Xe tải dần chạy từ nơi lạnh lẽo đến thành phố ấm áp, khi Mèo Con ngủ dậy thì phát hiện bên ngoài không còn hoang vu mà đã biến thành vách núi hiểm trở và bóng cây um tùm.
"Ơ?" Cậu vội vàng quay sang hỏi, "Chỗ nào đây?"
"Đến Thành Đô rồi, lát nữa anh sẽ liên hệ với nhà máy dỡ hàng trước, làm xong dẫn em đi ăn lẩu nhé." Hàn Chinh xem bản đồ trên điện thoại, chỉ còn hơn ba mươi cây nữa là đến nơi.
"Thành, Đô." Mèo Con học phát âm, "Lẩu."
"Đúng vậy." Hàn Chinh nói, "Lẩu cay ở đây nổi tiếng lắm, không biết em là người ở đâu nên mỗi lần đến chỗ mới sẽ dẫn em đi ăn món địa phương, biết đâu sẽ tìm lại hương vị quen thuộc của em cũng nên."
Đồ ngốc yên lặng ngẫm nghĩ lời Hàn Chinh nói, đột nhiên móc ổ bánh mì yêu quý đã bị đè bẹp ra khỏi túi, "Người bánh mì?"
"Ừ! Ngày nào anh cũng ôm bánh mì ngủ hết." Hàn Chinh bật cười véo má Mèo Con, "Mà em cũng giống thật ấy, thơm thơm mềm mềm, chỉ muốn cắn một cái thôi."
Nhà máy ở đây có thiết bị dỡ hàng hiện đại nên Hàn Chinh rất nhàn rỗi, sau khi lái xe vào chỗ dỡ hàng thì ngồi xổm ngoài cửa nghĩ xem lát nữa nên dẫn Mèo Con đi ăn lẩu gì, vừa quay sang thì thấy Mèo Con cầm cành cây vẽ nòng nọc trên cát.
"Nòng nọc đẹp ghê, nhà em gần bờ sông nên hay thấy lắm hả?"
Mèo Con ngẩng đầu lườm anh một cái, "Nốt nhạc."
"Nốt gì cơ?"
"Nốt nhạc."
"Ha!"
Bản thân anh là cá lọt lưới chín năm giáo dục bắt buộc, sách còn không đọc huống chi là âm nhạc, cái này vượt ngoài tầm hiểu biết nên Hàn Chinh không biết trả lời thế nào.
Lúc đó trường tiểu học mà viện mồ côi chỉ định đơn sơ đến nỗi chỉ có hai bộ bàn ghế, tính cả hiệu trưởng và giáo viên là ba người, trước khi tốt nghiệp anh chỉ được học ba bài hát kể cả quốc ca, hai bài còn lại là "Người quét vôi" và "Bài ca bán báo".
Có lần anh nghe một giáo viên hỏi hiệu trưởng khi nào mới tìm được giáo viên dạy nhạc, hiệu trưởng ngậm điếu thuốc cười khổ một tiếng: "Tìm được rồi thì dạy kiểu gì? Đàn điện tử cũng mua không nổi, chẳng lẽ dạy tụi nhỏ huýt sáo à?"
"Mèo Con." Hàn Chinh nhìn mấy đường kẻ thẳng hàng và đám nòng nọc trên cát, bỗng nhiên hơi thất vọng, "Chắc không phải em là con nhà giàu đấy chứ?"
Nói xong lại mau chóng bác bỏ ý nghĩ của mình.
"Chắc không phải đâu nhỉ? Đến bao nhiêu trạm cứu hộ mà ngay cả thông báo tìm người cũng chẳng có."
Mèo Con không hiểu anh đang huyên thuyên gì, vứt cành cây đi rồi kéo tay Hàn Chinh, "Ông xã, mệt."
Hai người đã ngồi xổm ở đây nửa tiếng, chắc phải hơn một tiếng nữa mới dỡ hàng xong, Hàn Chinh nhìn quanh, trông thấy một rừng cây cách đó không xa, thế là lập tức dẫn Mèo Con tới đó.
Cây cối mọc san sát, hai người đi sâu vào rừng, tìm được một bãi đất trống bằng phẳng, Hàn Chinh cởi áo khoác quân đội ra trải dưới đất rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Mèo Con hệt như người không xương, nằm gối lên đùi Hàn Chinh.
Một lát sau anh cảm thấy nửa người dưới hơi cứng nên cúi đầu nhìn, thì ra Mèo Con úp mặt vào đũng quần, hơi thở ấm nóng xuyên qua quần jean và quần mùa thu, cuối cùng len vào quần đùi thiêu đốt hai quả trứng của anh.
"Vợ nhỏ, nói em nghe nè." Hàn Chinh chọc chọc vành tai cậu, "Em quay mặt ra ngoài đi, chứ nằm kiểu này...... Anh sắp cứng đến nơi rồi."
Mèo Con lắc đầu rồi ấn ngón tay lên chỗ nhô cao kia.
"Thích." Cậu phác họa vùng tam giác rồi xích lại gần hít hít.
Có rất nhiều chuyện cậu không hiểu, rất nhiều lời không hiểu, nhưng cậu biết mùi hương quen thuộc này có thể làm mình an tâm, ở cạnh người này luôn thoải mái dễ chịu.
"Nhóc hư." Hàn Chinh thấy vẻ mặt say mê của Mèo Con thì không nỡ ngăn cản, dứt khoát chống tay ra sau để mặc cậu làm bậy trên người mình.
Chỉ ngửi mùi hương khiến Mèo Con dần thấy không đủ, vô thức kề sát chóp mũi vào dây kéo rồi hôn nhẹ lên đó.
Hàn Chinh nặng nề nhìn cậu nhóc thở từ nhẹ đến mạnh, hơi thở dần trở nên gấp gáp, cuối cùng đưa tay cởi dây nịt của anh.
"Mèo Con!" Hàn Chinh nắm trọn hai cổ tay gầy mảnh kia bằng một tay rồi trầm giọng hỏi: "Sao em lại như vậy?"
"Muốn anh." Mèo Con đã quen thích gì làm nấy, lần đầu tiên bị ngăn cản nên bực bội ngồi dậy quỳ trước người Hàn Chinh rồi ôm cổ anh càu nhàu.
"Muốn!"
Mèo Con không thoát ra được bàn tay như gọng sắt kia nên sốt ruột cọ xát nửa người trên, quyến rũ người đàn ông trước mặt bằng cách mình quen thuộc nhất.
Hàn Chinh không buông tha mà tiếp tục hỏi, "Nói ông xã nghe đi, sao lại muốn anh?"
Không được thân mật nên Mèo Con vừa nôn nóng vừa bất an, hôn cằm Hàn Chinh tới tấp rồi nũng nịu nói, "Thích, Mèo Con thích."
"Thích chịch hay thích ông xã?"
Mèo Con ngẩng đầu chớp mắt một cái, Hàn Chinh có thể nhìn thấy vẻ khó hiểu trong mắt cậu, dường như không rõ tại sao phải tách ra hai lựa chọn.
"Thích ông xã!" Cậu trả lời theo tiếng lòng mình: "Mèo thích."
Dù biết rõ đáp án này chẳng có nghĩa gì nhưng Hàn Chinh vẫn khó nén kích động, anh không thả Mèo Con ra, tay trái nhanh nhẹn cởi dây nịt và nút quần rồi kéo phắt lưng quần xuống, để lộ đám lông mu rậm rạp và vật to dài màu đỏ tím phía trên.
"Anh cũng thích em." Hàn Chinh ôm gáy Mèo Con để cậu áp khuôn mặt trắng nõn vào gậy th*t nổi gân chằng chịt.
"Thích đến mỗi lần ôm em, thứ hư hỏng này lại mất khống chế cứng đến phát đau, trong đầu chỉ nghĩ nên chơi em kiểu gì, làm mấy lần mới có thể lấp đầy em, chịch thêm mấy ngày nữa...... Có phải em sẽ thuộc về anh mãi mãi không?"