Vừa quay lại trường Ôn Từ liền đi tìm chủ nhiệm Giang nói rõ nguyên nhân Vệ Mẫn vắng thi, chủ nhiệm Giang đã sống hơn nửa đời người, đường chân tóc cũng sắp biến mất, bình thường không hay nói cười tuỳ tiện, đối với học sinh dù ngoan hay hư, đã phạm lỗi thì đều khiển trách thẳng mặt, nghe cô nói cũng không từ chối ngay.
“Chuyện này thầy hiểu rồi, thầy sẽ trao đổi với chủ nhiệm lớp của em ấy xem xử phạt thế nào.” Chủ nhiệm Giang lại chuyển chủ đề: “Còn em, ít qua lại với em ấy thôi, sự việc học kỳ trước còn chưa lĩnh giáo đủ sao?”
Lúc trước Ôn Từ không hiểu rõ nội tình, hiện tại cái gì cũng biết, đột nhiên rất muốn thanh minh thay Vệ Mẫn, nhưng nói nhiều sai nhiều, cuối cùng chỉ có thể âm thầm nuốt xuống: “Em hiểu rồi, cảm ơn chủ nhiệm Giang.”
Bởi vì luôn nhớ đến hình phạt chủ nhiệm Giang dành cho Vệ Mẫn, trưa hôm sau Ôn Từ lại đến ngõ An Giang.
Hôm qua trên đường về trường, qua lời Đỗ Khang nói cô mới biết, hành tung ở trường của Vệ Mẫn không ổn định, nhưng buổi trưa mỗi ngày đều sẽ về nhà một chuyến, một là vì ăn cơm, hai là nhìn bà cụ uống thuốc.
Bệnh tim của Thường Vân Anh là bệnh cũ, uống thuốc chỉ có thể đỡ chút, những năm qua Vệ Mẫn làm việc bán thời gian ở khắp nơi đều là vì tích tiền phẫu thuật cho bà.
Bà cụ biết mua thuốc tốn kém, lại đau lòng cháu trai vất vả như vậy, thường xuyên lén uống một viên cho hai lần, có lúc còn giả vờ hồ đồ quên uống thuốc.
Nếu không phải lần đó bà ngã bệnh ở trước cổng bệnh viện, Vệ Mẫn căn bản không biết có mấy lần bà không đi lấy thuốc.
Vì chuyện này, suýt nữa thì Vệ Mẫn nghỉ học, khuyên can mãi bà cụ mới an an ổn ổn uống thuốc trị bệnh, không nói sống đủ rồi không muốn liên lụy cậu nữa.
……
Ôn Từ gặp Vệ Mẫn ở đầu ngõ, cậu cũng vừa mới từ trường về, hiếm khi mặc đồng phục, tóc đen mắt đen, vẻ bề ngoài hoàn mỹ, vẫn chói mắt như thường.
“Tìm tớ?” Cổ áo của cậu không cài hết nút, cần cổ thon dài, đường nét xương quai xanh xinh xắn lại mượt mà.
Hôm qua Ôn Từ bảo Đỗ Khang chuyển lời cho Vệ Mẫn, để tự mình nói chuyện giao lưu với cậu, nhưng cũng sợ cậu không ra bài theo lẽ thường, tự nhiên lại rước phiền phức lên người, “Hôm nay chủ nhiệm Giang tìm cậu, cậu không nói gì sai chứ?”
“Không có, đều nói theo những gì cậu bảo.” Vệ Mẫn trêu cô: “Lo cho tớ thế cơ à?”
Ôn Từ vừa nghe đã biết cậu không nói gì hay cả, cố ý không tiếp lời: “Vậy chủ nhiệm Giang phạt cậu thế nào? Vẫn phải mời phụ huynh sao?”
“Không cần, 3000 từ kiểm điểm.”
Mức độ xử phạt chủ nhiệm Giang dành cho những học sinh vắng thi lần này không nhẹ, trừ bản kiểm điểm không thể thiếu ra, họ còn phải mời phụ huynh, nghe đâu còn phạt dọn nhà vệ sinh nam một tuần nữa.
So với mấy người kia, hình phạt của Vệ Mẫn rõ ràng nhẹ hơn nhiều, chắc là chủ nhiệm Giang đã nghe hiểu lời cô nói.
Ôn Từ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
“Có điều——” Bỗng cậu thở dài một hơi, cô nghẹn một hơi ở trong ngực, hai mắt mở to, “Gì?”
Cô gái có nước da trắng, trong ngũ quan đôi mắt là đẹp nhất, long lanh ánh nước, sạch sẽ trong veo.
Vệ Mẫn và cô nhìn nhau ba giây, rời ánh mắt đi trước: “Chủ nhiệm Giang bảo tớ làm đại diện đọc bản kiểm điểm trước mặt mọi người vào lễ chào cờ đầu tuần.”
“……” Có một khoảnh khắc Ôn Từ vẫn không hiểu rốt cuộc chủ nhiệm Giang nghe cô nói là để mở một mặt lưới, hay là thu chặt lưới hơn đây.
“Phải đọc hết toàn bộ 3000 từ sao?”
“Sao có thể.” Vệ Mẫn bật cười: “Tớ lại không phải đi lên diễn thuyết, 3000 từ là chủ nhiệm Giang giao cho, đến lúc đó đi lên tuỳ tiện đọc là được.”
Ôn Từ nhớ đến những bản kiểm điểm cậu từng đọc: “Hay là cậu đừng tuỳ tiện nữa, mấy bản kiểm điểm trước đây của cậu, đến bây giờ chủ nhiệm Giang còn chưa đuổi cậu, thực sự đã tốt lắm rồi, lần này có thể nghiêm túc chút không?”
“Không biết.” Cậu nói: “Tớ lại chưa từng viết kiểm điểm.”
Ôn Từ: “……”
Đỗ Khang ở bên cạnh yếu ớt nói một câu: “Lúc trước mấy cái đó đều là tôi viết cho nó.”
Ôn Từ: “……”
Vệ Mẫn có vẻ rất thích nhìn dáng vẻ bốc khói của cô, ý cười hiện rõ trên mặt, lười biếng nói: “Hay là cậu viết giúp tớ?”
“Không.” Ôn Từ từ chối theo bản năng.
Cậu khẽ nhướng lông mày: “Nhưng mà tớ vì cậu nên mới vắng thi.”
Từ chối kiên quyết chả được mấy giây, cô gãi tai, “Được thôi, vậy khi nào cậu cần?”
“Thứ Sáu.”
Ôn Từ vô duyên vô cớ gánh vác một bản kiểm điểm 3000 từ, còn không dám viết trước mặt mọi người, mỗi ngày chỉ có thể vò đầu bứt tai lén lút viết một chút.
Trình độ làm văn của cô không tệ, nhưng không có kinh nghiệm viết kiểm điểm, vừa sợ quá nhiều vừa sợ không đủ chân thành, vay mượn khắp nơi miễn cưỡng viết được 3000 từ.
Lúc đưa cho Vệ Mẫn là vào một buổi trưa, trời đã vào hè hẳn, nhiệt độ ngày càng cao.
Ôn Từ một đường đến đây, sau lưng rịn một lớp mồ hôi mỏng, “Tớ sợ chủ nhiệm Giang nhận ra nét chữ, nên viết hơi ngoáy, không biết cậu có thể nhìn rõ không.”
Vệ Mẫn đến nhìn cũng không thèm, trực tiếp gật đầu: “Có thể.”
Ánh mắt cô hoài nghi: “Cậu còn chưa mở ra……”
Cậu lật mở tờ giấy viết thư trên tay ra.
Chữ viết của cô gái rất hào phóng, có mấy chỗ viết liền nét bút, quả thật trông rất cẩu thả, nhưng không hề cản trở việc nhận mặt chữ, Vệ Mẫn đọc lên: “Kính thưa quý thầy cô, các bạn học, chào mọi người, tôi là Vệ Mẫn của lớp 10A18……”
“Dừng dừng dừng.” Ôn Từ viết ra là một chuyện, nghe trực tiếp thế này lại là chuyện khác, “Cậu có thể nhận ra là được, không cần đọc cho tớ nghe.“
“Ồ.” Vệ Mẫn gấp bản kiểm điểm trên tay lại: “Không vội, đằng nào thứ hai cũng phải nghe.”
“……”
“Ăn kem không?” Cậu chỉ tay vào chiếc tủ lạnh bên cạnh.
“Thôi, tớ còn có bài thi chưa làm xong, về trước đây.” Ôn Từ sờ lên mũi: “Chúc cậu thứ Hai ‘diễn thuyết’ thuận lợi.”
Trong chốc lát vẻ mặt của Vệ Mẫn khó mà diễn tả được.
Cuối cùng Ôn Từ cũng có một lần khẩu chiến giành thắng lợi, mỉm cười vẫy vẫy tay với cậu, “Đi đây.”
Dáng vẻ cô cười rất rạng rỡ, không lạnh nhạt xa cách như thường ngày, cậu nhìn mãi, trong cái khắc khoải của mùa hè tim đập mỗi lúc một nhanh hơn.
“Người đi mất dạng rồi.” Đỗ Khan xì xà xì xụp ăn kem, duỗi cái móng heo ra: “Để tao xem thử tài văn chương của học sinh giỏi nào.”
Vệ Mẫn chợt giơ tay lên, né tránh động tác của cậu ta: “Cách xa tao chút.”
“Hừ! Mày là cái đồ vong ân phụ nghĩa! Qua cầu rút ván!”
“Không tệ ha, còn biết dùng thành ngữ.” Vệ Mẫn vỗ vai cậu bạn, “Yên tâm, bản kiểm điểm lần tới vẫn tìm mày viết.”
“Cút!”
Vệ Mẫn mỉm cười, thong dong rời đi.
Lễ chào cờ đầu tuần không hề huỷ bỏ vì nhiệt độ cao, hoạt động tập thể này ngay lập tức khiến cả người lẫn thần đều phẫn hận trách mắng.
Đám đông ồn ào nóng nảy, chủ nhiệm Giang hô mấy lần vẫn không yên tĩnh hết được, làn gió dính ngấy cũng có vẻ hơi phiền.
Lúc tiến hành đến tiết mục cuối cùng của buổi lễ, bên khối 10 đã sớm nhận được tin, động tĩnh rõ ràng sôi nổi hơn hẳn khối mười một, mười hai.
‘Vệ Mẫn đọc kiểm điểm’ đã trở thành một hoạt động được mong chờ nhất trong buổi chào cờ.
Lâm Hiệu nắm một góc lá cờ để che ánh nắng trên đỉnh đầu, nghiêng đầu nói với Ôn Từ: “Đợi lát nữa đoán chừng lại có náo nhiệt để xem rồi.”
Ôn Từ bị nắng chiếu chói mắt không mở được, ậm ờ “Ừm” một tiếng.
Sau khi chủ nhiệm Giang nói xong Vệ Mẫn mới đi lên trước micro.
Tóc của cậu đã dài hơn nhiều so với mùa đông năm ngoái, hình như đã được cắt gọn, nhìn rất có khí thế của thiếu niên, bộ đồng phục màu xanh trắng không quá kiểu cách mặc trên người cậu cũng không có vẻ cứng nhắc.
Dưới bục dần dần trở nên sôi nổi.
Cậu nhắm mắt làm ngơ, tự lấy bản kiểm điểm trong túi áo ra, Ôn Từ thấy lúc đỡ lấy mic cậu đưa mắt nhìn xuống dưới bục.
Trái tim cô không hiểu sao lại run lên, còn chưa kịp hồi thần, giọng nói có chút tản mạn của thiếu niên truyền đến bên tai.
“Kính thưa quý thầy cô, các bạn học, chào mọi người, tôi là Vệ Mẫn của lớp 10A18, hôm nay tôi đứng ở đây cùng cảm giác áy náy và hối hận, là muốn xin lỗi vì hành vi vắng thi của mình, đồng thời sâu sắc tự kiểm điểm một lần……”
Phút chốc tiếng bàn tán ở dưới bục ngưng lại.
Giọng nói của thiếu niên vẫn tiếp tục: “Nhà trước đã nhiều lần nhắc nhở liên tục không cho phép nộp bài trước giờ và vắng thi, nhưng tôi lại không để những yêu cầu này ở trong lòng, đây là không nên, cũng là không tôn trọng thầy cô và lãnh đạo nhà trường. Sau chuyện này, tôi đã bình tĩnh suy nghĩ rất nhiều, những sai lầm tôi mắc phải lần này không chỉ gây ra ảnh hưởng rất xấu cho nhà trường, mà còn vi phạm nội quy quy chế của nhà trường, càng trì hoãn việc học của mình…………”
……
“Nhanh nhanh nhanh, cậu nhanh véo tớ một cái, không phải tớ đang nằm mơ đó chứ.” Lâm Hiệu nâng cán cờ, kéo tay Ôn Từ tự vỗ lên mặt mình: “Vãi, không phải mơ, mẹ kiếp.”
Không chỉ mỗi Lâm Hiệu, rất nhiều người có mặt đều choáng váng, đây vẫn là lần đầu tiên nghe Vệ Mẫn đọc kiểm điểm nghiêm túc như vậy, ngay cả chủ nhiệm Giang đứng bên cạnh cũng trợn to đôi mắt.
Ông cũng đã chuẩn bị tốt để đi lên chỗ xung yếu cướp lúa, đây đây sao đột nhiên lại đổi tính rồi?
Vệ Mẫn không đọc theo hết nội dung trong bản kiểm điểm, chọn lấy một hai đoạn ở đầu và cuối, tổng cộng mới nói được 4 – 5 phút liền kết thúc.
“Người kiểm điểm, Vệ Mẫn, cảm ơn mọi người.”
“……”
“……”
Lâm Hiệu tặc lưỡi: “Cậu ta thực sự đến để diễn thuyết đấy.”
Ôn Từ cúi đầu cười, cho đến khi nghe thấy tiếng vỗ tay bên tai mới ngẩng đầu nhìn lên trên bục, nam sinh vẫn đứng trước micro, hình như cậu không nghĩ đến sẽ nhận được phản hồi như vậy.
Bản kiểm điểm đóng vào rồi lại mở ra, trông có vẻ hơi ngốc.
Ôn Từ vỗ tay theo mọi người, trong hỗn loạn, Vệ Mẫn nhìn xuống dưới bục, đối diện với ánh mắt mang ý cười của cô.
Đột nhiên cậu quơ quơ bản kiểm điểm trong tay, như thể đang ám chỉ gì đó, mỉm cười ngạo nghễ lại tự tin.
Cái nắng gay gắt của tháng Bảy khiến người ta đỏ mặt ấm lòng, hình như Ôn Từ nghe thấy tiếng tim đập của bản thân trong cái nóng của ngày hè.
Thịch.
Thịch.
Thịch.
Gần như nuốt trọn những tiếng vỗ tay chói tai kia.
Chuyện kiểm điểm kết thúc, Ôn Từ và Vệ Mẫn trở về với quỹ đạo cuộc sống của riêng mình, cô cũng không đến ngõ An Giang nữa.
Dự báo nhiệt độ tháng Bảy tăng cao, sau khi kết thúc hai ngày thi đại học, lớp 10 lớp 11 của Trung học số Tám cũng được nghỉ hè trước khi nhiệt độ lên cao nhất.
Thời sự đưa tin cả tháng Bảy sẽ trôi qua trong nhiệt độ cao, tháng Tám có vài cơn mưa, nhiệt độ không khí cũng không giảm đi mấy.
Ôn Từ và bố – Ôn Viễn Chi có thời gian nghỉ giống nhau, nghỉ hè gần như không ra khỏi cửa, đi đâu cũng có ba Ôn đưa đón.
Dần dần, ở nhà cô cũng lười không ra khỏi phòng.
Cuối tuần nhà cô đến làm khách, Liễu Huệ gọi Ôn Từ ra ngoài, cô ngồi bên cạnh Chử Nhượng, nghe Liễu Huệ hỏi: “Lúc trước Tiểu Nhượng cùng bạn học đến Thanh Thành chơi thế nào rồi?”
“Rất vui ạ, nhưng dù sao bọn cháu vẫn là trẻ con, không dám chạy quá xa.” Chử Nhượng chạm vào cánh tay Ôn Từ: “Chị này, đợi nghỉ đông anh hai quay về, chúng ta cùng đến thảo nguyên chơi thế nào?”
Ôn Từ còn chưa trả lời, Liễu Huệ đã nói trước: “Chị cháu không thích ra ngoài chơi, cứ thích làm tổ ở trong phòng đọc ít sách giải trí, bình thường mợ với bố nó ở nhà, cũng không trò chuyện với chúng ta mấy.”
Cô bảo: “Cô gái nhỏ lớn rồi mà, chị nhìn Chử Nhượng nhà bọn em này, mỗi ngày phiền chết đi được.”
Ôn Từ nghe hai vị trưởng bối tán gẫu, khẽ thở dài, Chử Nhượng ở bên cạnh không cam tâm bắt bẻ một câu: “Con phiền lắm à!”
“Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng nói chen vào.” Cô út mỉm cười nói một câu.
“Không phải mợ hỏi con trước sao.” Chử Nhượng dứt khoát kéo Ôn Từ đứng dậy: “Chị, chúng ta đi, về phòng chị nói chuyện, không phiền người lớn bọn họ nữa.”
Cô út vỗ vào mông con bé một cái, “Đứa trẻ này.”
Phòng của Ôn Từ ở hướng nam, ánh mặt trời chiếu vào đốt nóng sàn nhà, Chử Nhượng dứt khoát nằm trên giường: “Chị ơi, chị không muốn ra ngoài chơi sao?”
Cô nằm xuống bên cạnh, nhắm mắt nói: “Không muốn.”
Có một số việc, không nghĩ đến, sẽ không có vọng niệm.
“Lừa người.” Chử Nhượng lật người, chọc vào eo cô: “Buổi chiều em có hẹn với bạn học đến công viên giải trí, chị đi cùng em nhé?”
Ôn Từ không sợ nhột, cũng không nhúc nhích, một tiếng cười phát ra từ trong cổ họng: “Làm gì thế? Lại tìm chị yểm trợ giúp em à.”
“Chị có đi không?” Chử Nhượng thử thuyết phục cô: “Nghe nói thủy cung ở đó có trình diễn mỹ nhân ngư.”
“Không phải em đi công viên giải trí à, sao lại thành thủy cung rồi.”
“Trong công viên giải trí cũng có thuỷ cung mà.” Chử Nhượng lắc cánh tay cô: “Em cũng đã hẹn người ta rồi, chị không đi với em, mẹ em chắc chắn không cho em ra ngoài.”
“Chị đi với em, mẹ chị cũng không chắc để chị ra ngoài a.”
Ngữ khí của Ôn Từ rất bình tĩnh, nhưng không biết tại sao, Chử Nhượng lại nghe ra một chút thất vọng, nhưng suy cho cùng tuổi cô bé hãy còn nhỏ, không hiểu nguyên do trong đó, chỉ làm nũng không ngừng, “Chị à, chị gái tốt, xin chị đó, chị đã nằm dí ở nhà hơn một tháng rồi, còn không ra ngoài thì sẽ mốc lên mất.”
Rốt cuộc cũng chịu không nổi cái tính mè nheo bền bỉ này, Ôn Từ miễn cưỡng thỏa hiệp: “Vậy tự em đi nói đi, cô út với mợ em đều đồng ý, chị liền ra ngoài cùng em.”
“Được!” Chử Nhượng sung sướng chạy ra ngoài.
Phòng khách cách phòng ngủ không xa, Ôn Từ chỉ nghe thấy cô bé làm nũng với cô út, Liễu Huệ nói một câu thời tiết rất nóng.
Cô lại nhắm mắt lại, không cần cố ý đi nghe, đang lơ mơ thì nghe thấy tiếng mở cửa, Chử Nhượng chạy thẳng vào.
Cô bé giống như một ngọn gió, một ngọn gió tự do, triệt để bao quanh Ôn Từ.
Cô út dặn dò mấy câu, Ôn Từ nhìn Liễu Huệ, nét mặt của bà không khác gì lúc thường, mặt mày bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc gì: “Về sớm một chút.”
Cô vô thức nắm chặt tay, xiềng xích trong lòng như càng chặt hơn, rũ mắt “Vâng” một tiếng.
Dọc đường hứng thú của Chử Nhượng tăng vọt, ở trên xe để ý thấy sự khác thường của Ôn Từ, rất tò mò: “Chị này, ra ngoài chơi còn không vui sao?”
“Đương nhiên là vui rồi.” Cô nhìn ra ngoài cửa xe, bóng cây chợt lóe lên, lẩm bẩm trong miệng: “Chỉ là vui cũng phải có đánh đổi.”
Chử Nhượng không nghe rõ: “Cái gì?”
“Không có gì.” Cô hời hợt nói.
Công viên giải trí được xây ở phía Tây thành phố, năm trước sau khi sáp nhập với công viên nước bên cạnh, nơi đó trở thành công viên giải trí lớn nhất ở An Thành.
Sau khi Chử Nhượng tụ họp với bạn học, quả thực vui mừng y hệt chú chim nhỏ, Ôn Từ kéo lại cũng không được, theo cô bé leo lên leo xuống.
Không biết từ lúc nào, nỗi phiền muộn nghẹn trong lòng dần dần biến mất cùng với cảm giác mất trọng lượng do tàu lượn siêu tốc lao vút lên trên không.
Trên gương mặt cô tràn ngập ý cười, tiếng cười càng rõ ràng hơn.
“Chị!”
Ôn Từ vừa quay đầu, Chử Nhượng ôm chiếc máy ảnh của bạn học đứng cách đó không xa, “Tách” một tiếng, đem nụ cười tại khoảnh ấy của cô lưu vào trong máy ảnh.
“Đẹp quá à! Chị phải cười nhiều lên.” Chử Nhượng trả máy ảnh lại cho bạn học: “Đợi rửa ảnh xong, nhớ đem ảnh của chị tớ cho tớ nhé.”
Bạn học mỉm cười: “Không vấn đề.”
“Á, gần ba giờ rồi! Trình diễn mỹ nhân ngư sắp bắt đầu rồi.” Chử Nhượng vội kéo lấy Ôn Từ: “Đi đi đi, không thể bỏ lỡ được.””
Thuỷ cung nằm ở góc xa nhất trong công viên, gần cửa Tây của công viên nước, nghỉ hè là thời kỳ cao điểm để vui chơi, Ôn Từ đứng giữa đám đông, cảm thấy hơi lạnh bên trong hội trường rõ ràng không đủ.
Xung quanh toàn là trẻ em, nhìn thấy mỹ nhân ngư lặn mình dưới nước phía sau tấm kính, đều hét lên a a, còn có đứa trẻ ngồi hẳn lên vai ba mình.
Tầm nhìn của Ôn Từ bị che khuất, chỉ có thể nghiêng đầu, nhìn mỹ nhân ngư bơi trong nước qua khe hở giữa đám đông.
Giữa làn nước trong vắt của bể bơi, chiếc đuôi màu xanh của mỹ nhân ngư đong đưa trong nước, nửa thân trên trần trụi giống như một khối dương chi bạch ngọc chìm trong biển sâu.
“A a a a a!!!!” Chử Nhượng đã điên rồi: “Còn có nam mỹ nhân ngư nữa a!!!”
Người cá chầm chậm bơi lên từ dưới đáy bể, đường cong sống lưng xinh đẹp lại linh hoạt, cậu ấy giống như được sinh ra ở trong nước, cánh tay thon dài, đuôi cá đẹp đẽ đến rung động lòng người.
Những chú cá nhỏ nhiều màu sắc vội vã bơi qua người cậu, cậu quẫy cái đuôi cá, khiêu vũ dưới nước cùng một mỹ nhân ngư khác, khoảnh khắc quay người lại, ánh sáng chiếu xuống bể.
Ôn Từ ngớ ra.
Cô vô thức tiến lên hai bước chen qua đám đông.
“Chị!” Chử Nhượng vội chen đến, “Sao vậy?”
Cô nhìn chằm chằm vào mỹ nhân ngư trong bể bơi.
Chàng trai biểu diễn xong một đoạn múa, buông tay bạn nữ ra, chầm chậm tiến lại gần trước tấm kính tương tác với khán giả, mái tóc đen mượt như rong biển ở trong nước, mặt mày anh tuấn mà sáng sủa.
Là Vệ Mẫn.
Năm ngón tay của chàng trai mảnh khảnh, không làm động tác hôn gió như bạn diễn, mà kề sát lên mặt kính, đợi trẻ nhỏ hét lớn chạy lên trước đập tay với cậu.
Chiếc đuôi cá xanh bạc rực rỡ chói mắt, không ngừng lấp lánh trước mắt Ôn Từ, cô như bị mê hoặc, trong tầm mắt chỉ còn lại cậu ở trong bể bơi với cô đứng bên ngoài tấm kính.
Trong biển sâu tĩnh lặng, cậu là mỹ nhân ngư mê hoặc lòng người, mà cô là một tín đồ tình nguyện cúi đầu xưng thần.
“A a a a a a!”
Chử Nhượng liên tục la hét kéo suy nghĩ của Ôn Từ lại, khoảnh khắc ý thức quay lại ấy giống như một đạo sấm sét đánh xuống trong mùa hè, dòng điện lập tức lan ra khắp tứ chi và trăm xương.
Cô đỏ mặt tía tai, tim đập loạn xạ, Chử Nhượng ở bên cạnh còn nổi điên kéo cánh tay cô, “Cơ bụng!! Cơ bụng tám múi!! Trời ơi trời ơi!”
Thân hình của nam sinh rất nổi bật, vai rộng eo hẹp, lúc sải cánh tay cơ lưng như ẩn như hiện, là cảm giác sức lực vừa phải, không tỏ ra khoa trương dọa người, cũng không khiến người ta cảm thấy sung sức quá trớn.
Đặt ở trên người cậu, mọi thứ dường như đều vừa phải.
Ôn Từ rời ánh mắt đi trong một giây, tim đập nhanh ngoài tầm kiểm soát, chỉ cảm thấy trong cung thể thao bức bách đến sợ.
Thời lượng trình diễn mỹ nhân ngư có hạn, tương tác ngắn ngủi kết thúc, chàng trai sải cánh tay, dần dần rời xa đám đông, giống như mỹ nhân ngư trong truyện cổ tích, bị giam cầm mãi mãi dưới biển sâu.
Ra khỏi thuỷ cung, Chử Nhượng vẫn chưa vui đủ, cầm máy ảnh ngắm nghía không ngừng, vừa xem vừa nhận xét: “Chậc chậc, gương mặt này, chẹp chẹp chẹp, cơ bụng này.”
Lời văn đơn giản cũng giàu tính tưởng tượng.
Trong đầu Ôn Từ như đang phát một bộ phim được ấn nút lặp lại, hồi lâu vẫn không thể thoát khỏi hình dáng màu xanh bạc ấy.
Hai má cô nóng bừng, ngẩng đầu nhìn mặt trời trên bầu trời, ánh nắng buổi chiều trở nên gay gắt hơn, nhiệt độ cũng cao hơn.
Do nóng ư?
Do mặt trời sao?
Cô cũng không rõ nữa.
Đến khi trời tối, Chử Nhượng mới coi như chơi tới đã, Ôn Từ đứng ở cổng công viên giải trí nhìn các cô ấy lên xe mới bắt xe đi về.
Về đến nhà, Liễu Huệ với Ôn Viễn Chi đều ở phòng khách, như thể đặc biệt đợi cô vậy.
Ôn Từ đặt chìa khóa xuống, “Bố, mẹ, con về rồi.”
“Ăn cơm chưa?” Ôn Viễn Chi đặt tờ báo xuống, đứng dậy: “Mẹ con để thức ăn lại cho con, bố hâm nóng cho con?”
Ôn Từ có chút được yêu mà sợ: “Cảm ơn bố.”
Cô đi tắm trước, lúc ra ngoài thức ăn đã nóng hổi, Ôn Viễn Chi không ở phòng khách, Liễu Huệ vẫn ngồi ở đó đọc sách.
“Bố con ngủ rồi ạ?”
Liễu Huệ “Ừm” một tiếng, đặt sách xuống đi đến cạnh bàn ăn, nhìn chằm chằm cô mấy giây: “Sao cảm giác như rám nắng vậy?”
“Có sao? Con cũng không có phơi lâu.”
“Chơi có vui không?” Liễu Huệ không để ý câu trả lời của con gái, tự mình nói tiếp: “Học kỳ tới Chử Nhượng phải thi cấp Ba rồi, hôm nay mấy đứa ra ngoài, cô con còn nhắc mãi chuyện con bé cả ngày không lo học tập, con là chị, nên quan tâm nhiều tới em nó, chứ không phải chiều theo con bé như vậy.”
Tâm trạng tốt đẹp cả ngày tắt ngủm tại giây phút này.
Khoảnh khắc ấy linh hồn của Ôn Từ như bị rút ra ngoài, cô vui vẻ của ban ngày đứng bên cạnh, nhìn Ôn Từ của giờ phút này đang bị xiềng xích trói buộc ngồi ở trong nhà.
Nghe thấy giọng nói của cô không chút dao động: “Con hiểu rồi.”
“Hè năm ngoái con với Chử Nhượng đi leo núi, kết quả say nắng ngã xuống bậc thang đến cả khoá huấn luyện quân sự cũng không tham gia, cái này mới bao lâu, con đã quên rồi sao?” Liễu Huệ đặt một bát canh gà nhỏ trước mặt cô: “Hai ngày này nắng nóng, đừng chạy ra ngoài nữa, ở nhà nghỉ ngơi nhiều chút.”
Canh gà còn tỏa hơi nóng, hương thơm thoang thoảng, Ôn Từ lại chỉ ngửi thấy vị chua, cô chun mũi, cố nén sự chua xót, lặp lại: “Hiểu rồi ạ”
“Ăn đi, ăn xong nghỉ sớm chút.”
“Vâng.” Cô cúi đầu, tay siết chặt cái thìa, nước mắt rơi trên mu bàn tay.
Cô vẫn là cô, hạnh phúc của thế gian và cô không liên quan.
Đêm đó, Ôn Từ lại mất ngủ sau một thời gian dài.
Sáng sớm cô nằm ở trên giường, nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ, nhưng mãi cũng không buồn ngủ mấy, cho đến khi bình minh, mới miễn cưỡng nhắm mắt.
Một giấc này, cũng không yên ổn.
Trong mơ luôn có tiếng nước chảy không ngừng, cô ở trong bóng tối, mò mẫm đi về phía trước, tay chạm phải vật cứng giống bức tường mà không phải bức tường.
Đột nhiên trong tầm mắt truyền đến một luồng ánh sáng, càng lúc càng gần.
Mọi thứ trước mắt cũng càng lúc càng rõ ràng, bàn tay chạm phải một tấm kính, bên ngoài tấm kính là một hồ nước trong xanh.
Thứ phát sáng là chiếc đuôi của người cá, ánh sáng màu xanh bạc như ẩn như hiện trong hồ nước, cho đến khi chiếu sáng toàn bộ hồ nước.
Thế mà cô lại quay lại thuỷ cung.
Vệ Mẫn từ từ đến gần tấm kính, mắt mày đen nhánh rõ nét, cậu không ngừng gõ vào tấm kính, vẻ mặt lo lắng, như thể đang cầu cứu.
Ôn Từ luống cuống, cúi đầu tìm dụng cụ ở xung quanh, đột nhiên lại phát hiện dưới chân cũng là tấm kính, cô ngẩng đầu lên, trên đầu cũng là mặt kính.
Cô nhìn bốn phía chung quanh, tất cả đều là thuỷ tinh.
Cô nhìn ra bên ngoài tấm kính, ngạc nhiên khi phát hiện đây không phải là hồ bơi nhỏ khép kín ở thuỷ cung kia, mà là biển sâu mênh mông vô tận.
Nước biển là tự do, Vệ Mẫn là tự do.
Cô mới là người mắc kẹt trong căn phòng kính.