Lý Bác Chí đầu óc ngu si tứ chi phát triển, đương nhiên chẳng nghĩ ra nổi âm mưu quỷ kế gì khiến thiên địa kinh quỷ thần khiếp, chỉ là lần trước ở Trăng Khuyết bị Tống Liên Nguyên phá rối khiến hắn rất không cam tâm, hắn lúc ấy vốn chỉ muốn thuận tiện xả giận thôi, sau khi không có kết quả trở về tức giận vài ngày, ngược lại ngày càng không nguôi, định không buông tha.
Lục Trung đã phát bằng tốt nghiệp, hắn sắp cút khỏi nơi này, đến lúc đó từng con đường lớn thênh thang, không có đường nào cho hắn đi.
Lý Bác Chí nghĩ cũng thoáng, đã thế thì không bằng nhân trước khi đi có oan báo oan có thù báo thù, trị hết đám người không vừa mắt, chỉ hòng thống khoái thôi chứ cũng không có tác dụng gì cả.
Con người sống trên đời chẳng phải vì thống khoái sao?
Lý Bác Chí biết Đậu Tầm thường đến Lục Trung, muốn Thái Kính tìm cơ hội giữ lại, sau đó tạo một cơ hội tách riêng – hắn định bắt đầu từ kẻ phản bội Ngô Đào, trị một lần cả Từ Tây Lâm trước kia từng khiến hắn mất mặt, Đậu Tầm “thù oán cũ” chưa giải quyết, lẫn đám người không vừa mắt, dù sao thì người ta có tiền đồ, hắn thì chẳng có, người ta phải thi đại học, hắn thi đại học chỉ cho đủ số, có đi hay không đều thế cả.
Đầu trọc sợ gì bị nắm tóc.
“Nếu mày không muốn làm cũng được, Lý ca bội phục mày nghĩa khí, không miễn cưỡng mày,” Lý Bác Chí nói, “Tuần sau tụi tao vẫn chờ mày ở đây, cũng không cần nhiều lắm, một ngàn đồng là được, ý hay không?”
Thái Kính hồi lớp 11 làm thêm một năm, tích góp được hơn hai ngàn đồng, học kỳ trước một xu tiền bẻ tám mà xài, ép sinh hoạt phí mỗi tháng xuống trong vòng hai trăm – giá cả trong căng tin Lục Trung cao hơn trường khác, bình thường nữ sinh ăn một bữa đơn giản cũng mất bốn năm đồng. Có một lần Thơm Bảy Dặm đến một trường trung học cấp huyện học tập, trở về nhắc mãi về tinh thần gian khổ mộc mạc, cả lớp đều hận không thể nút tai lại, chắc chỉ mình Thái Kính nghe lọt, cậu ta hâm mộ giá cả trong huyện.
Trừ tiết kiệm, Thái Kính còn nhân kỳ nghỉ đông giúp giáo viên ngữ văn tập hợp một bộ sách suốt một ngày một đêm, được ít tiền nhuận bút, đến bây giờ, trong tay tổng cộng chỉ còn hơn một ngàn, nhịn ăn nhịn mặc dành dụm, vừa muốn mấy ngày thi đại học có thể hơi bổ sung dinh dưỡng, vừa muốn để dành được nhiều hơn, ít nhất đủ lộ phí đi học ở thành phố khác.
Lục Trung tác phong nghiêm túc, ba năm qua Từ Tây Lâm lại luôn trông chừng cậu ta, thêm nữa ai cũng biết Thái Kính được ai che chở, thế nên chẳng ai vô duyên vô cớ cố ý trêu chọc. Bởi vậy, Thái Kính chưa từng gặp phải loại vô lại thế này, nhất thời tức đến líu lưỡi lại.
“Mày nên tỉnh táo một chút,” Lý Bác Chí giẫm một chân lên phong thư dưới đất, “La – Băng – ôi, La Băng là con nào nhỉ?”
Mấy đứa bên cạnh hắn hèn hạ phá lên cười.
Thái Kính tái mặt: “Mày đừng quên đây là trường học, đừng nói mày không chứng cứ nói thứ này là của tao, cho dù tao viết thư tình cho nữ sinh thì có thể thế nào? Mày đang trấn lột đấy!”
Lý Bác Chí ngoáy tai: “Giảng đạo cho anh mày hả? Ha ha – tao cứ trấn lột đó, bằng tốt nghiệp cũng phát rồi, đuổi tao hả, ai quản được tao? Mày cứ cứng đầu đi, về sau mỗi ngày anh dẫn người đến chào mày, chúc mày thi đậu Trạng nguyên!”
Nói xong, Lý Bác Chí dẫn đám chó săn chửi rủa đi qua Thái Kính, trước khi đi, có một đứa mặt như khỉ đột còn quay đầu lại cợt nhả với Thái Kính: “Tao biết mày làm nhân viên phục vụ ở đâu, lần tới ăn cơm tao sẽ đi tìm mày!”
Sáng sớm hôm sau thời tiết không tốt, mới đến trường chưa bao lâu đã đổ mưa, thể dục giữa tiết chỉ có thể hủy bỏ, đám học sinh sắp thi đại học được thêm giờ học vội vàng làm tiếp bài, khí sắc Thái Kính cũng nặng nề y như ông trời vậy.
Ngay cả Lão Thành ngu ngốc cả ngày làm thầy tướng số cũng nhận ra.
Lão Thành cho rằng cậu ta gần thi đại học nên căng thẳng, cố ý chọc ghẹo, lấy hai tờ giấy dán hai chòm râu, giơ ống đựng bút, nhét xăm cuốn bằng giấy vào, quay người lại nhoài lên bàn Thái Kính: “Nào nào, Lão Thái, rút một quẻ giải xui đi. Sắc mặt mày sao lại thế này, bộ đêm qua mơ thấy Thơm Bảy Dặm hả?”
Thái Kính cười miễn cưỡng, đang tính giơ tay thì nghe Từ Tây Lâm ho khan một tiếng, Lão Thành quay đầu lại, đụng ngay mặt Thơm Bảy Dặm “xui xẻo”, sợ hết hồn, hoảng hốt quay đầu lại, một quẻ xăm rơi xuống bàn Thái Kính, bị cậu ta dùng đề thi che lại.
Chờ Thơm Bảy Dặm nổi giận đùng đùng đi qua rồi, Thái Kính mới trộm lấy tờ giấy kia ra, vừa xem liền run tay – trên đó viết “Quẻ hạ (hôm nay tao mời mày ăn cơm)”.
“Kệ xác nó đi,” Từ Tây Lâm ở bên cạnh phát hiện sắc mặt Thái Kính khác thường, nhỏ giọng nói, “Cái hộp của ông ngoại toàn là quẻ thượng, ai rút được phải mời nó uống trà sữa, Y Nhiên thấy nó đểu quá, mới nhét quẻ hạ vào, hòng khiến nó mất tiền, rút trúng chính là trúng thưởng, bắt nó tối nay mời mày ăn mì thịt bò đi.”
Thái Kính nở nụ cười gượng gạo, không nghe lọt khuyên giải của gã.
Người khi đắc ý, gặp hung cũng có thể hóa cát, khi thất ý thì chim khách cũng báo tang.
Thái Kính ngồi đờ ra rất lâu, tựa hồ lấy hết dũng khí, mở miệng nói với Từ Tây Lâm: “Có một việc…”
Từ Tây Lâm: “Ừ… Ðù má!”
Điện thoại trong túi đổ chuông – khỏi cần xem cũng biết là Đậu Tầm gọi, hắn một tuần về nhà ba ngày còn chưa chịu thỏa mãn, chỉ cần thời tiết không tốt là sẽ bắt lấy thời gian giữa tiết gọi điện thoại cho gã, Từ Tây Lâm hoài nghi lời nói cả đời Đậu Tầm, một nửa giữ để tổn thương người ta, một nửa còn lại có thể đều nói với mình.
Từ Tây Lâm chỉ có thể trốn dưới bàn nghe trộm, bởi vì Thơm Bảy Dặm có quy định thiết huyết, lớp 12 hết tiết ngoại trừ đi vệ sinh và nhỏ giọng giảng đề, thì không được làm chuyện dư thừa.
Quy củ này lập ra một thời gian rồi, nhưng Từ Tây Lâm chưa từng nói với Đậu Tầm, nếu không Đậu Tầm cũng chẳng quấy rầy làm gì.
Vì thế Đậu Tầm vẫn gọi, Từ Tây Lâm vẫn lén nghe máy, đôi khi Thơm Bảy Dặm tuần tra ngay bên cạnh thật sự nghe không được, bèn gửi tin nhắn nói giáo viên chiếm tiết.
Từ Tây Lâm như người làm công tác bí mật chụm đầu nghe điện thoại xong, lúc này mới rảnh quay đầu hỏi Thái Kính: “Sao vậy?”
Dũng khí Thái Kính vất vả lắm mới tụ được bị phá ngang như vậy, sớm đã tiêu tan vô hình, cậu ta lắc đầu, chỉ nói: “Muốn mượn vở ông thôi.”
Từ Tây Lâm không để ý chút nào: “Tự lấy đi.”
Thái Kính lơ đãng giở ra, xem cả buổi chẳng vào một chữ, người ngồi ngay ngắn trong lớp, mà lòng như thiêu như đốt.
Năm ngoái bị bọn cho vay nặng lãi chặn đường, cậu ta còn có thể không hề kiêng dè nói với bạn, lúc ấy Từ Tây Lâm nhẹ nhàng giải quyết thay, tuy đến nay chưa từng nói là làm bằng cách nào nào, nhưng Từ Tây Lâm đã có thể giải quyết tụi cho vay nặng lãi, đương nhiên cũng giải quyết được Lý Bác Chí.
Chỉ cần cậu ta dám nói.
Nhưng Thái Kính không dám.
Lý Bác Chí đòi tiền, uy hiếp không trả tiền sẽ chặn đường mỗi ngày, hoặc là đến chỗ làm phá phách, những việc này đều có thể nói, song không thể nói chuyện La Băng, chết cũng không thể.
Lý Bác Chí tuy não nhũn, lại mèo mù vớ chuột chết chọc ngay vào tử huyệt của Thái Kính – trong lòng Thái Kính biết rõ, Từ Tây Lâm có thể sẽ mất vui, nhưng cùng lắm là khó chịu một lúc, chưa chắc sẽ thật sự so đo đến cùng.
Cậu ta không sợ Từ Tây Lâm, mà sợ chính mình. Cậu ta âm thầm làm “thánh nhân” ý nghĩ hão huyền của mình, làm toàn mấy chuyện không thể công khai, lúc chỉ có bản thân biết, cậu ta có thể dùng mảnh thủy tinh mờ lừa mình dối người che lại, để mình “ngắm hoa trong sương”, cái gì cũng đẹp. Nhưng chuyện này một khi có người thứ hai biết, thì lớp “thủy tinh mờ” sẽ vỡ nát, “cột trụ tinh thần” sẽ đổ, cậu ta sẽ phải đối mặt với sự xấu xa và vô sỉ của mình.
Thái Kính chưa chắc đã nghĩ rõ như vậy, mà chỉ theo bản năng không cách nào mở miệng với Từ Tây Lâm, thậm chí cả ngày lúc nói với gã cũng hết sức căng thẳng. Cậu ta mỗi ngày nơm nớp lo sợ, nhanh chóng có một tâm bệnh như khối u, mà Thái Kính bình thường tâm sự đã nhiều, thành ra khi cuộc thi thử lần thứ ba sắp đến, nhất thời cũng chẳng ai phát hiện.
Thái Kính mất ngủ mấy ngày, hi vọng Lý Bác Chí rảnh rỗi quên mình đi.
Suốt một tuần, cậu ta thậm chí thà quay về căn “nhà” nồng nặc mùi rượu, cũng không dám nán lại trường nhiều, Thái Kính hơi thấp thỏm mà nghĩ một cách ngây thơ: “Chỉ cần mình đừng đi riêng, thì tụi nó cũng chẳng dám làm gì mình, ở đây vẫn là Lục Trung mà.”
Cho đến tuần thứ hai, đến phiên Thái Kính làm vệ sinh bên ngoài, cậu ta cầm chổi, cùng bạn trong tổ đến gần vườn hoa nhỏ sau dãy lớp học, nhìn thấy Lý Bác Chí dựa lên hộp thư lớp họ, tay cầm một bức thư, nhìn họ như cười như không.
“Lớp 12/6,” Thái Kính nghe thấy có cậu bạn tràn đầy cảm giác vượt trội nhỏ giọng nói, “Lớp tụi nó không biết sao mà tuyển rất nhiều học sinh ngu ngốc kiểu này, điểm trung bình trong lớp thường cũng xếp áp chót, thảm thật – mà tụi nó đứng ở hộp thư lớp mình làm chi vậy?”
Một người khác nói: “Kệ đi, tụi tâm thần giết người đều không phải đền mạng, tránh xa nó ra, nó dĩ nhiên chẳng lo gì, thi đại học cho đủ số thôi.”
Trong lòng Thái Kính lặp lại hồi tưởng câu “tụi tâm thần giết người không phải đền mạng”, vô thức nhìn Lý Bác Chí một cái, Lý Bác Chí nở nụ cười, cầm bức thư vẫy vẫy với cậu ta, đoạn làm bộ muốn nhét vào hộp thư lớp họ.
Thái Kính cứng đờ người, lại thấy Lý Bác Chí cầm một góc thư kéo ra, ý tứ sâu xa làm động tác đếm tiền cho Thái Kính thấy, lại làm động tác chém đầu, điên điên khùng khùng quay người bỏ đi.
Máu toàn thân Thái Kính ùa về tứ chi, tim nặng nề đập vài nhịp, mãi cho đến khi mơ hồ vung chổi hai phát quét xong, ngực vẫn tê dại, như một cái xác không hồn trở về lớp.
Buổi tự học sáng giáo viên không tới, La Băng ở trên bục giảng dẫn dắt cả lớp tự học, thấy họ kết thúc công việc trở về, rất tự nhiên gật đầu cười với họ. Thái Kính chật vật né tránh ánh mắt cô, đầu cũng không ngẩng lên mà trở về chỗ ngồi, La Băng tự dưng bị lạnh nhạt hoang mang nhìn cô bạn cùng bàn một cái, chắc đến bây giờ cũng chưa hiểu vì sao Thái Kính đặc biệt “không ưa” mình.
Tim Thái Kính đang đập điên cuồng, như muốn kéo cả người lên, Từ Tây Lâm bên cạnh chắc dậy quá sớm, hơi buồn ngủ, miễn cưỡng dùng một tay chống cằm đọc theo, người thi thoảng sẽ gục sang một bên.
Thái Kính chợt mở miệng: “Cuộc thi thử thứ ba tuần này xong, ông gọi tụi Đậu Tầm Đào ca…”
Chúng ta đến “rừng cây nhỏ” nướng thịt ăn.
Câu sau mắc trong cổ họng Thái Kính, dù chết dù sống cũng không ra được.
đam mỹ truyện “Rừng cây nhỏ” là một nơi sau tòa nhà dạy học thứ hai, còn hẻo lánh hơn cả tòa nhà kia, lưu truyền rất nhiều câu chuyện ma học đường, “đến rừng cây nhỏ ăn đồ nướng” thành mục giải trí hạng nhất của tụi ranh con buồn chán tụ tập chơi đùa.
Nhưng nếu xảy ra chuyện gì trong rừng, cũng chẳng ai nhìn thấy.
Từ Tây Lâm ngọ nguậy tỉnh táo hơn: “Làm gì?”
Thái Kính nghe thấy tiếng động mạch mình nổ ran, không sao thốt ra được lời mời không có ý tốt kia, bị lời sắp sửa nói ra chèn ngạt thở. Bỗng nhiên, mu bàn tay đặt trên bàn nong nóng, Thái Kính cúi đầu, thấy Từ Tây Lâm không biết lấy từ đâu ra một cái bánh trứng để lên đó.
Từ Tây Lâm: “Nhân nóng ăn lẹ đi, La Băng không quản, để lát nữa giáo viên đến thì khỏi ăn luôn.”
Thái Kính: “…”
Từ Tây Lâm ngáp một cái, mệt mỏi vươn vai: “Mày vừa bảo tao gọi Đậu hạm nhi với Đào ca rốt cuộc làm gì?”
“Kêu bọn nó tan học tiện đường đi theo ông một đoạn,” Thái Kính mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm cái bánh bốc khói mà nói, “Lý Bác Chí lớp 12/6 hình như muốn trị ông.”
Từ Tây Lâm tức thì tỉnh táo hẳn, vừa liên quan đến những việc này, đầu óc bị tiếng Anh khuấy thành tương tức khắc nhạy bén vô cùng. Vừa liên hệ tiền căn hậu quả, liền biết kẻ cướp gã ở bên ngoài Trăng Khuyết lần đó là ai.
“Mẹ kiếp đời trước cãi vài câu mà có thể nhớ đến bây giờ,” Từ Tây Lâm nổi giận nghĩ thầm, “Tao còn muốn trị nó đây, hiện giờ chưa rảnh, chờ thi xong, nhất định bắt nó quỳ xuống gọi ba.”
Sau đó gã lại nghĩ tới điều gì, nhíu mày hỏi Thái Kính: “Sẽ không gây phiền toái cho mày chứ?”
Thái Kính cúi đầu, ngón tay cuốn một góc sách tiếng Anh, nói nhỏ: “Không.”
Từ Tây Lâm chưa yên tâm: “Nếu thằng lưu manh cắc ké đó dám gây phiền toái cho mày, không cần sợ nó, cứ nói với tao, tao cho nó biết tay.”
Thái Kính mí mắt cũng không nâng lên, thản nhiên nói: “Thực sự không có mà.”
Thái Kính tuy lòng tự tôn mạnh lại nhạy cảm, nhưng thực sự không phải loại tính tình cứng rắn gặp chuyện đều tự gánh, Từ Tây Lâm suy tính qua, cảm thấy cậu ta không cần thiết che giấu, vả lại, chút xung đột giữa Lý Bác Chí với gã quả thật cũng chẳng liên can gì đến Thái Kính, muốn gây sự cũng không tìm đến cậu ta, thế là tin lời.
Nhớ tới vụ việc lúc trước, Từ Tây Lâm hơi buồn cười, lại hơi hoài niệm, gã ngó bốn phía đánh giá “tình hình quân địch” của chủ nhiệm ban, ở dưới bàn gửi tin nhắn cho Đậu Tầm: “Tao nhớ tao từng có ơn cứu mạng với mày ở tòa nhà dạy học thứ hai, sao mày chưa bao giờ nghĩ chuyện báo đáp vậy?”
Hình lá thư nhỏ biểu hiện tin được gửi đi vừa bay ra, Đậu Tầm liền trả lời ngay.
Đậu Tầm: “Không có tiền, có mạng, lấy gì báo đáp đây?”
Từ Tây Lâm đọc tin nhắn, thấy không thể để hắn đền mạng, cũng không thể để hắn lấy thân báo đáp, trả lời thế nào cũng không thích hợp, cảm thấy trò đùa này không tiếp tục được, đành phải im lặng gập điện thoại lại, lát sau lại không nhịn được mở ra xem, đánh dấu tin nhắn này, để tránh lúc dọn dẹp xóa nhầm.
Hai người ngồi cùng bàn, đắm chìm trong buồn vui của riêng mình, lúc này còn cách kỳ thi đại học chưa đầy một tháng.
Cuộc thi thử thứ ba đúng hạn tới, cứ đến lúc này, nhà trường cũng không đưa ra xếp hạng thành tích, giáo viên các môn thu bài đi tùy tiện phê một chút, một số ngay cả điểm cũng chẳng chấm, đã phát về cho mọi người sửa bài, cả khối đều bắt đầu điều chỉnh “hưng phấn một thời gian”, phải cam đoan thời điểm thi đại học trạng thái tinh thần tốt nhất.
Có hữu dụng hay không thì chưa biết, nhưng dù sao mọi người đều tin tưởng huyền học này.
Hành trình gian nan nhất đã kết thúc, ngược lại càng gần đến cuối càng thoải mái.
Chỉ có Từ Tây Lâm không dám thoải mái – gã sợ buông lỏng sẽ mất luôn biên giới, vừa làm dần từng bước nên đọc sách thì đọc sách, vừa cân nhắc vấn đề dì Đỗ đi rồi về sau ai trông nom gia đình. Việc khác chưa nói, chỉ riêng nhà họ to như vậy, không thuê người thì làm sao dọn dẹp hết? Tương lai một ngày ba bữa cơm ai nấu đây?
Những phiền não vụn vặt trong cuộc sống này cũng chẳng phải việc to tát gì cho cam, nhưng thực sự gặp phải là sầu, Từ Tây Lâm không nơi thổ lộ, đều dốc hết cho Đậu Tầm.
Đậu Tầm cũng thẳng thắn, nghe xong đáp lại hai chữ: “Tao làm.”
Từ Tây Lâm vẫn nằm trong sự kinh ngạc khi “Đậu tiên nhi ấy thế mà biết làm việc của phàm nhân”, nhưng chờ đến thứ Bảy tự học xong về nhà, mới biết tên kia quả nhiên chỉ chém gió – Đậu Tầm đang cầm sách hướng dẫn của máy hút khói dầu và lò than, một mặt cao thâm khó lường lắng nghe dì Đỗ phổ cập khoa học thứ gì nên dùng thế nào.
Từ Tây Lâm vịn khung cửa cười sằng sặc, Đậu Tầm phẫn nộ đưa lưng lại.
“Dì nghỉ ngơi đi,” Từ Tây Lâm xua dì Đỗ ra ngoài, ném cặp xuống, xắn tay áo chui vào bếp, đẩy Đậu Tầm qua một bên, “Không biết thì nói sớm đi, đồ ngốc.”
Đậu Tầm nghe được sự cưng chiều khác thường từ câu này, huyết sắc tức khắc chảy ngược lên mặt.
Từ Tây Lâm thành thạo cầm chảo lên, trông như vào bếp đã rất rành, nói với Đậu Tầm: “Dì mua mì sợi, chỉ cần luộc sơ qua, thêm nước xốt và rau là được.”
Đậu Tầm nghe mà sửng sốt, ngay cả dì Đỗ cũng rất bất ngờ, không biết Từ Tây Lâm có được kỹ năng này từ khi nào.
Sau đó liền nghe gã chỉ huy Đậu Tầm: “Mày đi thái rau củ, dưa leo cắt sợi, rau cần và đậu đũa rửa sạch cắt hạt lựu.”
Dì Đỗ: “…”
Quả nhiên chỉ là rất giỏi làm bộ thôi.
Dì vừa định vào bếp chỉ đạo liền bị đuổi ra, đành phải cầm một đĩa bánh cho bà Từ lót dạ trước, để tránh buổi tối không kịp ăn cơm.
Dưới thái độ hết thảy nghe chỉ huy của Đậu Tầm, Từ Tây Lâm tràn trề tự tin, cảm thấy như mình đã lấy được học vị của Tân Đông Phương. Gã đổ dầu, tư thái ưu nhã đập thẳng trứng gà vào chảo, nhất thời, dầu nóng bắn lên và vỏ trứng trong anh có tôi trong tôi có anh nhấp nhô lên xuống. Từ Tây Lâm thò tay dài hết cỡ, lấy đôi đũa dài dùng để chiên đồ nhặt vỏ trứng ra, trong cảnh hỗn loạn lên giọng sai Đậu Tầm: “Máy hút khói dầu!”
Đậu Tầm hoảng hốt mở hết các loại đèn trong bếp.
Không hề có gì bất ngờ, cà chua trứng gà khét lẹt, mới sứt đầu mẻ trán múc ra, Đậu Tầm: “Mày chưa bỏ muối.”
Từ Tây Lâm bình tĩnh như thường cầm một lọ tương xịt vào.
Đậu Tầm: “…”
Hai tên đần nấu mì thành cháo, trầy trật múc ra, Từ Tây Lâm nếm một miếng đậu đũa bị Đậu Tầm bằm nát như tương, lại phun ra – vị không đúng.
Hai người bàn bạc qua, đổ cả chảo tạp phí lù vào nồi nấu lại.
Từ Tây Lâm: “Vớt sao đây?”
Đậu Tầm rất chuyên nghiệp cầm vợt: “Cái này lỗ hơi to.”
Từ Tây Lâm: “Ha ha ha ha!”
Dì Đỗ ban đầu thấy hai người làm trò, đứng ngoài bếp cười, được một lúc lại chẳng cười nổi nữa, trộm quay về phòng quệt nước mắt.
Khi họ nhân sự thoải mái ngắn ngủi mà chơi trò gia đình, Thái Kính về tới nhà mình. Cậu ta giấu một hộp bánh quy nhỏ ở dưới cùng tủ quần áo, bên trong là toàn bộ số tiền tích góp được.
Thái Kính không ghẹo được lưu manh, cũng không giải quyết được vấn đề, muốn nén đau mua sự im lặng, hết thảy chờ thi đại học kết thúc rồi tính sau.
Cậu ta sờ trong tủ quần áo, thình lình biến sắc.
Hộp bánh quy bị mở, số tiền bên trong không cánh mà bay.