Quá Độ Trầm Mê

Chương 12: Hôn trộm




Tạ gia có mua một căn nhà ở Kinh Châu, cách đại học Bắc Kinh không xa. Chỉ cần đi bộ mười phút là tới trường.

Tạ Tinh Triều từng đề cập với cô trước đây. Tuy rằng đã hứa với hắn sẽ ghé thăm khi rảnh, nhưng đến tận bây giờ, Ngu Diên vẫn chưa chính thức qua đó.

"Đã dọn dẹp nhà chưa? Thường ngày cậu ăn uống ở đó như thế nào?" Ngu Diên tự nhiên không chú ý tới nửa sau câu nói 'ôm một cái' của Tạ Tinh Triều.

Thiếu niên cụp mắt: "Không ai quan tâm tôi hết. Ở đó, tôi đều ăn ngoài cả."

Hắn cao, dáng người còn mang đôi nét trong sáng đặc trưng của độ tuổi thiếu niên. Làn da trắng ngần, sắc môi hơi nhạt, trông rất đáng thương. Cộng thêm đôi mắt hiền lành, xinh đẹp hay rũ xuống, khiến người ta liên tưởng đến chú chó nhỏ ngoan ngoãn, vô hại.

"Sau này về ký túc xá thường xuyên hơn nhé." Ngu Diên thở dài, vò vò phần tóc trước trán hắn: "Ăn nhiều đồ bên ngoài không tốt cho sức khỏe. Cậu còn đang lớn nữa. Ở trường chí ít có thể ăn tại căn tin."

"Tôi không quen sống trong ký túc xá." Tạ Tinh Triều nói.

Ngu Diên hiểu. Hắn thật sự có yêu cầu rất cao đối với môi trường sinh hoạt. Giấc ngủ của hắn chập chờn, lại lạ giường khó ngủ. Thuở nhỏ, cơ thể hắn yếu nhược. Khi mới tới nhà Ngu Diên thường hay mất ngủ cả đêm. Ngu Diên khi ấy học được bài hát nào mới trong tiết âm nhạc ở trường sẽ hát cho hắn nghe trước khi đi ngủ, hay đọc nhiều câu truyện cho hắn. Sau đó, hắn dần an ổn sống ở Ngu gia.

Ngu Diên lần đầu tiên gặp phiên bản còn nhỏ của Tạ Tinh Triều đã nghĩ ngay tới câu chuyện cổ tích xa xưa 'Nàng công chúa và hạt đậu'.

Bánh nếp nhỏ xinh xắn như búp bê, luôn cần được che chở. Tuy hắn không phải người yếu đuối, nhưng lại khiến người khác không kiềm được lòng mà nảy sinh mong muốn phải dịu dàng nâng niu, bảo vệ.

Không biết cô ấy thích và quen với việc chăm sóc người khác là do Tạ Tinh Triều mà ra, hay đó là bản tính vốn có từ trong bụng mẹ.

Trước kia hắn cũng chưa từng sống ở ký túc xá. Thường xuyên sinh hoạt cùng nhiều người trong một không gian chật hẹp, thực sự là cực hình đối với hắn.

"Tôi cùng cậu ghé qua một chút nhé." Ngu Diên nói.

Mắt thiếu niên sáng lên: "Thật sao? Khi nào?" Dường như hắn rất lo sợ cô sẽ đổi ý.

"Bây giờ đi." Ngu Diên nhẹ nhàng nói: "Hôm nay tôi học ít tiết. Chỉ có tiết thứ hai buổi chiều. Chắc có thể về kịp."

Nhà của Tạ gia thuộc khu dân cư cao cấp, nằm trong đường vành đai ba của Kinh Châu, cạnh đại học Bắc Kinh và trường liên cấp có liên kết với đại học Bắc Kinh. Các trường đại học ở phạm vi xung quanh cũng mọc như nấm. Nhìn thoáng qua có thể thấy giá đắt đỏ của nhà học khu. Còn giá cả ở tiểu khu này lại càng không thể tưởng tượng nổi.

Bình thường Ngu Diên không bận tâm những chuyện này.

Cô ấy không phải người ham mê vật chất, cũng không hiểu gì về chúng. Nhưng từ khi bước vào tiểu khu, cô cảm thấy môi trường ở đây rất yên tĩnh, trang nhã, các mảng xanh đan xen ngẫu hứng một cách có trật tự. Tựa như một thế giới độc lập tách biệt với sự bộn bề và hối hả ngoài kia.

Tạ Tinh Triều chưa bao giờ giở thói đại thiếu gia trước mặt Ngu Diên. Cuộc sống của hắn rất giản dị, không xa xỉ, cũng không ăn chơi đàng điếm theo giới nhà giàu. Chắc có lẽ vì đã chung sống với nhau từ tấm bé mà cho đến bây giờ, giữa họ dường như tất cả những yếu tố bên ngoài này đều không tồn tại. Sự quan tâm, chăm sóc ấy đều là con ngươi chân thật của họ. Chưa từng thay đổi qua từ khi còn nhỏ.

Tạ Tinh Triều mở cửa: "Mật mã là 1623." Hắn nói không chút kiêng kỵ: "Về sau Diên Diên có thể tự mình đến lúc nào cũng được."

Ngu Diên lên tiếng đồng ý. Tuy nhiên, cô không thể đến đây một mình. Cùng lắm chỉ có thể thỉnh thoảng ghé qua xem tình hình khi có mặt hắn.

Căn nhà lớn có bốn phòng ngủ, một phòng khách và một phòng bếp, ở tọa bắc hướng nam*, chan hòa ánh sáng, với ban công rộng rãi, rèm cửa trắng bay phấp phới trong gió hè. Mùi hăng thoang thoảng từ keo dán và nước sơn đặc trưng của những căn nhà mới cơ hồ tràn ngập mọi ngõ ngách. Tuy nhiên có thể nhìn ra được quả thực rất ít dấu vết của người sinh sống.

(*tọa bắc hướng nam: Phương vị của một ngôi nhà. Nếu bạn đứng mà mặt hướng ra sân trước, đường chính hay cửa chính thì trước mặt là hướng, sau lưng là tọa)

Cửa phòng ngủ và phòng cho khách đều đóng kín.



Ngu Diên không xem két kỹ từng phòng. Thấy thời gian hơi muộn, cô bèn nói với Tạ Tinh Triều: "Hôm nay đừng ăn ngoài nữa, để tôi nấu cho. Trong tủ lạnh nhà cậu có rau, thịt gì không?"

Vừa dứt lời, Ngu Diên phát hiện bản thân mình vừa hỏi một câu ngu ngốc.

Tạ Tinh Triều nói: "Có thể gọi giao thực phẩm tươi sống mang tới. Rất nhanh thôi! Trong vòng mười phút. Đã lâu lắm rồi tôi không được ăn đồ Diên Diên nấu."

Hắn dường như rất hăng hái. Ngu Diên tất nhiên cũng không đành lòng đả kích hắn.

Vừa mua đồ xong, màn hình điện thoại của hắn sáng lên, một tin nhắn vừa được gửi đến.

"A Triều, tối qua uống hơi nhiều. Trường đóng cửa, tao chạy qua chỗ mày ngủ một giấc tới trưa." Là Hứa Ngộ Đông: "Sao tao nghe thấy bên ngoài có tiếng động? Nhà mày có trộm?"

Hứa Ngộ Đông thực sự nghe thấy tiếng bước chân.

Tạ Tinh Triều rất ít khi đến đây ở. Đại học Giang Nam cách chỗ này cũng không xa. Cho nên hôm qua khi uống đến đầu váng mắt hoa, phản ứng đầu tiên của Hứa Ngộ Đông chính là về đây ngủ. Không ngờ rằng thoải mái đến mức ngủ một mạch tới bây giờ.

Tạ Tinh Triều thế mà lập tức trả lời cậu ta. Chẳng lẽ thực có trộm? Hứa Ngộ Đông vội đọc tin nhắn.

"Liệu lo lấy thân mày."

Mặt thiếu niên vô cảm, nụ cười đã tiêu tán sạch sẽ, hắn ngước mắt về phía phòng cho khách.

"Chuyện khác, tính sau."

Hứa Ngộ Đông: "..."

Cậu ta sợ nhất chính là giọng điệu này của Tạ Tinh Triều.

Tạ Tinh Triều bình thường thì tùy ý. Khi mở cửa nhà cũng chẳng e dè bọn người cậu ta, nên bị Hứa Ngộ Đông nhìn thấy mật khẩu. Nhưng chưa được sự đồng ý của hắn mà tự tiện đến nhà hắn ngủ, còn khiến phòng hắn đầy mùi rượu. Sau khi thanh tỉnh, Hứa Ngộ Đông cũng cảm thấy mình đuối lý.

Hắn càng tức giận lại càng kiệm lời, từ càng ít đi.

Hứa Ngộ Đông thoắt trở mình liền lăn xuống giường. Cánh cửa vốn đang khép hờ, chỉ lộ ra một khe hở nhỏ. Cậu ta đấu tranh phút chốc rồi nín thở tập trung, trộm nhìn ra ngoài.

Tạ Tinh Triều buông điện thoại xuống.

Ngu Diên đang ở trong bếp. Kỳ thật bếp được trang bị rất đầy đủ nồi niêu xoong chảo mới toanh. Cô làm quen một chút rồi hỏi Tạ Tinh Triều: "Tinh Triều, đặt xong chưa?"

"Xong rồi, sẽ giao tới ngay." Hắn nhanh chóng thu hồi lại biểu cảm, cất điện thoại, theo Ngu Diên ra ra vào vào: "Diên Diên cần tôi giúp gì không?"

Hứa Ngộ Đông trong lòng dậy sóng.

"Đậu xanh", Tạ Tinh Triều vậy mà dắt con gái về nhà.

Quả nhiên tới tuổi dậy thì rồi?

Đợi cô gái đến gần phòng khách, Hứa Ngộ Đông trực tiếp trông thấy khuôn mặt dịu dàng, thanh tú ấy, cậu ta gần như bị sét đánh.

Chẳng phải là chị gái xinh đẹp, bạn học chị cậu ta đây sao?

Nhìn A Triều khéo léo ra vẻ nũng nịu trước mặt cô gái, toàn thân cậu ta muốn hỏng mất rồi.

Hai người xem ra cũng không phải mới ngày đầu gặp mặt.

Cậu ta đột nhiên nhớ ra lúc trước Tạ Tinh Triều từng nói rằng thích người lớn tuổi hơn. Tại sao Tạ Tinh Triều cứ phải nộp đơn vào đại học Bắc Kinh ở Kinh Châu. Những lời hắn nói trong hơi men tưởng như của người say đó.. Tất cả mọi thứ dường như được đã được liên kết mạch lạc lại với nhau, trở nên thông suốt trong đầu cậu ta.

Hứa Ngộ Đông thực sự triệt để bị dọa đến tỉnh người.

Ngu Diên nấu ăn, Tạ Tinh Triều phụ giúp cô. Hai người phối hợp ăn ý.

Đều là những món ăn gia đình bình dị. Nhưng kỹ năng nấu của Ngu Diên cực kỳ tốt. Trước kia khi ở nhà, do Thẩm Cầm thường xuyên phải trực đêm, Ngu Sở Sinh tay nghề lại quá tệ. Chiên cá chỉ chín được một nửa. Tạ Tinh Triều khi ấy còn nhỏ, tuy không nói gì nhưng càng ngày ăn càng ít đi. Bản thân Ngu Diên cũng ăn không nổi. Chỉ có Ngu Sở Sinh còn có thể ăn thấy ngon miệng.

Vậy nên cô ấy đã tập nấu ăn từ sớm. Cô thông minh, ham học hỏi, lại thích suy nghĩ nghiền ngẫm. Kỹ năng nấu tiến bộ thần tốc. Sau lần nấu đầu tiên thì chẳng bao lâu đã vượt qua Ngu Sở Sinh. Giai đoạn đầu nấu thử tuy không ngon nhưng Tạ Tinh Triều luôn giữ thể diện cho cô.

Bây giờ vẫn vậy. Hắn ăn sạch sẽ, món nào cũng khen ngon.

Sau đó, hắn đi rửa chén còn Ngu Diên sắp xếp rau củ, trái cây, trứng, sữa mới mua vào tủ lạnh cho hắn. Tủ lạnh từ trống không phút chốc trở nên đầy ắp. Cô biết Tạ Tinh Triều thích ăn gì, kết hợp với ít đồ bổ dưỡng. Như vậy đã đủ cho mình hắn dùng trong một tuần.

"Diên Diên ở lại đây nghỉ ngơi một lát nhé." Dọn dẹp xong mọi thứ, thấy Ngu Diên có vẻ mệt mỏi, hắn ân cần nói.



Tiết học buổi chiều của cô ấy bắt đầu lúc bốn giờ. Lúc này mới hai giờ, vẫn có thể ngủ một chút.

Ngu Diên có hơi mệt thật. Cô có thói quen ngủ trưa. Lớp buổi chiều lại là môn chuyên ngành. Nếu không ngủ sẽ không có sức để lên lớp. Đến tối cô cũng có luận văn phải đọc xong theo kế hoạch.

"Giường trong phòng cho khách chưa được trải." Hắn chợt nhớ đến việc gì đó: "Vậy nên chỉ còn phòng tôi thôi."

Ngu Diên đương nhiên không thể ngủ trên giường hắn. Tạ Tinh Triều đã chẳng còn là con nít nữa rồi. Ở chung với hắn phải tự ý thức chừng mực.

"Tôi sẽ dọn giường cho em." Hắn nhìn ra sự miễn cưỡng của Ngu Diên nên cũng không gượng ép cô.

Ngu Diên nói: "Không cần đâu. Tôi ngủ đại trên sofa là được rồi."

Trong phòng khách có một chiếc sofa vải cao cấp, vô cùng rộng rãi và êm ái. Vốn dĩ có thể dùng để nằm ngủ trưa. Ngu Diên chợp mắt một chốc tự nhiên dư giả.

Cô muốn tiết kiệm thời gian và không muốn làm phiền hắn nhiều.

Tạ Tinh Triều thấy đúng là thời gian còn lại không nhiều, ý Ngu Diên cũng rất kiên quyết nên không ngăn cản nữa.

Hắn ta mang chăn, gối tới, đặt tựa lưng sofa cho cô thoải mái, điều hòa cũng chỉnh vừa phải.

"Khi nào đến giờ, tôi sẽ gọi em dâỵ." Hắn ngoan ngoãn nói.

Ngu Diên thực sự mệt rồi.

Buổi sáng mới thức dậy đã đi hỗ trợ lễ khai giảng. Không ngơi nghỉ mãi đến bây giờ.

Vài phút sau, cô thở đều và chìm vào giấc ngủ say.

Thiếu niên quỳ xuống bên cạnh cô, ngắm nhìn gò má sáng bóng như sứ, hàng mi rung nhẹ khi ngủ.

Đôi mắt hắn sâu thẳm, so với dáng vẻ làm nũng, giả vờ ngoan ngoãn khi nãy khác biệt ngày đêm.

Cứ như thế, mỗi lúc một gần, tựa như chỉ cần cúi đầu là có thể chạm vào đôi môi ấy.

* * *

Cửa phòng ngủ khẽ di chuyển..

Tai của hắn cực kỳ thính.

Tạ Tinh Triều đứng dậy, hắn tiến về phía cánh cửa với khuôn mặt vô cảm.

Hứa Ngộ Đông ngồi xổm hai chân tê dại, không dám thở mạnh.

"Tao không thấy gì hết." Hắn giơ hai tay lên, yếu ớt nói.

Gương mặt Tạ Tinh Triều nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì, hắn đóng cửa lại. Hứa Ngộ Đông sợ hắn như vậy nhất. Hiện tại thì sóng yên biển lặng nhưng Hứa Ngộ Đông biết bản chất thật sự của hắn khi phát điên sẽ như thế nào.

"Không nhìn thấy cái gì? Mày thấy có gì không ổn?" Hắn hờ hững hỏi.

Lén hôn người, lại bị kẻ khác nhìn thấy. Nhưng hắn không hề có phản ứng nào, chẳng hoảng sợ, cũng không xấu hổ.

Hứa Ngộ Đông: "Không có gì. Không có gì."

"Vậy thì biến." Hắn không ngước mắt: "Về sau, chưa được tao cho phép, còn để tao bắt gặp mày ở đây nữa thì.."

Hắn hơi nheo mắt. Đôi con ngươi tuyệt đẹp mỗi khi như vậy, đen sẫm không đáy. Vẻ dịu dàng xót xa quen thuộc khi đối diện cô ấy đã biến mất không một vết tích. Chúng khiến cho Hứa Ngộ Đông có chút sởn gai ốc.

Tuy nhiên, hắn lại không so đo chuyện cậu ta không nói tiếng nào đã chạy tới đây.

"Được, được, được. Tao lập tức cút ngay." Hứa Ngộ Đông nói rồi đi đến cửa: "Đợi chị ấy đi rồi tao mới biến?"

Thiếu niên từ từ ngước lên: ".. Chị?"

Hứa Ngộ Đông không biết cách xưng hô này có chỗ nào chạm vào vảy ngược của hắn. Cậu ta vô tình nghe thấy họ nói chuyện. Tạ Tinh Triều không gọi cô ấy là chị mà gọi thẳng bằng tên.

"Cô ấy không có đứa em xấu xí như mày." Hắn dửng dưng nói.



Hứa Ngộ Đông: "..."

Ngủ một giấc dậy, Ngu Diên nhìn thấy thiếu niên lặng lẽ ngồi ở một bên, có vẻ đang chơi game. Đôi tay thon dài trắng ngần, gần như hoàn hảo không tì vết.

Vầng sáng nhàn nhạt của buổi chiều hè tràn vào từ cửa sổ. Hắn ngồi ngược sáng, vô số sợi mi dài mảnh, dáng vẻ an tĩnh và ngoan ngoãn. Không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Hắn rất nhanh liền phát giác ra Ngu Diên đã tỉnh, ném phăng điện thoại: "Diên Diên, có thể ngủ thêm nửa tiếng nữa."

Ngu Diên hay ngủ chập chờn. Nhưng lần này lại ngủ rất ngon. Cảm giác đã khôi phục phần lớn tinh lực.

"Không sao. Thế là đủ rồi." Cô vén chăn lên và đứng thẳng dậy khỏi ghế sofa.

Thiếu niên tiến lại gần hơn, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên vai cô. Trong mắt dường như có sự áy náy: "Xin lỗi, lần sau tôi sẽ dọn giường đàng hoàng, sẽ không để em phải ngủ ở đây nữa."

Ngu Diên nghĩ chuyện này không thành vấn đề. Sofa rất rộng, chẳng kém giường là bao.

"Có phải ngủ rất không thoải mái?" Hắn ray rứt nói.

Ngu Diên vừa mới tỉnh dậy, đầu óc còn hơi chậm chạp, không được tỉnh táo như bình thường. Thiếu niên gần sát bên, thân mật ấm áp, vừa ngoan vừa hiền, ngón tay mảnh khảnh nhẹ xoa vai. Tay hắn rất lạnh, cố khống chế sức lực không lớn không nhỏ, sẽ không làm đau cô mà giúp cô thấy dễ chịu.

Ngu Diên vậy mà không ngay lập tức đẩy hắn ra. Đến khi cơn buồn ngủ tan đi, cô mới cảm thấy có gì đó không ổn: "Cảm ơn."

Tạ Tinh Triều cũng không làm gì nữa: "Diên Diên với tôi cần gì khách sáo."

Hắn tùy ý nói: "Lúc nhỏ chẳng phải em cũng từng xoa vai tôi, còn ngủ cùng tôi đó sao."

Khi bé Tạ Tinh Triều rất thích nép sát bên người cô ngủ trưa, gối lên đùi cô hay cuộn người tựa bên gối cô ngủ.

Lúc ấy bọn họ đều là trẻ con. Cùng nhau chia sẻ rất nhiều kỷ niệm tuổi thơ.

Ngu Diên cũng bị hồi ức làm cho dao động, khẽ mỉm cười. Cảm giác mất tự nhiên ập tới chớp nhoáng trước đó đã tan thành mây khói.

"Vậy tôi đi trước đây." Cô ấy nói: "Nhớ đăng ký câu lạc bộ nhé."

"Ừm." Hắn ngoan ngoãn đồng ý.

"Đăng ký xong thì nói cho tôi biết đấy. Nếu không tôi sẽ không đến nữa." Ngu Diên thoáng nghĩ rồi bổ sung thêm một câu để đảm bảo chắc chắn.

Đối với hắn, lời uy hiếp này là hữu hiệu nhất.

Hắn đáng thương nói: "Không đâu mà."

"Vậy tôi đi đây. Cậu cần gì thì cứ gọi tôi."

".. Không ngủ được thì có được gọi được? Để Diên Diên đến ngủ cùng tôi." Đôi mắt xinh đẹp, vô tội rũ xuống, môi hồng nhuận khi thốt lên câu nói thật đúng phong cách 'bảo gì làm nấy' vô cùng ngô nghê.

"Sao mãi không chịu lớn vậy chứ." Cô ấy không khỏi mỉm cười. Mắt hạnh cong cong thành hai mảnh trăng khuyết ngọt ngào.