Cuối cùng, Tạ Tinh Triều và hai tên 'trai hư' kia đã đi mất. Từ Tiểu Âu giãy giụa hồi lâu, rốt cuộc cầm điện thoại nằm lên giường, lại trăn trở. Rồi cứ thế mơ hồ chìm vào giấc ngủ.
Bên trong ký túc xá yên tĩnh chỉ có một mình cậu ta. Âm thanh duy nhất có thể nghe thấy là tiếng vận hành của máy điều hòa.
Buổi tối, bọn người Đường Quang Viễn trở về, nhìn thấy giường Tạ Tinh Triều còn trống, bèn thuận miệng hỏi hắn đâu. Từ Tiểu Âu im lặng một lúc mới trả lời không biết. Họ cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Suy cho cùng, Tạ Tinh Triều cũng thường xuyên tách ra, ở bên ngoài ký túc xá. Từ khi nhập học đến nay, bọn họ không nói được mấy câu với Tạ Tinh Triều.
Đêm đó, Tạ Tinh Triều không quay trở lại.
Sáng hôm sau, Từ Tiểu Âu mơ mơ màng màng thức dậy, đúng lúc hắn đẩy cửa bước vào.
Nhìn không giống người mới từ ngoài về. Thiếu niên vừa tắm gội xong, tóc trên trán còn hơi ướt, sạch sẽ tươi mát, biểu cảm lạnh lùng thường lệ. Chí ít không giống như có chuyện phát sinh ở bên ngoài.
Dường như hắn đang muốn làm việc gì. Thu dọn sách học, tập vở, trông như người đi học một cách nghiêm túc.
Từ Tiểu Âu ngơ ngẩn một lúc, sau đó mới thấy nhẹ nhõm phần nào. Chuyện hôm qua cậu ta suy đi nghĩ lại, rốt cuộc cũng không nói cho Ngu Diên biết. Nhưng thâm tâm lại tràn ngập cảm giác tội lỗi. Nhớ đến lời nói tối qua của Tạ Tinh Triều mà lòng đủ loại cảm xúc phức tạp. Ngu sư tỷ và hắn có thực sự đang yêu nhau không?
Nhìn thế nào cũng không giống. Nhưng Tạ Tinh Triều tối hôm qua đã nói rất chắc chắn. Xét từ giọng điệu và thái độ của hắn thì hoàn toàn không như nói đùa.
Càng nghĩ càng loạn.
Căn cứ vào tình hình hiện tại, cậu tạm thời không có ý định nói với Ngu Diên chuyện này. Từ Tiểu Âu thở dài. Thật lòng mà nói, hắn cũng không dám tiếp tục dây dưa với người bạn cùng phòng thần bí này nữa. Trên người hắn có một loại khí chất rất khó hòa hợp, xa lánh và lạnh nhạt. Sinh ra đã khiến người ta thấy xa cách.
Sau khi khai giảng, tâm tư Ngu Diên vẫn luôn đặt lên việc học. Về phía chỗ dạy kèm thì chưa đồng ý. Trung tâm gia sư cũng đã gọi tới ba, bốn lần bảo rằng có học sinh mong muốn cô đến dạy. Ngu Diên mãi chưa đáp ứng chủ yếu vì đầu năm học có quá nhiều việc phải làm. Cô cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ cho việc xem xét vào cao học năm sau. Xét duyệt tư cách nghiên cứu sinh của đại học Bắc Kinh không chỉ dựa vào bảng điểm đơn thuần, mà còn tích hợp kết quả nghiên cứu khoa học và công việc của sinh viên. Điểm số và chất lượng nghiên cứu khoa học của Ngu Diên đều không chê vào đâu được. Chỉ có hoạt động sinh viên còn kém một chút.
Vì vậy, trong năm ba, Ngu Diên chuẩn bị tham gia một số hoạt động của trường để bù đắp vào mảng này. Việc dạy kèm tạm thời gác lại.
Sáng sớm hôm nay Ngu Diên đến lớp. Phương trình vi phân từng phần là một lớp nhỏ. Hai lớp gộp lại mới được bốn mươi người. Phòng học cũng không lớn. Vị giáo sư đứng lớp mà Ngu Diên chọn là một cuồng ma điểm danh khét tiếng, lại có yêu cầu nghiêm khắc. Cho nên, người đăng ký lớp của ông ấy hầu như không phải tự nguyện. Mà vì lớp của các giáo viên khác đều đã bị tranh sạch hết rồi. Chỉ mỗi lớp ông ấy là còn trống.
Ngu Diên từng tham gia một khóa học khác do vị giáo sư này dạy vào năm nhất và cô rất thích phong cách giảng dạy của ông ấy. Vậy nên vừa nhìn thấy cô đã đăng ký ngay.
Thân Trí Nam và Diệp Kỳ Hủ không học cùng lớp với cô, nên mỗi lần lên lớp đều chỉ có một mình.
Cô ngồi xuống hàng ghế thứ hai như mọi khi.
Bởi vì giáo sư không những thích điểm danh mà còn thích ngẫu hứng đặt câu hỏi với quy tắc gọi người trong phạm vi gần nhất. Vậy nên hai dãy bàn đầu trong tiết của ông ấy thường xuyên bị bỏ trống. Ai cũng dồn ra phía sau ngồi.
Chỉ có duy nhất Ngu Diên ngồi tách biệt ở hàng thứ hai. Mọi người đều quen cả rồi, bình thường không lấy gì làm lạ.
Ngu Diên uống xong sữa cho bữa sáng. Sau khi ra ngoài vứt vỏ hộp rồi quay lại, cô ngạc nhiên nhìn quyển sổ màu xám đặt kế chỗ ngồi của mình. Ngu Diên cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không quá để ý. Mãi cho đến khi tiếng chuông vào lớp reo lên, nhìn thấy người ngồi cạnh xuất hiện, Ngu Diên tức khắc chết lặng.
"Sao cậu lại tới đây?" Cô không nghĩ ngợi gì nhiều, kéo hắn qua, có hơi sốt ruột thấp giọng hỏi.
Nơi đây là giảng đường, không phải ở bên ngoài như mọi khi để cô có thể không e ngại gì mà dung túng hắn.
Thiếu niên chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nói: "Đến dự thính ấy."
Ngu Diên: "..."
"Lớp của cậu thì sao?"
"Tiết này tôi trống." Tạ Tinh Triều nói: "Diên Diên, em có muốn xem lịch học không?"
Giáo sư đã bước lên bục giảng. Cả lớp lập tức im lặng.
Ngu Diên triệt để bất lực với hắn.
Dù sao hắn ham học, muốn học hỏi thêm nhiều kiến thức, nghĩ thế nào đi nữa cũng tốt hơn nhiều so với rảnh rỗi ra ngoài sinh sự, đánh nhau. Chỉ là cô không cách nào tưởng tượng ra được hắn sẽ xuất hiện ở đây. Cảm giác khó xử này. Tạ Tinh Triều nhỏ hơn cô ba tuổi. Hai người họ từ nhỏ đến lớn chưa từng là bạn học. Tiếp xúc với nhau đều là bên ngoài trường. Trước kia cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày Tạ Tinh Triều ngồi cùng một bàn và cùng nghe giảng với cô.
Giáo sư mở máy tính, hiển nhiên đã chú ý tới đội hình có gì đó không đúng. Toàn thân Ngu Diên căng thẳng. Giáo sư liếc qua khuôn mặt hai người rồi quay đi. Rõ ràng cảm thấy có điểm khác lạ, nhưng không giải thích chi tiết.
Ông ấy mở powerpoint: "Điểm danh trước đã. Có điểm danh giùm thì suy nghĩ cho thật kỹ. Để bị phát hiện thì điểm số thường ngày của người đó cũng đừng nghĩ tới nữa."
Dưới bục giảng im phăng phắc.
"Dương Chi Thư"
"Có"
"Từ Bằng Viễn"
"Có"
* * *
"Ngu Diên"
"Có"
Cứ điểm danh một loạt như thế. Giáo sư rất nhạy cảm với các con số. Căn bản là đối chiếu người trả lời với số lượng trong danh sách. Ông ấy có hơi khó hiểu, lại đếm thêm lần nữa.
"Sao lại nhiều hơn một người.."
Ít hơn là chuyện thường. Thêm một người mới là kỳ quái.
Vành tai Ngu Diên phiếm hồng, bồn chồn không yên. Cô muốn thay mặt Tạ Tinh Triều giải thích một phen. Sợ hắn chọc giận giáo sư nhưng cũng sợ giáo sư sẽ đuổi hắn ra ngoài. Trong lòng cực kỳ mâu thuẫn.
Tạ Tinh Triều ngược lại chẳng hề bận tâm. Không có chút nào bởi vì 'thêm một người' mà lo lắng, tự giác.
Có thể được ngồi gần Ngu Diên như thế. Hơn nữa chỉ có hai người bọn họ, khiến tâm tình hắn vui sướng vô cùng.
Tạ Tinh Triều cuối cùng cũng bị giáo sư phát hiện ra. Hắn vốn đẹp trai, lại ngồi hàng thứ hai, đặc biệt dễ thấy.
"Bạn học." Ông ấy cau mày hỏi Tạ Tinh Triều: "Cậu tên gì? Thuộc lớp chúng tôi sao? Nếu nhầm thì nhanh chóng ra ngoài."
Tim Ngu Diên như bị xốc lên.
Ngu Diên chưa kịp lên tiếng thì Tạ Tinh Triều ngồi bên cạnh đã đứng dậy, lễ phép nói: "Tôi là sinh viên năm nhất của khoa khác. Năm nay không có cơ hội tham gia khóa học của thầy. Nhưng tôi đã sớm nghe nói các tiết học của thầy rất nổi tiếng nên đã đến học trước."
Hắn sinh ra với một gương mặt xinh đẹp, môi hồng răng trắng. Tính cách không quá hung hăng. Cứ như vậy nhìn người khác và nói chuyện rất ôn hòa, chân thành. Cực kỳ dễ lôi kéo thiện cảm của mọi người.
Và vị giáo sư này rõ là không ngoại lệ. Ông ấy ho khan một tiếng rồi không còn bảo hắn ra ngoài nữa.
Dương Chi Thư cũng học lớp này. Hắn vốn dĩ đang đọc sách. Khi nghe đến phần giáo sư chất vấn, hắn nhận ra Tạ Tinh Triều, liền giống như gặp quỷ.
"Ôi đệt, đây chẳng phải là người cùng với Ngu Diên tới đây sao?" Dương Chi Thư kéo bạn học bên cạnh.
"Gì, gì, gì, Ngu Diên?"
"Đúng. Đây là một đàn em khóa dưới. Cố ý đến đây tìm Ngu Diên đấy."
"Cái gì? Đàn em á? Ngu Diên dẫn bạn trai nhỏ của cô ấy lên lớp của lão sát thần. Lỗ mãng như vậy, không sợ cả thể chất lẫn tinh thần của cậu bạn nhỏ này đều bị hủy hoại sao?"
Cái gọi là tam nhân thành hổ, chuyện còn chưa truyền qua mấy người đã hoàn toàn bị bóp méo.
"Giáo sư, đây là bạn trai nhỏ của lớp trưởng. Một lòng cầu học." Một nam sinh rướn cổ lên hét lớn: "Thầy châm chước tí đi ạ."
Cả lớp cười phá lên.
Giáo sư cũng cười.
Khuôn mặt Ngu Diên đỏ bừng.
Tay cầm bút của Tạ Tinh Triều khựng lại. Hắn không nói gì.
"Yêu đương cũng được thôi. Đừng có rủ nhau trốn học cả đôi. Cùng nhau học tốt biết bao nhiêu." Giáo sư nói: "Đôn đốc lẫn nhau đi."
"Chuyên ngành của cậu là gì?" Ông ấy hỏi.
"Vật lý địa cầu."
"Vậy thì lắng nghe thêm ở lớp chúng tôi cũng không lỗ đâu." Giáo sư cười tít mắt: "Trò Ngu Diên rất ưu tú."
Lúc này mặt Ngu Diên thực sự đã đỏ đến tận mang tai, hiện lên nổi bật hơn trên làn da trắng ngần của cô ấy. Đôi mắt hạnh càng ngấn nước lấp lánh vì xấu hổ và tức giận. Cô ấy thường ngày đều mang phong thái thanh nhã, điềm đạm. Hiếm khi mất kiểm soát như thế này.
Tạ Tinh Triều cũng lần đầu trông thấy. Yết hầu hắn chuyển động, nhẹ giọng nói: "Diên Diên, tôi đi giải thích đây."
Ngu Diên ấn tay hắn, khẽ lắc đầu với đôi tai đỏ lựng. Bây giờ cô chỉ mong có thể giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt. Để giờ học của mọi người không bị trì hoãn vì chuyện của cô.
Tạ Tinh Triều luôn nghe lời cô, hắn gật đầu, ngoan ngoãn không nói gì nữa.
Một buổi học ba tiếng đồng hồ có hai mươi phút nghỉ giải lao giữa giờ. Giáo sư vừa rời khỏi lớp, bàn của Ngu Diên tức thì bị người vây kín. Đều là những cô gái mà cô quen biết.
"Wow, chuyện quái gì đang diễn ra vậy?"
"Chọn lớp lão sát thần để công khai tình cảm?"
"Diên Diên, cậu thực sự có bạn trai rồi, nhưng chưa chính thức công khai?"
Thanh âm Ngu Diên yếu ớt, vành tai vẫn còn ửng hồng. Cô tức tối nhìn chằm chằm nam sinh đầu tiên hét lên: "Căn bản không phải đâu. Ai là người đầu tiên nói nhảm vậy?"
"Chỉ là em trai quen biết ở quê nhà. Ngoài ra không có gì cả." Ngu Diên thở dài một hơi, toàn bộ sức lực như bị rút cạn.
Đúng lúc Tạ Tinh Triều vừa đi lấy nước về, đặt ly nước lên bàn cho cô. Hắn nghe thấy câu này, chỉ trầm mặc, không giải thích thêm.
"Diên Diên, nước." Hắn nói. Như sợ cô tức giận, hắn vẫn đứng đó mà không ngồi xuống cạnh cô.
Từ góc độ của Ngu Diên, có thể nhìn thấy hàng mi dài của hắn rũ xuống, đuôi mắt non nớt hơi cụp tự nhiên. Nhìn càng thêm ôn hòa, trong trẻo, ngây thơ vô cùng. Như chú cún con đáng yêu.
Ngu Diên nhỏ giọng nói: "Cảm ơn." Nhận nước từ tay hắn, cô cảm nhận thấy một ly đầy được đổi thành nước ấm.
Gần đây cô ấy có kinh nguyệt và bị đau bụng kinh.
Xương ngón tay hắn rất dài. Bàn tay thon dài trắng nõn. Chàng trai ấm áp, đẹp đến nao lòng, đối với người khác luôn cẩn thận dè dặt. Khi nhìn hắn, dù lửa giận trong lòng có lớn đến đâu đều có thể bất ngờ bị nghiền nát.
Suy cho cùng, dù nghĩ thế nào đi nữa thì Tạ Tinh Triều cũng không làm gì sai. Ngu Diên càng không phải dạng người giận cá chém thớt. Đương nhiên sẽ không giận hắn.
Thấy hắn dịu dàng, tỉ mỉ săn sóc người khác, một cô gái thốt lên tiếng ồ cường điệu rồi tiến lên hỏi: "Sư đệ à, giỏi chăm sóc người khác như vậy. Cậu có bạn gái chưa?"
Tạ Tinh Triều không quay đầu lại: "Không có."
Ngu Diên quả thực chưa từng nghe nói Tạ Tinh Triều có quan hệ tốt đẹp với bất kỳ cô gái nào. Hắn lầm lì từ bé. Khi lớn lên cũng chỉ chơi với các bạn nam cùng tuổi.
"Vậy sư đệ có muốn yêu đương không?" Có cô gái bạo dạn hơn, cười hì hì hỏi thẳng.
Kiểu đàn em đẹp trai, dịu dàng này, có ai nhìn thấy mà không muốn trêu ghẹo một phen. Dù chỉ đứng cạnh bên nhìn thôi, cũng khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.