Quá Dã
Tác giả: Tùng Lan
Editor: Tiểu Màn Thầu
Tốc độ lên lầu càng lúc càng nhanh, Lâm Sơ bị kéo cũng phải theo tốc độ của anh, vết thương trên chân còn đau hơn lúc sơ cứu
Sắc mặt Lâm Sơ trở nên tái nhợt, Thiếu Niên phía trước vẫn không có ý định giảm tốc độ, cô nhớ lại vừa rồi đã làm gì chọc tới anh, Nhưng chân thật sự rất đau, cô thật sự muốn dừng lại, cứ như vậy thật sự không ổn
“cậu đi chậm lại được không?” Giọng cô có chút bất ổn, vì đau mà thở hổn hển.
Trần Chấp dừng lại, nhìn cô, “Tại sao?”
Suy nghĩ của Lâm Sơ hơi trì trệ, anh rõ ràng thừa biết…
Thiếu nữ rũ mi xuống, nhẹ nhàng nói: “Chân tôi đau.”
"Ân" Anh trả lời, buông cánh tay đang nắm ra. “Vậy nghỉ ngơi đi.”
"....."
Lâm Sơ muốn nói cũng không phải nghỉ ngơi, nhưng cũng hết cách phản bát, dựa vào tay vịn cầu thang bắt đầu yên lặng điều chỉnh hô hấp.
Trong thời tiết lạnn, trên trán cô xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, tóc đuôi ngựa đã xõa sau vài lần hất tung, một vài sợi tóc lòa xòa trên khuôn mặt khẽ đung đưa theo nhịp thở của cô.
Lâm Sơ đưa tay lên vuốt, tóc gãy lại rơi xuống, hai lần liền chịu thua.
Còn một tầng nữa là đến tầng 5. Cô không định làm phiền anh nữa, đứng sẵn thế để nói cảm ơn, giọng nói lạnh lùng pha chút giễu cợt của anh vang lên trong hành lang.
"Tôi còn tưởng em bị câm không biết kêu đau"
Cằm Lâm Sơ bị câu lấy theo bản năng ngẩn đầu, Cô hơi sững người trong giây lát
Ngược lại với cô, thiếu niên trông thoải mái, nhìn mồ hôi mịn trên trán Lâm Sơ rực rỡ, khẽ hỏi: "Đau quá?"
Cô vội vàng lên tiếng giải vây: "Không có... "
Thiếu niên đưa tay xuống thản nhiên nói
"Vậy là mệt? "
Như chưa đủ bồi thêm câu nữa:" gầy đến mức đi mấy bước liền mệt, có nam sinh nào muốn thích em? "
Lâm Sơ:"... "
Cô đột nhiên nghĩ đến vụ cá cược của anh với bạn bè, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Có nam sinh nói với tôi chỉ có kẻ ngốc mới chịu kết giao với tôi.”
Thiếu niên chấp nhận cược không phải vì 500 tệ, Chẳng qua muốn thể diện, lời nói này chính là khiêu khích. Anh hẳn muốn giữ mặt mũi nên sẽ hạn chế dây dưa với cô
Như vậy liền đi? Dù sao anh cũng không phải người dễ đối phó. Chỉ cần chịu đựng hai tháng mấy ngày.
Mọi thứ đều tốt
"Thật sao?” Trần Chấp nghiêng người dựa vào tay vịn cầu thang, nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen láy không nhìn ra được cảm xúc. Một lúc sau, anh nói:
“Tan học tôi ở cổng trường đợi em. ”
Đây là chuyện cô không tưởng, lông mi phút chốc run lên: “Có chuyện gì sao?”
Thiếu niên đứng thẳng người nói “Khi nào đến em sẽ biết.”
Dứt lời anh không nhìn cô nữa, quay người đi xuống lầu.
Một bước ba bốn bậc như bay xuống.
- ---------
“Mày với Chấp ca có quan hệ?”
Ngay khi kết thúc tiết học, Giáo viên bước ra Lý Tư Xảo nhanh nhẩu chạy đến bàn Lâm Sơ, giọng tràn đầy tức giận.
Có vẻ như đây là lần đầu tiên cô ta không đá vào bàn ghế của cô
Lâm Sơ suy nghĩ, đặt bút xuống, nói nhỏ: “cậu ấy không cho tôi nói.”
Lý Tư Xảo lập tức chế nhạo, ghé vào tai cô nói nhỏ:
“Mày cho rằng bản thân tìm được người chống lưng sao? Tất cả mọi người đều biết hiếm khi có ai hẹn hò cùng Trần Chấp trọn vẹn 1 tháng. Mày nghĩ anh ta cái rắm nắm đại liền dính? Chẳng qua Chấp ca trước sau chơi đùa mày."
Lâm Sơ nhìn đôi giày nhỏ màu trắng của cô. Thanh âm không đổi "Tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi."
"hiểu lầm mày đang tê liệt, Kỹ nữ!" (Nguyên văn rất nặng)
Trước sự tức giận được đoán trước của Lý Tư Xảo, Lâm Sơ vẻ mặt vẫn không nóng không lạnh, ngay khi cô ta giơ tay. Hai người phía sau liền ngăn, thì thầm bên tai
“Xảo tỷ, trước hết chưa biết rõ quan hệ của nó với Chấp ca là gì, tốt nhất không nên manh động”
"Đúng vậy, Xảo Tỷ, trước hết nhẫn nhịn, quay về hỏi Dật ca cũng chưa muộn.”
Cô ta nghiến răng ken két. Ánh mắt tàn ác chăm chăm nhìn Lâm Sơ
Hai nữ sinh thuyết phục xong cùng Lý Tư Xảo bước đi
Lâm Sơ ngồi vào vị trí nhìn bóng lưng ba người rời đi, mặt không cảm xúc.