Chương 20: Phim ảnh
Sinh hoạt tựa như nước chảy mây trôi.
Thoáng cái một tuần đã đi qua, đoạn thời gian này Zorua đã có rất nhiều tiến bộ. . .Hoặc là không.
Trương Thế Dương trầm mặc ngồi nhìn Zorua nằm trên ghế sofa, từ kích cỡ mà nói thì rất có tiến bộ, đã béo một vòng lớn.
Tất cá chỉ có thể đổ thừa do đoạn thời gian này nó nhàn quá nhàn! Cơ hồ một ngày trôi qua chỉ có ăn ngủ rồi xem phim lặp đi lặp lại, không biết từ khi nào đã tạo thành cái bộ dạng béo phì như hiện giờ.
Bất quá cũng không hẳn là thất bại hoàn toàn, nhờ vào phim ảnh, Zorua đối với chiến đấu vẫn có một ít chờ mong, dù sao từ trước tới giờ tiểu gia hoả chỉ xem mỗi phim hành động là chính, hoàn toàn không phải là do vị Huấn Luyện Gia nào đó chỉ mở phim hành động. . .
Chỉ hi vọng là khi bắt đầu huấn luyện Zorua sẽ chăm chỉ một chút, nhưng nhìn cái bộ dáng béo phì này, chắc tất cả cuối cùng chỉ là hi vọng mà thôi.
Trương Thế Dương âm thầm chẹp miệng một tiếng, hắn cứ có cảm giác Pokemon số 1 của bản thân bị dưỡng phế rồi. . .
“Xem phim, xem phim.” Tự thôi miên bản thân, không cho suy nghĩ mấy cái ý tưởng loạn thất bát tao trong đầu, Trương Thế Dương cùng Zorua tập trung xem phim.
Nghệ thuật điện ảnh của thế giới này cùng kiếp trước có rất nhiều điểm tương đồng, nếu nói kiếp trước có Batman thì nơi này có Crobatman, Spider Man thì biến thành Ariados Man! Ân, rất kỳ hoa!
Như bộ phim trước mặt này tên là [Crobatman: Kỵ sĩ bốn cánh] nhân vật chính là một tên nhà giàu đeo mặt nạ Crobat, Pokemon cũng là Crobat, có thể nói nghệ thuật điện ảnh nơi này biến hoá không hề nhỏ để phù hợp với cái nhìn của mọi người, dù sao Pokemon là xu hướng của thời đại, nếu không có Pokemon gần như không có ai xem.
Trương Thế Dương nhịn không được bĩu môi, bộ phim này đã xem như bình thường, thậm chí còn có vài nhà làm phim tình cảm còn lấy nhân vật chính là Pokemon kia kìa! Cái đó thì 10 phần quỷ dị! Mẹ nó đi nhìn hai con Pokemon yêu đương, nhân loại ngày nay đã phát triển trở thành thứ gì thế này?!
. . .
Joker: “Crobatman! Tao. . .Tao bắt được một con Pokemon! Mày có muốn biết tao bắt được Pokemon nào không?”
Crobatman: “Mày bắt được Pokemon nào hả, Joker?”
Joker: “Tao bắt được Lopunny, Crobatman! Tao bắt được Lopunny!”
Crobatman: “Không, Joker! Đừng nói với tao là!”
Joker: “Mày biết mà, Crobatman! Mày biết tao định làm gì mà!”
Crobatman: “Joker! Nó chỉ là một con Pokemon! Joker! Mày không được làm như vậy!”
Joker: “Crobatman! Ở nơi đây không có luật lệ nào về Pokemon cả! Tao có thể làm bất cứ thứ gì tao thích!”
Crobatman: “Không! Joker! Đừng làm như vậy!!”
Joker: “Tao sẽ làm thế Crobatman!!”
. . .
Trương Thế Dương: “. . .”
Được rồi, hôm nay xem phim đến thế là đủ rồi. . .
Quả nhiên trên đời này không có phim ảnh nào là bình thường! Xoay sang nhìn Zorua, Trương Thế Dương tiếp tục trầm mặc, hắn có thể thấy rõ vẻ hưng phấn trong mắt của nó, một dấu chấm hỏi lặng lẽ hiện lên trên đầu. . .Nhất hào thật sự bị dưỡng phế rồi sao?
Xoa xoa đôi mắt mỏi mệt, Trương Thế Dương đứng dậy rời đi, trước khi đi còn không quên nhắc nhở Zorua một câu: “Không được xem quá lâu nghe chưa! Nếu như để ta biết ngươi xem quá giờ khuya thì đừng hòng xem phim nữa!”
Zorua ứng thanh một tiếng như thể đang nói bản thân biết rồi, Trương Thế Dương hừ một tiếng đi lên phòng bỏ lại Zorua ngồi trên ghế sofa xem phim một mình.
Làm một con Pokemon sống trong thời đại mới, Zorua đã có thể một mình sử dụng điều khiển, Trương Thế Dương cũng thoải mái cho nó tự tàn phá bản thân, dù sao sáng ngày mai thì chỉ có tự tàn phá chứ không có thoải mái. . .
Zorua không hiểu đột nhiên lạnh run, ngó trái ngó phải cuối cùng cũng không phát hiện được điều gì, bất đắc dĩ nằm xuống, lại một lần nữa nhập tâm xem phim.
May mắn nó không có thói quen xem phim rồi hú hét, bằng không cả ngôi nhà này có thể mời pháp sư về trừ tà.
. . .
Sáng hôm sau.
Hơn 9 giờ, Trương Thế Dương mới bắt đầu tỉnh dậy, đôi mắt mông lung nhìn Zorua cuộn tròn ở trên ngực bản thân ngáy ngủ, sắc mặt của hắn không khỏi trở nên đen nhánh.
Cân nặng của tên nhóc này lúc mới sinh chưa tới 3kg, thế nhưng trong một tuần lại như thể đeo t·ên l·ửa, đừng nhìn nó nhỏ nhắn mà xem thường, Zorua đã hơn 10kg! Là 10kg! Dùng hai chữ mập địch để lột tả nó cũng không hề sai!
Mới 1 tuần tuổi đã nặng gần 10kg, phải biết một con Zorua trưởng thành cũng mới 12,5kg! Thật sự không biết đợi nó tiến hoá thành Zoroark thì sẽ trở thành bộ dáng như thế nào.
Với lại không biết do đâu Zorua đặc biệt thích nằm lên ngực Trương Thế Dương để nằm ngủ, việc này cơ hồ đã là ác mộng của Trương Thế Dương, bị sinh vật hơn 10kg đè nặng, áp lực có thể nói là mẹ nó thái quá! Buổi tối đi ngủ chả khác nào bị quỷ áp sàng, so với Gengar con hàng kia càng thái quá!
Trương Thế Dương thậm chí hoài nghi một ngày nào đó bản thân sẽ ngủ một giấc không bao giờ tỉnh dậy. . .
Không được! Phải cho nó giảm cân!
Ở trong lòng quyết tâm nói một tiếng, Trương Thế Dương một mặt ngưng trọng nhìn Zorua, tiểu gia hoả ngủ rất ngon, không có một chút đề phòng, nó không biết được Huấn Luyện Gia của bản thân âm thầm đã quyết tâm muốn giày vò nó.
Dùng Siêu Năng Lực nâng Zorua lên, Trương Thế Dương bất đắc dĩ vuốt vuốt lòng ngực đã tê rần của bản thân.
Zorua bị Siêu Năng Lực nâng lên không trung, sắc mặt mờ mịt mở mắt ra, nhưng nhìn thấy Trương Thế Dương nó ngược lại không có hoảng sợ, cái đầu nhỏ chôn vào trong ngực, cả thân thể cuộn thành một đống, tiếng ngáy ngủ lại vang lên.
Trương Thế Dương sắc mặt biến đen nhưng cũng không nói cái gì. . .
. . .
Phòng Chăn Nuôi sân huấn luyện, Trương Thế Dương ngồi trên ghế tay cầm một ổ bánh mì gặm từ từ, mắt thì nhìn Zorua biểu diễn kĩ năng của mình.
Do Trương Thanh Minh cũng là Huấn Luyện Gia nên ở trong Phòng Chăn Nuôi có xây một khu sân huấn luyện, trang thiết bị đầy đủ, kích cỡ cũng không hề nhỏ, dù sao thì Pokemon của hắn đều tương đối lớn, muốn chứa hết 6 con Pokemon cùng một chỗ thì nơi này cũng không hề nhỏ tí nào.
Ánh mắt âm thầm liếc 5 con Pokemon đang huấn luyện đằng xa.
Song Hệ Thép và Nham Thạch Aggron đang lấy thân mình lao vào tấm thép vang lên mấy tiếng kim loại v·a c·hạm inh ỏi.
Đơn Hệ Rồng Haxorus thì cùng Feraligatr vật lộn.
Toucannon một loài gia môn điểu mà không ai thèm nhớ tới thì ngồi ở một góc ngủ gà ngủ gật, cũng không biết vì lý do gì lão cha lại thu phục nó. . .
Cuối cùng là một con Drapion, Song Hệ Độc và Bóng Tối, tên to xác này đang dùng đuôi luyện tập Chích Độc [Poison Jab] nhìn xem mặt đất ẩn ẩn bị ăn mòn, độc chất đích thực là rất kinh khủng, không biết đánh vào Pokemon sẽ là cảnh tượng gì.
Gengar bên kia thì đi theo lão cha ở trong Phòng Chăn Nuôi tiếp khách, may mắn hôm nay là do cha mẹ hai người kia đều ở trong Phòng Chăn Nuôi, bằng không Trương Thế Dương sẽ không nhìn thấy được cảnh tượng này.
Thực lực của toàn bộ bọn chúng đều rất cao, tất cả đều là Chức Nghiệp Cấp, thậm chí Toucannon còn vững vàng đi trước một bước tiến vào Thâm Niên Cấp! Nếu như lão cha có thêm 2 con Pokemon tiến vào Thâm Niên Cấp thì hắn sẽ có đủ tư cách xin thăng cấp thành Huấn Luyện Gia Cấp Thâm Niên!
Nói đến Huấn Luyện Gia Cấp Thâm Niên, cả Huyện Mậu Lâm chỉ có một người duy nhất, có thể thấy được hàm kim lượng của Huấn Luyện Gia Cấp Thâm Niên lớn đến nhường nào! Cho dù là lên tới Thành Phố, bọn hắn địa vị cũng không hề thấp.
Trương Thế Dương mỉm cười nhìn Zorua, thấy rõ ràng tiểu gia hoả này đã có chút xúc động, giống như thể muốn lao lên cùng 5 con Pokemon tỉ thí, thế là sắc mặt hắn nhịn không được lại trầm xuống.
Uy? Ngươi là thục nữ được không? Cái bộ muốn lao lên làm một trận là thế nào?
Tuy hiếu chiến là tốt nhưng Trương Thế Dương lại cảm thấy có chút đau đầu, xem ra phải cho Zorua một đợt bị xã hội đả kích, bằng không nó sẽ mãi mãi không hiểu được ranh giới của hiếu chiến cùng ngu ngốc là thế nào. . .
Nuốt xong miếng bánh mì cuối cùng, Trương Thế Dương từ từ đứng dậy đi lại gần sờ sờ người Zorua.
Đặc biệt ở bụng mỡ của nó dừng lại 2 giây, không biết có phải ảo giác hay không, Trương Thế Dương thậm chí nghe ở bên tai tiếng đại dương kêu vang. . .
“Thật sự mập rồi. . .” Nỉ non một tiếng, không hề để ý ánh mắt thẹn quá hoá giận của Zorua, Trương Thế Dương lấy ra sổ tay, ghi hai chữ in hoa, còn khoanh tròn nhấn mạnh: “Giảm cân!”
Nhoằm!
Zorua không chút do dự cắn vào chân Trương Thế Dương. . .
Trương Thế Dương: “. . .”