Editor: Jenny Thảo
Chào mọi người, tôi tên là Lý Khả Khả, rất thích ăn quả mận, người trông khá đáng yêu nên ba thường gọi tôi là Tiểu Khả Ái, mẹ gọi tôi là Ca Cao, bạn thân gọi là Quả Mận bởi vì từ khi còn nhỏ tôi đã rất thích ăn quả mận, thích nó vì trong vị chua còn xen lẫn vị ngọt, trong vị ngọt xen lẫn vị chua. Hàng năm mẹ đều mua quả mận cho tôi, có thể mua từ tháng 5 đến tháng 10, mua đến mức có kinh nghiệm, mỗi lần đều có thể chọn quả vừa mang vị chua vừa mang vị ngọt, mua vừa đúng khiến nước miếng đầy miệng. Cho đến một ngày, lớp 11A8 có một học sinh mới chuyển đến, tôi không biết quả mận trong miệng nếm được nhiều vị chua trong vị ngọt, hay là nhiều vị ngọt trong vị chua....
"Quả Mận, Quả Mận, đừng ăn vụng nữa, Diệt Tuyệt sư thái (1) đang mang một nam sinh rất đẹp trai đến kìa, hình như là mới tới đúng không?" Lưu Manh Manh khi nhìn thấy soái ca thì kích động giống như một con khỉ nhảy lên, cúi đầu nhét quả mận vào miệng Lý Khả Khả, dọa cô thiếu chút nữa đã nuốt hạt vào trong bụng!
(1) Diệt Tuyệt sư thái: Diệt Tuyệt Sư Thái là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Ỷ thiên Đồ long ký của nhà văn Kim Dung. Bà nổi tiếng là một nhân vật cố chấp, nặng nề định kiến và quan điểm hắc bạch phân minh, lại quá lạnh lùng nên đến chết vẫn không chịu hợp tác với Minh Giáo và cũng không chịu nhận lấy sự giúp đỡ của Trương Vô Kỵ, khi đó là giáo chủ của giáo phái này. Một phái Nga My mà sư tổ Quách Tương đã kỳ công xây dựng nhưng sau này lại đi theo đường hướng ích kỷ, lấy võ công làm trọng, mục tiêu đứng đầu thiên hạ làm tiêu chí hoạt động để rồi sinh ra những Đinh Mẫn Quân ghen tỵ, chà đạp kẻ khác... có phần trách nhiệm to lớn là do bà.
"Khụ khụ... Manh Manh, nếu như tớ ăn mận mà bị nghẹn chết, thì chắc chắn sẽ hóa thành quỷ quả mận đến báo thù cậu! Khụ khụ...."
"Xin lỗi, xin lỗi, tớ vỗ lưng cho cậu!" Một cánh tay vỗ lưng có lệ cho bạn tốt, cũng mặc kệ bản thân đang vỗ chỗ nào, vỗ có hơi mạnh vì đôi mắt của cô ấy đang lưu luyến nhìn ra ngoài cửa, cho đến, đến khi.... Ban xã hội của bọn họ cuối cùng cũng có một soái ca....
"Khụ khụ....Dừng... tay...." Cô không bị nghẹn quả mận mà chết, thì cũng bị bạn thân vỗ lưng cho đến chết, có phải cô ấy đã quên sức tay của mình đến cả nam sinh cũng không dám vật tay cùng với cô ấy không! Lý Khả Khả cảm thấy bản thân mình hình như muốn hộc máu.... Cũng thật sự nhổ ra một ngụm "Máu", nước sốt màu đỏ của quả mận...
"Thật xin lỗi, Quả Mận, tớ quên sức tay của mình, xin lỗi, xin lỗi, tớ xoa cho cậu...."
Lý Khả Khả tránh đi ma chưởng của bạn thân đang hướng tới mình, cuối cùng nhịn không nổi nữa che miệng vừa trốn vừa chạy đến nhà vệ sinh, bàn tay hiện tại của cô dính đầy nước sốt, miệng thì đỏ hết lên, tại thời điểm mẹ mua cho cô viên đá quý màu đen có hình giống như hạt quả mận, thì có đoán được chuyện xảy ra ngày hôm nay với cô không?
Lý Khả Khả vừa mới chạy đến cửa lớp thì gặp ngay chủ nhiệm lớp, cúi đầu muốn đi ra ngoài nên không nhìn thấy bên cạnh có một nam sinh ỷ vào bản thân mình cao nên nhìn trộm cô.... Nhìn thấy giữa các ngón tay tràn ra nước sốt màu đỏ....
"Lý Khả Khả, phải vào lớp rồi! Nhanh lên!" Cô Vương.... Diệt Tuyệt sư thái, uy danh khiến toàn bộ trường học không ai là không biết, không ai là không hiểu, hơn nữa cô Vương còn đạt được thành tích xếp thứ nhất nên được điều đến làm chủ nhiệm lớp xã hội lớp cô. Có thể nói chuyện ôn nhu như vậy, vẻ mặt còn ôn hòa, đương nhiên bây giờ còn thêm với một người, công tử nhà cục trưởng công an thành phố A - Quý Tiêu Viêm, không còn ai có thể dạy cho công tử nữa nên chỉ có thể đặc cách đưa vào trong tay giáo viên như cô Vương, ôm tia hy vọng cuối cùng, bằng không chỉ còn nước đưa ra nước ngoài du học!
"Mọi người im lặng nào, hoan nghênh bạn học mới, cậu giới thiệu mình đi."
"Tôi tên là Quý Tiêu Viêm, hy vọng mọi người say này hoạt động yên lặng một chút, đừng ảnh hưởng đến việc ngủ của tôi." Cha của anh đúng là đã hao tổn tâm huyết(1), đổi một nơi khác khiến anh không còn ngủ được sao! Dù sao trong nhà còn có anh trai, ai sẽ quan tâm đến anh chứ.
(1) Hao tổn tâm huyết: nhọc lòng.
Hửh.... Soái ca nào cũng lạnh lùng như vậy sao? Vẻ mặt của Lưu Manh Manh đầy sùng bái đi đầu vỗ tay, những người khác cũng phản ứng lại vỗ tay lách cách, tỏ vẻ hoan nghênh, bạn học mới có cá tính nha! Đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc và nghẹn uất của cô Vương Diệt Tuyệt sư thái.
"Lưu Manh Manh, trò đi xuống phía sau ngồi, Quý Tiêu Viêm, bạn cùng bàn của cậu là người đứng nhất trong lớp, có điều gì không hiểu đều có thể hỏi trò ấy."
Nhìn thấy có một cô gái đứng dậy nhường chỗ cho mình, Quý Tiêu Viêm lắc lắc ba lô trên vai, thong thả ung dung bước tới, đứng hạng nhất sao? Còn đến lớp muộn?
Chờ đến khi Lý Khả Khả rửa sạch nước sốt quả mận trên tay trở về, tất cả học sinh trong lớp đều ngẩng đầu nhìn về phía cô, khiến cô không hiểu ra sao đi về chỗ ngồi của mình, lúc này mới phát hiện, bạn học mới Manh Manh nói, là bạn cùng bàn của cô....
Lý Khả Khả đứng ở lối đi, nhát gan hỏi một câu:
"Cậu có thể nhường đường không?" Không phải đang đi học sao? Sao còn ngủ!
"Đừng ồn!" Hạng nhất là một cô gái nha, không hổ là ban xã hội, Quý Tiêu Viêm vẫn ngồi tại chỗ nằm sấp ra bàn ngủ bù, nghe được giọng nói của bạn cùng bàn, đôi mắt cũng chưa mở ra đã ném ra hai chữ.
Cô ồn sao? Cô ồn ở chỗ nào? Đây là lần đầu tiên có người nói giọng cô nghe rất ồn, Lý Khả Khả mờ mịt liếc mắt nhìn bạn thân ngồi ở phía sau một cái, kết quả là nhận được ý tứ nhắc nhở ngậm miệng của cô ấy, ngoài ra còn kéo bàn học xuống để cô đi vào.
Vì thế lúc Quý Tiêu Viêm còn ý thức cảm nhận được có người nhẹ cọ vào phía sau lưng anh, còn mang theo mùi trái cây ngọt trong veo ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó liền không có sau đó nữa, tối hôm qua chơi game suốt đêm, hơn nữa giọng nói của giáo viên vẫn luôn là bài hát ru ngủ tốt nhất đối với anh, ý thức bắt đầu chìm vào trong bóng tối, ngủ thiếp đi....
Sau khi được phổ cập kiến thức từ tờ giấy của bạn thân, thì cô biết được bạn cùng bàn mới của mình chính là một đại gia, vì không muốn quấy rầy giấc ngủ của anh, suốt một buổi sáng, Lý Khả Khả không dám ăn vụng đồ ăn vặt, thiếu chút nữa khiến cô bị hỏng luôn, hơn nữa, điểm mấu chốt cuối cùng là cô muốn đi vệ sinh nhưng lại phải kìm nén, thật là muốn mạng của Quả Mận cô mà, hu hu.... Sẽ không phải lúc tuổi đã lớn lại còn trải nghiệm cảm giác tè ra quần nữa đi?
Lưu Manh Manh vừa dọn dẹp sách vở vừa khống chế âm lượng nhỏ giọng nói:
"Quả Mận, hôm nay chúng ta đi căn tin số 3 ăn mỳ sợi đi!"
Quý soái ca quả thật có thể ngủ nha! Đây là đêm qua đi cướp bóc chém giết sao! Suốt một buổi sáng không thèm nhúc nhích, khiến cô ấy trở thành một người yên tĩnh không dám cử động! Nghẹn chết cô ấy rồi....
"Được..."
Trước khi đi ăn cơm có thể cho cô đi vệ sinh trước không?
Cậu ta cũng không đi vệ sinh sao? Cũng không ăn cơm luôn sao? Lý Khả Khả không dám thở đứng lên, cũng không dám nói nhiều, lặng lẽ liếc mắt một cái, cho dù giọng của thầy địa lý có lớn bao nhiêu, hay là đang ở trong tiết chủ nhiệm thì bạn cùng bàn đều ngủ đến quên trời quên đất, trong lòng nảy lên tia bội phục....
"Vậy cậu mau đi ra đây!"
Lưu Manh Manh ngẩng đầu, dùng sức vươn đầu về phía trước, hì hì, soái ca đúng là soái ca, góc nghiêng lại hoàn mỹ như thế, hơn nữa lúc nằm sấp lên bàn ngủ còn không chảy nước miếng, perfect! Vì không muốn quấy rầy giấc ngủ của soái ca, cô ấy có nghẹn thì cũng đành chịu vậy! Ai kêu người ta là soái ca, còn cô ấy không là gì chi!
"Được..."
Cô thật sự nghĩ muốn đi ra ngoài, nhưng mấu chốt là ai nhường chỗ cho cô đi đây! Lưu Manh Manh ngồi ở phía sau đã ngắm soái ca đủ, mới phát hiện bạn thân của mình đang quẫn bách(1), cuối cùng lương tâm bùng phát kéo bàn xuống cho cô đi một lần nữa. Cứ tiếp tục như vậy, chân bàn của Lưu Manh Manh được nâng lên khiến tiếng ma sát giảm không ít, khiến cô ấy nhớ đến một chuyện, hình như suốt một buổi sáng Quả Mận chưa đi vệ sinh lần nào. Vừa mới tan học, cô ấy đã chạy đi giao lưu tin tức với đám liên minh, Quả Mận còn tốt.... Không?
(1) Quẫn bách: khốn đốn ngặt nghèo đến mức hết đường giải quyết.
"Rót cho tớ một ly nước, đứng ở cửa chờ tớ!"
Lưu Manh Manh cầm ly nước, vẻ mặt đồng tình nhìn Quả Mận chạy nhanh hơn cả thỏ, cô chạy 800m với tốc độ này còn không đạt được tiêu chuẩn sao?
"Quả Mận, cậu...." Chậm một chút.... A! Mấy chữ cuối cùng, Lưu Manh Manh nuốt ngược trở lại giống như bị mèo ngoạm lấy lưỡi, bởi vì giọng của cô ấy không nhỏ, làm bại lộ bản tính, lớn giọng đánh thức vị soái ca. Dáng vẻ mông lung buồn ngủ của soái ca, vừa đẹp trai vừa đáng yêu quá đi! Tiểu tâm tư của cô ấy muốn bùng nổ nha!
"Nhìn đủ chưa?"
"Không.... Không, không, nhìn đủ rồi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, quấy rầy giấc ngủ của cậu, tớ đi liền đây, đi liền, ai u...."
Vẻ mặt hoa si của Lưu Manh Manh bị Quý Tiêu Viêm bắt lại chất vấn, khuôn mặt bị hỏi đến đỏ bừng, vừa xin lỗi vừa đi về phía cửa phòng học, kết quả là không cẩn thận đụng vào bàn học, cũng không dám xoa đã xoay người chạy mất. Một màn xấu hổ như vậy nếu như bị Quả Mận nhìn thấy, thế nào cũng cười chết cô ấy thôi!
"Này, Manh Manh, sao mặt cậu lại đỏ như vậy? Bị sốt sao?"
Lý Khả Khả đi ra từ nhà vệ sinh, cảm thấy bản thân đã được sống lại, thì thấy sắc mặt của bạn thân hết sức không bình thường, quan tâm hỏi:
"Không phải, không phải, tớ đây là bị đói, đói, đi mau thôi, đói chết bản đại gia rồi!"
Người ta khi đói thì sắc mặt sẽ trắng bệch, Manh đại gia cậu thì lợi hại hơn, đói thì đỏ mặt! Lý Khả Khả bị kéo đi, sớm đã quen với thói không lựa lời nói của bạn thân, hồ ngôn loạn ngữ (1), phương thức nói chuyện không hề có logic.
(1) Hồ ngôn loạn ngữ: ăn nói bậy bạ.
Ở trước cổng trường, Vương Phong bạn từ thuở nhỏ ăn chung ngủ chung mặc chung cái quần của Quý Tiêu Viêm, đang chạy băng băng trên đường bằng chiếc xe việt dã, quà tặng năm 18 tuổi lúc thành niên, trên xe mang theo một đám người, dừng trước cổng trường cấp 3 số một ở thành phố A, gọi điện thoại:
"Viêm ca, bọn tớ đã đứng trước cổng trường học của cậu rồi, ra đây tụ tập đi, lúc nghỉ hè đã không gặp nhau rồi, Tiểu Băng cũng ở đây."
"Không đi!"
Ngày hôm qua chơi game suốt một đêm, Quý Tiêu Viêm ngủ suốt một buổi sáng vẫn chưa tỉnh ngủ, không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt, một lần rồi hai lần, liên tiếp quấy rầy anh đi vào giấc ngủ, con người đúng thật là phiền! Sao hôm nay bản thân mình lại quên tắt máy vậy.
"Quý ca ca, em là Băng Băng, anh...."
Hạ Băng nghe được từ điện thoại của Vương Phong truyền đến hai chữ "Không đi" rõ ràng, liền cướp lấy điện thoại, lời còn chưa nói xong thì đã nghe được tiết tút tút vang lên, ngay lập tức đôi mắt đỏ bừng hiện lên tia ủy khuất.
"Không có việc gì, không có việc gì, Băng Băng, lần này lớp Viêm ca vào chính là lớp chọn, không chừng quản rất nghiêm, em xem trước cổng trường còn không có học sinh nào đi ra, chúng ta chờ đến khi tan học thì đến nữa, em ngàn vạn lần đừng khóc nha!"
Sắc đẹp làm chết người nha! Nhìn dáng vẻ lãnh khốc của Viêm ca, con gái nhà người ta còn theo đuổi, khiến người ta ghen tị chết luôn! Vương Phong vừa an ủi Hạ Băng, vừa cảm thán trong lòng, Băng muội muội chỉ sợ đã định là phải yêu đơn phương rồi!
Đợi Lý Khả Khả và Lưu Manh Manh cơm nước xong, theo thường lệ sẽ đi một vòng sân thể dục của trường. Sau khi trở về thì không thấy bạn học mới đâu nữa.
"Quả Mận, thừa dịp cậu ấy không ở đây cậu đổi vị trí với cậu ấy đi, chắc cậu không thể một ngày chỉ ra ngoài hai lần thôi đúng không, ha ha!"
Lưu Manh Manh từ buổi sáng đến giờ vẫn luôn không kịp chê cười bạn thân mình nguyên buổi sáng không dám đi nhà vệ sinh, bắt được cơ hội lần này, hoàn toàn bộc lộ ra hết bản tính, tiếng cười vang vọng khắp lớp cũng không làm ảnh hưởng đến Lương Văn bạn cùng bàn đang đọc sách, cậu ta sớm đã quen chỉ là không nhịn được dựng hai lỗ tai lên nghe hai cô gái nhỏ nói chuyện phiếm với nhau, bạn học mới tới xác thật rất tuấn tú, Ca Cao hẳn sẽ không nông cạn như Lưu Manh Manh đâu!
"Cậu cười đến chết đi, cậu thích ngắm soái ca như vậy, bằng không tớ nói với chủ nhiệm, chúng ta đổi chỗ cho nhau được không?"
Lương Văn cảm thấy cái đề nghị này hết sức không tồi, cuối cùng cậu ta mới bỏ sách xuống nhìn thoáng qua người bạn cùng bàn mới của mình ngày hôm nay, chờ đợi câu trả lời của cô ấy.
"Đừng, đừng, cậu ngàn vạn lần đừng, tớ sợ tớ chỉ lo ngắm soái ca mà quên mất bảng đen nó nằm ở đâu mất, ha ha!"
Soái ca sao! Cũng chỉ có thể ngắm từ xa mà không thể chạm vào! Cô ấy cũng không phải là học trò yêu thích của Diệt Tuyệt sư thái, vạn nhất lỡ cô ấy không cẩn thận biến thành hoa si thì ai cũng không cứu được cô ấy, có được không?
Với cô ấy như vậy là đủ rồi, soái ca có thể biến thành cơm ăn nha! Lý Khả Khả lười nói chuyện điên khùng với cô bạn thân của mình, nhưng mà cũng cảm thấy cô ngồi ở bên ngoài sẽ tiện hơn, rốt cuộc thì ngủ ở bên trong tương đối ngon hơn không phải sao, còn có thể dựa vào tường! Cô đúng là một quả mận biết săn sóc nha!
Yên lặng không đến một phút, Lưu Manh Manh không nhịn được lấy bút chọc vào eo của Lý Khả Khả, kèm theo đó là khuôn mặt thích bát quái độc nhất của mình, cười hì hì hỏi:
"Quả Mận, Quả Mận, cậu không cảm thấy bạn ngồi cùng bàn của cậu rất giống một idol Hàn Quốc sao?"
"Không biết."
"Vậy cậu không thấy cậu ấy rất đẹp trai sao?"
"Không thấy."
"Hứh, không thú vị, đọc sách của cậu đi, con muỗi nhỏ, cậu là đồng tính, cậu cảm thấy cậu ấy đẹp trai không?" Lưu Manh Manh thấy Lý Khả Khả lấy sách bài tập ra chuẩn bị làm bài thì xoay người hỏi bạn cùng bàn vẫn luôn yên tĩnh như một con muỗi, như đoán trước được mình sẽ nhận được cùng một đáp án.
"Không biết."
"Hứh, cậu và Quả Mận thật xứng đôi, học tập đến quên trời quên đất, ai u...."
Không thể nhịn được nữa nên cũng không nhịn nữa, Lý Khả Khả xoay người dùng bút gõ lên đầu Lưu Manh Manh, uy hiếp nói:
"Nếu cậu còn nói linh tinh, thì tớ liền đánh nổ đầu cậu, tin hay không?"
"Được rồi, được rồi, đã biết! Quả Mận tức giận, thật là đáng sợ!"
Cô ấy có thể chọc Quả Mận mềm như bông tức giận phải xù lông, cũng rất là lợi hại đi!
- ---------