Trước khi đứng trên bục phát biểu tại hội trường bệnh viện Dương Sóc không hề nghĩ đến tình hình ngày hôm nay, chỉ là một buổi chiều làm việc bình thường trong tuần mà sao lại có nhiều người đến nghe tọa đàm về sức khỏe thế. Ban đầu cậu thấy được hoan nghênh như vậy còn rất đắc ý, đầu tiên tự giới thiệu về bản thân, sau đó để tăng thêm độ uy tín cậu còn thêm phần "đã từng làm việc tại trung tâm khám và điều trị cho trẻ em ở Johan Hopkins" vào, gói gọn kinh nghiệm của mình tạo thành khung cảnh vui tai vui mắt, nhưng ngay sau đó cậu liền cảm thấy hối hận.
Chỉ mất chưa đến một tiếng để nói xong phần chính, ba tiếng rưỡi còn lại đều tập trung vào phần giải đáp thắc mắc. Giữa chừng cậu đi rót nước hai lần, rồi tiếp tục nói đến khi cổ họng khàn đặc. Dương Sóc hết sức hối hận vì đã nhận lời tiến hành hoạt động này.
Quay ngược thời gian về giờ nghỉ trưa của một ngày nào đó, Dương Sóc không buồn ngủ, nằm trên giường lăn qua lăn lại nghịch điện thoại, Mục Chi Nam thì ngồi bên kia, quay lưng về phía cậu nghiên cứu lịch trình rất lâu. Cậu đi qua hỏi: "Sao đấy chủ nhiệm Mục, có chuyện gì à?"
"Nhân lực thiếu hụt quá, tôi thêm vào lịch của mình hai buổi khám chuyên khoa, thêm vào bên lão Dương một ngày, bên phòng khám của chủ nhiệm Trần đã thu xếp rồi nhưng bên phẫu thuật lại không đủ, mà tháng này tôi còn có hai buổi tọa đàm bên ngoài, haizz không có đủ thời gian, à đúng rồi còn tiết học bên trường nữa chứ." Khuôn mặt của Mục Chi Nam tràn ngập vẻ lo lắng.
"Hai buổi tọa đàm? Hoãn lại được không?"
"Không được, bọn họ đã hẹn trước rồi, phía sau thì mấy khoa khác đã sắp xếp xong, nếu tôi muốn đẩy ra sau thì sau này phải điều chỉnh lại hết, như vậy quá phiền phức, mà hai buổi tọa đàm này lại chiếm hết hai buổi chiều, thật sự không sắp xếp được."
"Thế gộp chung hai buổi lại thì sao?"
Mục Chi Nam lại mở lịch, trên đó đầy ắp những đánh dấu đỏ vàng xanh lục, trông sặc sỡ như một cây thông noel, "Đừng nói nửa ngày, bây giờ hai tiếng đồng hồ tôi cũng không rảnh."
Dương Sóc suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Anh định nói về gì á, hay là để tôi đi thay anh nha? Tôi cũng có một buổi, có thể gộp lại luôn."
Mục Chi Nam theo bản năng muốn từ chối, sau đó suy nghĩ kỹ lại thì Dương Sóc cũng xuất phát từ khoa ngoại, vả lại kiến thức về mảng PICU nhiều hơn một chút, so với anh càng thích hợp hơn: "Hai chủ đề là phòng ngừa và sơ cứu thương tích ngoài ý muốn ở trẻ em và trị liệu cho bệnh tim bẩm sinh, có được không?"
"Ừ được, gửi tôi PPT, chỗ tôi có hướng dẫn gia đình sử dụng thuốc trị các bệnh thông thường cho trẻ em, rất đơn giản mà, cùng nhau giải quyết thôi, anh yên tâm đi."
Dương Sóc đã phải trả cái giá rất đắt cho ba chữ "rất đơn giản" này, hậu quả của những lời ngông cuồng chính là ngay ngày hôm đó cậu không nói nổi cái gì nữa.
Cậu lẩy bẩy quay trở về phòng trực ban, suốt chặng đường đều dùng phương thức gật đầu hoặc lắc đầu để trả lời câu hỏi. Mãi đến khi nhìn thấy Mục Chi Nam, Dương Sóc lộ ra vẻ mặt đáng thương như một chú chó chịu nhiều uất ức trở về nhà tìm người chủ của mình để được vuốt ve, cậu thì thào nói: "Chủ nhiệm Mục, sao bọn họ lại có nhiều thắc mắc như thế chứ, ông đây sắp hy sinh trên bục phát biểu luôn rồi."
Mục Chi Nam giật mình khi nghe thấy giọng nói không giống người của cậu, lập tức lấy que đè lưỡi ra, nâng cằm cậu lên nói: "Đừng nói chuyện, há miệng ra nào."
Dương Sóc ngoan ngoãn há to miệng, phát ra tiếng "a". Khoảng cách giữa cậu và anh rất gần, cậu nhìn thấy hàng lông mi tuy không dài lắm nhưng lại vừa rậm vừa đen của Mục Chi Nam, giống như kẻ mắt tự nhiên vậy, lông mày cũng rất dày, cộng thêm mái tóc xoăn nhẹ, vừa nhìn là biết tóc rất chắc khoẻ, chỉ nhìn nửa bên khuôn mặt thôi cũng cảm thấy rất quyến rũ, chưa kể…..
"Đừng a nữa, sưng lên rồi, hơn nữa còn rất đỏ, là viêm họng cấp tính." Mục Chi Nam nói.
Dương Sóc không nghe rõ anh đang nói cái gì, chỉ thấy rõ đôi môi đang mấp máy, aiya, chưa kể đôi môi đẹp như thế này, khóe miệng cong lên rất tự nhiên, lúc anh không cười cũng dịu dàng như gió xuân.
Mục Chi Nam không hề biết tâm trí của Dương Sóc đã bay ra tận ngoài vũ trụ, chỉ có thể nhìn thấy cậu đang lộ ra trạng thái ngơ ngẩn, "Này, nghe thấy không? Đến phòng khám tìm ít thuốc giảm ho uống đi."
"À vâng."
Mục Chi Nam tặc lưỡi: "Đừng nói chuyện."
Dương Sóc ra sức gật đầu.
Qua ngày tiếp theo Dương Sóc đã hồi phục như trước, chắc hẳn là nhờ vào cơ thể trẻ khỏe của cậu. Ca đêm hôm nay cậu đặt một chiếc pizza rồi cùng ăn với các y tá, chưa kịp ăn xong đã nhận được một cuộc điện thoại.
"Chủ nhiệm Dương, bên chỗ tôi có một đứa trẻ bị sốt và nôn mửa sau ca phẫu thuật u bạch huyết, anh xuống đây kiểm tra giúp tôi được không?"
"Hử? Ai cơ?" Rõ ràng Dương Sóc vẫn chưa quen với xưng hô này, "À, ra là tìm tôi, đợi chút xuống ngay đây."
Cậu chạy một mạch xuống dưới tầng, bác sĩ trực ban bên ngoại nhi tối nay là Vương Lệ Minh, thấy cậu đến cũng không quên trêu chọc vài câu, "Thế nào, mới trở thành chủ nhiệm Dương nên không quen à?"
"Phiền anh thêm chữ "Tiểu" vào giùm tôi được không, tôi là Tiểu Dương, anh kêu chủ nhiệm Dương làm tôi cứ tưởng lão Dương tới không ấy, sợ tới mức ăn cơm không nổi luôn."
"Vậy chủ nhiệm Tiểu Dương giúp tôi hội chẩn đi, đứa trẻ này phẫu thuật đã được ba ngày rồi, hai ngày trước tình trạng rất tốt, đến hôm nay tinh thần lại giảm sút, phát sốt, nôn mửa hai lần. Tôi cho thêm thuốc kháng viêm nhưng tình trạng mãi không có chuyển biến tốt."
"Chủ nhiệm Mục làm phẫu thuật à?" Dương Sóc hỏi.
"Ừ, ca phẫu thuật rất thuận lợi, tôi đã gọi cho chủ nhiệm Mục rồi, anh ấy đang học ở viện y khoa không qua kịp, nên tôi đành tìm chủ nhiệm Tiểu Dương hội chẩn."
Dương Sóc kiểm tra cẩn thận cổ, mắt và bụng đứa trẻ: "Lệ Minh, lấy máu, kiểm tra kháng thể EB."
"Cậu nghi bị nhiễm vi-rút?"
"Có khả năng bị nhiễm vi-rút dẫn đến tổn thương gan cấp tính, anh không thấy da bị vàng sao, nhanh, lấy máu trước, đưa cô nhóc đi siêu âm bụng."
"Được." Vương Lệ Minh xoay người đi làm theo lời dặn của cậu.
Lúc ngồi đợi kết quả anh ta hỏi: "Chủ nhiệm Tiểu Dương, sao cậu đoán ra được tổn thương gan cấp tính vậy, triệu chứng vàng da không quá nghiêm trọng, sao cậu nhìn ra được?"
"Trùng hợp thôi, đứa trẻ này là do tôi nhận vào viện, lúc ở phòng khám tôi còn nhớ rõ da cô bé màu trắng, cái đó….miêu tả sao ta? Hơi giống màu da của người da trắng châu âu và châu mỹ, trắng như đang phát sáng ấy."
"Ồ, tôi biết, gọi là da trắng hồng*." Vương Lệ Minh nói, "Lúc mua đồ trang điểm cho bạn gái tôi học được."
(Raw là 白冷皮, mình không chắc lắm từ này nên edit như thế nào, có gì mình sẽ sửa lại sau.)
"Ừ, chính là từ đó, thế nên triệu chứng vàng da của cô bé biểu hiện không quá rõ ràng, nhưng mắt thì vẫn rất rõ, có lẽ do cô bé luôn ngủ nên anh không chú ý đến. Hơn nữa cô bé bị u bạch huyết ở cổ, vi-rút EB liên quan nhiều đến bệnh ở vùng cổ anh không nhớ à."
"Úi trời may còn có cậu nha chủ nhiệm Tiểu Dương."
"Không sao, kết quả siêu âm B có vẻ chưa quá nghiêm trọng, điều trị bằng thuốc kháng vi-rút là được. Trước kia ở PICU tôi gặp qua những ca còn nặng hơn nhiều, từng vào phòng phẫu thuật hai ba lần, dẫn lưu ổ bụng, suy gan suy thận, cuối cùng vẫn cứu được."
"Đúng rồi, bọn họ đều nói chúng ta sắp có PICU riêng, là thật hả?"
"Ngân sách đã làm xong, đang chờ phê duyệt."
"Ái chà vậy thì tốt quá, mấy trường hợp bị biến chứng nặng sau phẫu thuật của chúng ta được giải quyết rồi."
Bỗng nhiên Dương Sóc nhìn thẳng vào anh ta: "Vì thế anh muốn nhanh chóng rũ bỏ trách nhiệm, tuyệt nhất là không phải xử lý mấy ca nặng đúng không? Mơ đẹp nhỉ, chút nữa tôi sẽ nói với lão Dương chỉ đích danh anh vào PICU."
"Đừng mà đại ca ơi, tha cho tôi đi!" Vương Lệ Minh kêu than.
Đang trò chuyện thì tầng 18 gọi đến nói có hai bệnh nhân nhập viện cùng lúc, mời chủ nhiệm Tiểu Dương nhanh chóng quay về. Dương Sóc ngẩng đầu nhìn đồng hồ: "Uầy, mười một rưỡi, đêm nay coi như khỏi ngủ."
Bảy tiếng đồng hồ sau, kiểm tra phòng bệnh xong Dương Sóc cảm thấy đầu đau âm ỉ, là dấu hiệu của bệnh đau đầu sắp tái phát. Giữa việc về nhà ngủ một giấc hoặc xuống tầng nghỉ ngơi, cậu dứt khoát chọn cái thứ hai. Chỗ cầu thang có hai người nhà bệnh nhân quen biết nhau đang đứng hút thuốc, nhìn thấy cậu mở cửa đi xuống tầng liền lúng túng dập thuốc, nói xin lỗi, Dương Sóc giơ tay ra hiệu không sao, bình thường có ai đi ngang qua cậu đều tán dóc vài câu, hôm nay không có hứng thú, chỉ gượng gạo cười. Kiếm Hiệp Hay
Cậu ném áo blouse vào giỏ đựng đồ, cởi quần nằm phịch xuống giường, từ từ thở ra, cả tấm lưng như lún vào trong đệm, ấm áp thoải mái đến mức chẳng muốn động đậy—--cũng không phải là không muốn động, mà là động đậy không nổi nữa, mệt quá trời.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cậu bị tiếng mở cửa đánh thức, có vẻ bản thân ngủ không được sâu lắm. Nhìn thấy Mục Chi Nam cậu ngồi dậy hỏi: "Ơ chủ nhiệm Mục hôm nay không đến phòng khám sao? Sao lại đến phòng bệnh vậy?"
"Tiểu Trình đổi ca với tôi." Anh đến gần, cúi đầu nhìn Dương Sóc: "Sắc mặt kém thế, đau đầu à?"
Dương Sóc bị anh nhìn chằm chằm, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, cậu nói không có gì, sau đó lại cảm thấy chóng mặt: "Haa, có hơi chóng mặt, bận bịu cả một đêm nên giờ mệt đến mức đổ bệnh rồi."
Mục Chi Nam ngồi xuống bên mép giường, đưa tay day huyệt thái dương của cậu, mới vừa day được hai lần anh lại nhớ đến gì đó, liền cởi áo blouse ra treo lên lưng ghế. Áo blouse không được treo đúng chỗ dần dần trượt xuống, anh phớt lờ nó, tiếp tục day huyệt thái dương của Dương Sóc, hỏi: "Đau ở đây hả? Hay ở giữa lông mày?"
"Đều, đều hơi đau….." Dương Sóc nhắm hờ mắt, từ đôi mắt đang he hé mở kia cậu thoáng liếc qua chiếc áo blouse kia, nó đang trong trạng thái từ từ trượt xuống như một làn sương trôi qua trước mắt, làm cậu nhớ đến Baltimore, nhớ đến buổi sáng tinh mơ ở một trạm tàu nhỏ cạnh nhà cậu tại Bruce Scott. Những ngày cậu dậy sớm để đến bệnh viện, đứng ở sân ga không một bóng người đợi tàu cũng có sương mù như vậy, chúng lơ lửng, trôi dạt theo cơn gió chầm chậm thổi. Hơi ấm từ ngón tay trên trán khiến tâm trạng cậu càng trở nên bồng bềnh phiêu đãng, "Thật tuyệt quá" Dương Sóc nghĩ như vậy, cơ thể cũng bất giác dâng lên cảm giác ấm áp, đột nhiên cậu mở mắt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt Mục Chi Nam.
Đôi mắt kia cũng đang nhìn cậu, rất chăm chú, quả là một đôi mắt trong trẻo như ánh ban mai mờ mờ chiếu rọi vào khu rừng nhiệt đới lúc bình minh. Không biết trôi qua bao lâu, lực tay của Mục Chi Nam vẫn như cũ, mà vị trí lại dần dần thay đổi, tay anh trượt dần xuống cằm của cậu rồi nắm lấy. Dương Sóc không thể cựa quậy, chỉ có thể thuận theo ngước mặt lên, mở miệng, nhắm mắt, đôi tay mơn trớn cổ của Mục Chi Nam rồi vòng quanh nó. Dường như cậu đang lơ đễnh, hoàn toàn không biết mọi chuyện xảy ra như thế nào, cũng không biết sắp xảy ra chuyện gì. Cân nặng của Mục Chi Nam không được tính là nhẹ, nhưng nằm dưới người của anh ấy lại không hề khó chịu, chỉ thấy rằng cảm giác được bao bọc, cảm giác trói buộc, cảm giác sung sướng, tất cả đều thật hạnh phúc, cực kỳ thoải mái……
Rõ ràng đang ở phòng trực ban của bệnh viện, vậy mà trong lúc mê man Dương Sóc có thể ngửi thấy một mùi thật thơm, giống như-------
Nhà ai đó đang xào đồ ăn, mùi thơm của ớt xanh.
Đúng thế, chính là mùi ớt xanh, trên người của một anh chàng đẹp trai như Mục Chi Nam sao lại có mùi đồ ăn?
Lúc này cơ thể cậu không động đậy nhưng tinh thần đã quay về trạng thái bình thường, cậu mở to mắt, Mục Chi Nam đang ngồi bên cửa sổ, đưa lưng về phía cậu mà ăn cơm, chiếc áo blouse trắng vắt trên lưng ghế. Anh chưa bao giờ mặc đồ làm việc mà ăn cơm, mỗi lần bước vào cửa đều thuận tay ném vào giỏ đựng đồ, rồi lại đi rửa tay, bây giờ có lẽ đang giữa trưa, quần áo bị ánh sáng phản chiếu vào, thực sự đang được treo ở phía sau.
Cũng không bị rơi xuống đất.
Dương Sóc không nói gì, im lặng nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang ăn cơm của anh, chờ đến khi cái nơi nào đó đang hưng phấn một cách khác thường tự dịu xuống. Ừm, thật sự có mùi ớt xanh, trứng xào ớt xanh, còn có mùi thịt nhưng không béo ngậy, lẽ nào Mục Chi Nam thích thịt xào mướp đắng, cậu thấy anh bày đồ ăn ra bàn, còn có cả canh. Hôm nay là canh gì vậy? Sườn hầm ngô sao?Hay là canh gà khoai mỡ? Canh trong căn tin được nấu rất chuẩn vị, có khi nào là do đầu bếp người Quảng Đông nấu không…. Cậu nghĩ ngợi thành công đến mức đói bụng luôn.
Mục Chi Nam ăn xong, đứng lên quay đầu lại thấy Dương Sóc, liền cười nói: "Tỉnh rồi? Nằm mơ thấy cái gì đẹp hả?"
Câu này cứ như tiếng sấm đánh xuống, đánh đến mức khiến Dương Sóc choáng váng. Tim cậu đập liên hồi như đánh trống, chẳng lẽ nói, trong giấc mơ lúc nãy anh đã nói những lời không nên nói gọi tên người không nên gọi hay là phát ra những âm thanh không nên có?
"Mới nãy đi vào tôi thấy cậu đang cười, còn tưởng rằng cậu tỉnh rồi, nói chuyện với cậu không thấy đáp lại mới phát hiện cậu đang ngủ." Mục Chi Nam từ trong ngăn tủ lấy ra hai quả quýt, lột vỏ đưa cho cậu: "Ăn không?"
Bỗng dưng Dương Sóc cảm thấy tâm trạng dần ổn định lại, lắc lắc đầu, cảm giác lành lạnh sau gáy là mồ hôi lạnh lúc nãy túa ra.
Mục Chi Nam thấy trạng thái của cậu có gì đó không đúng, tiến lại gần một bước, nhìn vào mắt của cậu nghiêm túc hỏi: "Cậu làm sao vậy? Lại đau đầu?"
"Không!"
Mục Chi Nam chưa kịp nói xong Dương Sóc đã hét lên, làm cho bản thân cậu và đối phương đều sửng sốt.
Mục Chi Nam nhướng mày cười nói: "Không có thì không có thôi, kinh thật đấy làm tôi giật cả mình." Anh vừa đi ra ngoài vừa nói, "Tỉnh rồi thì ăn chút gì đi, tôi mua cơm cho cậu rồi, đừng để nó nguội."