Qua Cầu Rút Ván

Chương 1: Vì vậy sau hết thảy tất cả đều như ngựa hoang thoát cương...




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả có lời:

Sinh tử giam cầm cưỡng bách đam mê gian qua lại

* * * * * *

"Triệu Anh Tề, ngươi cút cho ta."

Triệu Kiểu chân trần đạp lên thảm trải sàn trắng như tuyết ở bên trong điện, mạnh mẽ ném chén thuốc, oán hận nhìn chằm chằm nam nhân mặt không chút cảm xúc bên canh, dây xích khóa mắt cá chân phát ra tiếng kim loại va chạm chói tai.

Triệu Anh Tề không lên tiếng, tự mình nhặt mảnh sứ vụn, ném vào trong bàn trà bày cây đàn hương nước sơn đĩa tuyến(?, bế Triệu Kiểu lên, cẩn thận từng chút đi tới sàng. Ngắn ngủi vài bước đã trúng mười mấy quyền đấm cước đá không chút lưu tình của Triệu Kiểu, ngoài ý muốn mày cũng không nhíu một chút, "Ta dặn dò thái y sắc thêm một bát, lần này ngoan ngoãn uống cạn cho ta, đừng ép ta nắm mũi ngươi ép buộc."

Triệu Kiểu xưa nay yếu ớt, vừa nghĩ tới mùi thuốc khó ngửi kia, dạ dày trống rỗng không chịu nổi liền mắc ói, che ngực nôn ọe một chốc, đôi mắt đỏ chót, nửa người dựa cả vào Triệu Anh Tề, nói ra từng chữ đều đang đâm vào trái tim Triệu Anh Tề.

"Phá bỏ hài tử có được không."

"Triệu Anh Tề... Ta không muốn sinh con cho ngươi, ta muốn về nhà."

Triệu Kiểu từ năm mười ba tuổi đã luôn muốn về nhà, cố tình thiên ý trêu người, bị ép vây ở nơi kinh thành không thấy ánh mặt trời này.

Rõ ràng một khắc trước hắn vẫn là tiểu thế tử của Nam Dương vương phủ được cưng hơn trời, tràn đầy vui vẻ đi theo phụ mẫu vào kinh thành chúc thọ thiên tử. Phiên vương không được truyền thì không được tùy ý đi vào kinh là thông lệ, hắn lần đầu tới phồn hoa chi địa dưới chân thiên tử, mừng rỡ nhìn đâu cũng thấy mới mẻ, thậm chí còn níu lấy tay áo phụ vương, nháo muốn ở lại kinh thành chơi thêm mấy ngày.

Sau một khắc chỉ vì tiên đế tự dưng nghi kỵ, vô duyên vô cớ gặp một hồi tai bay vạ gió, rời xa cố hương, trở thành con tin của Nam Dương vương phủ giam giữ trong kinh thành, quanh quẩn tại địa phương người ăn thịt người này mười năm trời.

May mắn hắn có Triệu Anh Tề.

Hắn cùng Triệu Anh Tề xây dựng cơ đồ, nhìn hắn từ một Lục hoàng tử xuất thân đê tiện không chút đáng chú ý, từng bước một giấu tài kiên trì ngủ đông nhẫn nhịn đợi thời cơ, âm mưu phế truất Thái tử, âm mưu giáng Lăng vương tới Lĩnh Nam, âm mưu đến Đoan vương sợ tội tự vẫn.

Vẫn luôn âm mưu đến khi tiên đế băng hà, Triệu Anh Tề suất binh vây quanh thái miếu phát động quân binh, mũi đao nhiễm máu Tần vương – người tưởng như đã nắm chắc phần thắng. Lúc bấy giờ người trong thiên hạ mới nhớ tới dưới gối tiên đế còn có một Lục hoàng tử như thế.

Nhưng Triệu Anh Tề không quản người trong thiên hạ nghĩ thế nào.

Đế vương trẻ tuổi suốt đêm giục ngựa, trên mặt dính vết máu, đó là máu của huynh trưởng hắn, máu huyết kia ở trong gió rét bị thiêu đến nóng bỏng, rêu rao thấm vào da thịt trần trụi, nóng đến mức cả người hắn đều đang run rẩy, thời điểm đẩy cửa phủ Triệu Kiểu hai chân gần như xụi lơ.

Triệu Kiểu so với hắn càng run rẩy hơn, đoạt vị hung hiểm có thể so với đoạt đồ ăn trong miệng hổ, huống chi đối thủ của Triệu Anh Tề lại là Tần vương có thế lực lớn mạnh trong triều, hắn thậm chí không chắc Triệu Anh Tề có thể sống sót trở về hay không...

Triệu Kiểu nghe thấy tiếng khóa cửa bị vặn bung, lưng căng thẳng thậm chí không dám ngẩng đầu dựa vào ánh nến xác nhận người đến là ai, cả người trên sàng dường như đang run run, đầu chôn giữa hai đầu gối, phảng phất con thú non bị kinh sợ, hai mắt vô thần, liếm móng vuốt co rúc ở góc giường.

Triệu Anh Tề khẩn trương ôm chặt lấy hắn, mười ngón bao bọc hai tay lạnh lẽo của hắn, không ngừng lập lại:

"Kiều Kiều... Kiều Kiều... Bọn họ đều chết hết... Bọn họ tất cả đều chết."

Dưới gối tiên đế tổng cộng có sáu nhi tử, ngoại trừ Triệu Anh Tề, tất cả đều chết hết.

Mọi sự tình phát sinh đêm đó, đến nay Triệu Kiểu hồi tưởng lại như lá cây dưới ánh trăng, rõ ràng đến mỗi một chi tiết hiện rõ từng đường nét.

Sau này Triệu Kiểu chống cự rất quyết liệt bắt nguồn từ đêm đó Triệu Anh Tề vừa điên cuồng thô bạo vừa dằn vặt hắn cả đêm.

Triệu Kiểu nhớ lại thân thể chính mình như mảnh vải bị giày xéo, cả một đêm không ngừng bị quấn lấy xâm phạm. Triệu Anh Tề phát điên, ánh mắt trở nên xa lạ khủng bố, ngắt eo hắn, không biết mỏi mệt một lần lại một lần ra vào, "Triệu Kiểu, đừng hòng trốn đi bất cứ nơi nào."

Nguyên bản Triệu Anh Tề hứa với hắn, chờ trời sáng, chờ tất cả bụi bậm lắng xuống, ta lập tức đưa ngươi về nhà.

Phiên vương tự mình cấu kết với hoàng tử chính là tội chết, trừ phi hoàng tử mà hắn cấu kết là đế vương tân nhậm.

Thiếu niên ngây thơ đánh cược tính mạng cả tộc, ám vệ Nam Dương vương phủ chôn ở kinh thành tất cả đều dùng đến, toàn bộ tiền cược đặt trên người một hoàng tử hy vọng xa vời. Nhưng ngờ hắn sâu sắc tin cậy, Triệu Anh Tề lại đê tiện đến như vậy, sau khi chuyện thành lại đổi ý qua cầu rút ván, giam cầm hắn trong thâm cung, tùy ý đùa bỡn, ngày đêm gian dâm.

Triệu Anh Tề sinh thần ba mươi ngày đó đăng cơ, hoàn thành sự nghiệp thống nhất đất nước, huyền sắc hoa phục gia thân, mười hai chuỗi bạch ngọc trên mũ miện dịu ngoan buông rũ, miễn cưỡng che khuất đôi môi lương bạc. Triệu Kiểu thường nghe người ta nói, người môi mỏng thì bạc tình, hắn xưa nay không tin mấy chuyện hoang đường vô lý này, nhưng đáng tiếc nước đã đến chân, ngược lại không thể không tin.

Đại điển đăng cơ của tân đế đăng cơ phô trương, tuyệt không tầm thường, pháo mừng ầm ĩ náo nhiệt hàng trăm hàng ngàn lần, dù cho trốn ở sương điện sâu xa nhất hoàng cung, cũng có thể làm đầu Triệu Kiểu đau như búa bổ, lấy gối che tai lại bọc thêm một lớp áo gấm dày nặng. Động tác buồn bực không cẩn thận liên lụy đến vết thương bị kịch liệt đêm qua xé rách, đau đến mắt mũi đều vo thành một nắm, nước mắt kéo nhau lách tách rơi xuống, ướt đẫm gối mềm trong lồng ngực.

Cái miệng nhỏ ở mặt sau bị xé rách cộng thêm sưng tấy, như một miếng vải rách, chỗ phía trước càng sưng to hơn, hai cánh hoa bị thao đến hơi lộ ra ngoài, cọ rách thịt mềm non hồng, đau tới mức chân không khép lại được.

Hạ thể sưng đau khiến Triệu Kiểu không có cách nào mặc nội y, đương nhiên Triệu Anh Tề cũng không định cho phép hắn mặc quần áo, xích sắt, cửa điện, mặc hắn la rách cổ họng, cũng không ai can đảm xen vào chuyện chăn gối của vị đế vương tân nhậm nham hiểm tàn nhẫn kia.

Huống hồ mức độ phản kháng của Triệu Kiểu còn rất xa mới đạt tới mức kịch liệt.

Triệu Anh Tề vì muốn để lại giáo huấn khắc cốt ghi tâm cho hắn mà trắng đêm dằn vặt khiến hắn thần tủy run rẩy, không thể không chủ động mở ra hai chân đón ý hùa theo Triệu Anh Tề mỗi một lần đến. Hắn sợ đau đến đòi mạng, Triệu Anh Tề biết chắc điểm ấy của hắn, thanh âm khàn khàn dán vào vành tai một lần lại một lần mà dụ dỗ, Kiều Kiều, ngươi ngoan chút, ngoan chút sẽ không đau.

Điều duy nhất Triệu Kiểu đến nay không nghĩ ra được chính là, đêm đó Triệu Anh Tề xé y phục hắn, thời điểm nhìn thấy hạ thể cấu tạo quái lạ, có thể bình tĩnh mà tiếp nhận, chưa từng biểu hiện mảy may kinh ngạc. Triệu Kiểu suy nghĩ rất lâu, bí mật này chỉ có nội bộ Nam Dương vương phủ mới biết, rốt cuộc làm sao truyền đến tai Triệu Anh Tề. Hắn ngồi trước cửa sổ ngẩn người, miệng nhỏ uống trà, đợi đến trà nguội lạnh thấu, nhấp vào miệng toàn là chua xót phát đắng, cũng không nghĩ ra manh mối gì.

Năm ấy mười ba tuổi vào kinh, phụ mẫu lần lượt quay về Nam Dương, chỉ còn độc hắn một thân một mình, làm con tin ở lại phủ Nam Dương vương trong kinh thành. Triệu Anh Tề lớn hơn hắn bảy tuổi, năm ấy vừa vặn nhược quán hai mươi, xuất cung xây phủ, làm láng giềng cách vách phủ hắn.

Một hoàng tử xuất thân thấp kém không được sủng ái, cuộc sống hắn trải qua gian nan hơn tưởng tượng nhiều. Triệu Anh Tề đứng ở trong đình viện, bên hông lơ lửng bội kiếm, gương mặt tuấn tú lạnh lùng như một khối băng lớn, vật phẩm dưới sự chỉ huy được di chuyển gọn gàng đâu vào đấy.

Triệu Kiểu miệng ngậm ô mai, đạp thang, buồn bực ngán ngẩm nằm nhoài trên đầu tường nhìn hàng xóm mới của hắn dọn nhà.

Hai năm qua chính là giai đoạn mẫn cảm nhất, tiên đế ý muốn tước phiên, Triệu Kiểu nào dám ra ngoài phủ, trên đầu hắn đội cái bia ngắm thân phận thế tử Nam Dương vương, khắp kinh thành đều là quan chức to nhỏ ngũ phẩm trở lên, hắn tùy tiện đi ra ngoài lắc lư một vòng, đánh mắt đối mặt với người nào, không để ý có thể bị quy chụp cái cái cấu kết giao lưu nịnh thần.

Phụ thân - Nam Dương vương trước khi lên đường về, nhiều lần dặn dò đứa con được sủng ái nhất thiên đinh vạn chúc, kinh thành không thể so ở nhà, mọi việc đều phải cẩn thận một chút, không đủ tiền thì viết thư gửi về nhà. Kiều Kiều đầu óc con không sánh được với người khác, chớ vãng lai giao tiếp cùng đám cáo già trong kinh thành này quá nhiều, miễn cho bị ăn từ đầu tới chân xương cốt cũng không còn, bị bán còn giúp người ta đếm tiền.

Triệu Kiểu đang nước mắt ngắn dài thời điểm nghe thấy " Kiều Kiều đầu óc con không sánh được với người khác" mạnh mẽ nín trở lại, nhịn không được xì cười ra tiếng, phụ thân xoa đầu hắn, tầng tầng thở dài, tựa hồ phải khắc sâu hình dáng của hắn vào đầu, Kiều Kiều, phụ thân đi, con tự bảo trọng.

Vật đổi sao dời, từ biệt chính là mười năm.

Lúc Triệu Anh Tề ngẩng đầu vừa vặn đối mặt với một đôi mắt quá đỗi đẹp đẽ lộ ra trên đầu tường, trắng đen rõ ràng đặc biệt chói mắt. Chủ nhân của cặp mắt kia bị Triệu Anh Tề phát hiện cũng không hoang mang chút nào, mạnh mẽ đá ngã cái thang dưới chân, cưỡi lên đầu tường muốn vươn mình nhảy qua đây, miệng nhai ô mai không khách khí chỉ huy thiếu niên cả người tản ra khí tức lạnh lẽo, "Sững sờ cái gì, ta muốn nhảy xuống, lại đây ôm ta."

Triệu Anh Tề sau đó hỏi hắn, Kiều Kiều, nếu ngày đó ta không đi qua ôm ngươi, ngươi làm sao bây giờ.

Thân thể Triệu Kiểu bị lấp kín, cổ ngửa ra sau tạo thành đường cong dụ người, xen kẽ trong âm thanh nức nở nị người đáp lại hắn.

Triệu Anh Tề, Không phải ngươi đã ôm rồi sao.

Không ai nghĩ tới Triệu Kiểu có thể mang thai.

Hết thảy đều đến quá đột nhiên, Triệu Kiểu khoác kiện áo choàng da cáo trắng toát trúc thanh vũ trứu, sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, ngón tay sít sao siết góc chăn, che ngực nôn đến đất trời quay cuồng.

Đế vương mới kế vị tùy hứng khiến quần thần trố mắt ngoác mồm, lâm triều nghị sự thảo luận mới một nửa đã bỏ lại cả triều văn võ vội vội vàng vàng chạy tới tẩm điện dỗ luyến sủng của hắn, ôm trong ngực một câu một câu, bảo bối, ngươi bớt giận.

Thái y toàn thể được điều động đến nơm nớp lo sợ quỳ một bên, nín hơi ngưng thần chẩn mạch ba lần, đầu thiếp trên đất lần lượt hồi bẩm từng câu dò hỏi nôn nóng của tân đế.

Chính xác trăm phần trăm là thai nghén.

Triệu Anh Tề sửng sốt đến nửa khắc đồng hồ, trên gương mặt trước giờ hỉ nộ không rõ nay không kiềm chế được ý cười. Vì vậy Triệu Anh Tề cơ hồ 'nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa' ôm Triệu Kiểu vào ngực, nhẹ nhàng thổi thìa canh sứ trắng, dụ dỗ Triệu Kiểu mở miệng nhỏ uống thuốc, Kiều Kiều, chúng ta có con rồi.

Hắn suy đoán căn nguyên hài tử chắc hẳn trong lần đầu tiên của bọn họ, thời điểm tình sự kết thúc bụng Triệu Kiểu bị rót đầy tinh dịch, cổ họng khóc khàn đến thất thanh, nửa điểm khí lực cũng không còn. Thân thể Triệu Kiểu yêu kiều cực kì, hắn căn bản muốn sớm thanh lý giúp Triệu Kiểu, nhưng hạ thể đau đớn làm Triệu Kiểu cắn chặt môi kịch liệt chống cự bất kỳ đụng chạm nào. Hắn không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại dỗ kim tôn ngọc quý tiểu thế tử ngủ trước, sau đó dùng mảnh lụa thấm nước, tỉ mỉ lau chùi thân thể của hắn.

Triệu Anh Tề biết rõ Triệu Kiểu có bao nhiêu chán ghét thân thể quái lạ của chính mình. Hắn đã từng suy sụp tinh thần sau lần đầu bị Triệu Anh Tề cưỡng bách, điên cuồng gào thét mình là quái vật khác biệt với tất cả mọi người.

Triệu Anh Tề đã tưởng tượng qua cảnh tượng ngả bài ngày ấy, hắn vốn nên dùng thanh âm ôn nhu nhất để động viên an ủi Triệu Kiểu, nhưng không may một khắc kia xảy ra, trạng thái tinh thần của hắn chẳng hề vững vàng hơn Triệu Kiểu bao nhiêu. Triệu Kiểu nhìn chằm chằm con mắt của hắn, chấp nhất một lần lại một lần lặp lại hắn phải về nhà, nơi âm lãnh lao ngục này nhốt hắn mười năm, hắn đời này không muốn bước vào kinh thành thêm lần nào nữa.

Vì vậy sau hết thảy tất cả đều như ngựa hoang thoát cương, thoát ly khỏi quỹ đạo.

Ban đầu Triệu Anh Tề không có ý định đêm đó làm gì hắn, hắn từ thái miếu trở về trên người còn dính vết máu dơ bẩn, mùi vị tanh tưởi quái lạ, Triệu Kiểu có thói quen được nuông chiều đến mức yếu ớt, xoang mũi khó có thể chịu đựng bất kỳ khí vị quá mức kích thích. Huống hồ lúc đó thời điểm nhạy cảm, Triệu Kiểu vì cuộc chiến đoạt vị mạo hiểm của hắn mà lo lắng sợ hãi hơn một tháng, hắn cần thả lỏng thần kinh căng thẳng, có một đêm ngủ ngon.

Mà Triệu Kiểu lại dùng ngữ khí chặt đinh chém sắt không lưu luyến chút nào nói ra chuyện rời kinh thật sự là triệt để chọc giận hắn. Hắn ngắt lấy cằm Triệu Kiểu, cướp đoạt đôi môi gần như là cưỡng hôn, đầu gối thô bạo tách ra hai chân Triệu Kiểu, đâm hung khí nóng bỏng tầng tầng tiến vào. Triệu Kiểu đau đến tê cả da đầu, khe thịt non hồng giữa hai chân căn bản không nên xuất hiện trên thân nam nhân kia bị Triệu Anh Tề xem như vỏ trai to mọng mạnh mẽ cạy ra, thô bạo xâm phạm rất nhanh làm Triệu Kiểu chảy, mà huyết dịch bôi trơn càng giúp đối phương vận động thuận lợi. Mùi máu tanh kêu gọi sự thô bạo tàn ác sâu trong nội tâm Triệu Anh Tề, dục vọng chiếm hữu lập loè không hề che giấu, cơ hồ phải ăn tươi nuốt sống Triệu Kiểu.

Trong hết thảy sự đoán của Triệu Anh Tề, đều không có dự liệu qua việc Triệu Kiểu sẽ vì hắn thai nghén một hài tử. Hắn định sẽ cùng Triệu Kiểu chậm rãi đi qua năm tháng dài lâu, đợi đến già rồi mệt mỏi, liền tìm một tôn thất nhìn được trong bàng chi rồi bồi dưỡng vị trí của hắn, miễn cho tái khởi một phen tinh phong huyết vũ.

Nhưng bây giờ đã khác, Triệu Kiểu mang một hài tử.

Trong thân thể đứa bé này chảy dòng máu của hắn và Triệu Kiểu, e rằng đôi mắt như hắn, lỗ mũi và đôi môi như Triệu Kiểu, bi bô ôm bắp đùi của hắn gọi phụ hoàng. Triệu Anh Tề chỉ tưởng tượng thôi đã vui tới không thở nỗi.

Triệu Anh Tề vì Triệu Kiểu mang thai mà tinh tế chăm sóc thập toàn thập mỹ, chỉ không nghĩ tới, Triệu Kiểu kiên trì muốn phá bỏ đứa bé này.

Hắn không chịu uống bất kỳ dược thang nào có chứa vị đắng cho dù là nhẹ nhàng nhất, đồ ăn cũng ăn được rất ít, một vẻ bệnh tật mềm mại dựa vào đầu giường, tinh thần hoảng hốt từng lần từng lần lặp lại:

Triệu Anh Tề, Triệu Anh Tề, ta không muốn sinh con.

Ta muốn về nhà.

======================

sàng

chapter content



editor: ối giối ôi làm xong 1c đau cả xương cụt~

vào link này để ủng hộ editor ><

https://www.wattpad.com/1103454615-edit-qua-c%E1%BA%A7u-r%C3%BAt-v%C3%A1n-giang-nguy%E1%BB%87t-ho%E1%BA%A3ng-tr%C3%B9ng-s%C6%A1n