Quả Mận Chua Ngọt

Chương 7: Quả mận thứ bảy




Editor: Lê Lý

Beta: Jenny Thảo

Sau khi thi xong tháng thứ nhất, Lý khả Khả được nhiều người biết đến, Quý Tiêu Viêm cũng nổi tiếng. Một người bởi vì thành tích hoàn hảo, một người thì nổi danh bởi vì vẻ đẹp trai. Sau kỳ nghỉ Quốc Khánh, mỗi ngày có càng nhiều đám nam sinh và nữ sinh đến để quỳ lạy đại thần và soái ca. Hai người vừa vặn ngồi kế bên cửa sổ nên vừa đến giờ tan học hai người lại bị vây xem như khỉ.

“Quả Mận, Quả Mận, tối ngày hôm qua Chu Lệ Lệ có gửi tin nhắn tới nói buổi trưa muốn ăn cơm cùng chúng ta, chúng ta đi ăn cơm niêu đi….”

Mỗi ngày đều chọc lưng cô một cái, mới sáng sớm Lưu Manh Manh đã bắt đầu hỏi Lý Khả Khả buổi trưa hôm nay cô muốn ăn gì….

Lý Khả Khả không quay đầu lại chỉ giơ tay lên làm dấu ok, cô dễ nuôi nên ăn gì cũng được.

Quý Tiêu Viêm đang ngồi đọc thầm bài thuộc lòng mà “Cô giáo nhỏ” đã đưa cho anh, liếc mắt lại thấy Lý Khả Khả đang lấy tay xoa vị trí mới vừa bị chọc, nhíu mày một cái, Tiểu Khả Ái đúng thật là, ngày nào cũng bị chọc cho phát đau nhưng cũng không biết nói sao?

Mới vừa muốn đưa tay chọc lưng bạn thân, định nói hình như Chu Lệ Lệ có dụng ý khác, chắc chắn có liên quan đến Quý Soái, thì phát hiện cô nàng chọc trúng vào một quyển sách, tầm mắt nhìn theo cánh tay thì thấy chủ nhân của quyển sách đó, Lưu Manh Manh có chút bị đứng hình….

“Cô gọi cô ấy, một hai phải lấy tay chọc sao?”

Nghe được tiếng nói của bạn cùng bàn, Lý Khả Khả mới từ trong đống bài tập ngẩng đầu lên nhìn xem đang xảy ra chuyện gì, Quý Tiêu Viêm nhìn thấy cô cũng quay đầu, ngay lập tức thu hồi lại động tác cầm quyển sách. Cô vẫn còn buồn bực vì bị Lưu Manh Manh chọc vào lưng nhiều lần như vậy, nhưng cô cũng đã quen rồi, quan trọng là cô đang tò mò xem bạn cùng bàn của cô có chuyện gì.

“Vậy tớ nên gọi như thế nào?”

Ôi mẹ ơi! “Bạn cùng bàn bá đạo yêu mến tôi” công chiếu lần thứ ba, nhanh như vậy đã online, không cho phép mình chọc vào lưng của Quả Mận luôn rồi, Lưu Manh Manh khiêm tốn đối với hành động muốn chiếm làm của riêng của Quý Soái xin phép được chỉ bảo!

“Không gọi là tốt nhất, giờ học là phải nghiêm túc.”

Những lời này được nói ra từ trong miệng nhị công tử của nhà học Quý khiến cho Lý Khả Khả, Lưu Manh Manh và người một mực yên lặng từ đầu đến cuối là Lương Văn đồng loạt nhìn Quý Tiêu Viêm, còn có người so với anh không nghiêm túc trong giờ học hơn sao?

Khụ khụ…. Quý Tiêu Viêm lần đầu tiên bị nhìn đến lúng túng như vậy, được rồi, những lời này được nói ra từ miệng anh quả thật là không được thích hợp. Hơn nữa còn không giải thích được tại sao anh lại làm điều thừa thãi này, chẳng lẽ muốn anh nói anh đang báo đáp “Cô giáo” sao?

Bốn người trầm mặc tầm 30 giây, sau đó rất ăn ý với nhau đi làm chuyện khác, tuổi tác đa dạng như vậy rất dễ dàng trồng một hạt giống có tên là “Động tâm” ở trong lòng, chẳng qua là bọn họ lúc này chưa có kinh nghiệm nên không nhận ra mà thôi.

“Viêm ca, Viêm ca, bọn tớ đến chơi với cậu nè! Có vui mừng, có ngạc nhiên, có ngoài ý muốn không!”

Giờ học thuộc lòng buổi sáng kết thúc, từ cửa sổ truyền đến một giọng nói oang oang so với Lưu Manh Manh còn lớn hơn, kế bên người mới nói còn có một người con gái rất đẹp, nhìn về phía vị trí ngồi của Quý Tiêu Viêm nói, dẫn đến sự chú ý của mọi người.

Lưu Manh Manh đang nhanh tay thu dọn sách vở ở trên bàn để kéo Quả Mận đi ăn cơm, nghiêng đầu nhìn cái đầu đang tựa trên thanh cửa sổ cùng với một người đẹp…. có ngũ quan tinh xảo, khí chất của tiểu mỹ nữ thật đặc biệt! Nhìn một cái là biết bọn họ ở cùng cấp bậc với Quý Soái, chẳng lẽ là em gái?

“Viêm ca, chúng ta cùng đi ăn sáng có được không?”

Hạ Băng nói với giọng điệu làm nũng khi nói chuyện với người yêu, lời nói vừa ra khỏi miệng đã khiến Lưu Manh Manh biết đây không phải là “Em gái ruột”, mà là “Em gái mưa”. Aizzz, Quý Soái, không ngờ anh chính là một đại móng heo, nhà đã có “vợ yêu nhỏ” còn đến đây trêu chọc Quả Mận nhà cô ấy.

“Quả Mận, chúng ta đi.” Hừ, sau này “Bạn cùng bàn bá đạo yêu mến tôi” không chiếu nữa, nó đã là một cái hố chết!

Lý Khả Khả khó hiểu nhìn bạn thân mình thở phì phò kéo đi, ai lại khiến cho cô nàng tức giận rồi?

“Viêm ca, bọn tớ đến cậu không vui sao?”

“Oa, Viêm ca, cậu còn đọc sách á, cái này 《 Âu Dã Ny… Đài 》, so với người đẹp trên tạp chí có đẹp hơn không?”

Vương Phong thấy Viêm ca nhà anh ta ngồi không nhúc nhích, có vẻ căn bản không muốn cùng bọn họ cùng đi ăn cơm, Tiểu Băng lại muốn tủi thân khóc, vội vàng kéo đứa trẻ đáng thương đi vào trong lớp, ngồi ở phía trước, chờ nhìn thấy Quý Tiêu Viêm sau khi đọc sách, cằm cũng rơi xuống! Dự cảm của cậu không có sai, Viêm đại ca của chúng ta sợ rằng có biến động rồi…

“Ừ, sao cậu lại đến đây?” Một tay chống mặt, mặt Quý Tiêu Viêm hướng vào phía trong, giương mi mắt nhìn thoáng qua hai người không mời mà đến, một chút cũng không ngạc nhiên mừng rỡ, bất ngờ là lộ ra dáng vẻ không kiên nhẫn, trường học này không phải là trường trung học trọng điểm sao? So với trường học tư nhân của anh trước kia thì học sinh còn điên cuồng học hơn, nhìn anh có thể bị đói sao? Phiền chết! Hại anh không thể không cầm sách che mặt!

“Hì hì, còn không phải đều là bởi vì cậu bố tớ gọi điện thoại cho bố cậu, hỏi có muốn hay không đem chúng ta hai cái quỷ đòi nợ cùng nhau đóng gói đi nước ngoài, sau đó bố cậu nói với bố tớ rất khoe khoang, cậu đi đến trường học mới, đã thay đổi tốt hơn, mỗi ngày đúng giờ đi học, còn tham gia thi cử, không phải cái này, tớ cũng bị đưa vào, Băng Băng là xin Dì Hạ, kiên quyết muốn đến.”

Nói xong câu cuối cùng, Vương Phong có chút chột dạ, anh ta vốn không tính nói cho Băng Băng phát hiện của anh ta, sợ Viêm ca sẽ xử anh ta, kết quả là lúc anh ta cùng nhóm nhỏ tụ họp, nhất thời không nhịn được đã nói vài điểm khác thường của Viêm ca, cùng với những suy đoán của anh ta, có người nói lại cho Băng Băng biết, cho nên cứ như vậy…

“Băng Băng ở lớp mười, không học cùng một tòa nhà với chúng ta… ha ha!” Đây hẳn là một tin tức tốt, Viêm ca người không giống với tên chút nào, đối xử với Băng Băng rất lạnh nhạt.Băng Băng thì sao, cũng là người không giống với tên. Trong chuyện theo đuổi Viêm ca, nhiệt tình như lửa, càng thất bại càng muốn tấn công, tình yêu cuồng nhiệt như miếng dán cổ hiệu P, không nói đến từ bỏ, kịch liệt đến cố chấp!

“Viêm ca, chúng ta có thể trên dưới học cùng nhau, mẹ để cho em cũng ở khu của anh sống, đã mua một căn nhà, em làm cơm sáng cho anh …” Không để ý Quý Tiêu Viêm đang mặt lạnh, Hạ Băng ngồi ở vị trí của Lý Khả Khả khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lớn chừng bàn tay nở nụ cười vui vẻ nói, vì đã cầu xin mẹ đồng ý yêu cầu của cô, cô hứa với mẹ, muốn ở tranh giải múa ba lê thế giới phải lấy được hạng nhất sau nửa năm, nếu không ngoan ngoãn nghe bà sắp xếp ra nước ngoài học tập, cho nên cô có thể không sốt ruột sao được? Tại sao Viêm ca lại không thích cô ta chứ, cô ta có chỗ nào không tốt, nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Hạ Băng có chút đắng chát… Khi còn bé trước khi không có nhìn thấy Quý Tiêu Viêm, nguyện vọng lớn nhất chính là giống như mẹ vậy, mặc váy múa ba lê, đứng ở trên sân khấu thế giới, từ tám tuổi năm ấy, sau khi nhìn thấy anh, nguyện vọng của cô ta biến thành, mặc áo cưới giống như mặc váy múa ba lê xinh đẹp gả cho anh…

“Viêm ca, chúng ta thuê chung nhà đi, như vậy chơi game rất thuận tiện!”

Vương Phong thấy Quý Tiêu Viêm sau khi nghe Băng Băng nói thì mặt càng ngày càng đen, vội vàng nói sang chuyện khác. Ôi ôi này, Hạ đại tiểu thư của tôi ơi, cô gấp gáp theo đuổi người ta như vậy, có chút dọa người rồi!

“Viêm ca, mới vừa rồi Tiểu Khả Ái đó là bạn học ngồi cùng bàn với cậu à?” Vương Phong thấy Quý Tiêu Viêm không để ý đến bọn họ, cười hì hì hỏi vấn đề mình và Băng Băng muốn biết. Đôi mắt hai mí to tròn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nét trẻ con, thoạt nhìn trông rất đáng yêu, chẳng lẽ Viêm ca thích kiểu như vậy, không thích loại xinh đẹp như Băng Băng sao?

“Cô ấy tên là Lý Khả Khả, đừng có đặt biệt hiệu loạn xạ cho người ta.”Tiểu Khả Ái, chỉ có anh mới được gọi, rốt cuộc Quý Tiêu Viêm cũng dời ánh mắt mình từ cuốn sách đi, cau mày nhìn Vương Phong tự đào hố cho bản thân.

“Dạ, vâng, Lý Khả Khả, Lý Khả Khả…”

Ha ha! Ngày chó má gì đây, sao Viêm ca của anh ta khi nói câu này lại có vẻ mặt như thế, không được đặt biệt danh loạn xạ cho người ta? Vậy tại sao lại gọi anh ta là “Kẻ điên”?? Trần Vũ người ta chỉ là không thích nói chuyện, cậu ta đã gọi là “Vàng”, yên lặng là vàng sao? Bọn họ không xứng có tên họ sao? Nói đi nói lại, anh ta rốt cuộc gặp phải một người cũng như tên rồi, Lý Khả Khả, Tiểu Khả Ái, biệt danh này rất đáng yêu! Nhưng dễ nghe hơn nhiều so với anh ta.

Lần đầu tiên nghe được tên của một cô gái khác mà cô ta không biết từ trong miệng Quý Tiêu Viêm, lại là bạn cùng bàn với anh. Hạ Băng có chút hoảng, cũng không để ý có lễ phép hay không, liền đi lật hộc bàn của Lý Khả Khả, từ nhỏ mẹ đã dạy dỗ cô ta, biết người biết ta trăm trận trăm thắng….

“Hạ Băng, cô cảm thấy làm lung tung đồ của người khác là lễ phép sao?”

Quý Tiêu Viêm thấy Hạ Băng cúi đầu đi lục lọi hộc bàn của Tiểu Khả Ái, giọng nói lạnh lùng khiến cho Vương Phong ở giữa mùa thu cảm nhận được giá rét của mùa đông, cô ta xong đời rồi, Băng Băng, Viêm ca thật sự nổi giận rồi…

“Vị bạn học này, cậu chưa được sự đồng ý của người khác mà đã tự ý động chạm vào đồ của người khác, cậu đã xâm phạm quyền riêng tư của người khác!” Cơm sáng cho đến bây giờ cũng tự mình đem, Lương Văn đang gặm bánh mì cũng không nhìn nổi nói.

Nhiều đồ ăn vặt như vậy, còn đều không phải là đồ nhập khẩu, hẳn là một nữ sinh tham ăn tình cảnh trong nhà cũng không ra gì, còn có sách cũng không nhiều như người khác, thành tích hẳn không ra làm sao, nếu không cũng sẽ không là bạn học ngồi cùng bàn với anh Viêm… Hạ Băng nhìn đồ lục lọi đến, lặng lẽ suy đoán sức uy hiếp, một bên không mảy may cảm thấy hành động của mình không thỏa đáng nói:

“Tôi chỉ nhìn một chút, sẽ không làm hỏng đồ của cô ta…” Nhiều nhất chính là làm loạn chút, vị bạn học này trở lại sắp xếp một chút là tốt! Hạ Băng không mảy may cảm thấy hành động của mình có gì không đúng, động tác trên tay đều không dừng lại một chút nào, còn quay lại nói Lương Văn một câu:

“Vị bạn học này, nếu bạn cảm thấy tôi xâm phạm quyền riêng tư của người khác thì có thể đi tố cáo tôi nha!” Chẳng qua là tất cả cục cảnh sát đều do nhà cô ta mở! Cậu có đi tố cáo thì đã sao? Hừ!

Đây là vị công chúa nhỏ duy nhất trong mấy nhà bọn họ cho nên luôn nuông chiều, Mặc dù ngày thường rất thích dính lấy anh, hơi phiền một chút, nhưng cũng coi như hiểu chuyện. Lại không nghĩ đến, đó chỉ là vẻ bề ngoài, ngay cả tôn trọng quyền riêng tư của người khác cũng không biết, còn phách lối như vậy! Quý Tiêu Viêm ném sách lên trên bàn, chỉ nói một chữ:

“Cút!”

Hạ Băng nghe được cái từ này, rốt cuộc động tác tay cũng dừng lại, ngẩng đầu lên muốn xác nhận có phải mình nghe lầm hay không, kết quả nhận được lại là một từ “Cút”!

“Vương Phong, cậu mang đến như thế nào thì liền mang đi như thế ấy, cùng nhau cút!”

Xong rồi, xong rồi, anh ta bị giận cá chém thớt rồi, Vương Phong lần đầu tiên cảm thấy biệt danh “Kẻ điên” này thật là dễ nghe, bởi vì Viêm ca một khi gọi tên đầy đủ của người nào đó, thấy có quen hay không thì chính là đại biểu cho việc anh đang rất tức giận!

Một số ít bạn học tự đem bữa sáng cho mình đang yên lặng chú ý đến tình tiết bên này bị cơn tức giận bất ngờ của Quý Tiêu Viêm làm cho hoảng sợ! Ngày thường Quý Soái là người khiến cho người khác có cảm giác không thể trèo cao, nhưng chưa từng tỏ ra vẻ mặt khó coi như bây giờ! Vị bạn học xinh đẹp này, rất xinh đẹp không sai nhưng chỉ có vẻ bề ngoài, lục hộc bàn của người khác, hành vi không tốt một chút nào, trách không được Quý Soái vì Khả Khả mà tức giận!

“Băng Băng, chúng ta nhanh đi thôi, phải đi học rồi.”

Vương Phong vội vàng đứng dậy kéo Hạ Băng đang khóc vì hoảng sợ đi, một kéo này không sao cả, chỉ là có một quả mận đỏ bị rơi ra ngoài đúng lúc lăn đến bên chân Lý Khả Khả đã ăn sáng xong…