PUBG Thế Kỷ Võng Luyến

PUBG Thế Kỷ Võng Luyến - Chương 79




Dụ Diên mời hai người vào phòng, mắt thấy hai người ăn mặc áo trắng quần xám nghèo túng đứng cạnh nhau, mà người bên phải lại hơi khác chút.

Nhân vật nữ, váy ngắn màu xám, áo đen bó sát người, trên cổ là một khăn quàng nhỏ màu đỏ, tên nhân vật bên dưới là XiaogegeMua.1

?

Dụ Diên khó hiểu: "Quai Tú, anh..."

"Đẹp không?" Quai Tú khẽ cười một tiếng, "Tôi mặc thế này, để tên này, chơi lại gà sẽ không ai mắng tôi hết á."

Dụ Diên hỏi: "Vậy lúc nói chuyện gì sao?"

Người nọ im lặng một lúc, ngay sau đó mic trong game lại sáng lên.

"Anh ơi~, có thể gánh em chơi ăn gà không?" Một giọng nữ vang lên, không khác gì âm giọng của nữ streamer khác, còn giọng nam trầm thấp biến mất hoàn toàn đâu rồi.

Dụ Diên khiếp sợ, phát ra tiếng khen từ tận đáy lòng: "Ghê đó."

"Đúng thế." Quai Tú lại đổi giọng, lần này là giọng ngự tỷ, còn mang theo chút giọng điệu lười biếng, câu người cực kỳ, "App biến giọng này mắc lắm, tiếc là game LOL không có mic all, không thể phát huy tác dụng của nó...nếu không cậu nghĩ sao tôi phải học chơi PUBG?"

Quá chân thật.

Tiểu streamer mới chân ướt chân ráo ra đời bị làm cho đầu choáng mắt hoa.

"Ngồi nào ngồi nào, chuyện bình thường."

"Thật sự Quai Tú live rất đặc sắc, lẽ nào các bạn nghĩ rằng chỉ bằng một tuyển thủ LOL mà có thể nổi khắp giới streamer?"

"Ha ha ha ha tiểu Diên thoáng như mở ra cửa thế giới mới."

"Nhưng cậu cũng rất lợi hại." Quai Tú nói, "Tôi đây còn phải mở app biến giọng, còn cậu đến app cũng không cần."

Dụ Diên ngẩn người, mới hiểu được ý hắn nói là game trước đây cậu giả giọng nữ sinh để chơi.

Chuyện này quả thật là lịch sử đen tối của cậu, còn bị các fan tải xuống biên tập lại phát khắp nơi, mỗi lần onl weibo nhìn thấy cái này đều xấu hổ tới không chịu nổi.

Dụ Diên nói: "Lúc đó cũng do tôi nhất thời cuống lên."

"Thật sao? Tôi nghe thấy rất được, hay là cậu làm lại lần nữa đi." Quai Tú cười nói, "Cậu nhỏ tuổi hơn tôi nhỉ? Gọi tiếng anh xem thử nào...Người còn lại trong team là ai vậy? Ông chủ Trực tiếp?"

"Ừm." Dịch Sâm ngoài cười nhưng trong không cười, "Lại gặp mặt."

Quai Tú: "..."

Giọng nói này độ nhận biết quá cao, Quai Tú lại có ấn tượng quá sâu với giọng nói của chủ nhân này, hầu như là nhận ra được ngay lập tức.

Hắn đơ người, vội nhìn màn hình.

"Đúng đó, là ông chủ lớn Trực tiếp của tiểu Diên, ông chủ 1."

"Anh ngẩng đầu nhìn bảng tặng sao đi, là người đứng đầu tiên."

Vậy cmn các người nên nói sớm cho tôi nhìn chứ.

Ở thịnh yến hắn đã cảm thấy có gì đó sai sai, bầu không khí giữa hai người này quá kỳ quái, giờ nhìn lại...

Quai Tú: "Tôi đùa thôi..."

"Dịch ca ca."

Dụ Diên chống tay trái trên bàn máy tính, đầu ngón tay cái lúc có lúc không ấn môi dưới, ánh mắt né tránh camera. Cậu mô phỏng rất nhanh, giọng mảnh mập mờ, "Dịch ca ca, anh mau ấn sẵn sàng."

"?"

"??? Các người đều lẳng lơ thế này à??"

"!?! Thân là fangirl Nhất Ngôn Đường, giờ tui sẽ đến Trực tiếp Quai Tú spam sao!! Đại ân này không lời nào cám ơn hết được! Sau này có việc gì cứ gọi điện cho tui!!"

Dịch Sâm cũng hiếm thấy mà sửng sốt, lông mày nhướn lên, cơn tức vừa bốc lên liền bị dập tắt không còn sót lại tí gì.

Dụ Diên nói mà đỏ hết cả cổ, áo thun màu trắng không che hết được, cậu cũng không để ý đến các bình luận, vào quảng trường rèn luyện xong cái chạy thẳng một mạch ra phía bờ biển.

"..." Quai Tú, "Quả nhiên là cậu ghê gớm nhất."

Người qua đường lập tức mở mic: "Em gái, ai ghê gớm?"

"Anh chứ ai." Quai Tú bắt mạch cực nhanh, "Anh xem cái áo anh đang mặc đi, hơn một nghìn nhân dân tệ cơ đấy, không là anh thì còn ai vào đây."

Số 3 lập tức nói: "Em thích thì tôi cởi ra cho em."

Quai Tú: "Được hả?"

"Tất nhiên, thế em có muốn quần lót không? Cởi tất cho em." Số 3 vừa cười vừa nói.

"Trời ạ, gã đê tiện này từ đâu chui ra đây."

"Té té té té gấp đi, cái quỷ gì vậy, cảm thấy không khỏe."

Bản PC khác với bản mobile, không thể tắt mic một người đồng đội trong team. Dụ Diên liền tắt âm thanh trò chơi, nói: "Trận này mở bình chọn, không thoát trận được. Giờ mình tắt âm thanh, lát xuống máy bay thì mở lại."

Quai Tú cũng cảm thấy người này hơi xấu tính, không nói lại gì nữa. Sau khi máy bay cất cánh, Dụ Diên mở bản đồ lên xem, thấy số 3 chấm sân bay (aka khu quân sự như bên Việt Nam hay gọi.)

Số 3 hỏi: "Em gái nhảy sân bay không? Rất nhiều người rất kích thích."

"Tôi chơi không hay lắm." Quai Tú từ chối ậm ờ. Người như hắn khác với người mới chơi, tất cả kỹ thuật đều đổi từ chết nhiều thành đống mới có được, hắn quá hiểu đạo lý này. Hắn đã hiểu sơ về cách loot đồ, nhưng thêm chút kinh nghiệm thực chiến cũng tốt.

"Không sao hết á, anh bảo kê cho em!"

Quai Tú: "Vậy tiểu Diên nè, cậu nhảy chỗ nào?"

Dụ Diên chấm tiêu khu biệt thự cảng: "Hai chúng ta nhảy chỗ này. 1, anh nhảy nhà chỗ tôi chấm nha." (Vì là đang Trực tiếp xưng tôi nha ==).

Dịch Sâm thả tài liệu trong tay xuống, mặc dù nay là cuối tuần, nhưng gần cuối năm rồi, Dịch Sâm vẫn thường mang ít việc về nhà.

"Được."

"Vậy tôi với mấy cậu nhảy chỗ này." Quai Tú mở miệng tỏ ý.

"Có phải đàn ông không vậy, số 2, bạn nhảy khu đó làm chó à?" Số 3 nói xong, còn bổ sung thêm một câu, "Chó cụp đuôi."

Dụ Diên chính là số 2.

Lúc Trực tiếp Dụ Diên rất ít khi nói lời thô tục, chứ nói chi là cãi nhau cùng viewer hay đồng đội, hơn nữa đây cũng là trên mạng, người thì muôn hình muôn vẻ loại nào cũng có, không nên đòi hỏi quá cao.

Dụ Diên cũng không tính nói lại, nhưng người xem live nghe không vô, toàn phản kích ở trong khu bình luận. Đang định bảo mọi người đừng lãng phí thời gian vào người như thế thì.

"Miệng bẩn như vậy, dùng tẩy wc chưa?" Dịch Sâm hỏi.

Quai Tú vội nói theo: "Số 3, bạn như thế thật nhàm chán."

Số 3 bị bất ngờ, nói: "Số 1, tôi nói với bạn à? Bạn tiếp lời nhanh thế làm gì? Em gái ơi không có gì đâu, anh chỉ đùa tí thôi."

Nói là đùa, nhưng nghe giọng có vẻ không tình nguyện lắm.

Cuối cùng thì cả bốn người nhảy khu biệt thự cảng, khu này cách tuyến đường bay hơi xa, phải mở dù trên cao rồi đu một lúc lại lái xe mới tới nơi được, cho nên, khác với những người khác, khuyết điểm duy nhất của cả team họ là không ở trong bo.

Tìm đồ mười phút, Dụ Diên cất súng, ra ngoài lên xe vừa tìm được trước đó, chạy thẳng đến vị trí nhà Dịch Sâm.

"1...Ra đi, đi thôi." Dụ Diên nói.

"Được."

"Là xe gì vậy?" Quai Tú hỏi.

"Xe buggy." Xe này chỉ ngồi được hai người, Dụ Diên nói, "Tôi chạy theo đường bộ, thấy xe khác sẽ quay lại đón, quanh khu này cũng drop nhiều xe, các anh cũng ra tìm thử xem."

"Này, từ từ đã. Cậu chở em gái đi trước đi." Số 3 nói, "Phải ưu tiên cho phụ nữ trước chứ không hiểu à?"

Dụ Diên mặc kệ hắn, nhưng thấy thế nào cũng khó chịu, nói lại: "À mà nam nữ bình đẳng đó bạn hiểu không?"

Nói xong, Dụ Diên cũng không quay đầu lại, chở Dịch Sâm đi thẳng.

Chạy vào bo, Dụ Diên tìm một khu nhà, ném súng ngắm cùng x4 xuống: "Có muốn không?"

"Không, nay tôi thử chơi hai khẩu này." Dịch Sâm ném x8 ra, "Nếu là 98K thì cậu lắp cái này đi."

Dụ Diên: "Được."

Lời này bị Quai Tú nghe được, hắn cùng số 3 thật vất vả mới chạy vào trong bo, chạy được đến nhà này, hỏi: "Tiểu Diên, quy tắc cũ, tôi bỏ một trăm mua 98K cậu thấy sao?"

"Súng của cậu ấy không được lấy." Dịch Sâm liếc nhìn SKS gắn x2 sau lưng hắn, nói, "Tôi có x4, bán cậu năm mươi, hoặc là..."

Quai Tú nào dám không muốn chứ.

"Muốn muốn muốn, anh ném ra đi, tôi chuyển tiền qua wechat cho anh."

Giọng Dịch Sâm bình đạm: "Không cần, cậu tặng quà live cho cậu ấy đi."

"Tôi thấy hai Đại lão gia các người thật không biết xấu hổ." Số 3 nói, "Em gái người ta muốn súng của anh, anh cho không là được rồi, còn tính tiền chuyển khoản, mắt chỉ có tiền?"

Dụ Diên lúc trước cũng thường hay nhường súng của mình cho người khác, dù sao cũng là chơi cùng, chỉ cần ông chủ thấy vui là được, mà lúc chơi game cùng bạn bè cũng thế cả. Nhưng lúc Trực tiếp thì khác, vì đảm bảo chất lượng, cậu luôn nỗ lực để tiến tới bo cuối.

Ngoại lệ duy nhất chính là Dịch Sâm, cậu có tư tâm của mình, chính cậu cũng phải thừa nhận. Mà các viewer cũng biết Dịch Sâm chính là ông chủ lớn Trực tiếp của cậu, nên chưa có ai nói gì cả.

Dụ Diên nói: "Tôi thấy trên lưng bạn có M24, khẩu này còn ngon hơn, bạn tặng cho cổ đi."

"Tôi?" Số 3 cách bọn họ chỉ hai căn nhà, nghe thế thì ngập ngừng, "Tôi cách các người xa như vậy, chạy qua chạy lại không tiện..."

Đây điển hình là kiểu người của người phúc ta*.

* Nghĩa bóng: Ban phát hay sử dụng tiền bạc, đồ vật của người khác để lấy ơn cho mình. Câu gần nghĩa: Lấy xôi làng đãi ăn mày. Ngược lại với câu này là "Của ai phúc nấy. Chi tiết hơn thì google.

Dụ Diên không để ý tới hắn, căm ghét hiện hết ở trên mặt.

"Tiểu Diên tức rồi, ha ha ha ha, môi cũng nhếch hết cả lên."

"Thật • tức ra mặt."

Lúc này, bọn họ gặp phải một team.

Team địch vừa từ trường học ra, rất là giàu, cầm ba khẩu M416 full phụ kiện, xông lên đối cứng.

Quai Tú bị bắn hạ đầu tiên, trên tay Dịch Sâm là khẩu Uzi tàm tạm vậy, bắn được vài viên với địch rồi cũng bị hạ gục theo.

Số 3 thấy thế, cười xì: "Số 1 cũng gà quá đi, còn không thấy ngại hỏi người ta 98K à?"

"Tên này có phải là xấu tính quá không, ông chủ 1 mở miệng nói muốn 98K lúc nào?"

"Một tên ngu ngốc, mọi người không nên tức giận."

Đang khi nói chuyện, team địch đẩy lên đã bị bọn họ tiêu diệt, trong đó Dụ Diên đấu ba người, giết 3.

Tiêu diệt xong một kẻ địch, số 3 lập tức tới loot xác.

Mọi người còn tưởng trận cãi vã xem như kết thúc, ai ngờ Dụ Diên cất súng xong đột nhiên mở mic.

"Bạn không xem lại bản thân mình xem là loại gì? Người bạn vừa ăn mạng kia trước đó đã bị số 1 bắn cho gần chết, bạn liền ks mạng, còn loot tự hào tới vậy?" Dụ Diên nói, "Bạn thử đến nhìn quanh xác người bạn vừa giết xem, có bao nhiêu lỗ đạn là của bạn, ba mươi viên chỉ trúng một viên, thầy ks mạng à?"

Mọi người đều không thể ngờ là cậu sẽ chửi người, chỉ một thoáng, khu bình luận spam đầy 666.

Số 3: "Nói láo, tôi bắn trúng vài viên...Tên đó bơm máu rồi hiểu chứ?"

"Tuy tôi lúc đó đang bắn người khác, nhưng tôi không có mù." Giọng Dụ Diên lạnh lùng,"Nằm chơi thì câm miệng, nằm im cho tốt, đừng có biến bản thân thành đống rác."