PICU

Chương 16: Phục vụ có thù lao




Từ nhỏ Dương Sóc đã không phải là một đứa trẻ ngoan ngoãn tuân theo nề nếp. Lúc bé cậu rất nghịch ngợm, mỗi ngày đều cầm đầu một đám trẻ con đi đến khu khác đánh nhau, hay nói một cách hoa mỹ thì là một cuộc viễn chinh. Người nhà cảm thấy cậu đúng là tràn đầy năng lượng nên đưa cậu đi học taekwondo, theo lời họ nói "Đã thích đánh nhau thì cho nó đi học đánh nhau một cách chính thống đi". Ở trong lớp cậu là người duy nhất cao chưa đến 1m8 nhưng lại liên tiếp giành chiến thắng nhờ kỹ thuật và chỉ số IQ. Có điều thường ngày cậu chẳng bao giờ dùng hết cái sự thông minh đó vào những chuyện đàng hoàng, mà thay vào đó bằng mấy việc như tháo thẻ nhớ máy tính ra, đứng ì ở phòng làm việc của lão Dương đòi "mượn" máy tính.

"Chủ nhiệm Dương, chẳng biết hộp thư của em có bị nhiễm vi-rút không nữa, thầy gửi một cái email cho em nha? Để em xem thử có nhận được không."

"Em tự gửi đi, mà dùng xong đừng tắt máy, chút nữa quay lại thầy còn phải dùng." Dương Tồn nói xong đi đến phòng bệnh.

Dương Sóc nhanh chóng lướt qua một đống email của lão Dương, cậu nghĩ, bình thường thư tố cáo sẽ được gửi hàng loạt đến các cấp lãnh đạo, lão Dương có lẽ cũng đã nhận được, về thời gian thì chắc là cuối tháng trước, tuyệt vời tìm được rồi!

Tên email: "Dữ liệu luận văn của chủ nhiệm khoa ngoại nhi Trần Bách Xuyên là sao chép, mong các vị lãnh đạo kiểm chứng."

Dương Sóc chuyển email kia qua bên mình, xóa lịch sử gửi, rồi lại gửi cho mình một email test. Dọn dẹp xong hiện trường vẻ mặt cậu như không có chuyện gì bước ra khỏi phòng.

Đợi đến mười giờ tối hôm nay cậu liên hệ với người bạn học mà đàn chị giới thiệu cho, hai bên nhanh chóng trao đổi xong yêu cầu và giá cả. Dương Sóc chưa từng làm mấy việc khác thường như thế này, mà có lẽ đây không chỉ dừng lại ở mức độ khác thường, nhưng thật sự cơn giận trong lòng cậu không có cách nào tự tiêu tan được. Cậu luôn muốn tìm một việc gì đó để làm, tìm một người nào đó để trút giận, thế là Dương Sóc đem tất cả sự uất ức này quanh đi quẩn lại quyết định đổ lên đầu cái người đã báo cáo chủ nhiệm Trần.

Tuy rằng dùng chung một phòng trực ban nhưng Mục Chi Nam bận rộn quá, đã hai ngày rồi cậu không được gặp anh. Nghĩ đến đây đầu óc vốn đã rối như tơ vò lại càng trở nên hỗn loạn hơn, khiến cậu nghi ngờ việc mình tỏ tình đã quá hấp tấp nóng vội rồi, hoặc ngay từ đầu đã là một sai lầm.

Gần nửa đêm, cơ thể mệt mỏi càng khiến tư duy của cậu trở nên rõ ràng hơn. Thật hiếm khi cậu bị mất ngủ, lúc này trong đầu cậu như có một con kiến đang bò khắp nơi mà khám phá mê cung khổng lồ. Có điều uổng công nó luôn vấp phải trắc trở, trong lúc con kiến chuẩn bị quay đầu thử cách khác thì cậu nhận được một tin nhắn.

Ngoại nhi-Mục Chi Nam: Bác sĩ Dương, thật ngại quá đã trễ như vậy rồi còn làm phiền cậu, buổi tối ngày mai cậu có rảnh không?

Dương Sóc đứng phắt lên rồi lại ngồi xuống, trong vòng một giây lập tức trả lời: Có.

Ngoại nhi-Mục Chi Nam: Là như này, chiều mai bên tôi kín lịch phẫu thuật, ca cuối cùng là vào năm giờ nên rất có khả năng tôi sẽ không lên lớp kịp lúc bảy giờ, cậu có thể giúp tôi chút không? Giảng chương 1 phần khối u.

(Xin lỗi mọi người nhé, mấy chương trước mình có edit nhầm chỗ lên lớp của chủ nhiệm Mục, anh ấy đứng lớp dạy mới đúng.)

Shawn Yang: Được thôi, mai tôi tìm anh lấy slide.

Ngoại nhi-Mục Chi Nam: Tôi biết rồi, cảm ơn cậu rất nhiều.



Shawn Yang: Khỏi cảm ơn, thông báo trước tôi đây là phục vụ có thù lao đấy nhé.

Ngoại nhi-Mục Chi Nam: Haha, As you wish.

Hở? As tôi wish? Bất cứ cái gì đều được à? Dương Sóc ôm điện thoại nằm phịch xuống gối, cậu không thấy được mắt mình đã nở hoa cả rồi, chỉ nghĩ rằng tối nay mình chắc hẳn sẽ đánh một giấc thật ngon lành.

Sáng sớm hôm sau Dương Sóc nhận được một email, thời điểm mở nó ra cậu còn có chút căng thẳng. Cậu cấp tốc xem lướt qua một lần, nhớ kỹ thông tin mấu chốt sau đó xoá đi.

Trong email có viết địa chỉ IP của thư tố cáo đó, là ở đại học sư phạm Đông Hải, username: Quách Văn Thịnh. Trong lúc ăn cơm trưa Dương Sóc gọi cho Trần Bách Xuyên hỏi anh có quen biết người này không.

"Có nghe qua, hình như là bạn trai hiện tại của vợ cũ tôi. Sao thế bác sĩ Dương, cậu quen anh ta à?"

"Không phải, bằng một cách nào đó tôi biết được gã là người gửi thư tố cáo, anh…..cẩn thận một chút nhé."

Trần Bách Xuyên im lặng, dường như bỗng nhiên nhớ ra mình vẫn còn đang gọi điện thoại, thở dài nói: "Haiz, tôi luôn cho rằng chuyện ly hôn của mình rất êm đẹp, giữa hai chúng tôi làm gì có nhiều tình tiết máu chó ly kỳ gay cấn như vậy, ai dè mấy lời này đúng là còn quá sớm để nói."

Dương Sóc không biết phải nói cái gì, mà dường như cũng không có gì để cậu có thể đánh giá: "Chủ nhiệm Mục, bây giờ vấn đề đã giải quyết được chưa?"

"Tranh cãi trong ca phẫu thuật vẫn đang đợi mở phiên tòa, không thể nhanh như vậy được. Còn luận văn thì thật ra có vấn đề, bọn họ trích dẫn dữ liệu phẫu thuật của nước ngoài mà không ghi vào, chỗ này đúng là do tôi sơ suất."

"Luận văn không phải do một mình anh làm mà, truy cứu trách nhiệm anh thôi thì có hơi bất công quá."

"Tôi là người hướng dẫn, nhất định phải chịu trách nhiệm rồi, thu hồi lại nó hoặc công bố viết lại một bài mới, bổ sung reference vào. Ngược lại luận văn không phải việc gì lớn, nhưng đây là vấn đề thái độ trong học thuật."

Trong lòng Dương Sóc xúc động: "Chủ nhiệm Trần, anh…..có ổn không? Ý tôi là gặp phải mấy chuyện này….."

"Không sao đâu Tiểu Dương, trái lại tôi cảm thấy mừng vì ở tuổi này mới phải đối mặt với mấy chuyện như vậy, nếu không thì lúc mười mấy hai mươi tuổi biết đâu trong cơn tức giận đã từ bỏ rồi. Tuy hiện tại có hơi không cam lòng nhưng chỉ tạm thời cách chức mà thôi, chẳng sao cả."

"Trái lại lúc tôi mới nghe chuyện này thật sự tức muốn chết luôn ấy, anh không sao thì được rồi. Thế bao giờ anh mới có thể quay lại?"

Trần Bách Xuyên cười haha: "Làm sao đấy, ngoại khoa còn chưa giục tôi quay lại mà, chủ nhiệm Tiểu Dương lại nhớ tôi đến vậy à. Thật ra bây giờ tôi đang nghỉ ngơi rất tốt, tuần sau chuẩn bị đi Tân Cương một chuyến, Tiểu Mục mới từ chỗ đó trở về, nói rằng phong cảnh đẹp lắm bảo tôi nên đến chơi."

Dương Sóc vừa nghe Trần Bách Xuyên nói chuyện vừa oán thầm Mục Chi Nam: "Bản thân anh bận rộn như vậy còn xúi giục chủ nhiệm Trần đi chơi, anh thật sự có lòng quá đi mất.

Sau cùng chủ nhiệm Trần nói: "Cảm ơn cậu nhé Tiểu Dương, còn lo lắng cho chuyện của tôi như vậy, nghe nói cậu cũng giúp đỡ ngoại nhi rất nhiều, đợi đến khi quay lại tôi sẽ đàng hoàng cảm ơn cậu."

***

Triệu Tâm Du tan làm đã được nửa tiếng lại bị gọi đến bệnh viện gấp, mọi người trong nhóm Wechat đều mơ hồ hỏi thăm rốt cuộc là xảy ra chuyện gì nghiêm trọng à, đợi một lúc lâu không thấy ai trả lời, đại khái ai cũng đang bận, mãi đến khi lão Dương nói một câu: Hai đám học sinh cấp hai dùng vũ khí đánh nhau, quay lại gấp.

Triệu Tâm Du cảm thấy khó hiểu, học sinh cấp hai? Cần đến ngoại nhi hả? Đáng lẽ ra phải là bệnh nhân của khoa ngoại tổng hợp và chấn thương chỉnh hình chứ? Đến bệnh viện rồi cô mới biết người bị thương quá nhiều, mà trong đó có đủ mọi loại tuổi, vài đứa còn chưa đủ mười bốn tuổi. Không chỉ toàn bộ nhân sự của ngoại nhi được điều động, mà bên khoa ngoại tổng hợp và chấn thương chỉnh hình đều đến cả rồi. Tình trạng thương tích khá nặng thì được đẩy vào phòng phẫu thuật, nhẹ hơn thì ở bên cấp cứu xử lý. Người nhà của đám học sinh kia chen chúc đầy ở đại sảnh của phòng cấp cứu, bên phía cảnh sát và nhà trường cũng không ít người, cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn khó kiểm soát.

Triệu Tâm Du phối hợp với một vị bác sĩ bên chấn thương chỉnh hình cắt và khâu vết thương. Cô bé bị bong gân mắt cá chân và bả vai bị dao chém này trông rất xinh đẹp, miệng vết thương không sâu nhưng chảy máu khá nhiều, có lẽ là do sau khi bị thương còn hoạt động mạnh. Cô bé kia trông không hề yếu ớt tí nào, lúc nghe bác sĩ nói "Sẽ giúp em khâu lại thật đẹp" còn thẳng thắn nói: "Không sao, chẳng quan tâm."



Triệu Tâm Du đang muốn thốt lên một câu nữ sinh cấp hai bây giờ mạnh mẽ nhỉ, Trình Xuân Hòa từ phòng phẫu thuật trở lại hỏi: "Bên này cần hỗ trợ gì không?"

"Vẫn ổn, chỗ anh sao rồi?"

"Chuẩn bị làm cả kế tiếp, chủ nhiệm Lưu khoa ngoại tổng hợp ở bên đó, tôi qua đây xem thử có ai cần vào phòng phẫu thuật nữa không. Mà công nhận loạn thật, thù sâu hận lớn gì không biết, cánh tay của đứa trẻ kia bị chém một nhát hung ác quá trời, miệng vết thương cũng phải mười mấy cm, tổn thương nghiêm trọng đến mạch máu và dây thần kinh, tôi đoán sẽ mất rất nhiều thời gian để hồi phục."

Triệu Tâm Du hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Tôi bận cả nửa ngày trời thấy cãi cọ ồn ào cũng chưa hỏi được."

Cô bé nãy giờ vẫn luôn im lặng lại bất ngờ lên tiếng hỏi: "Bác sĩ người mà anh nhắc đến mới làm phẫu thuật lúc nãy là một thằng cắt tóc húi cua à?"

"Ừ, bạn cùng lớp với em?"

"Không, đó là cái thằng bị em chém!"

Bầu không khí im lặng bao trùm lên căn phòng điều trị.

Triệu Tâm Du và Trình Xuân Hòa nhìn nhau, Trình Xuân Hòa hiểu ý xoay người đi ra ngoài.

Bọn họ tiếp tục im lặng, chỉ có tiếng dụng cụ y tế va chạm vào nhau vang lên, cô bé kia cười khúc khích: "Sao, nghe em nói thế mọi người sợ à?"

Vốn dĩ đã tan làm rồi còn bị bắt quay lại tăng ca khiến cho tâm trạng không được tốt lắm, lại còn gặp phải cô bé này, Triệu Tâm Du kìm nén cơn tức giận, bực mình nói: "Đừng động đậy, cũng đừng nói chuyện."

"Đừng sợ, bọn em kéo bè kéo cánh đánh nhau cũng không phải mới một hai lần, mà không phải lần nào cũng đổ máu."

"Thật là sao không bỏ qua đi, ngày nào cũng làm mấy chuyện không đàng hoàng. Cảm thấy học hành nhàm chán thì chơi game hay theo đuổi idol cũng được mà? Thêm phiền phức cho xã hội gây rắc rối cho bác sĩ em còn cảm thấy rất tự hào à?"

"Đệt nói cái quái gì thế, có tin em khiếu nại không?"

"Ối giời còn khiếu nại nữa cơ, văn minh thế không biết? Sao em không dứt khoát kêu người đến đánh tôi luôn đi? Ba tôi ở nhà mở nightclub mấy chục năm rồi đấy, em cho rằng mấy trò quậy phá đánh nhau này của em khiến tôi sợ chắc? Từ nhỏ tôi đã ở trong môi trường trắng đen lẫn lộn rồi, cái chuyện đập phá bé xíu này mà các em còn đến nỗi cầm dao chém người? Đúng là ăn no rửng mỡ, nói thật nhá, nếu thật sự gây ra thù oán lớn thì đi thuyền ra vùng biển quốc tế xong đâm chúng nó vài nhát rồi ném để cho cá mập giải quyết đi. Không đa mưu quỷ kế cũng không có người chống lưng, chỉ có thể suốt ngày bè phái đánh nhau mẹ nó đúng là chẳng nên thân!"

Phòng điều trị lại lặng như tờ, đến cả bác sĩ của khoa phẫu thuật chỉnh hình cũng không dám nói nhiều, cậu ta cố gắng vờ bình tĩnh: "Rồi rồi, đi lấy thuốc đi, chỗ vết thương đừng chạm vào nước, cố gắng đừng cử động cánh tay trái, một tuần sau lại đến cắt chỉ."

Triệu Tâm Du tức giận hét ra bên ngoài: "Người tiếp theo!"

Thừa lúc rảnh được một chút cậu bác sĩ bên chỉnh hình nhẹ nhàng hỏi: "Chị, mấy cái lúc nãy chị nói đều là thật hả?"

Triệu Tâm Du liếc nhìn cậu: "Cái này mà cậu cũng tin? Vừa nghe là đã biết hù trẻ con rồi vậy mà cậu cũng tưởng thật. Nhà tôi kinh doanh đàng hoàng, đừng có mà hiểu lầm."

"Úi trời, mà nãy nhờ cái khí thế đó chị mới thắng được á, trông chị kinh quá làm em hết cả hồn."

Sau đó bọn họ mới rõ mọi chuyện, vốn là hai đám học sinh này hẹn nhau ra, lúc mới bắt đầu thì có chửi mắng nhau thôi, sau đó không biết bên nào động thủ trước. Thật ra mấy cú đấm cú đá của trẻ con không thể gây ra thương tích lớn như vậy được, nhưng trong đó có một đám mang theo dao, vừa nhìn thấy máu là có mấy đứa đã chạy mất dép, vài đứa thì lại càng kích động, nổi xung lên là chém nhau lung tung, cũng may có người qua đường gọi cảnh sát kịp thời, nếu không nhất định sẽ có tai nạn chết người.

Màn đêm buông xuống, các bác sĩ y tá vừa mới trải qua một trận hỗn chiến ngồi trên hàng ghế trước cửa kính cửa hàng tiện lợi uống cà phê.



Dương Sóc hỏi: "Mọi người cũng không về nhà sao?"

Trình Xuân Hòa nói: "Đã gọi là bác sĩ thường trú thì nên ở lại bệnh viện mà."

Triệu Tâm Du nói: "Ngày mai tôi phải trực đêm, đang đợi ba đến đón tôi." Bỗng dưng cô nhớ đến gì đó, nghiêng đầu hỏi nhỏ Dương Sóc: "Này anh thổ lộ với chủ nhiệm Mục chưa? Anh ấy nói thế nào?"

"Từ chối rồi, nhưng tôi cảm thấy vẫn có cơ hội."

"Từ chối á? Không phải chứ, thế sao lúc nãy ở phòng cấp cứu anh ấy lại đỏ mặt?"

Dương Sóc vừa uống một ngụm cà phê liền sặc lên đến mũi, ho dữ dội nguyên một lúc: "Cô…thật không đó? Sao tôi không biết? Lúc nào?"

"Thì mới nãy, khi đó lộn xộn hết cả lên, mấy người phụ huynh nhao nhao chửi nhau ỏm tỏi ấy, rồi anh chen vào kéo anh ấy ra sau lưng mình, lúc đó tôi nhìn thấy anh ấy đỏ mặt, ôi đến tai cũng đỏ lên, còn tưởng đâu hai anh đã thành rồi."

"Ơ? Cái này….thú vị rồi đây…." Dương Sóc ôm mặt cười.

"Chậc chậc chậc tém tém lại biểu cảm mơ mộng kia lại được không?"

Đang tán gẫu Dương Sóc cầm điện thoại lên, nhìn thấy người gọi tới ngay lập tức trở nên nghiêm túc: "Vâng chủ nhiệm Dương, vâng vẫn ở đây, đang ở cửa hàng tiện lợi."

"Ngày mai kiểm tra phòng xong đến phòng làm việc của thầy một chuyến, ngân sách của PICU được thông qua rồi, thầy có phòng ban cần giao cho em."