Khi lớn lên.
Những xúc cảm, những cảm giác và cả những sắc màu xưa cũ, chẳng biết tự bao giờ, ta vô tình lãng quên chúng, ta vô tình bỏ qua chúng, ta lạnh lùng gạt bỏ chúng ra khỏi cuộc sống bộn bề. Ta nghĩ rằng mình không còn cần đến chúng nữa, ta tự bước đi trên con đường của mình, ta góp nhặt những vụn nát rơi ra từ ngực trái, hun đúc nó thành tấm mặt nạ kiên cường.
Để rồi khi ngoái đầu nhìn lại.
Ta mới nhận thấy bản thân mong manh đến nhường nào.
Và dù có đi đến tới những chân trời gió lượn nào đi nữa, ai cũng cần phải có chỗ dựa những lúc khó khăn, ai cũng cần nơi trú ẩn khi màn đêm lấn tới, ai cũng cần tiếng ca dịu êm để xoa dịu cơn bão trong tâm trí.
May thay.
Với một cậu bé, những suy nghĩ phức tạp ấy dường như là điều xa vời.
Cậu vẫn chưa quên những cảm xúc vỗ về cạnh bên.
Cậu còn chưa thể hiểu thế nào là phép tắc ẩn dụ của người lớn.
Cậu vẫn nằm gọn trong vòng tay ấm áp, mái tóc dài nhẹ nhàng rủ xuống gò má người phụ nữ, rủ xuống cả vành tai của cậu.
Phản chiếu lại nơi đôi đồng tử đen nhánh.
Khuôn mặt của người mẹ.
Ẩn hiện sau tia nắng vàng cam.
Len lỏi giữa hương khói trắng bông.
Lời nói cất lên.
Nhẹ tựa bồ công anh trên dải trời xanh.
"Prius.. Con có biết quyền năng lớn nhất của con người là gì không?"
Người mẹ bất ngờ ôm cậu bé chặt hơn, khẽ cúi mình ngóng chờ câu trả lời.
Cậu bé ngây người một lúc rồi mới mấp máy môi nói, đôi bàn tay vẫn mân mê sợi tóc mềm mại trước mắt.
"Là gì vậy mẹ?"
Một câu hỏi khác.
Không giống một câu trả lời lắm.
Người mẹ cười đáp lại, vai vế biến đổi tự lúc nào không hay.
"Đáp án là.. Quyền được lựa chọn đó."
Lựa chọn?
Một từ khó hiểu.
"Ừm.. Con không có hiểu.."
Người mẹ lại cất tiếng cười nhẹ.
Tất nhiên rồi.
Làm sao một đứa trẻ có thể hiểu được sức nặng của câu trả lời ấy.
Cậu cũng không biết luôn cả những suy tư thầm kín trong tâm trí người mẹ kề cận.
Có lẽ cậu đã có thể hỏi thêm.
Nhưng có lẽ phải để sau rồi.
Bởi thời gian đã cạn kiệt.
Ánh sáng đột ngột vụt tắt.
Thanh âm inh ỏi vang vọng từ nơi xa.
U uất kéo đến che lấp màn sương trắng.
Hơi ấm bị đàn áp, thế chỗ bởi hơi lạnh cào xé.
Lời nói cuối cùng nhỏ dần trước khi vỡ tan.
Những lời mà cậu bé lúc bấy giờ chẳng thể hiểu thấu.
"Và chính nó.. Cũng là lời nguyền lớn nhất.. Prius ạ.."
"..."
Hơi ấm len lỏi nơi khóe mắt, chạy dài xuống vành tai rồi chạm nhẹ vào viền gáy.
Thoáng chốc.
Nó trở lên lạnh lẽo.
Cắt vụn giấc mơ còn dang dở.
Bừng tỉnh.
Hàng mi chớp dính, mơ màng và trĩu nặng.
Người thiếu niên trẻ chẳng biết từ lúc nào đã bật dậy, ngực co thắt, giữa trời đông mà mồ hôi đổ như vừa tắm, nhịp thở dồn dập không kiểm soát khiến anh bất giác siết chặt hai đôi tay run rẩy lại.
"Là mơ thôi sao?"
Sợi tóc khẽ rủ xuống ngang khóe mi ửng đỏ, Prius lẩm bẩm rồi gạt nó sang một bên trước khi thực sự cảm nhận được không gian xung quanh.
Lại nữa.
Như mọi khi, anh lại mơ về mẹ, những giấc mơ kỳ lạ và những thông điệp xoay vòng, chẳng bao giờ có hồi kết.
Thứ duy nhất thu về được, chỉ là sự mệt mỏi và khóe mi ẩm nóng mỗi lần bừng tỉnh.
Chẳng thể quen được thứ cảm giác ấy.
Có lẽ hơi muộn để nói chào buổi sáng.
Song, ít nhất đối với Prius, một ngày mới lại bắt đầu, theo cái cách mà anh không mong muốn cho lắm.
Giờ đây, ngay lúc này.
Bãi đất trống ở khu vực gần cánh cửa nông nghiệp.
Một góc u uất vụn nát.
Căn nhà tách biệt và đơn độc.
Cánh cửa xanh lục đã phai màu.
Phải rồi.
Đêm đã qua.
Người thiếu niên đang ở nhà.
Nơi những hạt tuyết sẽ chỉ có thể ngắm nhìn anh từ bên ngoài.
Ô cửa sổ chẳng bao giờ chào đón bất cứ cuộc viếng thăm nào, tia nắng dù yếu ớt nhưng vẫn ấp ủ hy vọng có thể soi rọi nơi này.
Và quả thực nó đã làm được.
Những cột sáng tí hon len loi tới, xuyên qua bề mặt cửa kính, cố gắng xua đuổi bóng tối giăng phủ, đánh thức toàn bộ không gian còn đang ngủ yên.
Ở đó..
Một cái bàn lớn bên trái, tấm ảnh nhỏ giữa đống máy móc, sắt vụn ngổn ngang. Phía xa nữa là gian bếp nhìn có vẻ đình trệ và bộ bàn ăn, chỉ có hai cái ghế cũ đối diện nhau.
Vỏ của những suất cơm và nước uống chế biến sẵn, dường như đến từ dịch vụ của các cửa hàng gần đây, nhưng nhìn sắc màu thì có vẻ rất cũ rồi.
Góc còn lại, một cái giường tí hon, chàng thiếu niên đờ đẫn.
Ít nhất thì chăn gối cũng gọn gàng, ngước lên trên là một cánh cửa nhỏ khác, đó có thể là nơi dành riêng cho hoạt động sinh học và nhu cầu cơ bản của loài người.
Chính diện là con đường dẫn thẳng tới một khoảng không trống. Nó được trấn giữ bởi khối hộp kim loại tứ phía chắn một lớp kính trong suốt. Trên đỉnh có một thanh hình trụ nhỏ dẫn lên tới trần nhà. Bên trong là củi và ánh lửa chờ được bập bùng.
Một thiết bị xa xỉ từ thời xưa, khi ngôi nhà này cần có một nơi sưởi ấm cho hai người.
Giờ thì đến tiền duy trì nó cũng là một điều viển vông chứ đừng nói là thực sự thắp được ngọn lửa hẳn hoi.
Tiến thêm nữa là một ô cửa đính dưới nền sàn, có vẻ là..
Lối đi xuống gian hầm..
Nơi cất giữ ký ức.
Nơi che giấu đi những thành phẩm thất bại của người kỹ sư tuyệt vọng.
Nhà cửa thiết kế hoàn toàn không có vách ngăn, màu sắc đơn sơ một màu xám ảm đạm.
Cảnh tượng ấy, xoáy lại rồi thu nhỏ dần, lọt thỏm rồi chẳng biết từ khi nào vỡ vụn bên trong đôi đồng tử đen nhánh.
Cạch..
Miêu tả thế đủ rồi.
Buổi sáng cần phải được bắt đầu thôi, dù cho nếu nó là bắt đầu buổi chiều cũng không bất ngờ lắm.
Tiếng chân giường kẽo cọt sự già cỗi.
Cơ thể người thiếu niên chỉ vừa mới nặng nề di chuyển.
Tầm nhìn xoay chuyển về phía mặt bàn bừa bộn, cái máy phát thanh tỏ ra lạc lõng nhưng vẫn phát đi thông tin trong ngày, theo lịch hẹn mở đúng giờ của nó.
"..."
Chẳng nghe được điều gì cả.
Prius lắc đầu rồi đưa chân bước xuống nền sàn, cảm nhận sự già nua và lạnh lẽo trong cùng một khoảnh khắc.
Đôi bàn tay còn đang yếu ớt khẽ siết lại rồi buông lỏng, chẳng cảm nhận được gì ngoài sự run rẩy.
Đứng thẳng.
Cái nhói nơi đỉnh đầu.
Chơi vơi.
Đôi chân sau khi đã quen dần với cái lạnh, nó chếch về hướng bên trái, khó nhọc bước đi.
Cơ thể phía trên chuyển động theo sau.
Trống rỗng.
Dạ dày kẽo cọt như bản lề cửa héo mòn.
Bờ vai nhẹ bâng và khóe lưng trần trụi.
Bước chân thứ hai.
Nhẹp!
Mẩu bánh mì chỉ vừa bị dẫm nát.
Bên cạnh nó, ba, bốn chiếc túi đựng rác ngổn ngang, kề cận sát thân giường.
Bước chân thứ ba.
Rắc!
Chai nước vỡ nát, lại thêm sự xuất hiện của túi rác, nó bị thủng, nước và tàn dư thức ăn đánh chiếm một góc nhà.
Lối đi đến nhà vệ sinh gần như bị chặn đứng.
Cái thở dài.
Bóng lưng quay lại, tìm kiếm chiếc ghế nhỏ gần chiếc bàn tàn tạ.
Thật không ngờ, lũ kiến đã thành công xây dựng lãnh địa của nó ở nơi ấy, chỉ với vài mẩu vụn đồ ăn làm nền móng.
Chớp mắt.
Tiếng loa đài lạc trong bầu không khí thoi thóp.
Như thể phản chiếu lại cuộc sống của bóng người sở hữu và tạo dựng lên chúng.
Prius có lẽ cũng chỉ vừa nhận ra.
Xúc cảm rơi vãi của bản thân cùng thứ mùi nồng tanh mà chính anh cũng dần ý thức được sự hiện diện của nó.
"..."
Không còn cách nào khác.
Prius trầm ngầm một lúc rồi gò khuôn lưng thẳng lại, đứng giữa ngổn ngang rác vụn, đầu óc rối bời.
Đúng lúc này, thứ âm thanh trầm đυ.c nãy giờ mới lọt vào khoảng không, truyền tới khóe tai người thiếu niên.
Chất giọng cao của một người phụ nữ cất lên từ chiếc đài nhỏ nãy giờ vẫn bị phớt lờ.
Cô đang đưa tin về một nhóm tội phạm nào đó có tên là Quạ đen, có thể là tự xưng.
Chỉ trong có vài ngày gần đây, số vụ gây rối trật tự và lượng Kako bị ăn cắp đã chạm con số mười.
Đó là một nhóm tội phạm đã xuất hiện từ lâu, chắc cũng phải nhiều tháng trước nếu Prius không nhớ nhầm. Dường như gần đây hoạt động của chúng rầm rộ hơn nên tin tức về cái tên Quạ đen cũng tăng theo.
"Quạ đen?"
Prius có chút thắc mắc xen lẫn với tò mò.
Ở một nơi khan hiếm Kako như vậy mà vẫn có những kẻ cướp, vẫn có những tổ chức tội phạm sống bằng nghề "Thu thập" trái phép Kako sao?
Không phải là không được.
Có thể là chúng nhắm đến các khu công xưởng hoặc những nơi nào đó mà Prius không thể nghĩ ra.
Nói chung là không phải việc của anh.
Bản thân anh cũng chẳng có gì cho chúng cả.
Vài đồng xu lẻ nhờ việc chạy hàng vặt gần đây, có khi còn chẳng đủ để lấp đầy cái bụng tuổi thiếu niên chứ đừng nói là lấp đầy cái tủ lạnh khổng lồ nằm ngất ngưởng ở đâu đó trong nhà.
Rõ ràng là anh sẽ không bao giờ lọt vào tầm ngắm của chúng.
Còn gây rối thì cũng không nốt.
Bởi nhà anh nằm đơn lẻ ở một bãi đất trống gần sát bề mặt tường thành, theo lý thuyết, thì bạo loạn hay bom nổ.. Rất ít khi tác động đến nơi này.
Được rồi, cái giá phải trả cho sự bình yên là đơn độc, chắc nó cũng đáng để trao đổi thôi.
Prius quyết định sẽ kết thúc dòng suy nghĩ vô nghĩa trong đầu ở đó.
Anh vẫn còn một việc cần làm, dù thế nào anh cũng phải làm, một nghi lễ của riêng anh.
Dồn hết dũng cảm, Prius bước qua ngổn ngang rác thải, tiến đến điểm cuối của căn nhà.
Một nơi hoàn toàn được bỏ trống.
Chỉ có duy nhất cánh cửa nhỏ dưới nền sàn, hướng đi dẫn xuống hầm ngầm xưa cũ.
Đã lâu rồi Prius không còn xuống dưới đó nữa.
Nhưng anh vẫn luôn có cách khác để duy trì mối liên kết mong manh chẳng thể tách rời.
Chân bước tới, đúng nhịp nền sàn kề cận, nó sẽ lõm xuống một chút, tàn dư của một vài thí nghiệm trước đây, của cả anh và mẹ.
Lấy đó làm điểm dừng, Prius cúi mình xuống, khẽ thở ra một hơi trước khi vươn tay đặt lên bề mặt nắp cửa hoen rỉ.
Khóe mi chợt nhắm lại.
Prius thả mình vào màn đêm.
Anh truyền hơi ấm ngắt quãng của mình đến nơi xa vời, thông qua những đầu ngón tay run rẩy và bề mặt kim loại lạnh lẽo.
Không giống cái ôm ngày nào mẹ trao cho anh.
Nhưng ít nhất, anh vẫn muốn làm gì đó.
Để hồi đáp.
Để sắp xếp lại xúc cảm, cố định nghĩa lại tâm trí ngổn ngang.
Để nạp lại năng lượng, bình tâm và tiếp nhận sức mạnh nâng đỡ đầu gối không khỏi khụy xuống vì cái lạnh.
"..."
Prius duy trì trạng thái ấy thêm một phút nữa trước khi khóe mi mở trở lại.
Mọi thứ chợt nhòe đi đôi chút.
Chắc hẳn là do lớp màng còn đọng lại nơi khóe mắt anh mà thôi.