Quá Hạn

Chương 5




Kỳ nghỉ đông hiếm hoi, Ôn Từ cũng không nhàn nhã hơn bao nhiêu.

Dưới sự dạy bảo của bố Ôn, lộ trình cuộc đời của cô đã được lên sẵn kế hoạch từ khi sinh ra, nhỏ thì từ ăn đến ngủ, lớn thì từ học tập đến kết bạn, đều có sự ảnh hưởng và can thiệp của bố mẹ.

Họ không quy định cô phải ưu tú nhiều như nào, nhưng lại quy định phải sống theo ý của họ, giống như bông hoa trong nhà kính, lúc nào được đắm mình trong ánh mặt trời cũng không có tự do.

Lớn đến từng này rồi, Ôn Từ có rất ít bạn bè, trừ lúc ở trường, gần như không có thời gian giải trí gì cả.

Cô không dám tuỳ tiện đưa số điện thoại trong nhà, bởi vì mỗi một cuộc gọi, đều sẽ trải qua sự vặn hỏi của bố mẹ, thời gian dài, cô thà rằng không có bạn.

Trong sách nói, bất kể là làm gì, đầu tiên hãy làm người ngay thẳng, tiếp theo hãy làm người vui vẻ.

Ôn Từ không có tự do, cũng không vui vẻ, cô chỉ có thể chọn làm một người ngay thẳng.

Nhưng gần đây, cô cảm thấy bản thân không còn ngay thẳng như vậy nữa.

Cô luôn nghĩ về hình bóng đó, muốn chưa từng nhìn thấy, lại tưởng tượng ra cảnh ấy không biết bao nhiêu lần.

Ôn Từ khẽ thở dài, lại quên mất đang trên đường đi ăn tối đón Giao thừa, cô và mẹ Ôn chỉ cách nhau nửa cánh tay.

“Sao vậy con?” Sự quan tâm như dự đoán.

Ôn Từ nhắm mắt lại, “Không sao, chỉ là cảm thấy quá bế tắc, có chút ngột ngạt.”

Quả nhiên cô không phải một người ngay thẳng.

Mẹ Ôn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hôm nay lạnh, đợi qua đoạn đường này con hãy mở cửa sổ cho thoáng.”

Bố Ôn ngồi ở ghế lái an ủi: “Nhanh thôi, không xa lắm đâu.”

Ôn Từ vâng một tiếng, không nói nhiều nữa.

Nhà họ Ôn đông người, cơm tất niên thường không tổ chức tại nhà, năm ngoái tổ chức ở Hải Việt, năm nay được tổ chức tại nhà hàng Long Hưng ở trung tâm thành phố.

Lúc Ôn Từ cùng bố mẹ bước vào phòng riêng, người hai nhà bác cả và cô đều đã đến, cô bị bố mẹ đẩy ra chào mọi người: “Chúc mừng năm mới bác cả, thím, cô, dượng.”

“Ừm.”

Bình thường mọi người cũng hay gặp nhau, không cần hỏi nhiều về tình hình gần đây, lôi kéo nói mấy câu rồi thả cho bọn trẻ đi chỗ khác chơi.

Nhà cô là em gái, nhà bác cả là anh trai, bình thường khó tránh bị lôi ra so sánh, nhưng mối quan hệ giữa ba người vẫn rất tốt, cùng nhau ngồi bên cửa sổ nói chuyện uống trà.

“Chị ơi, trường Trung học số Tám thế nào ạ?” Chử Nhượng chuẩn bị thi lên cấp ba, trước đây luôn lấy Ôn Từ làm mục tiêu, nghe nói cô đang học ở Trung học số Tám, cũng nói sẽ học theo.

Ôn Từ nói: “Rất tốt, bất khả chiến bại toàn thế giới.”

Ôn Lễ phun một ngụm nước trà: “Không biết khiêm tốn.”

Đây là giây phút thư giãn hiếm hoi của Ôn Từ, nở nụ cười đùa: “Ở chỗ của bọn chị, khó mà khiêm tốn được.”

Chử Nhượng cứ bật cười khanh khách, Ôn Lễ bó tay với hai đứa em gái, cầm tách trà không lên tiếng, mặc kệ cho hai đứa nói chuyện trường học.

“Chị này, lớp các chị có anh nào đẹp trai không?” Chử Nhượng là một đứa mê cái đẹp.

“Có mấy người.” Không phải tất cả học sinh giỏi đều là mọt sách, cũng có người xinh đẹp, nhưng Ôn Từ không biết tại sao, đột nhiên có một gương mặt khác xuất hiện trong tâm trí.

Lạnh lùng, giống như một lưỡi dao.

“Có ảnh chụp không!”

“Chị biết lấy ảnh ở đâu cho em.”Ôn Từ bị cô bé lắc mạnh cánh tay, mỉm cười bất đắc dĩ, “Lần sau đi, em đến trường bọn chị tìm chị, chị dẫn em đi nhìn.”



Một lúc sau, bác cả gọi món vào trong phòng riêng, nhân viên phục vụ đứng trong góc bước ra, những món khai vị nhanh chóng được đưa lên trước.

Hết đĩa này đến đĩa khác, nhân viên phục vụ đưa đồ ăn cũng không giống nhau.

Cuối cùng là một đĩa nộm mà Ôn Từ không nhìn ra là gì, ngược lại nháy mắt khi nhìn thấy người phục vụ đưa đồ ăn, ánh mắt đông cứng lại.

Nam sinh mặc bộ đồng phục tông đỏ đen của nhà hàng, dáng vẻ nhanh nhẹn dứt khoát, mái tóc mọc dài hơn trước kia một ít, hình như không chú ý đến ánh mắt của Ôn Từ, cúi người nói: “Chúc quý khách dùng bữa vui vẻ.”

Không đợi người đi xa Chử Nhượng đã kéo tay Ôn Từ kêu lên phấn khích: “Chị, chị nhìn thấy không, trai đẹp kìa.”

Ôn Từ ậm ờ đáp lại, nhìn chăm chú bóng lưng rời đi của cậu, tâm trạng càng thêm phức tạp.

Bữa cơm tất niên lâu rồi mới được ăn.

Ca làm của Vệ Mẫn phải đến 9 giờ, nhưng sau 8 giờ thì không bận lắm, cậu chào hỏi trưởng ca, rồi đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi đi ra, cậu thuận tay đẩy cửa sau ở hành lang, trong hẻm có người, nhà hàng cấm nhân viên hút thuốc, nhân viên lớn tuổi đều thích đến đây.

“Trên lầu không bận nữa à?” Ông chú ở bếp nói chuyện với Vệ Mẫn.

“Đúng lúc không bận.” Vệ Mẫn tìm hộp thuốc lắc ra một điếu, đưa cho ông chú rồi đi qua châm lửa, ngọn lửa nhảy múa trong đêm tuyết, làn khói mờ ảo từ từ bao trùm.

Ông chú ngậm điếu thuốc: “Cháu là nhân viên kỳ nghỉ đông?”

Vệ Mẫn vâng một tiếng.

Nhà hàng không tuyển trẻ vị thành niên, cũng chỉ thời điểm quan trọng như dịp lễ Tết mới tuyển người bên ngoài ứng cứu ngắn hạn, tiền lương cũng cao nên không ít người tìm đến.

“Rất tốt, thời nay đâu có trẻ nhỏ phải chịu khổ.”

Vệ Mẫn cười cười, không nói nhiều.

Tiếng pháo hoa nổ từ xa vọng lại, một năm này thành phố vẫn chưa ban hành lệnh cấm đốt pháo, từng chùm pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm.

“Đẹp thật.” Ông chú hạ điếu thuốc xuống, “Năm mới đến rồi.”

Vệ Mẫn cũng ngẩng đầu lên nhìn.

Địa hình ở đây thấp, tầm nhìn có hạn, không thấy được bao nhiêu, nhưng họ vẫn gắng sức ngẩng đầu nhìn về phương xa.

Pháo hoa nhanh tàn, chớp mắt cái đã biến mất.

Trong phòng riêng, nhân viên phục vụ đưa những tách trà nóng và món tráng miệng lên, Ôn Từ nhìn người bước vào, không phải khuôn mặt lúc trước.

Cô di chuyển ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chử Nhượng ăn món tráng miệng, không lấy làm lạ nói: “Sao năm nay bắn pháo hoa sớm thế, mấy năm trước không phải đều đợi đến 12 giờ đêm sao?”

Ôn Từ cũng không để ý lắm, lắc đầu nói: “Không biết.”

Trên đường về nhà xe vẫn bị tắc đường thành hàng dài, Ôn Từ mệt mỏi dựa vào cửa xe muốn ngủ, nghe bố mẹ nói về giao thông ở An Thành.

Không biết làm sao, bỗng chủ đề chuyển đến người cô.

“Tiểu Từ, trước lúc dùng bữa con và Chử Nhượng nói chuyện gì vậy?” Liễu Huệ quanh năm không ăn đồ sống lạnh, hơn bốn mươi tuổi, giọng nói vẫn lạnh lùng trong trẻo.

Phút chốc sau lưng cô cứng đờ, cổ họng bỗng có chút khô khốc: “Không nói gì ạ.”

“Thật không?” Liễu Hiệu không tin, “Chử Nhượng còn nhỏ, tính khí lại không ổn định, con không được làm bậy theo con bé. Nhiệm vụ quan trọng nhất lúc này của con là học tập, chúng ta không yêu cầu cao đối với điểm số của con, nhưng ít nhất con phải nghe lời, đừng làm chuyện không nên làm, tương lai thi vào trường của ba con, chúng ta cũng yên tâm hơn.”

Trong xe bức bách khiến người ta phát hoảng.

Ôn Từ mím môi dưới, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Hiểu rồi ạ.”

Năm mới vừa qua, kỳ nghỉ đông như thể vặn chốt tăng tốc, ào ào vút qua.

Mùa đông ở An Thành đến sớm, cả mùa đông dài đằng đẵng và lạnh lẽo, đến tháng Ba mới có chút dấu hiệu ấm lên, trong sân trường tiếng chuông lại reo lên leng keng.

Ôn Từ đạp xe dọc theo con phố dài, đi qua những sạp bán hàng rong, mùi thơm khoai lang nướng biến mất, cây khô gặp mùa xuân, trong không khí tràn ngập hơi thở cây non đâm chồi nảy lộc.

Tin đồn hỗn loạn lúc trước nhạt đi, người trong cuộc biến mất khỏi thế giới của cô.

Nhưng cũng không phải không va chạm hoàn toàn.

Học kỳ này giờ thể dục của hai lớp được xếp chung một tiết, trên sân bóng rổ, cậu luôn là người nhận được nhiều tràng pháo tay nhất, bên cạnh cũng có rất nhiều vây quanh.

Cô và cậu, cách xa cả một dải ngân hà.

Câu xin lỗi kia, có nói hay không cũng không quan trọng nữa.

Nhoáng một cái, mùa hạ đã đến.

Tiết thể dục buổi chiều đã mất đi ưu thế cuối cùng, sau khi tập hợp là phần khởi động 800 mét dài như không có điểm cuối.

Hàng ngũ mất trật tự, có nhanh có chậm, cũng có những người làm biếng đi qua sân vận động.

Ôn Từ chạy ở giữa, dần hụt hơi, từ từ rớt xuống cuối hàng.

“Cậu không sao chứ? Sao sắc mặt cậu xấu vậy?” Lâm Hiệu thả chậm tốc độ: “Chịu không được thì đừng chạy nữa, dù sao lão Dư cũng không quản.”

Cô không nói gì, chỉ chuyển từ chạy thành đi bộ, Lâm Hiệu đi theo đứng bên cạnh, “Cậu vẫn ổn chứ?”

“Không sao.” Ôn Từ thở hồng hộc, tay chân bủn rủn.



Vạch đích gần ngay trước mắt, cô lau mồ hôi trên trán, tim đập loạn xạ, hoa mắt chóng mặt, nắng gắt mùa hạ chói chang như ngọn lửa thiêu người.

Bóng dáng nam sinh giẫm trên mặt đất tiến về bên này, vẻ mặt lãnh đạm, đối mặt là không thể tránh khỏi.

Ôn Từ nhận thấy ánh mắt của cậu tạm ngừng mấy giây, chỉ là nhịp tim càng lúc càng loạn, đầu càng lúc càng choáng váng, còn chưa kịp nghĩ ngợi, trước mắt tối sầm lại, trực tiếp ngã nhào xuống đường chạy.

Tiếng mọi người kinh ngạc truyền đến bên tai, giữa lúc hốt hoảng, hình như cô nhìn thấy một đôi giày thể thao trắng sạch vụt qua trước mắt.

Đầu cô ong ong, trong tai có rất nhiều tạp âm, cảm giác tim đập một nhịp lại tiếp một nhịp.

Mấy giây cuối cùng trước khi mất ý thức, Ôn Từ cảm thấy bản thân như ở giữa không trung, tiếng gió ào ạt truyền vào tai.

Mà trong gió, có mùi thuốc lá quen thuộc.

Rất nhạt.

Đợi đến lúc tỉnh lại, cứ ngỡ đó chỉ là giấc mơ.

“…… Ôn Từ?” Lâm Hiệu nhích đến gần, toàn bộ gương mặt ở trước mắt cô, “Cậu tỉnh lại rồi, sợ chết đi được.”

Ôn Từ mở miệng muốn nói chuyện, vậy mà mới đầu không phát ra âm thanh, Lâm Hiệu vội nói: “Cậu đợi chút, tớ đi rót nước cho cậu.”

“Không……” cần. Cô nhìn bóng lưng của Lâm Hiệu biến mất, khép miệng lại.

Phòng y tế của trường cách xa khu dạy học, rất yên tĩnh, Ôn Từ chống cánh tay ngồi dậy, đối diện với cửa sổ ở ngay cuối giường, một chú chim lạ đậu trên cành.

“Nước đến đây.” Lâm Hiệu bước vào, đưa cốc giấy qua.

“Cảm ơn.”

Ôn Từ uống mấy hớp, lại ngẩng đầu lên, những chú chim ngoài cửa sổ đã bay đi mất, cô lấy tay vuốt nhẹ thành cốc, “Tớ ngủ bao lâu rồi?”

“Cũng chỉ hơn một giờ thôi.” Lâm Hiệu ngồi xuống cạnh giường: “Bọn tớ đều bị cậu dọa chết rồi, tụt huyết áp mà sao cậu không xin nghỉ hả, lão Dư sợ đến mức suýt viết đơn từ chức.”

Ôn Từ mỉm cười, “Xin lỗi mà, tớ không ngờ mình sẽ tụt huyết áp.”

Liễu Huệ là bác sĩ, ở nhà có một cuốn sách dạy nấu ăn dinh dưỡng, Ôn Từ ăn từ nhỏ đến lớn, thể chất vẫn luôn rất tốt.

“Không sao không sao, tớ không trách cậu.” Lâm Hiệu nhìn cô, “Cái đó, có chuyện này tớ thấy phải nói với cậu một tiếng.”

Mí mắt Ôn Từ giật giật, “Chuyện gì?”

“Thì…… Vệ Mẫn đó, là cậu ta đưa cậu đến phòng y tế.” Lâm Hiệu gãi gãi đầu: “Lúc đó quá đột ngột, bọn tớ đều không phản ứng kịp, cậu ta từ xa chạy đến bế cậu lên, bọn tớ mới định thần lại.”

Ôn Từ ừm một tiếng, nhớ đến đôi giày thể thao màu trắng kia, đôi mắt lóe lên.

“Thực ra, tớ thấy con người cậu ta hình như cũng không xấu lắm……?” Giọng điệu của cô ấy vẫn còn chút do dự.

Ôn Từ rũ mí mắt: “Đúng là không xấu lắm.”

Biết đâu, vốn dĩ đã không xấu.

Cô có hơi bối rối ngẩng đầu lên: “Tớ có nên tìm cậu ấy nói tiếng cảm ơn không?”

Lâm Hiệu cũng bị hỏi đến bối rối, về lý thì phải nói cảm ơn, nhưng chuyện xảy ra trước đó khiến cô ấy có hơi do dự.

Cô ấy nghiêm túc suy nghĩ một hồi: “Việc nào ra việc đó, tính sao thì cậu ta cũng giúp cậu, nên nói tiếng cảm ơn sẽ tốt hơn.”

Ôn Từ thở phào nhẹ nhõm: “Được.”

Muốn tìm Vệ Mẫn nói cảm ơn không phải chuyện khó, mấu chốt là tìm cậu ở đâu, hành tung ở trường của cậu không ổn định, ra ngoài trường lại càng khó tìm.

Nhưng có vết xe đổ, Ôn Từ cũng không dám tiếp xúc gì với cậu ở trường cả.

Kéo dài mãi đến tối hôm sau, Lâm Hiệu nhờ Dương Tranh nghe ngóng địa chỉ nhà của Vệ Mẫn, sau giờ học liền kéo Ôn Từ đi, “Lát nữa cậu ở gần đây đợi cậu ta, cậu ta không đến trường, nhưng nhà vẫn cần phải về chứ.”

Ôn Từ chạy bước nhỏ theo sau, “Tuần tới tớ mời cậu và Dương Tranh ăn cơm.”

“Toàn là chuyện vặt vãnh, còn cậu ý, về nhà muộn một chút không sao chứ?”

“Không sao, ba tớ đi công tác rồi, tối nay mẹ tớ tăng ca, đến lúc đó có hỏi, tớ nói mình đến nhà sách.” Ôn Từ đã sớm nghĩ xong câu trả lời.

“Vậy được.”

Nhà của Vệ Mẫn ở ngõ An Giang cách trường hai con phố, Lâm Hiệu đợi cùng Ôn Từ từ lúc hoàng hôn đến trời tối hẳn, người không đợi được, trái lại còn bị muỗi đốt.

“Bốp!” Lâm Hiệu đập chết một con, gãi cánh tay nói: “Cậu ta không về nhà thật hả.”

Ôn Từ nhìn vết muỗi đốt trên cánh tay bạn, bấm một hình chữ thập lên trên, “Bỏ đi, bọn mình về thôi, đoán chừng hôm nay không đợi được rồi.”

“Không đợi nữa?”

Ôn Từ lắc đầu: “Nếu cậu ta quay về, cũng phải đến nhà rồi.”

Tách khỏi Lâm Hiệu về đến nhà, Ôn Từ mở tờ giấy có viết địa chỉ của nhà Vệ Mẫn ra kiểm tra—— Số 208 ngõ An Giang.

Cô nhìn chăm chú một lúc, cất mảnh giấy đi, lấy đề thi trải ra bàn.

Một đêm trôi qua.

Hôm sau, sau khi Liễu Huệ ra ngoài, Ôn Từ ra khỏi phòng, đứng ở ban công nhìn Liễu Huệ đi ra ngoài hành lang, mãi đến khi không nhìn thấy nữa mới thu lại ánh mắt.



Cô về phòng lấy cặp sách, rồi cũng ra khỏi nhà.

Hôm qua đã đến đây một chuyến, Ôn Từ ra vẻ rất quen đường quen nẻo, nhưng chỉ là ra vẻ, bước vào ngõ không đến một lúc, cô đã mất phương hướng.

Mỗi con hẻm, mỗi cánh cửa trước nhà, mỗi một nơi tưởng chừng giống hệt nhau, nhưng đi vào rồi lại đi ra, vẫn luôn là số nhà mới.

Ôn Từ đứng ở ngã tư đường, lần đầu tiên nảy sinh nghi ngờ với chỉ số IQ của bản thân: “……”

Con ngõ vào ban ngày vắng vẻ hơn nhiều so với buổi tối, cô vừa đá hòn đá, vừa bước vào một con hẻm khác, bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân vội vã.

Ban đầu là chợt xa chợt gần, sau đó là càng lúc càng gần.

Một bóng dáng rẽ vào trong hẻm.

“Vệ……” Ôn Từ còn chưa nói xong, đột nhiên cậu nắm lấy cánh tay cô, kéo cô chạy thẳng vào trong hẻm, tiếng gió thổi bên tai.

Rõ ràng cậu quen thuộc trong này hơn cô.

Chạy mấy vòng, Ôn Từ không nghe thấy tiếng bước chân đằng sau nữa, cổ tay bị kéo đau, cô cũng không dám lên tiếng.

Hai người trốn vào góc tường tối tăm, trong không gian chật hẹp, hơi thở của cả hai quyện vào nhau.

Ôn Từ không dám cử động, đôi mắt quen với bóng tối, cô nhìn thấy hầu kết của chàng trai lăn lộn, trên đỉnh nhọn có một nốt ruồi nhỏ.

Cô giống như nhìn thấy cái không nên thấy, đột ngột nhìn sang chỗ khác, mái tóc lướt qua cổ của cậu.

Vệ Mẫn chợt ngửa đầu ra sau, buông cái tay đang nắm cánh tay cô ra, nghiêng người nhìn ra ngoài, bình tĩnh kéo dài khoảng cách.

Cậu dựa vào tường, rũ mắt nhìn cô: “Sao cậu lại ở đây?”

“Tôi……” Ôn Từ nắm lấy quai cặp sách, bởi vì trước đó chạy nhanh nên giọng nói có vẻ hơi khàn, cô cố nén khó chịu, đối diện với ánh mắt của cậu, “Cảm ơn cậu lần trước đưa tôi đến phòng y tế.”

Cậu ừm một tiếng, nhìn cô không tiếp lời.

Ôn Từ lo lắng có chút không nói nên lời, chậm rãi dời tầm mắt, nhìn chằm chằm bức tường bên cạnh, mấy giây sau, hai mắt cô đột nhiên mở to.

Một con nhện đáng sợ đang bò nhanh dọc theo bức tường.

Gần như ngay lúc cô mở miệng, Vệ Mẫn giơ tay lên che tiếng hét của cô, cả người dựa sát vào, ép cô chống trên bức tường.

Cậu cúi đầu nhìn cô, một tay đặt trên mặt cô, tay còn lại đỡ sau đầu cô: “Đừng kêu.”

Khoảng cách rất gần.

Gần đến mức Ôn Từ có thể nghe thấy tiếng tim đập của cậu, lông mi cô khẽ run, nhịp tim cũng tăng theo, đỏ từ mặt đến mắt.

Vệ Mẫn từ từ buông tay ra: “Xin lỗi.”

“…… Không sao.” Cô cúi đầu thở gấp.

Ánh mặt trời chiếu vào con hẻm, trên mặt đất hai cái bóng đan vào nhau.