Chương 21: Thay đổi kế hoạch
Có lẽ là giống như hôm qua đã tửng thổ lộ cùng Ivy, đối với một vị thầy thuốc mẫu mực tới nói, chữa khỏi bệnh cho mọi người bao giờ cũng là điều được ưu tiên hàng đầu. Vì lẽ đó, sau khi nghe thấy Edgar đặt câu hỏi, Joy ngay lập tức để kết quả báo cáo sang một bên, đồng thời theo bản năng đưa bàn tay tinh tế vuốt nhẹ lấy chiếc cằm thon xinh xắn.
- Vấn đề mà ban nãy Edgar ngươi gặp phải tương đối đột xuất, thành ra quan điểm của ta kỳ thực cũng đồng dạng với Jenny bên kia. Nhìn chung ngươi đừng nên đặt nặng quá nhiều sầu lo trong lòng, thay vào đấy hãy cố gắng học cách nhường đầu óc mình thả lỏng xuống, như vậy mới dễ dàng hơn phòng ngừa sự tình trên tái diễn tiếp.
- Ngoải ra, một trong những biện pháp giúp thư giãn tinh thần hiệu quả chính là đi bộ ngắm cảnh. Bởi vì Edgar ngươi còn chưa quá quen thuộc đảo Valencia, thế nên trước tiên có thể tranh thủ dạo quanh các công trình nằm trong phạm vi trung tâm Pokemon. Lát nữa ta sẽ dặn dò cùng những nhân viên khác, ngươi cứ việc thong thả chậm rãi tham quan từng nơi một nhé.
Nghe được nữ y tá đề nghị, mặc dù có đôi chút động lòng, tuy nhiên Edgar vẫn nhớ rất rõ bản thân bây giờ còn cần phải làm gì. Nếu như cả Joy và Jenny đều đã nhận định rằng, chuyện cảm xúc bị mất khống chế lúc nãy thực chất chỉ là một lần sự cố ngoài ý muốn. Như vậy kế tiếp hắn có thể tạm thời bỏ qua vấn đề kia, từ đó nghiêm túc sắp xếp lại kỹ càng dự định lâu dài.
Ban sơ do một mực lẩn tránh khả năng cha của tiền thân t·ử v·ong, cho nên hiện tại phần lớn ý tưởng mà Edgar nghĩ đến đều đã vô tình bị phá sản. Bởi vì nguyên nhân trên, lúc này hắn đang rất cần một nơi thực sự yên tĩnh, nhờ vào đấy mau chóng chỉnh đốn chi tiết những kế hoạch đã từng vẽ ra trong đầu.
- Cảm ơn y tá Joy đã tạo điều kiện, nhưng mà nếu được hy vọng có thể dời chuyện ngắm cảnh sang những dịp khác. Nói thật việc hay tin cha mình q·ua đ·ời đối với ta quá mức chấn động, bây giờ bản thân chỉ muốn trở về phòng nằm nghỉ một hồi, mong rằng ngài hãy thông cảm giúp cho.
Phát hiện gương mặt Edgar đang hiện lên vẻ khó xử, Joy cũng tinh tường áp lực mà hắn phải gánh chịu là cực kì khổng lồ. Đến thời khắc này nữ y tá mới chợt nhớ tới, nguyên lai nấp đằng sau phong thái nói chuyện tràn đầy tính chững chạc kia, chung quy vẫn chỉ là một gã thiếu niên năm nay còn chưa tròn bảy tuổi mà thôi.
Đưa tay cầm lấy bản báo cáo nằm ngay bên cạnh, sau khi đảm bảo các thiết bị trong phòng đều đã được tắt hết, kế tiếp Joy mới hướng ánh mắt trông về phía Edgar ở đây. Chứng kiến người trẻ tuổi đối diện đang khẩn trương vì vừa ngỏ lời từ chối mình, khóe môi nữ y tá lập tức nở rộ ra một nụ cười tràn ngập ôn nhu, đủ sức khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng phải xao xuyến trong lòng.
- Không thành vấn đề, Edgar ngươi mệt mỏi thì hãy lên phòng nghỉ ngơi trước đi, việc tham quan trung tâm cứ để sang lúc khác chẳng sao cả. Đúng rồi, Chansey đã chế biến sẵn khá nhiều điểm tâm sáng đấy, khi nào đói bụng nhớ thông báo cùng các nàng một tiếng, ngoài ra nếu không ngại ngươi cũng có thể xuống đây dùng bữa chung với chúng ta nhé.
Thu đến Joy đồng ý, Edgar không khỏi âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bởi vì bản thân còn đang chịu ơn của nữ y tá, thành ra hắn thực sự rất coi trọng việc giữ gìn lấy mối quan hệ giữa đôi bên. Lần này chủ yếu là do hoàn cảnh đưa đẩy gây nên, bằng không Edgar cũng chẳng muốn phải đi lừa dối đối phương như thế.
Mỉm cười nhìn thẳng vào đôi đồng tử màu lam sáng tỏ kia, từ bên trong đó hắn dễ dàng bắt gặp lấy hình bóng của chính mình. Thật lòng mà nói có một thoáng chốc ngắn ngủi, Edgar cứ ngỡ như rằng bản thân đang đối diện với ánh mắt tinh khiết nhất trên đời này. Vội vàng ép buộc đầu óc nhanh chóng tỉnh táo xuống, tiếp đó hắn bèn mang theo ngữ điệu bông đùa cố tình phản hồi lại mỹ nhân trước mặt.
- Được ngồi cùng một bàn với y tá Joy là điều cực kì may mắn, tin tưởng sẽ không có ai muốn từ bỏ cơ hội hiếm hoi kia cả. Bất quá sức ăn của ta tương đối lớn, chỉ hy vọng rằng đến lúc ấy ngài đừng nên chê cười là tốt lắm rồi.
Nghe thấy thiếu niên kín đáo khen ngợi mình, theo bản năng Joy liền dùng đầu ngón tay điểm nhẹ lên trên trán hắn. Phát hiện đối phương hiển nhiên đứng yên để mặc bản thân thao tác, nữ y tá lập tức bĩu môi tỏ vẻ hờn giận thu hồi ngón tay trở về. Có điều trái ngược với dáng bề ngoài lạnh nhạt, kỳ thực nội tâm nàng bây giờ đang cảm thấy cao hứng vô cùng.
- Thật là, trông vóc người còn nhỏ vậy mà đã sớm biết nói ngọt để nịnh khéo nữ nhân cơ đấy! Hừ hừ, Chansey các nàng đã chuẩn bị không thiếu món ngon đâu, ta muốn thử nhìn xem Edgar ngươi có thể ăn được bao nhiêu nào.
Một lần nữa liếc mắt làm ra b·iểu t·ình thách thức, không chờ cho thiếu niên lên tiếng đáp trả, Joy cấp tốc vẫy tay ý bảo hắn hãy tranh thủ đi theo mình. Bởi vì căn phòng này bố trí khá nhiều thiết bị y dụng, lại cộng thêm việc mùi nước khử trùng bên trong không khí tương đối nặng nề, vậy nên ở lại đây quá lâu sẽ rất dễ gây khó chịu tới cơ thể con người.
Cảm nhận được nét cười ẩn chứa nơi đáy mắt Joy, Edgar liền biết sự tình lần này coi như ổn thỏa giải quyết xong, từ đó cũng thoải mái cất bước đuổi sát bên cạnh bóng lưng xinh đẹp. Rất nhanh, cả hai đã đi đến chỗ lối ra vào nằm ngay phía gian ngoài, sau khi vươn tay đóng xuống các công tắc điện, nữ y tá bèn dứt khoát khóa lại cửa phòng giống như thời điểm ban đầu.
Khẩn trương đưa mắt quét qua một vòng hoàn cảnh xung quanh, so với lúc vừa mới từ biệt Jenny, hiện tại số lượng khách nhân có mặt trong đại sảnh đã tăng lên khá nhiều. Nhìn xem hơn mười con Chansey đang ăn ý phối hợp lẫn nhau, thế nhưng trên trán bọn chúng bây giờ đều thấm ướt lấy mồ hôi, Joy chỉ có thể âm thầm xốc lại tinh thần của mình, chuẩn bị sẵn sàng bắt tay vào công việc quen thuộc hàng ngày.
- Ta phải sang bên kia hướng dẫn Chansey các nàng, Edgar ngươi hãy lên phòng nghỉ ngơi đi thôi, bất quá tới khoảng giữa trưa nhớ trở lại đây dùng bữa chung với mọi người nhé. Ngoài ra nếu cần hỗ trợ gì thì cứ việc thẳng thắn bày tỏ, không nên miễn cưỡng muốn tự mình gánh vác lấy, như thế rất dễ khiến cho quá trình hồi phục bị kéo dài xuống.
Trông thấy vẻ hoạt bát trên gương mặt nữ y tá đã biến mất, thay vào đó chỉ còn là một nét ôn nhu khi chăm sóc bệnh nhân, Edgar lại càng thêm dành sự tôn trọng nhiều hơn tới vị thầy thuốc trước mặt. Gật đầu biểu thị đã nghe rõ đối phương an bài, kế tiếp hắn liền hơi thoáng điều chỉnh tiếng nói, cố gắng dùng thanh âm non nớt vốn có đưa ra lời chào tạm biệt.
- Cảm ơn y tá Joy, một khi gặp phải vấn đề ta nhất định sẽ tìm tới chỗ của ngài ngay. Hiện tại nếu đã không còn sự tình nào khác, ta đây xin phép được rời đi trước! Y tá Joy cũng nhớ xem trọng sức khỏe tự thân nhé, trông ngài sáng hôm nay có vẻ như đang tương đối mệt mỏi đấy.
Nhìn theo bóng lưng thiếu niên dần ly khai, nụ cười trên môi Joy thoáng chốc lại trở nên rạng rỡ hơn rất nhiều. Mặc dù đối phương không hề biểu lộ quá rõ ràng, có điều nàng vẫn dễ dàng nghe ra sự quan tâm chất chứa ở trong lời nói kia. Thong thả đạp bước hướng đến khu vực quầy đăng ký kề bên, mang theo tâm tình mười phần thoải mái, nữ y tá mau chóng tiến nhập ngay vào trạng thái làm việc nghiêm túc.
Cùng lúc ấy, Edgar cũng đi dọc cầu thang bộ lúc trước để quay trở về gian phòng nằm trên tầng bốn. Đưa tay vặn lấy khóa cửa, cảm nhận thấy từng làn hơi điều hòa mát mẻ từ phía trong truyền ra, hắn lập tức dẹp đôi dép cao su y tế qua một bên, tranh thủ đưa mắt liếc nhìn sang vị trí chiếc đồng hồ đang treo ở chỗ góc tường.
Thời gian hiện tại đã trôi đến gần chín giờ sáng, có hơi thoáng bất ngờ khi biết bản thân vừa tiêu hao xấp xỉ hai tiếng dài, Edgar đột nhiên lại nhớ tới bộ quần áo bệnh nhân mình từng bỏ vào máy giặt hồi sớm. Vội vàng đi qua bên kia kiểm tra đèn tín hiệu, cũng may đây là loại thiết bị có tích hợp sẵn chức năng sấy khô, cho nên lúc này mọi thứ đều đã được hoàn thành cực kì thuận lợi.
Cẩn thận lấy đồng phục từ chỗ buồng chứa ra ngoài, ngửi được mùi hương thoang thoảng tương đối dễ chịu, Edgar hài lòng gấp lại chúng đồng thời đặt lên trên mặt tủ nằm ngay gần đấy. Sau khi làm xong xuôi hết thảy, hắn mới bình tĩnh ngồi vào chiếc giường đơn để bắt đầu suy tính tương lai sắp tới của mình.
Đưa tay kéo nhẹ một góc tấm rèm che nơi cửa sổ, nhìn xem bầu trời phương xa tràn ngập màu xanh hy vọng, Edgar bỗng dưng lại thở dài cảm thán cho hoàn cảnh đang phải đối mặt hiện giờ. Ban đầu đã từng đề cập qua, tiền thân và cha mình vốn sinh sống cùng nhau tại thành phố Vermilion ôn hòa.
Bọn họ có một ngôi nhà hai tầng tọa lạc bên trong khu phố khá là sầm uất, thế nhưng do ông Logan thường xuyên ra biển, vì lẽ đó Edgar đa phần đều sẽ ngủ lại ở ký túc xá của trường học. Trước mắt bởi vì đối phương đã chẳng may rời đi, theo lẽ tất nhiên hắn sẽ là người kế thừa lấy bộ phận bất động sản trên.
Lại thêm trong nhiều năm qua ông Logan cũng dành dụm không thiếu tiền tiết kiệm, tuy còn chưa rõ con số cụ thể là bao nhiêu, có điều theo lời của đối phương thì nó thừa đủ để cho tiền thân truy đuổi giấc mộng huấn luyện Pokemon. Mặc dù biết rõ suy nghĩ này hơi chút thiếu đạo đức, nhưng mà hắn phải thừa nhận rằng điều kiện như vậy thật sự là quá tốt rồi.