PUBG Thế Kỷ Võng Luyến

PUBG Thế Kỷ Võng Luyến - Chương 73




Bị Dụ Diên nhìn thấy, nhịn không được nói: "Anh đừng dằn vặt tiểu ngốc như thế."

Dịch Sâm ngừng tay, lại đổi sang hướng khác, tiếp tục xoa, lông mày đã nhíu chặt lại: "Đổi vé, mấy tháng nữa rồi về."

Muốn nói là mấy ngày, lại sợ Dụ Diên sẽ nghĩ giống vừa nãy.

Dù sao thì đĩa bánh vừa rơi vào tay xong, còn chưa cảm nhận hết...chính anh cũng không nỡ.

Ai ngờ vừa mở miệng chính là tận mấy tháng, Dụ Diên liền nói ngay: "Không được."

"Vậy thì mấy tuần."

"...Cũng không được."

Dịch Sâm hít sâu một hơi: "Mấy ngày."

"..." Dụ Diên dao động.

Dịch Sâm nói: "Anh còn chưa dẫn em đi leo núi."

Dụ Diên bật cười: "Sao anh vẫn còn nhớ cái đó."

"Lần trước em cầu bùa cho anh." Dịch Sâm nói, "Lần này tới lượt anh cầu cho em."

Dụ Diên hỏi: "Không phải gần đây anh rất bận hay sao?"

"Cuối tuần đỡ hơn chút." Dịch Sâm giơ mèo lên, "Không muốn xoa nó sao?"

"Muốn..."

Dụ Diên suýt nữa thốt ra lời đồng ý, đúng lúc này, một cú điện thoại xen vào, video wechat lập tức bị gián đoạn.

Là Dụ Mẫn Dương gọi tới: "Tiểu Diên? Đã ngủ chưa?"

Dụ Diên để điện thoại kề sát tai: "Chú ạ, còn chưa ạ...có chuyện gì ạ?"

Dụ Mẫn Dương hỏi: "Mai cháu về đúng không? Vé mấy giờ, chú đi đón cháu."

Dụ Diên vội nói: "Không cần đâu ạ, không phiền tới chú làm gì ạ."

Dụ Mẫn Dương: "Không phiền gì, đón cháu sao lại phiền được?"

Dụ Diên định nói mình sẽ đổi vé, lại nghe Dụ Mẫn Dương nói tiếp: "Ngày mai đúng ngày sinh nhật thím cháu, thím lớn tuổi rồi, cũng chưa từng trải qua sinh nhật nào, mai chú đi đón cháu, tiện thể cháu qua nhà chú ăn cơm luôn đi, xem như là sinh nhật cho thím. Thím biết cháu sẽ về, còn đặc biệt nhờ người qua tỉnh khác mua mấy bình gì đó...tương ớt tổ truyền, ngày mai là cháu có thể từ từ nếm thử rồi."

Dụ Diên nghe vậy ngẩn cả người.

"Alo? Tiểu Diên, nghe thấy chứ?" Dụ Mẫn Dương nghe thấy tiếng rè rè, nhưng không nghe thấy Dụ Diên trả lời, hơi do dự lại nói, "Cháu không rảnh cũng không sao, sinh nhật thôi mà, một năm một lần, không có gì to tát."

"À, cháu đây." Dụ Diên hoàn hồn, sau một lát mới gật đầu nói, "...Được ạ, vậy thì phiền chú tới đón cháu, tầm một giờ chiều máy bay hạ cánh."

Dụ Mẫn Dương mỉm cười: "Được, mai gặp, chú đi mua rượu ngon, trợ hứng cho chúng ta ngày mai."

Cúp điện thoại, Dụ Diên mau chóng gọi lại cho Dịch Sâm.

Dụ Diên mím môi, nói chuyện sinh nhật ra.

Vốn tưởng người nọ sẽ nói gì đó, không ngờ người nọ chỉ gật đầu, nói nhanh: "Mai anh đưa em ra sân bay."

Dụ Diên nói: "Không cần phiền tới anh đâu, em cùng Lô Tu Hòa gọi taxi là được rồi."

Dịch Sâm nói giọng không được chen vào: "Muốn mang bữa sáng cho em không được sao?"

"...Không cần đâu." Dụ Diên nói, "Chúng ta ra ngoài sớm, em mời anh ăn sáng kiểu Quảng được không? Hay anh muốn ăn gì khác không?"

Dịch Sâm ừm một tiếng: "Gì cũng được."

Dụ Diên vẫn thấy nôn nao, nói chuyện một lúc lại hỏi: "Anh không giận chứ?"

Dịch Sâm thả mèo xuống bàn, dựa ra sau ghế.

"Không giận." Anh nói, "Là anh không suy xét tốt."

"Cả nhà chú ấy đối xử rất tốt với em, em từ chối thì không hay lắm." Dụ Diên nói, "Hơn nữa dạo này anh bận như vậy, em ở lại cũng chỉ gây thêm phiền, cuối tuần anh cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chờ anh hết bận..."

Dịch Sâm nhướng mày một cái.

Dụ Diên ấp úng: "Chờ anh hết bận rồi tính sau."

Dịch Sâm cười ra tiếng: "Được."

Vừa tắt video chat, thì nghe thấy Lô Tu Hòa ở bên ngoài gõ cửa hai phát, bởi vì vừa cãi vã ầm ĩ xong, âm giọng của cậu ta còn chưa thu hồi hẳn: "Tiểu Diên, cậu tắm xong chưa? Tôi vào ném áo khoác vào máy giặt."

Dụ Diên mở cửa, nhìn chiếc áo khoác hàng hiệu trong tay cậu bạn.

"Áo này hình như đâu thể bỏ thẳng vào máy giặt được?"

"Vậy phải làm sao?"

"Đưa tới tiệm giặt ủi?"

Lô Tu Hòa hừ mạnh một tiếng, gãi gãi gáy: "Thật phiền phức, bỏ đi, tôi gửi thẳng trả cho hắn."

Dụ Diên hỏi: "Cậu biết địa chỉ nhà hắn?"

Trong chớp mắt mặt Lô Tu Hòa đen như đít nồi.

Đương nhiên là cậu không biết, nếu cậu biết, nào như kẻ ngốc ngồi đần ra chờ lâu ở khách sạn thế này.

Cậu ta nói: "...Để tôi nghĩ cách vậy. Đúng rồi, giờ tôi đi đặt xe phục vụ trước, đỡ phải sáng ngày mai gọi không được xe."

"Không cần." Dụ Diên gọi cậu bạn lại, "...Ngày mai có người chở chúng ta rồi."

"Thật hay giả, ai vậy?" Lô Tu Hòa hỏi, "Đoàn Đoàn?"

Hôm qua Đoàn Đoàn có qua chào hỏi với cậu ta.

"Không phải, cậu dậy sớm tí, chúng ta ăn sáng xong rồi tới sân bay."

Trong vòng streamer, Dụ Diên quen biết mấy người bạn có thể đưa đón quá là bình thường, Lô Tu Hòa không nghĩ gì nhiều, gật đầu: "Được."

Sáng sớm ngày hôm sau, báo thức từ điện thoại Dụ Diên vang lên, cùng lúc đó wechat cũng nhận được một tin.

Dụ Diên chôn đầu vào gối, muốn ngủ thêm mười phút nữa, cũng không có ý xem điện thoại, sáng sớm gửi tin cho cậu thế này, chỉ có thể là nhóm chat thảo luận @ mấy thứ kỳ quái.

Sau mười phút, Dụ Diên chui ra từ ổ chăn, lấy điện thoại ra đang định tắt đi đồng hồ báo thức, thấy rõ nội dung hiện trên điện thoại xong, cơn buồn ngủ thoáng cái biến mất sạch sẽ.

1: Anh ở dưới lầu khách sạn, số phòng là bao nhiêu.

Dịch Sâm dù bận vẫn ung dung ngồi ở phòng cho khách quý, tay cầm quyển tạp chí, hờ hững lật lật.

Gần mười phút sau, có tiếng cành cạch vang lên, cửa phòng khách quý bị mở ra, một cái đầu nhỏ thò vào.

"Xin lỗi." Tóc nam sinh còn chưa được chải, vài cọng tóc còn dựng thẳng trên đầu, vẻ mặt cậu hốt hoảng, thành thật xin lỗi, "...Em ngủ nướng."

Đương nhiên Dụ Diên không hề ngủ nướng, là do Dịch Sâm đến sớm, vì anh có thói quen dậy sớm, trước đó còn chạy bộ xong mới tới đây, không ngờ là vẫn tới sớm quá.

Chỉ đáng thương cho Lô Tu Hòa, vì phát sầu chuyện áo khoác tới tận nửa đêm, sáng nay còn tỉnh sớm trước cả nửa tiếng.

Nhưng cậu ta không hề có dấu hiệu mệt mỏi chút nào, kéo hành lý thả ở cốp xe sau xong, sau đó lên xe ngồi, nếu như có người chịu liếc cậu ta một cái, sẽ phát hiện ngay cậu ta bây giờ đang trong trạng thái chết lặng.

Cậu ta cũng tham gia thịnh yến, tất nhiên biết người ngồi chỗ tài xế là ai.

...Tiểu Diên đã lợi hại tới mức này sao? Đã có thể nhờ vả ông chủ lớn tới đưa đón rồi? Lúc cậu ta mê muội trong tình yêu qua mạng đầy giả tạo thì rốt cục có bao nhiêu chuyện xảy ra mà cậu ta không biết?

Đang nghi hoặc đầy bụng, thì thấy ông chủ Dịch đột nhiên giơ tay...đặt lên đầu Dụ Diên.

"Tóc rối quá." Nói xong, Dịch Sâm dùng đầu ngón tay không nặng không nhẹ vuốt vuốt giúp cậu.

Dụ Diên ngẩn ra, cảm nhận được nhiệt độ từ đầu ngón tay, làm trái tim đập nhanh hơn hai nhịp, theo bản năng giơ tay chải chải, làm tay hai người chạm phải nhau.

"Đừng nhúc nhích." Dịch Sâm nói, "Nhanh thôi."

Dụ Diên: "...Ừm."

Lô Tu Hòa: "?"

Ăn xong bữa sáng, cảm giác khó chịu trong Lô Tu Hòa ngày càng tăng.

Bọn họ không làm gì, đúng thế, bọn họ không làm gì cả, kỳ quái nhất cũng chính là...Ông chủ Dịch lại uống cốc trà của tiểu Diên.

Sau đó lỗ tai Dụ Diên lại đỏ lên, đổ đầy nước cho cốc trà của mình.

"Cậu quen biết với tiểu Diên từ lâu rồi?" Đến khi bữa sáng gần xong, ông chủ Dịch lúc này mới phát hiện, trên bàn cơm còn có người thứ ba tồn tại.

"Đúng vậy, tôi tên Lô Tu Hòa, chào anh."

Dịch Sâm gật đầu: "Tôi biết."

"Hả?" Lô Tu Hòa nói, "Anh biết?"

Dịch Sâm ừm một tiếng: "Không phải chúng ta từng chơi game cùng sao?"

"Chơi game? Có phải anh nhận sai..." Lô Tu Hòa đang định cười phủ nhận, nói được nửa câu, đột nhiên cứng đờ.

Chờ đã.

Vừa nói thế, nghe giọng nói này hơi quen tai nha?

Sau một lát, bánh bao trong tay Lô Tu Hòa vừa mới bẻ ra, rơi xuống sàn nhà.2

_ _

Đến sân bay, lúc Dụ Diên làm thủ tục, mới phát hiện vé máy bay của mình lại là khoang hạng nhất.

Làm tương đối trễ, vừa làm thủ tục xong là phải qua cửa an ninh. Lô Tu Hòa kể từ lúc biết Dịch Sâm chính là 1 xong, kích động không thôi, nói liên tù tì cả một đường.

Đến cửa an ninh, Dịch Sâm dừng bước lại, "Đi thôi, hạ cánh thì gọi điện cho anh."

"Ừm." Dụ Diên nhìn đồng hồ, "Cũng giờ này rồi, anh đi làm đi không muộn mất?"

"Anh không có giờ làm việc."

Dụ Diên gật đầu, nói lời tạm biết với anh xong, xoay người đi.

Đi được mấy bước, cuối cùng cũng nhịn không nổi, quay đầu lại nhìn.

Người đàn ông mặc tây trang, đứng tại chỗ nhìn cậu, thấy cậu quay đầu lại, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó giớ tay vẫy vẫy với cậu.

Dụ Diên ngập ngừng, xong đưa hết giấy tờ cùng hành lý nhét vào tay Lô Tu Hòa: "Cậu đi xem giúp tôi chút...tôi sẽ trở lại nhanh thôi."

Dụ Diên xoay người...nhanh chân đi tới trước mặt Dịch Sâm, lôi anh qua một góc.

Dịch Sâm hơi bất ngờ, nhưng vẫn mặc cậu kéo đi. Đến một góc đứng lại xong, anh cười: "Anh là nói lời tạm biệt với em, chứ không phải bảo em quay lại..."

"Em biết." Dụ Diên nói, "Em biết...là do em muốn quay lại."

"Thời gian em Trực tiếp là từ 11 giờ sáng đến 11 giờ đêm." Không đợi Dịch Sâm trả lời, Dụ Diên tiếp tục nói, "Trong thời gian đó, em không thể gọi voice hay video với anh được, thời gian nghỉ lại muộn, anh làm việc cả một ngày, chắc cũng rất mệt. Cho nên..."

Dịch Sâm nhìn cậu: "Hả?"

"Cho nên," Dụ Diên ngẩng đầu, nói ra kế hoạch mà mình đã nghĩ cả buổi tối, "Em định thay đổi thời gian Trực tiếp, từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối được chứ? Như vậy, thời gian chúng ta nói chuyện sẽ nhiều hơn một chút..."

Không ngờ là cậu sẽ nói cái này, Dịch Sâm nhíu mày lại, cắt ngang lời cậu: "Không cần."

Sắp tới thời gian lên máy bay, Dụ Diên có hơi gấp gáp: "Hay là từ tám giờ? Em có thể phối hợp với thời gian của anh."

Yêu qua mạng chính là yêu xa, muốn duy trì một mối quan hệ kiểu này, quan trọng nhất chính là làm bạn cùng thấu hiểu.

Nhưng giữa hai người họ, đặc biệt là Dụ Diên, mỗi ngày đều làm việc trước camera, nếu muốn làm tới hai giờ khuya thì rất khó. Mà mối quan hệ này đến quá đột nhiên không kịp chuẩn bị, một niềm vui quá bất ngờ, cậu nghĩ cả buổi tối, phải làm thế nào để duy trì cùng bảo vệ nó thật tốt.

Cậu nói ra kế hoạch của bản thân, đơn giản chính là thay đổi hoặc rút ngắn thời gian Trực tiếp của mình.

Sau khi nói xong, cậu im lặng nhìn người còn lại vẫn không lên tiếng, mới đột nhiên ý thức được có phải do cậu quấn người quá mức rồi không?

Ngày nào cũng bỏ ra mấy tiếng trò chuyện, nếu là cậu trước đây, cũng cảm thấy khó mà tin nổi, huống chi Dịch Sâm còn thường xuyên bận rộn như vậy.

Nghĩ như vậy, tốc độ nói chuyện cũng chậm lại.

"Nếu anh không thích nói chuyện quá lâu...vậy cứ như trước kia là được rồi."

"Ừm." Dịch Sâm cười nói, "Em cứ như trước kia là được."

Ánh mắt Dụ Diên buồn bã: "Ừa..."

"Em không phải thay đổi cái gì vì anh."

Thấy vẻ thất lạc đầy mặt của cậu, Dịch Sâm giơ tay, xoa nắn vành tai của cậu, "Phải là anh phối hợp với thời gian của em mới đúng."