Qua Cửa

Qua Cửa - Quyển 2 Chương 46: Vui quá hóa buồn




Đậu Tầm một lúc lâu không lên tiếng.



Từ Tây Lâm dựa lên người hắn, cảm thấy người Đậu Tầm ấm áp dễ chịu, một lúc mí mắt liền díp lại. Đậu Tầm cúi đầu ngửi môi gã, chỉ nghe thấy hương bạc hà của kem đánh răng, cơ bản không có mùi rượu: “Không uống nhiều sao lại buồn ngủ như vậy?”



“Đêm qua ở trường học suốt đêm, hôm nay lại đi gặp ông ngoại…” Tiếng Từ Tây Lâm nhỏ dần, đến cuối cùng cơ bản không nghe thấy nữa.



Đậu Tầm ngửi thấy mùi trên người gã hơi khác, khả năng là nhìn thấy sữa tắm quà tặng ném ở đó rồi tiện tay lấy dùng luôn. Đậu Tầm không quen lắm, ôm gã cọ tới cọ lui, muốn cọ hết thứ mùi xa lạ kia.



Cọ một hồi, Đậu Tầm buồn bực nhớ tới trái tim nhỏ như xương mắc trong họng ban nãy, chợt không đầu không đuôi hỏi Từ Tây Lâm: “… Tại sao không có mẹ chồng lại là việc tốt?”



Từ Tây Lâm nâng mí mắt chùng xuống một cách khó khăn: “Cái gì?”



Đậu Tầm nói: “Tao đã thấy lời nhắn của Dư Y Nhiên cho mày, nói tương lai mày nhất định đắt như tôm tươi, bởi vì ‘có nhà có xe không có mẹ chồng’.”



Từ Tây Lâm mơ màng ngây ra chốc lát, sau đó tỉnh táo lại, vùi mặt lên bụng Đậu Tầm, bắt đầu cười như điên.



Đậu Tầm không rõ nguyên do cúi đầu nhìn gã, Từ Tây Lâm liền giơ tay đập lưng hắn một phát: “Mẹ chồng mày năm đó đối với mày không tốt sao? Vô lương tâm!”



Nói xong, Từ Tây Lâm trở mình, nằm dưới ánh đèn híp mắt nhìn Đậu Tầm một hồi, đột nhiên hỏi: “Ai đã nói gì với mày?”



Từ Tây Lâm quá nhạy bén, Đậu Tầm hơi sửng sốt, lập tức trong lòng trỗi lên cảm giác thất bại thảm hại.



Đậu Tầm suy nghĩ một chút, thật sự không biết vòng vo, đành phải nói thật: “Có một nữ sinh nhét một hộp chocolate vào cặp mày.”



Từ Tây Lâm chớp chớp mắt, dùng chân khều cặp, lục ra hộp chocolate sơn móng tay rất mang tính dấu hiệu kia.



Đậu Tầm lẳng lặng chờ nghe xem gã nói thế nào.



Nhưng Từ Tây Lâm nhón hộp chocolate lên dòm dòm rồi ném đi luôn, chẳng giải thích gì, chỉ rất khoa trương mà đăm chiêu ủ dột, thở ngắn than dài: “Hot boy Từ nhà mày đẹp trai ngời ngời như vậy, hot như vậy, phải làm thế nào đây? Tao thật sự lo thay mày đó.”



Đậu Tầm: “…”



“Tốt với tao một chút đi, kẻo tao chạy theo người khác đó.” Từ Tây Lâm lời nói chân thành, giơ tay ôm đầu Đậu Tầm, “Hai hôm nữa CET-6 mày đi thi thay tao ha? Ðược rồi, cứ quyết định thế đi.”



Đậu Tầm: “… Cút!”



Đồ không biết xấu hổ.



Cuối tuần trôi qua, Đậu Tầm quay về trường, sáng sớm vừa khoác ba lô liền cảm thấy hơi nặng, đến trường mở ra xem, phát hiện ba lô bị nhét vào một hộp chocolate hai mươi bốn viên, Từ Tây Lâm không có sơn móng tay, chẳng biết kiếm đâu ra một cuộn băng keo cách điện, cắt mấy trái tim vàng chóe, dán hết nửa hộp, quả thực là ngu xuẩn đến chính đáng vô cùng.



Nhị ca tình thánh không khéo nhìn thấy, đau răng hỏi: “… Có nữ sinh theo đuổi mày hả?”



Thẩm mỹ của cô nàng này thật sự là phái dã thú, thể loại gì vậy chứ, tuyệt đối không thể chấp nhận được.



Đậu Tầm nhét chocolate về ba lô, bình tĩnh gật đầu: “Bà xã tao.”



Nhị ca lập tức gượng ra nụ cười tán dương: “Trông rất giản dị, thiếu niên, mày rất tinh mắt đó!”



Đậu Tầm tan học ăn hai viên, ở dưới ký túc xá vừa vặn nhìn thấy một bản thông báo mới dán.



Trại hè cho nghiên cứu sinh được trường cử đi bắt đầu báo danh, mùi tốt nghiệp nhốn nháo lộn xộn hất thẳng vào mặt.



Trời nóng, mọi người đều hơi mệt mỏi, giữa các loại tin tức cầu chức cầu học ngổn ngang, lo lắng suy nghĩ về con đường tương lai, chocolate hơi chảy, quyện trên đầu lưỡi, ngọt quá mức, đến cuối cùng bắt đầu hơi đăng đắng.



Đậu Tầm nhìn thông báo ngây ra một lúc, hắn vẫn chưa quyết định được mình rốt cuộc phải tiếp tục học hay đi tìm việc làm, thì họ đã bắt đầu ép hắn đi về phía trước. Đậu Tầm bằng này tuổi, vẫn là lần đầu tiên nếm mùi vị “bị thời gian đẩy đi”.



Đậu Tầm nhớ tới, mỗi lần Từ Tây Lâm tán dóc, nói phải kiếm bao nhiêu tiền, sang năm phải làm gì, năm kia phải làm gì, tốt nghiệp xong phải làm gì, đôi khi còn tiện thể trù tính cho hắn một con đường nghe đơn giản dễ hiểu, lần nào cũng bị hắn khinh thường phủ quyết, nhưng thì ra hắn chỉ biết phủ quyết và xoi mói, đến bây giờ cũng chẳng có một ý kiến của riêng mình.



Trong mùa hè ve sầu ra rả này, Đậu Tầm như ngộ đạo mà ý thức được sự ấu trĩ của mình – thì ra Từ Tây Lâm luôn nghĩ mọi cách nhân nhượng hắn, trông chừng hắn kể cả về tình cảm lẫn tương lai.



Giữa những người đàn ông, trong khi chăm sóc quyến luyến và bảo vệ lẫn nhau, không thể tránh khỏi cũng sẽ có một chút ganh đua so sánh hoặc ngầm hoặc công khai.



Bình thường, so sánh vặt vãnh này không hề có cảm giác tồn tại, chỉ sau khi sự tự tin ương ngạnh của Đậu Tầm bị đả kích nhẹ, nó mới lặng lẽ thò đầu ra.




Sự chăm sóc của Từ Tây Lâm chẳng làm Đậu Tầm cảm thấy ngọt ngào mấy, trong lòng hắn ngược lại trỗi lên sự hoang mang chưa từng có bao giờ.



Thần giữ của này rốt cuộc phát hiện cánh cửa kho báu của mình vậy mà không hề khóa.



Đậu Tầm nghĩ, nếu có một ngày Từ Tây Lâm mệt rồi, phiền rồi thì sao?



Nếu có người khác thích Từ Tây Lâm, không cần gã nhân nhượng, không cần gã trông chừng, chưa bao giờ chọc giận gã… thế mình dựa vào cái gì để níu giữ gã?



Đậu Tầm trước kia cảm thấy trên đời toàn lũ ngu xuẩn, chỉ mình hắn minh bạch, chưa từng có cảm giác nguy cơ của phàm nhân này.



Cho đến khi chỉ bởi năm chữ “bằng đại học không đủ”, mà đơn xin việc vô số lần như đá chìm đáy biển, Đậu Tầm “minh bạch” hai mươi năm mới biết, bản thân hắn cũng là một trong hàng vạn hàng ngàn phàm nhân mông muội, còn là một phàm nhân chẳng ai ưa.



Khi hắn lớn lên, vừa không thần, cũng chẳng đồng…



Nỗi khổ tâm của cô giáo sáu năm trước không cho hắn nhảy lớp, Đậu Tầm đến nay mới hiểu, nhưng đã hơi muộn.



Đại khái là độ này suy nghĩ quá nhiều, đêm ấy về nhà, Đậu Tầm chưa bao giờ giữ việc gì trong lòng phá lệ gặp ác mộng, hắn mơ thấy Từ Tây Lâm kết hôn, cưới một cô nàng không thấy rõ mặt quấn kín bưng y hệt xác ướp, hai người đờ đẫn đứng bên nhau, nhìn kiểu gì cũng thấy chẳng vui mừng, Ngô Đào làm người điều khiển chương trình. Đậu Tầm lòng như lửa đốt xông lên, không đợi hắn mở miệng, Ngô Đào liền lộ ra vẻ mặt bỉ ổi mà đầy ám chỉ khi ăn thịt nướng hôm ấy, khinh bỉ cười nhìn hắn.



Tất cả những người gương mặt mơ hồ xung quanh đều nhìn hắn mà cười, Từ Tây Lâm cũng cười. Từ Tây Lâm trong mơ không biết nghĩ thế nào mà ăn mặc thành hình tượng Hán gian kinh điển, khi cười không giống chính gã, trái lại hơi giống Đậu Tuấn Lương.



Ngực Đậu Tầm như bị tảng băng đè lên, càng lúc càng khó thở, sắp ngạt đến phát điên, giãy giụa một lúc lâu, choàng mở mắt ra… phát hiện “kẻ thủ ác” là một cánh tay Từ Tây Lâm vắt ngang qua ngực mình.



Đậu Tầm thở một hơi thật dài, đẩy cánh tay gã ra, trống ngực còn đập dồn, bi phẫn trong mộng quẩn quanh không tan. Đậu Tầm với tay giảm điều hòa xuống hai độ, sau đó nhờ ánh sáng mờ nhạt trong phòng nghiêng đầu ngắm Từ Tây Lâm đang ngủ say-



Cũng ổn, vẫn là khuôn mặt trẻ tuổi điển trai, chẳng có tí tẹo điệu đà của Đậu Tuấn Lương.



Đậu Tầm như bị bệnh thần kinh chui vào chăn Từ Tây Lâm, ôm gã như xác nhận cái gì. Hắn quá mạnh tay, ghì người ta không thoải mái, Từ Tây Lâm đang ngủ say như chết vô thức giãy giụa, tự mình lăn ra khỏi chăn, lăn đến chân tường mà quay mặt vào đó.



Đậu Tầm cô đơn ngồi nhìn chằm chằm bóng lưng gã một lúc, ném chăn lên người gã, tâm sự nặng nề mà chiếm một góc khác.



Giường đơn khá rộng, hai người ngủ mà chính giữa còn có khoảng cách bằng hai bàn tay.đam mỹ truyện




Ngủ có thể nói là hết sức tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường.



Nhưng Từ Tây Lâm không chú ý tới Đậu Tầm độ này đặc biệt trầm lặng, gã thật sự đã quá bận rộn-



“Vitamin” giai đoạn đầu rất thành công, đơn đặt hàng mỗi tháng đều tăng lên, Từ Tây Lâm mở mục bình luận ngay bên dưới trang web.



Mỗi ngày một đám sinh viên chơi bời lêu lổng đặt trái cây xong huyên thuyên ngay bên dưới. Xét thấy người bán, nhân viên phục vụ và khách hàng đều là bạn học, cả trang web Vitamin có bầu không khí hòa hợp đặc thù, không như mấy trang web buôn bán, mà giống trò chơi làm bộ làm tịch của tụi con nít hơn, mục bình luận hoàn toàn là diễn đàn trường.



Có tâm sự, phàn nàn căng tin, than phiền bài tập khó thi cử nhiều, còn có bình luận kêu gọi mọi người phản đối mấy môn thi đóng sách như giáo dục chính trị!



Dạo trước có một cậu bạn bình luận là nếu “Vitamin” không chỉ bán trái cây thì tốt rồi, kết quả là dẫn đến một cuộc thảo luận rất xôm tụ, có người đề nghị họ giao cả đồ ăn, có kẻ ru rú trong trường lười ra cổng đề nghị họ nhận hỗ trợ mua đồ dùng hàng ngày. Còn có mấy kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn, hi vọng “hotboy trái cây” của Vitamin lúc giao hàng có thể giúp mang hoa tươi vào phòng nữ sinh, gửi thư thổ lộ.



Mới đầu Từ Tây Lâm còn chưa để ý tới, sau đó tiếng hô của quần chúng ngày càng cao, có sinh viên bản thân cái gì cũng chẳng làm, chỉ giỏi động não, ngồi trong phòng ngủ tưởng tượng một chuỗi sản nghiệp hoàn chỉnh cho “Vitamin”, viết một bản kế hoạch dài đến năm nghìn chữ.



Có thể là cậu nhóc đó hơi có thiên phú bán hàng đa cấp, xem bản kế hoạch của cậu ta làm người khác có ảo giác, giống như trang web bé tí dựa vào trường học này lập tức có thể lao ra châu Á vươn đến thế giới, tay đấm sàn chứng khoán Hong Kong, chân đá NASDAQ vậy! (NASDAQ: sàn giao dịch chứng khoán của Mỹ)



Sáng lập “Vitamin” là dưới sự bảo vệ và ủng hộ của nhà trường, tuy dính hai chữ “sáng nghiệp”, nhưng bản chất là “sáng nghiệp” trong tháp ngà, nói là một công việc làm ăn, không bằng nói là một lần thực tập đặc biệt. Xét đến cùng, không thể so sánh nổi với khó khăn khi xông xáo ngoài xã hội chân chính, đạo lý này Từ Tây Lâm vốn hiểu, nhưng từ khi bắt đầu đến bây giờ thành công tới quá nhanh, gã không tránh khỏi hơi mờ mắt.



Từ Tây Lâm bị bản kế hoạch kia cổ vũ, không nhịn được muốn thử, gã định nhận luôn việc mua đồ ăn và đồ dùng hàng ngày – sau này mỗi tuần thống nhất đến siêu thị Wal-Mart gần trường nhất mua đồ, theo đơn đặt hàng lớn nhỏ, chia cấp bậc mà thu ít phí phục vụ. Từ Tây Lâm chưa từng định thông qua việc này kiếm lời, tưởng tượng của gã rất tốt đẹp, định nhờ loại phục vụ ai cũng khoái này để mở ra thị trường lớn hơn, thông qua hỗ trợ lẫn nhau của các việc bất đồng mà mở rộng thị trường, nếu hình thức này tốt, gã còn tính trước khi tốt nghiệp năm tư đặt tầm nhìn lên võ đài lớn hơn – Từ Tây Lâm đang để ý các đại học trong cả thành phố, muốn sau khi tốt nghiệp chân chính kinh doanh ra nhãn hàng của riêng mình.



Kỳ nghỉ hè này, hai người đều bận rộn vô cùng.



Từ Tây Lâm dã tâm bùng nổ vừa nâng cấp trang web, chuẩn bị nền tảng cho công việc mới, vừa đi thi lấy bằng lái. Từ Tiến năm đó để lại một chiếc xe, bà ngoại vốn muốn bán, nhưng Từ Tây Lâm không nỡ, vẫn để trong ga-ra nhà mình, định kỳ thuê người bảo dưỡng, giờ vừa vặn dùng để đi siêu thị mua hàng.



Đậu Tầm rốt cuộc vẫn tham gia trại hè cho nghiên cứu sinh được cử đi, đồng thời, chuyện tìm công việc hắn cũng không bỏ cuộc, đơn xin thực tập và việc làm vẫn không ngừng gửi đi, tham gia hàng tá cuộc thi viết trực tuyến tốn công vô ích.



Trại hè nhanh chóng kết thúc, Đậu Tầm trên học hành chưa từng qua loa, nền tảng cực kỳ vững chắc, rất thuận lợi vượt qua hai cuộc thi, có giảng viên ám chỉ hắn không có vấn đề gì. Chuyện tìm việc thì vẫn chẳng có tiến triển gì, trả lời hắn đều là mấy chức vị vừa nhìn đã biết chẳng ổn tí nào.



Nhưng kết quả của trường tốt xấu gì cũng cho Đậu Tầm một chút an ủi, thoáng giảm bớt nỗi hoài nghi với bản thân suốt nhiều ngày liền, trời trong ngắn ngủi giữa khói mù giăng kín.




Đậu Tầm đang chuẩn bị về nhà, Từ Tây Lâm đúng lúc này gửi tin nhắn: “Tao qua môn chạy đường nhỏ rồi, CET-6 cởi truồng cũng qua luôn, sắp về rồi, nhớ chờ tao mang thức ngon về cho mày!” (Chạy đường nhỏ là một phần trong cuộc thi lấy bằng lái xe)



Đậu Tầm trả lời “Không tệ”, còn chưa kịp gửi đi, liền nhận được tin tiếp theo của Từ Tây Lâm: “Được 427 điểm luôn đó!”



Đậu Tầm: “…”



Ðậu sát mép như vậy, còn không biết xấu hổ mà mừng tới mức ấy?



Hắn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ đứng ven đường một lúc, bỏ di động vào túi.



Lúc này, hai người đàn ông từ góc đường chui ra, một mặt nhọn tai khỉ, trông như khỉ đột. Còn một kẻ trạc ngoài ba mươi, mặc sơ mi hoa hòe, trán có sẹo, dõi theo Đậu Tầm lên một chiếc xe taxi, mới lén lút cùng đi ra.



Khỉ đột nói: “Đại Huy, em anh rốt cuộc nghĩ thế nào vậy?”



“Đừng nói nữa.” Sơ mi hoa hòe xua tay, hắn tên Đại Huy, là anh họ Ngô Phân Phân, lúc trẻ là một tay lưu manh cắc ké chuyên đánh nhau, sau đó bị vài lần càn quét tệ nạn quét thành dân thất nghiệp, mấy năm nay nhờ phúc Ngô Phân Phân, mở siêu thị nhỏ chuyên bán đồ ăn vặt cho dân văn phòng ở tòa nhà văn phòng Đậu Tuấn Lương thuê.



Trương Đại Huy bực dọc lấy một điếu thuốc trong túi đút vào miệng: “Con bé đó từ nhỏ đầu óc đã ngu ngốc, lớn lên dù trúng vận cứt chó gả cho kẻ lắm tiền cũng canh không được. Mẹ kiếp tay giám đốc Đậu kia mới ngoài bốn mươi, cả ngày nhậu nhẹt gái gú, nào có vẻ như sắp chết? Vậy mà con em ngu xuẩn của tao đã bắt đầu để ý tài sản của người ta, còn bảo tao nghĩ cách xuống tay với thằng nhóc vợ trước để lại – Mày nói nó có phải cả ngày ăn no rửng mỡ xem nhiều phim Hong Kong bị lậm không? Tao thấy nó bị chứng vọng tưởng hậu sản rồi.”



Khỉ đột bên cạnh nhảy dựng lên nói: “Xuống, xuống tay hả?”



“Xuống cái đầu mày.” Trương Đại Huy bợp đầu hắn một phát, “Giết người phạm pháp không hiểu hả, đồ bại não!”



Khỉ đột nghĩ một chút, hỏi: “Thế chúng ta còn đi theo nó làm gì?”



Trương Đại Huy bực bội phun ra một hơi khói, cũng cảm thấy rất bất lực.



Em họ hắn tuy là một kẻ bại não không hơn không kém, nhưng nghề nghiệp cả nhà họ đều buộc trên cạp váy cô nàng, không có Ngô Phân Phân, hắn đi đâu tìm công việc đi chín giờ về năm giờ thanh nhàn lại lắm tiền?



“Việc không thể làm, người còn phải dỗ dành.” Trương Đại Huy nhân mô cẩu dạng thở dài, “Mày nói tao có thể làm thế nào đây? Dù gì cũng là em tao mà. Cứ… đi theo vài hôm, sau đó về nói anh đã cố hết sức, nhưng không thể hoàn thành… cho nó một thái độ để nó vui là được.”



Nói xong hắn dẫn đàn em mặt khỉ, chạy con xe màu đen second hand, bám theo Đậu Tầm về nhà.



Tiểu khu chỗ Từ Tây Lâm ở an ninh nghiêm mật, Trương Đại Huy dẫn khỉ đột vòng quanh đó một chút, cuối cùng trà trộn vào một đội sửa chữa, lẻn vào thành công, ngồi chồm hổm bên ngoài nhà Từ Tây Lâm, chụp vài tấm ảnh, coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi đi.



Gió êm sóng lặng hơn một tháng, Đậu Tầm nhận được thông báo, nói hắn thuận lợi giành được suất nghiên cứu sinh, cần xác nhận trước trung tuần tháng Mười. Nhưng Từ Tây Lâm sau khi xuân phong đắc ý được một tháng, lại gặp chút phiền phức.



Trước tiên là áp-phích quảng cáo “Vitamin” trong tủ kính của trường bị người ta ác ý xé mất.



Sau đó lại là một khu ký túc xá lấy “kiểm tra vệ sinh” và “an toàn thực phẩm” làm lý do tự dưng tạm dừng việc quản lý nhận đồ thay sinh viên.



Chưa được mấy hôm, thầy dạy môn sáng nghiệp tìm Từ Tây Lâm nói chuyện, nói một tràng như là “thanh niên làm việc phải kiên định”, Từ Tây Lâm nghe mà như lọt vào sương mù, sau đó “Vitamin” lần đầu tiên không giành được giải thưởng sáng nghiệp tháng ấy.



Từ Tây Lâm nhất thời sứt đầu mẻ trán, gần đến quốc khánh, trường đột nhiên ra một quy định mới – để tiện cho nhà trường thống nhất quản lý, yêu cầu đặt sữa, hoa quả tươi, chuyển phát nhanh vân vân, do siêu thị giáo dục của khu ký túc xá thống nhất chuyển đến.



Lúc này, dù ngốc hơn thì Từ Tây Lâm cũng biết mình đã làm chướng mắt người khác.



Gã trước kia suy nghĩ quá đơn giản, bán trái cây sở dĩ thuận lợi, thứ nhất là vì siêu thị trường không trông chờ kiếm tiền từ trái cây, thứ hai là gã vừa vặn gặp lúc trường ủng hộ sinh viên gây dựng sự nghiệp, người của siêu thị không tiện nói gì.



Nhưng gã lại còn muốn nhúng mũi vào việc khác, thì thật là quá đáng.



Mục mua thay đồ dùng hàng ngày của Vitamin đắt khách một tháng, lợi nhuận của siêu thị giáo dục giảm hẳn năm phần.



Có thể mở siêu thị trong trường nhất định không phải người qua đường Giáp bên ngoài, phần lớn đều có quan hệ với trường, người ta vốn mỗi người một phạm vi phục vụ và địa bàn, từng ấy năm qua vẫn yên ổn không có việc gì.



Ai ngờ bị một thằng lỏi con không hiểu chuyện chen ngang phá đám.



Từ Tây Lâm lần đầu tiên phát hiện, cố gắng của mình cho tới nay kỳ thực là đắp lâu đài trên bờ biển, biển rộng lúc không thủy triều dịu dàng nhìn gã chơi, để gã có ảo giác mình đã làm một kiến trúc mang tính đánh dấu ở ven biển. Mà khi gã đang hí hửng, thoáng một chút gió thổi sóng xô đến, cái gọi là “sự nghiệp” liền thành một đống bọt nước.



Từ Tây Lâm không có cách gì, đành phải khẩn cấp hủy “siêu thị giao một tuần”, sau đó lợi dụng thân phận ủy viên tìm bạn bè các lớp nhờ hỗ trợ viết thư liên danh, trần thuật đủ các loại bất tiện của quy định mới, tìm người bỏ vào hộp thư của hiệu trưởng.



Cuối cùng, Vitamin cũng không thể không thỏa hiệp – trang web đóng một tuần để bảo trì, sau đó dựa theo nguồn cung cấp trái cây mà đưa ra các chủng loại bất đồng, giá cả bất đồng, đưa cả nguồn hàng của siêu thị giáo dục vào, bịt mũi để kẻ chơi xấu sau lưng chia bớt một phần lợi.