Quá Hạn

Chương 17




Khi rời khỏi nhà, tay Ôn Từ vẫn cầm tờ giấy bảo đảm, cô nghĩ đến việc bỏ mặc tất cả nhưng cuối cùng chỉ đi đến thùng rác, từ từ xé vụn rồi vứt vào đó.

Tờ giấy quá mỏng, mỏng đến mức không thể chịu đựng được hy vọng của cô.

Đã là tháng Ba, trong không khí tràn ngập mùi hương non tơ của lá mới nhú, mùa xuân là mùa của hy vọng, nhưng Ôn Từ lại bị kẹt ở chỗ cũ như sắp héo mòn.

Cô hít một hơi thật sâu, quay người bước đi ra khỏi khu dâng cư, dọc theo đường phố vô định. Khi tỉnh lại thì cô đã vô thức đi đến hẻm An Giang.

Quầy trái cây ở đầu ngõ bày đủ các loại trái cây, màu sắc rực rỡ khiến ngày xuân thêm phần tươi sáng, trong cửa hàng có hai bóng người, một ngồi một đứng.

Qua một con đường, Ôn Từ nhìn không rõ, cô chỉ cảm thấy dòng xe cộ đông đúc như chia cắt thế giới thành hai phần.

Một bên là nhân gian rực rỡ, một bên là hoang mạc u ám, và cô đứng giữa hoang mạc, không nhìn thấy phương hướng, cũng không thấy điểm dừng.

Trông có vẻ bốn phương tám hướng, nhưng thực ra không có đường nào để đi.

Ôn Từ lặng lẽ thu lại ánh mắt, dưới chân cô có một cái bóng ủ rũ, cô cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.

Đèn đỏ chuyển sang, dòng xe dài dừng lại, một đám đông băng qua đường. Ôn Từ đi giữa tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh, nhưng vẫn như đang đi trên hoang mạc không phân biệt bốn mùa.

Gió rít, chỉ còn lại mùa đông lạnh lẽo.

Cô thẫn thờ, bị dòng người cuốn đi, bất chợt bị ai đó nắm lấy cổ tay, kéo ra khỏi mùa đông hỗn độn.

“Ôn Từ?”

Gió xuân thổi qua, Ôn Từ nhìn rõ chàng trai trước mắt, cậu mặc áo thun dài tay màu đen, thở gấp, trong đôi mắt đen sẫm tràn đầy lo lắng: “Cậu sao vậy?”

Bên đường có một cửa hàng hoa, trong không khí phảng phất mùi hương hoa nhẹ nhàng, nhưng Ôn Từ lại như hít phải một hơi gió lạnh, mắt cô cay xè.

Cô quay đầu, nhanh chóng chớp mắt, rồi quay lại nói: “Tôi không sao.”

Vệ Mẫn không nói gì, cậu kéo cô vào một góc rồi mới buông tay: “Cậu có biết không, thực ra cậu chẳng biết nói dối chút nào.”

Ôn Từ im lặng.

Nước mắt có thể nín lại, nhưng vệt đỏ ướt át quanh mắt và giọng nói khác thường không thể che giấu, cô biết bây giờ mình chắc chắn trông rất tệ.

Cô cúi đầu, giọng khàn khàn nói: “Đúng vậy, tôi không biết nói dối.”

Vậy nên không thể tự lừa dối bản thân rằng thực ra Liễu Huệ và Ôn Viễn Chi đã làm đủ tốt rồi, so với nhiều người, cô đã rất hạnh phúc.

Ôn Từ mơ màng nói rất nhiều, cũng không biết từ khi nào, những điều cô không thể thổ lộ với ai, lại có thể yên tâm nói với Vệ Mẫn: “Cậu có nghĩ rằng tôi chuyện bé xé ra to không? Chỉ vì muốn đi trồng cây thôi.”

Vệ Mẫn nhìn cô: “Đi trồng cây không phải chuyện nhỏ, hơn nữa quan trọng không phải là trồng cây, phải không?”

“Đúng vậy, cậu hiểu mà, họ sao có thể không hiểu.”

Ôn Từ vẫn muốn khóc, cô cố gắng nhịn cơn xúc động rồi nhẹ giọng nói: “Có lúc tôi cũng nghĩ có phải tầm nhìn của tôi hẹp hòi quá, thấy quá ít không. Rõ ràng tôi đã có tất cả, nhưng vẫn cứ muốn theo đuổi tự do, một thứ hư ảo. Nếu tôi không có gì, có lẽ sẽ không nghĩ nhiều như vậy.”

“Việc có tất cả không có nghĩa là không có quyền theo đuổi tự do, không có gì cũng không có nghĩa là mất quyền theo đuổi tự do. Vật chất đủ đầy, là sự đảm bảo cho tự do của cậu, còn tay trắng, tuy nhìn như không có gì, nhưng thực ra lại có tất cả.”

Cậu muốn gì, cậu có thể tranh đấu, còn tôi muốn gì, tôi có thể sáng tạo.

Khi Vệ Mẫn nói điều này, không hề bộc lộ chút giận dữ, thất vọng hay băn khoăn nào với những khó khăn mà số phận đã đặt lên vai cậu, như thể từ lâu đã quyết định chắc chắn.

Cậu tay trắng, nhưng cậu phong độ ngời ngời.

Cậu có thời gian, cũng có mọi khả năng.

So với cậu, Ôn Từ dường như chưa đủ dũng cảm, cũng không kiên định như vậy, cô lặng lẽ cúi đầu, nhưng Vệ Mẫn bất ngờ tiến lại gần.

Khuôn mặt đẹp trai đột ngột phóng to trước mắt, tim Ôn Từ như ngừng đập, như đang đi trong bóng tối đến bờ vực của hoang mạc.

Chỉ một bước nữa, sẽ rơi vào vực sâu.

“Tôi còn tưởng cậu lại khóc rồi chứ.”

Cậu chớp mắt rồi đứng thẳng dậy nói: “Đi thôi.”

“Đi đâu?” Cô theo bản năng hỏi.

“Đi trồng cây.”

“Bây giờ á?”

Ôn Từ nhìn đồng hồ, mới một giờ rưỡi, nhưng hai giờ rưỡi chiều có bài kiểm tra Anh văn, đi đi về về chắc chắn không kịp.

Cô có chút do dự, Vệ Mẫn tưởng cô lo không kịp về trường nên lai nói: “Bây giờ đi, trước giờ tự học buổi tối sẽ về kịp.”

Ôn Từ nhìn cậu, tim đập thình thịch: “Vậy hôm nay cậu đi rồi, thứ Ba còn đi không?”

“Tất nhiên không đi.”

“Nhưng cậu nói hôm đó sẽ tiện thể đi chùa thắp hương mà?”

Vệ Mẫn ngẩn ra, chỉ trong một giây, Ôn Từ không còn do dự, cũng không nói cho cậu biết mình thực sự lo lắng điều gì: “Chúng ta bây giờ qua đó, có phải trước tiên cần mua cây giống không?”

Cô đổi chủ đề quá nhanh, Vệ Mẫn đi vài bước mới nói: “Hôm nay Đỗ Khang mua hai cây giống, tìm cậu ấy lấy một cây là được.”

“Trường không phát cây giống à?”

“Cậu ta nghĩ nhiều người chỉ trồng một cây thì không có ý nghĩa, nếu có phúc báo gì thì cũng không biết tính cho ai.”

Ôn Từ cười: “Cậu ấy nghĩ xa thật đấy.”

“Đúng vậy.”

Vệ Mẫn dẫn Ôn Từ trở lại quầy trái cây, Đỗ Khang đang định mang cây giống đã đóng gói vào sân.

Vệ Mẫn gọi cậu ta một tiếng.

“Hả?”

Đỗ Khang quay đầu lại, thấy Ôn Từ, cậu ta cười chào một tiếng, sau đó lẩm bẩm: “Thật là không nhìn nhầm mà…”

Cậu ta nói quá nhỏ, Ôn Từ không nghe rõ, chỉ thấy Vệ Mẫn tiến lên: “Cho tôi một cây giống.”

“Làm gì?” Đỗ Khang rất quý hai cây giống của mình, theo bản năng giấu ra sau lưng.

“Cho hay không?”

“Cho, cho.”

Đỗ Khang luôn không biết làm sao với Vệ Mẫn, cậu ta chia ra một cây: “Bây giờ cậu lấy cây giống làm gì, hoạt động không phải vào thứ Ba sao?”

“Chúng tôi đi trước.”

Vệ Mẫn kiểm tra rễ cây giống, chắc chắn không có vấn đề gì mới nói: “Cho tôi mượn xe đạp điện của cậu.”

“Thật sự đi bây giờ à?”

Đỗ Khang vào trong cửa hàng rồi lấy chìa khóa ra: “Hôm qua không sạc điện, nhưng mẹ tôi cũng không đi nhiều, chắc đủ để đi về.”

Vệ Mẫn nhận lấy.

Trước khi đi, Ôn Từ nhìn thấy điện thoại đặt trên quầy, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Tôi có thể gọi một cuộc điện thoại không?”

Đỗ Khang thản nhiên đáp: “Được chứ, tất nhiên là được.”

“Cảm ơn.”

Sau khi nhìn cô vào trong cửa hàng, Đỗ Khang đẩy Vệ Mẫn ra ngoài: “Sao bây giờ các cậu lại đi trồng cây? Có chuyện gì à?”

Vệ Mẫn cầm chìa khóa xoay xoay: “Không có chuyện gì, muốn đi thì đi thôi.”

“Tôi thật là phục cậu đấy.”

Đỗ Khang nói: “Trước đây không phải cậu từng bảo là không có quan hệ gì với Ôn Từ sao? Sao bây giờ lại đi trồng cây cùng cậu ấy?”

Vệ Mẫn nhìn lại, cô gái đang cầm điện thoại đứng trong ánh sáng, dịu dàng và xinh đẹp, cậu thu hồi ánh mắt rồi lạnh lùng nói: “Cậu quan tâm làm gì.”

“…”

Đỗ Khang tức giận: “Trả cây giống lại cho tôi!”

Vệ Mẫn cười né tránh, đợi đến khi Ôn Từ gọi điện xong đi ra, dưới ánh mắt khó chịu của Đỗ Khang, cậu chạy xe điện của cậu ta rời đi.

Khác với tốc độ của xe mô, xe đạp điện chậm hơn nhiều.

Ôn Từ ngồi yên ở phía sau, cô hỏi trong tiếng gió: “Đỗ Khang làm sao thế?”

“Không sao, tiền mãn kinh sớm.”

“…”

Ôn Từ thầm nghĩ, thế thì sớm quá rồi, cô đâu có ngốc.

Vệ Mẫn không nói thêm, cậu nắm chặt tay lái tăng tốc.

Núi cách trường không xa, bình thường đứng trên tầng cao của trường có thể nhìn thấy vài ngọn núi nối tiếp nhau.

Xe đạp điện chỉ đi đến lưng chừng núi.

Vệ Mẫn dừng xe, cậu xách cây giống đi về phía Ôn Từ, sau đó nhìn xuống chân cô: “Nơi trồng cây không xa, đi bộ nhé.”

“Được.”

Hoạt động trồng cây của trường đã kéo dài hàng chục năm, phía sau núi có một khu rừng không nhỏ, đó là do các học sinh của trường trồng cây trong những năm qua.

Vệ Mẫn nói chuyện với người quản lý, họ không vào rừng mà đi đến một chỗ tránh gió hơi hẻo lánh.

Cậu mượn một cái xẻng, đặt cây giống xuống, sau đó nhanh chóng đào một hố sâu, cậu chỉ đạo: “Đặt cây giống vào.”

Ôn Từ lập tức xách cây giống lên, cô tháo túi ni lông dưới gốc cây rồi đặt vào hố: “Vậy là xong rồi à?”

“Ừ.”

Vệ Mẫn đưa xẻng cho cô: “Muốn thử tự lấp đất không?”

Ôn Từ đưa tay nhận lấy, cán xẻng gỗ vẫn còn ấm áp từ tay cậu, cô không có nhiều sức, chỉ có thể từng chút một lấp đất vào hố.

Cô không ngờ việc lấp hố cũng cần nhiều sức, mới lấp được một nửa đã mồ hôi đầm đìa.

Thấy vậy, Vệ Mẫn lại lấy xẻng từ tay cô. Ôn Từ chỉ đứng cuối cùng giúp cậu dùng chân giẫm phẳng lớp đất bên trên.

“Xong rồi.”

Cậu vỗ tay: “Muốn khắc chữ không?”

Ôn Từ nhìn xung quanh: “Khắc ở đâu?”

“Tất nhiên là trên cây.”

Vệ Mẫn cười nói: “Ở đây nhiều cây như vậy, khắc một chữ sẽ dễ nhận ra hơn, nhưng cũng không thể khắc quá cao, nếu không khi cây lớn lên thì vị trí khắc cũng sẽ cao lên, sẽ không tìm thấy nữa.”

Ôn Từ rất muốn khắc một chữ, nhưng nghĩ mãi cũng không biết khắc gì. Vệ Mẫn ngồi xổm bên cạnh, cậu đề nghị: “Khắc tên né? Hay ngày sinh?”

Cô nhìn cậu.

Thần sắc của chàng trai thản nhiên, trán lấm tấm mồ hôi, ngón tay chạm vào đầu gối dính một chút bùn. Ôn Từ bỗng nhiên nảy ra ý tưởng: “Tôi biết khắc gì rồi.”

Vệ Mẫn đợi cô khắc xong mới nhìn lên, là chữ cái W.

“Ôn?”

“Đúng vậy.” Cô cười nói.

Là Ôn.

Cũng là Vệ.

Sau khi trồng cây xong, Ôn Từ thấy vẫn có người lên núi. Cô nhìn lên các bậc thang, Vệ Mẫn để ý đến ánh mắt của cô, cậu hỏi: “Thời gian vẫn còn sớm, có muốn lên xem không?”

“Cậu nói ngôi chùa đó cũng ở trên núi phải không?”

Vệ Mẫn gật đầu: “Đúng vậy, nhưng thường thì không cúng bái sau buổi trưa.”

“Vậy à.”

“Nhưng vẫn có thể vào, nếu không cầu gì thì không có gì phải kiêng kỵ.”

Vệ Mẫn cất chìa khóa: “Đi thôi, tôi dẫn cậu đi xem.”

Ôn Từ cười theo cậu: “Còn chưa nói có đi hay không mà.”

“Đến thì cũng đã đến rồi mà.” Cậu thản nhiên nói.

Ôn Từ bật cười, những câu nói khoan dung của người Trung Quốc, đôi khi thực sự không thể phản bác được.

Ngôi chùa ở sau núi không lớn, nhưng rất đông người cúng bái, Ôn Từ còn chưa đến gần, từ xa đã thấy khói hương tỏa ra từ trong tường.

Đến trước cổng chùa, cô bỗng từ sâu trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng, như dòng thủy triều dâng, từ từ lấp đầy lồ ng ngực.

Hai người chậm rãi bước vào, buổi chiều trong chùa vắng vẻ, trước điện thờ chính đặt một lư hương lớn.

Những vị thần từ bi ẩn sau làn khói, trong những lời cầu nguyện thành kính của người đời.

Ôn Từ theo Vệ Mẫn đi qua chỗ xin hương, mỗi người xin ba nén hương rồi mới đi về hướng chính điện.

Gần Phật đường, mùi hương càng nồng đậm hơn. Vệ Mẫn không vào điện, cậu chỉ ở cửa vái lạy rồi cắm ba nén hương vào lư hương.

Cậu nói không cầu gì cả.

Ôn Từ gật đầu, cô cầm hương nhìn tượng Phật lớn trong điện, rõ ràng chưa từng trải qua thế sự, nhưng lại như đã trải qua muôn vàn khó khăn mới đến được đây.

Cô lặng lẽ nhìn tượng Phật, mũi chợt cay xè.

Một đoạn tàn hương cháy hết.

Ôn Từ hoàn hồn, cô theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của Vệ Mẫn.

Cậu đứng một bên, đang chăm chú nhìn về phía Phật đường, khói xanh lơ lửng, mùi hương Phật trên đầu mũi càng rõ rệt.

Phật nhìn người đời.

Cậu cũng đang nhìn Phật.

Ôn Từ nhắm mắt lại.

Cô thất hứa rồi.

Cô muốn cầu Phật cho một kết quả tốt đẹp.