Cơm phải ăn với tri kỷ mới thấy ngon, ngày tháng sau này nhất định phải đi cùng người mình yêu mới trải qua thật hạnh phúc. Cả một đêm dài này, Thịnh Quân Hải ngủ không ngon giấc, anh có coi lại video hôm ấy mình gọi cho cô lúc đang livestream. Toàn bộ biểu cảm của cô từ bất ngờ nghe điện thoại, cho tới vội vàng đóng cửa ban công, sau đó mới bắt đầu có chuyển biến lạ, cô đột nhiên chưng ra cái gương mặt điềm nhiên vô sự như không cần ai quan tâm vậy.
Hơn mười giờ sáng Cố Vấn Như bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô mơ màng mà cầm điện thoại trên tay, mắt mở không lên nhưng vẫn cố gắng ngó xem là ai đang phá đám giấc ngủ của mình. Vì là buổi sáng chưa có thẳng giấc chính là thời điểm cô dễ phát cáu nhất: "Phường điên khùng có tin tôi kiện cậu tội quấy rối không hả, đã bảo đừng có làm phiền tôi lúc đang ngủ. Đói thì tự đi mua thức ăn sáng cho nhanh!"
Thịnh Quân Hải không có cơ hội nói dù chỉ một câu, Cố Vấn Như bên trong căn hộ đã tắt máy thẳng thừng không một chút chần chừ. Anh không dám gọi nữa sợ cô ấy thực sự không vui mà kéo danh bạ anh vào mục đen ẩn danh thì coi như kiếp này bỏ. Đành phải cố chấp đứng trước nhà liên tục gõ cửa, khóe môi cong lên cảnh tượng này thật giống ngày đầu tiên cô chuyển vào đây.
Đi một vòng rất lớn rồi lại trở về vị trí ban đầu, nhưng đây rõ ràng là vạch xuất phát thì anh vẫn có cơ hội chạy đến phía cô một lần nữa, thậm chí sẽ xem cô như quả bóng mà sút thẳng vào tim mình. Đợi chờ đúng chẳng bao giờ sai trong tình yêu, Cố Vấn Như uể oải đi đến mở cửa ra cho kẻ cứng đầu cứng cổ kia vào. Cô đang che tay lên miệng ngáp dài một cái chợt giật nảy mình, trong tầm nhìn thế mà lại có một Thịnh Quân Hải nhỏ xíu.
Một bé trai tay đang ôm quả bóng, đôi mắt cáo tinh ranh hơi xếch lên, nước da không rám nắng như một cầu thủ, có phần hơi trắng hồng giống một bé gái hơn. Nó nỡ nụ cười rất tươi nhưng mang theo đôi phần kiêu ngạo này không thể nào lẫn đi đâu được, chính là Thịnh Quân Hải năm bảy tuổi.
Não Cố Vấn Như hiện lên mấy cái chữ "Đệch" ký ức không tốt về cậu ta ập về không sót cảnh nào. Từ những lời nói vô tri của trẻ con cho tới mấy lời mỉa mai vô tình chạm mặt khi học cao trung, nhưng hiện tại đều này không quan trọng cãi nhau mãi với cậu ta cô cũng đã mất cảm giác rồi. Tình cảnh bây giờ giống hệt như trong phim thám tử lừng danh, tập một lúc Ran gặp Shinichi trong cơ thể Conan lần đầu tiên vậy.
Cố Vấn Như đưa tay lên thái dương xoa nhẹ vài cái tự trấn an bản thân: "Không thể nào có chuyện này được, chắc là do thiếu ngủ nên hoa mắt mà thôi!"
Lúc này cô mới để ý bên cạnh Thịnh Quân Hải nhỏ xíu này còn có một đôi giày thể thao hàng hiệu, do cô không được cao nên tầm nhìn lúc nào khi mở cửa cũng sẽ để ý xuống đất trước. Ngước mặt lên cô nheo mắt quan sát cho thật kỹ mới trấn tĩnh lại được mấy chữ "Đệch" chạy lòng vòng nãy giờ trong não.
Thịnh Quân Hải khoanh tay như xem kịch đứng nhìn từng biểu cảm của cô, và đang ôm bụng che miệng nhịn cười: "Kịch bản nãy giờ trong đầu cậu có vẻ đẹp đấy, nhưng nó không xảy ra đâu haha!"
Cố Vấn Như hít sâu vào hết nhìn cậu bé rồi lại nhìn lên Thịnh Quân Hải xấc xược kia một lượt, cô run run đôi tay chốt hạ một câu: "Thì...thì ra bình bình thường cậu kín tiếng trong đời tư là có con riêng hay sao!"
Cố Vấn Như đang hoang mang trong loạt suy nghĩ viển vong, nên không nhìn thấy Thịnh Quân Hải vừa dùng chân đá nhẹ vào mông thằng bé bên cạnh, nó lập tức kéo căng cái nụ cười lên sổ một tràng lời hay ý đẹp: "Ahh cậu ơi chị này xinh quá đi!!"
Từ "Cậu" truyền vào tai rồi đi vào thẳng não bắt đầu phân tích, lúc này Cố Vấn Như mới nhìn rõ đôi mắt của hai người này đúng là hơi giống nhau nhưng nói rõ ra thì đứa bé này giống hệt Thịnh Nhã Uy nhiều hơn. Gen của nhà này cũng thật tốt, cô bắt đầu hiểu được tình hình nên là tránh đường cho hai cậu cháu kia bước vào trong.
Thịnh Quân Hải nãy giờ vẫn đang cố gắng nhịn cười anh thả quả bóng trên tay mình xuống đất, kêu cháu trai yêu quý cúi đầu chào hỏi cho đàng hoàng, Cố Vấn Như ngồi trên cái ghế gaming mắt to trừng mắt nhỏ với tên đầu sỏ kia: "Cậu là lại muốn làm chuyện gì đây!"
Đứa trẻ cư nhiên rất hiểu chuyện, ngồi lặng im ôm quả bóng nhỏ của mình chớp đôi mắt tinh ra đỡ đạn cho Thịnh Quân Hải: "Dạ em tên là Hiểu Hiểu, mẹ có chút việc nên em đến chỗ cậu ở hai hôm!"
Cố Vấn Như xuýt xoa đứa trẻ này thật dễ thương khác xa ai đó khi còn bé, cô mỉm cười thân thiện xong vẫn phải lườm nguýt Thịnh Quân Hải thêm mấy lần, có cảm giác tên này đang giấu diếm gì đó trong bình hồ lô đợi cô lơ là rồi tung ra hù: "Nói rõ xem nào? Nếu muốn ăn trưa thì đợi một chút tôi sẽ nấu cho!"
Thịnh Quân Hải hít vào thở ra để bình tĩnh, anh ra dáng người cậu bất đắc dĩ đôi mắt hơi buồn bã nhìn về hướng Hiểu Hiểu: "Bố mẹ nó bận, nó nói muốn đi lễ hội mùa xuân..."
Nói xong anh lôi đầu cháu trai tới gần rồi kéo khóa balo nó, lấy ra máy cái tấm vé gì đó quơ quơ trước mặt Cố Vấn Như: "Có ba vé lễ hội mùa xuân ở trường nó, tôi muốn dẫn nó đi nhưng thằng bé có vẻ hơi tủi thân vì bạn bè ai cũng có bố mẹ đi cùng để xem mình diễn kịch."
Cố Vấn Như gật gù cô hiểu rồi có lẽ anh rể và chị gái cậu ta không thể đi tới trường xem con trai mình diễn kịch được, thế nên cậu ta mới ra dáng người cậu tốt đến đây muốn nhờ mình đóng giả làm phụ huynh học sinh nhầm phủ đầu bạn cùng lớp cháu trai. Lòng cô đã quyết cứng rắn thế nên lời từ chối chạy đến tới miệng lập tức nuốt lại khi nghe đứa bé nói.
"Ai cũng có bố mẹ đi cùng, tuy em không được diễn vai hoàng tử nhưng, em vẫn cố gắng tập luyện rất tốt vai chị kế mà!"
Gương mặt tươi cười sớm giờ của Hiểu Hiểu nhanh chóng biến mất một cách vô thanh vô thức, thay vào đó nước mắt sắp rưng tròng. Vẻ mặt vô cùng tủi thân, làm người lớn như cô nhìn vào mà đau hết cả lòng. Vốn sẵn cái tính thấy khó khăn liền giúp đỡ cô gạt luôn đi nguyên tắc tự mình đặt ra cho bản thân, vỗ ngực dõng dạc đứng bật dậy khỏi ghế hứa như đinh đóng cột sẽ đi cùng.