận nuôi, đáy lòng cảm kích, lúc cúng hồn vô cùng thành kính, vừa quỳ vừa bái. Ông nội tuổi đã lớn, lẩm bẩm Lý gia tổ tông phù hộ, sau đó đích thân thắp mấy nén nhang đốt một ít vàng mã xong mới tính về nhà nghỉ ngơi.

Lý Húc còn nhỏ, canh giữ một hồi liền mệt mỏi, bị Lý Thủy dỗ dành về nhà. Dần dần không còn ai xung quanh, Lý Thủy lặng lẽ xách một giỏ giấy đi về phía nhà Tạ Không Minh. Đối phương lại không tế bái, bên cửa vắng vẻ, đoán là đã đoạn tuyệt với gia tộc, không có ai để cúng. Lý Thủy suy nghĩ một chút, giơ tay gõ cửa, nói: "Tiên sinh? ”

Nghe là hắn đến, Tạ Không Minh có chút kinh ngạc, vội vàng tiến lên, mắt nhìn chằm chằm cái giỏ bên kia: "Đây là ______? ”

"Ta, ta đoán tiên sinh không quen làm những chuyện này." Lý Thủy ấp úng: “Cho nên tự chủ trương, chuẩn bị đồ thờ cúng cô hồn. Tết trung nguyên…. Tóm lại phải bố thí bốn phương.”

Hắn nói mơ hồ, Tạ Không Minh suy tư một lát, liền hiểu rõ. Thì ra ở nông thôn có phong tục, đêm trung nguyên không chỉ cúng bái tổ tiên, mà còn dùng chút tiền giấy bố thí cô hồn dã quỷ bốn phía, bảo chúng an phận, không quấy nhiễu người sống. Tạ Không Minh xuất thân nhà giàu, xưa nay chưa từng nghe nói qua, sở dĩ Lý Thủy dám tới đây là bởi vì trước đó cùng y có quan hệ xác thịt.. y không khỏi mềm lòng, lại không vạch trần, với người ngoài chỉ như là quan hệ hai nhà thân cận, đối phương tới giúp: "Đa tạ A Thủy, ta lại không hiểu những thứ này, aiz. ”

Lý Thủy nghe vậy, vội vàng lắc đầu: "Tiên sinh phải học chuyện lớn, những chuyện vụn vặt này, ta làm là được rồi..." Dứt lời, hắn tìm một chỗ thích hợp, bày ra đồ vật, trong miệng lẩm bẩm. Tạ Không Minh rất có hứng thú, đứng ở một bên dựng thẳng tai nghe kỹ, đều là những lời cầu khẩn bình an, như ý. Càng đứng bên nghe, vành tai đối phương lại càng đỏ, thanh âm cũng chậm rãi nhẹ đi.

Bất tri bất giác bóng đêm ngày càng nặng, Lý Thủy lấy cớ sáng mai lên núi, định vội vàng rời đi, bị Tạ Không Minh ngăn cản. Thế là cả hai cùng nhau đi bộ, trên đường không nói gì, mùi nhang và giấy đốt của những người gần đó cứ xộc thẳng vào mũi.. Tạ Không Minh nhìn Lý Thủy đang cúi đầu im lặng, lại nhìn ra xa xa, suy nghĩ ngược xuôi, cuối cùng nhịn không được mở miệng, hỏi tiết khí này cần kiêng kị những gì.

Lý Thủy bỗng dưng giật mình, mới nghe ra được y nói cái gì, bình tĩnh trả lời, chọn một ít phong tục quan trọng nói chi tiết.

"Thật sự rất phức tạp..." Tạ Không Minh thở dài: "Nếu như không có A Thủy, ta lại giống như một đứa trẻ mờ mịt không biết gì hết ”

"Không, không…Tiên sinh từ nơi khác đến, lại không được rảnh rỗi, bây giờ biết cũng không muộn..." Lý Thủy phát hiện người bên cạnh càng ngày càng gần, mặt lại nóng lên, thật vất vả mới làm rõ suy nghĩ, nhất thời rối loạn.

Tạ Không Minh lại nhếch môi cười khẽ, làm bộ lơ đãng nói: "Nói như vậy, ta cần cưới một vị tính tình nhu thuận, phẩm hạnh thuần lương, dạy ta xử lý quán xuyến mọi việc. ”

Chợt nghe xong lời này, Lý Thủy ngẩn ra, sau đó không biết là trong lòng tràn đầy lo lắng hay là ngẫu nhiên mong đợi, rặng mây đỏ trên mặt vẫn ở đó không rời: "Vâng, phải..." Hắn nghiêng đầu, ven đường cỏ dại mọc um tùm, vài con đom đóm bay lả tả, những đám mây phía chân trời nhẹ nhàng tụ lại với nhau, cả những vì sao vỡ vụn cũng bị che lấp.

Đây cũng là thời điểm hẹn hò.

Lý Thủy nghĩ như vậy, vừa xấu hổ vừa thẹn, lòng bàn tay nóng lên, vươn tay nắm lòng bàn tay của người kia.