Chương 1: Bắt đầu ( phần 1 )
Art Forster là sinh viên năm cuối ngành y khoa thuộc một trường đại học địa phương ở Mỹ. Art trong mắt của mọi người là một kẻ thường thường không có gì lạ bởi cậu luôn xuất hiện trong bộ dáng mặc một chiếc hoodie trắng, quần jeans cộng thêm việc cậu không thật sự thân với ai làm Art trở nên không thể bình thường hơn. Thành tích học tập của Art cũng thuộc loại trung bình không cao top lớp nhưng cũng không thấp đến mức chỉ vừa đủ qua môn nên các giáo viên cũng chẳng thèm để ý đến cậu.
Gia thế nhà Art cũng thuộc dạng tuy không giàu có nhưng cũng có của ăn của để dành nhưng Art cũng không phải một kẻ phá gia chi tử nên điều đó cũng không làm cậu bận tâm. Sở thích của Art thường là đọc sách hay nói đúng hơn là tiểu thuyết các thể loại như trinh thám, fantasy, tình cảm,... thể loại nào Art cũng đọc miễn nó hay và đủ cuốn hút cậu.
Art cũng có hội bạn của riêng mình để cùng chơi game mỗi khi rảnh hoặc giúp đỡ nhau trong trường tuy nhiên đây chỉ là cách mà Art nguỵ trang để không bị coi là kẻ lập dị trong lớp và tránh không trở thành n·ạn n·hân của b·ạo l·ực học đường. Đối với Art, cậu thích các hoạt động một mình như đọc sách, xem phim hay chơi game cốt truyện như Pokemon,....Art cảm thấy chỉ khi ở một mình thì cậu mới cảm thấy thoải mái vì khi đó cậu không phải ráng cười vì một câu đùa vô nghĩa hay cố gắng tìm cách để chèn một hay hai câu nói vào câu chuyện để tránh bản thân quá nhạt nhoà.
Cũng không phải Art là một kẻ chống đối xã hội hay tinh thần không bình thường mà chỉ đơn giản là dưới góc nhìn của Art thì tình bạn thứ này thật khó để bền vững. Khi còn học ở các cấp cơ sở thì năm nào Art cũng cố để hoà nhập vào một nhóm bạn nhưng mọi thứ chỉ tồn tại trong một năm đó, sang năm mới lớp mới mọi người cũng dần chẳng còn liên lạc với nhau. Mọi việc cứ lặp đi lặp lại hết năm này qua năm khác khiến việc kết bạn đối với Art đã dần trở thành một nghĩa vụ để hoà nhập vào cộng đồng hơn là việc tìm một người bạn thật sự hiểu mình để cùng chia sẻ.
Hôm nay cũng như bao ngày khác Art sau khi nhã nhặn từ chối lời đề nghị đi mua sắm cùng hội bạn mình vì lí do không khoẻ đã hấp tấp chạy ngay về nhà để chơi phần game Pokemon Legends: Arceus mới nhất mà cậu vừa được mẹ tặng nhân dịp sinh nhật hôm qua hôm qua. Thường thì cậu cũng không ngại bỏ một hai tiếng của mình ra để đi cùng hội bạn nhưng trước sức hấp dẫn của một phần game Pokemon mới toanh ai có thể kìm lòng được chứ.
Mở cửa ra bước vào trong nhà, điều đầu tiên mà Art làm chính là cởi bỏ chiếc áo hoodie trắng đã ẩm ướt vì tuyết của mình ra và bỏ vào máy giặt, sau vài bước vệ sinh cá nhân đơn giản trong nhà tắm thì Art chạy ngay lên lầu. Bước vào trong phòng Art vớ ngay chiếc Nintendo Switch ở trên bàn và nhảy ầm lên trên giường sau đó bước vào thế giới Pokemon kì thú.
Tuy Art không phải là một người chơi Pokemon đỉnh chóp trong PVP hay thuộc lòng tất cả các điều kiện tiến hoá của Pokemon và chỉ số cơ bản của chúng nhưng những kiến thức cơ bản như thuộc tính hệ khắc chế như thế nào, xài chiêu combo ra sao thì Art vẫn biết một chút. Là một player chơi game Pokemon từ những phần đầu tiên dù không phải là kiểu người nghiện Pokemon điên cuồng nhưng Art không thể không công nhận thế giới Pokemon được xây dựng kể cả trong game lẫn trong Anime đều rất hay và kì thú. Các truyền thuyết về các Pokemon huyền thoại, một thế giới tươi đẹp tràn đầy niềm tin và tiếng cười, một phản diện hài hước và đáng nhớ, tất cả đã tạo nên một thới giới Pokemon nơi mà mọi đứa trẻ đều mong muốn được sống trong.
Đang hăng say đắm chìm vào thế giới Pokemon thì bỗng Art nghe tiếng mẹ mình gọi xuống ăn cơm tối, hoá ra trong vô thức cậu đã chơi game 4 tiếng đồng hồ liên tục. Làm xong các thao tác cơ bản như save game tắt máy cắm sạc xong, Art dụi mắt mình một chút để thư giãn và vội xuống lầu để ăn cơm tối cùng ba mẹ. Đây là truyền thống của nhà Forster, dù bận công việc gì đi nữa thì một nhà cũng phải tranh thủ ngồi ăn chung để cùng chia sẻ về một ngày của mình.
Sau khi trả lời qua loa các câu hỏi của ba, Art vội vã đặt chén nĩa của mình vào máy rửa bát sau đó chạy đi tắm. Bước lên phòng trong bộ đồ ngủ thoải mái não bộ cho cậu ba sự lựa chọn, cậu có thể làm bài tập hôm nay giảng viên giao để cả tuần nay rãnh để chơi hoặc bỏ bài tập sang một bên ngày mai chép của bạn sau để tiếp tục khám phá Pokemon hoặc đi ngủ vì bây giờ mắt Art cũng thật sự khá mỏi rồi.
Sau cỡ năm phút cân nhắc lựa chọn thì Art đã tự thuyết phục mình rằng chơi một chút rồi bài để chép sau cũng được huống chi ngày mai cũng không phải deadline nên không việc gì phải vội vã, nghĩ rồi Art bắt đầu cầm chiếc Nintendo Switch của mình lên và bắt đầu khám phá. Mãi chơi đến tận khi đồng hồ kêu báo hiệu đã một giờ sáng thì Art mới save game và tắt máy, đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt Art trở về giường nhưng trong lòng vẫn cảm thấy háo hức mong đợi ngày mai mau tới.
Đang chuẩn bị tắt đền đi ngủ thì đột nhiên màn hình điện thoại lại sáng lên biểu thị có người vừa gởi tin nhắn tới, thấy vậy Art vội vớ lấy chiếc điện thoại đang sạc ở đầu giường trong lòng vẫn đang thắc mắc ai lại gửi tin nhắn vào lúc một giờ sáng như thế này. Art cầm điện thoại song song với mặt để hệ thống face id mở khoá máy, bấm vào mục tin nhắn thì tên người gửi Unkown xuất hiện với nội dung:
" Đã bao giờ bạn cảm thấy mình bị sinh nhầm thế giới chưa?
Đã bao giờ bạn cảm thấy thế giới này thật khó để sống chưa?
Nếu có một thế giới nơi mà mọi thứ đều giống như trong game
Liệu bạn có sẵn sàng .... tới đó và khám phá chứ? "
( Yes ) ( No )
Mặc dù ý nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu Art sau khi đọc tin nhắn đó là .... l·ừa đ·ảo, nhưng có lẽ là do vẫn đang còn háo hức sau khi chơi game và sẵn đối với tên người nhắn " Unknow " cũng có hưng thú vì nó giống tên một loài Pokemon nên Art không ngần ngại đưa tay về phía nút " Yes " trong miệng lẩm bẩm :
" Nếu quả thật có một thế giới như vậy thì có lẽ mình đã sinh nhầm thế giới thật rồi. "
Bỗng màn hình điện thoại bị nhiễu sóng hiện lên chỉ đen trắng, âm thanh thì rè rè liên tục, đột nhiên một đôi bàn tay đen đeo găng tay trắng to từ màn hình điện thoại hiện ra nắm thật chặt vào người Art và kéo thật mạnh cậu vào màn hình điện thoại.
Art cảm thấy mình đang rơi tự do xuống nhưng lại không cách nào mở mắt ra hay dừng hiện tượng này lại được, bất lực Art chỉ có thể liên tục cầu nguyện và trấn an chính mình thôi.
" Ầm ....."
Sau một lúc thì thanh âm lớn vang lên báo hiệu cảm giác rơi tự do đã biến mất, trước lúc ngất đi Art cảm thấy toàn thân đau nhức và ý thức bắt đầu mơ hồ nhưng trước khi Art mất hết ý thức một giọng nói lại vang lên:
" Chúc mừng đã đến với thế giới mà người chơi mong muốn, hi vọng người chơi có thể sống sót và đi đến bước cuối cùng. "
Đó là âm thành cuối cùng mà Art nghe thấy.