PVP Đại Lão Cùng PVE Đoàn Trưởng

PVP Đại Lão Cùng PVE Đoàn Trưởng - Chương 11




Đoàn trưởng mang đại lão đến một bí cảnh hoài cựu vào niên đại 70, bí cảnh này nổi danh nhiều BUG, đến giờ vẫn không được sửa chữa.

Đoàn trưởng dẫn đại lão đánh boss một, tường tận dạy đại lão nhảy lên lầu.

Đại lão nhảy lên một mặt mờ mịt: Chỗ này có cái gì?

Đoàn trưởng: Ông bật BGM lên, kéo góc nhìn rộng ra toàn cảnh

Đại lão làm theo, lập tức nhìn thấy bầu trời đầy ánh sao cùng cực quang đẹp đẽ, cùng tiếng sáo du dương êm tai.

Đoàn trưởng: Đẹp không?

Đại lão: Đẹp

Đại lão đứng trên ban công cảm thấy bí cảnh này quá đẹp.

Đại lão: Còn có chỗ nào đáng xem không?

Đoàn trưởng: Đi, tui dẫn ông đi

Đoàn trưởng dắt đại lão đến một bản đồ dã ngoại.

Đứng trên đài cao, dưới chân chính là vách núi, sau lưng là biển mây rừng trúc, xa xa là núi tuyết trải dài.

Đại lão ngắm nhìn phong cảnh, thở dài xa xôi.

Đoàn trưởng: “Nhà phát hành làm không sai, nhưng ông hà cớ gì cứ chấp nhất với một cái tài khoản? Dù bị khoá acc cũng không nhất thiết phải nghỉ game, tui chơi Vấn Kiếm bốn năm rồi, ngay cả cái clone này trong tay ông sắp được hai năm, trang bị đều là tích góp với giá sàn, kỳ thực tất cả chỉ là một đống số liệu mà thôi. Ông nhìn vách núi trước mắt một chút, lại nhìn ra mỹ cảnh ở đằng xa, không cảm thấy con người nên hướng về trước mới có thể phát hiện điều tuyệt vời hơn sao?”

Đại lão: “Lúc cậu bị 818, cũng là tới đây giải sầu?”

Đoàn trưởng: “Tán gẫu thì tán gẫu, tại sao lại lái đến vết sẹo của người khác, ông xấu xa vãi!”

Đại lão cười.

Đoàn trưởng: “Ai, tui bị 818 đều là tự tìm. Biết rõ tra nam chỉ coi tui là một cái lốp xe dự phòng có thể mở đoàn cho hắn, hắn thông đồng với em gái nào tui lại không nhìn ra được? Khi đấy tui bị ma quỷ ám ảnh. Sau đó ông cũng biết, hắn dùng tôi làm đảm bảo để hắc thần binh, tui còn gọi điện thoại cho hắn, hắn nói hắn bận không rảnh chơi game, tôi liền ngây thơ cho rằng hắn sẽ trở lại, còn ầm ĩ với những người khác, đợi đến sau khi hắn không nhận điện thoại rồi mất tích, tui mới biết mình bị đùa giỡn.”

Đại lão: “Đau mặt không?”

Đoàn trưởng: “Đừng nói mặt, lúc sau bức ảnh của tui bị bóc ra, tâm cũng chết hết. Kỳ thực đấy không phải là ảnh của tui, khi đó hắn tìm tui muốn ảnh, tui tuỳ tiện baidu ra một tấm đưa cho hắn xem, chỉ cho đúng một mình hắn xem. Lúc hắn đưa bức ảnh ấy cho người khác cũng nói những câu chẳng tốt đẹp gì, ví dụ như xấu xí như vậy còn là bê đê, ngẫm lại cũng thấy tội nghiệp cho chủ của bức ảnh, vô tội lại bị nói thành gay.”

Đại lão: “Lần trước tôi cùng đại luyện bị 818, cũng có người lấy tấm hình kia ra.”

Đoàn trưởng: “Ai, lương tâm cắn rứt, thật xin lỗi chủ nhân thật sự của bức ảnh ấy.”

Đại lão: “Vậy nên rốt cuộc cậu xấu trai bao nhiêu, mới cảm thấy bức hình kia còn dễ nhìn hơn bản thân?”

Đoàn trưởng: “Ai nói tui xấu, khi đó tui còn trung nhị, cảm thấy ảnh xấu có thể thử thách thực tâm của một người, cho nên mới cố ý tìm bức ảnh đó.”

(*) Trung nhị là hội chứng tuổi dậy thì.

Đại lão: “…”

Đoàn trưởng: “Tại sao ông không nói chuyện, có phải không tin không?”

Đại lão tiếp theo nhận được bảng mời video, hắn muốn click đóng nhưng lại nhấn nhầm thành đồng ý, đại lão phản ứng cũng nhanh, lập tức dùng tay che camera.

Trên màn hình nhảy ra khuôn mặt của đoàn trưởng.

Đoàn trưởng nhìn thẳng vào ống kính, nghiêng đầu hỏi: “Tui xấu lắm à?”

Đại lão: “… Rất đẹp.”

Sau đó hàn huyên hai câu, đoàn trưởng bảo đại lão mau chơi acc mới đánh PVE cùng cậu.

Tâm tư của đại lão đã bay theo gió, nói chuyện không qua não, hết thảy nói được được được.

Buổi tối ngủ được một nửa, trong mộng của đại lão lại bật ra khuôn mặt của đoàn trưởng.

Dung mạo đoàn trưởng diễm lệ, sóng mắt lăn tăn nhìn hắn, âm thanh dịu dàng hỏi: “Tui đẹp chứ?”

Đại lão tỉnh dậy từ trong giấc mộng.

Nửa đêm đại lão ngồi trên giường, vuốt mặt: “… Mẹ kiếp.”

(Ố la la, có một thẳng nam thuần khiết bắt đầu cong… (~ = v =)~)