PICU

Chương 1: Bác sĩ dương, hoan nghênh về nước




PICU(Pediatric intensive care unit) là viết tắt của đơn vị chăm sóc đặc biệt dành cho trẻ em. Không giống như ICU, PICU là một phần của cơ sở chăm sóc bệnh viện dành cho trẻ em trong độ tuổi từ 1 tháng đến 18 tuổi. Trong phương pháp điều trị này, trẻ em bị nặng hoặc nguy kịch sẽ được chăm sóc đặc biệt và theo dõi liên tục từ nhân viên y tế.

- -----

Hai giờ chiều ngày 29 tháng 12, phòng giải phẫu số 12, bàn mổ số 3.

Chủ nhiệm Trần Bách Xuyên khoa ngoại nhi đang chuẩn bị cho ca phẫu thuật Còn ống động mạch(PDA)*, Mục Chi Nam là phụ tá, vừa mặc áo phẫu thuật vào y tá đã hỏi: "Hôm nay chủ nhiệm Trần kể về vụ án gì vậy?"

(Đối với những trẻ sơ sinh đủ tháng, ống động mạch sẽ đóng lại sau 48 giờ tuổi. Với những trường hợp, ống động mạch vẫn mở khi trẻ đã hơn 72 giờ tuổi được gọi là còn ống động mạch. Đây là một dị tật nguy hiểm.)

Vụ án mà chủ nhiệm Trần muốn kể không phải về mấy ca bệnh, anh cực kỳ thích chuyện trinh thám, đôi khi trong lúc phẫu thuật sẽ chia sẻ với người khác. "Chờ tôi nhớ xem gần đây mới coi cái gì." Anh đang nói thì điện thoại trên tường reo lên, anh nói với y tá thiết bị: "Phiền nhận điện thoại giúp tôi."

"Bách Xuyên." Người gọi điện thoại tới là chủ nhiệm lâu năm của khoa ngoại nhi Dương Tồn. Chủ nhiệm Dương đã qua cái tuổi về hưu vài năm rồi mà vẫn chưa thể nghỉ ngơi. Mấy năm gần đây bác sĩ khoa nhi khan hiếm, dù đã đến tuổi về hưu vẫn không có cách nào rời bệnh viện, hầu như ngày nào cũng đi làm. "Chút nữa có việc nên thầy về trước, ngày mai giúp thầy đến sân bay đón một người nhé. Chính là cái người lần trước thầy đã nhắc qua với em, là Johan Hopkins được điều tới. Tầm chiều mai cậu ấy sẽ đến, để thầy nhắn cho em số điện thoại, em với Tiểu Mục sắp xếp một chút, xong việc hai người bọn em dẫn cậu ấy đến bệnh viện vài ngày."

"Vâng, thầy cứ đi trước đi, em nhớ rồi."

Sau khi gác máy nhóm bác sĩ bắt đầu sôi nổi thảo luận: "Johan Hopkins của trung tâm trẻ em rất đỉnh đó, lần này lão Dương đúng là liều thật, mời cho chúng ta một vị đại phật luôn."

Chủ nhiệm Trần nói: "Thầy nói người được mời về là một chuyên gia PICU, đoán chừng là muốn xây riêng cho khoa nhi một ICU."

Ca phẫu thuật bắt đầu, tình trạng của đứa bé này tương đối đơn giản, không suy tim cũng không nhiễm trùng, chỉ cần buộc ga-rô ống động mạch. "Tiểu Mục đến đây, chúng ta đổi vị trí, ca này để cậu làm mổ chính." Chủ nhiệm Trần nói Mục Chi Nam đứng vào vị trí của anh, sau đó tự mình làm phụ tá, "Ca này không vấn đề gì với cậu, lần sau cũng không cần anh tới, một mình cậu cũng đã đủ để đảm đương một phần."

Mục Chi Nam khẽ cười, cầm lấy con dao mổ. Với tư cách là "đệ tử thân truyền" của chủ nhiệm Trần quả thật anh có thực lực.

Chủ nhiệm Trần nói tiếp: "Hôm nay không nói về vụ án, đúng lúc thầy của tôi gọi điện tới nên ôn lại chuyện cũ đi. Chắc hẳn mọi người cũng biết ba mẹ tôi là bạn học của thầy Dương, nghe nói năm anh hai tôi chào đời mưa như trút nước, sét đánh sấm rền, ba tôi nói để kỉ niệm cho cái thời tiết đó liền gọi con trai là Trần Kinh Lôi*, rất vang dội đúng không!"

(Kinh Lôi<惊雷> sấm sét kinh người.)

Mọi người cười nói: "Đúng đúng, đúng là đủ vang dội mà, nhưng mà nghe cũng thô lỗ quá đi."

"Nhưng không sao, thầy tôi chê cái tên này, thầy nói với ba nếu một hai muốn dùng chữ Lôi đặt tên, chi bằng gọi là Vạn Quân đi, Lôi đình vạn quân* so với chữ Kinh Lôi kia dễ nghe hơn nhiều."

(Lôi đình vạn quân<雷霆万钧> nghĩa là sấm to sét lớn, được ví với khí thế mạnh mẽ oai hùng.)

"Ai ya may mà có chủ nhiệm Dương, không thì viện trưởng bệnh viện chúng ta lại tên là Kinh Lôi, thật sự nghe không bình thường."

Chủ nhiệm Trần tiếp tục nói: "Đừng vội nha, còn có chị của tôi, lúc đó bọn họ đang cùng chi viện ở Vũ Hán, chị cũng được sinh ra tại Vũ Hán luôn, ba tôi lại nói nhìn xem dòng sông Trường Giang đẹp biết bao, thế là lấy ngay cái tên Trần Giang đặt cho chị. Mẹ tôi nghe xong liền nổi nóng, Trần Giang? Sao không gọi là Đầu Hồ* luôn đi!"

(Đầu Hồ<投湖> nghĩa là nhảy vào hồ nước.)

"Hahahaha........" Tất cả mọi người trên bàn mổ đều cười rộ lên, đến cả Mục Chi Nam luôn nghiêm túc cũng cười.

"Phải nói vẫn là kiến thức văn học của thầy cao thâm, ông ấy nói nếu một hai muốn dùng Trường Giang để đặt tên, vậy thì gọi là Thiên Phàm đi. Mẹ tôi rất vừa lòng, bà nói cái tên này có cảnh ý.

(Thiên Phàm <千帆> dịch sát nghĩa là Ngàn cánh buồm.)

"À chủ nhiệm, tên của anh cũng do chủ nhiệm Dương đặt sao? Vậy...vốn dĩ ban đầu định đặt thế nào?" Một nữ y tá hỏi.

"Đông Hải. Năm đầu sinh ra tôi ba mẹ ở Đông Hải nên ba tôi muốn gọi là Đông Hải."

"Trăm sông hướng phía đông đổ về biển*. Là ý này sao?" Mục Chi Nam hỏi.

(Bách xuyên đông đáo hải<百川東到海> trong bài thơ Trường Ca Hành. Tên của nhân vật<陈百川> được lấy cảm hứng từ đây.)

"Đúng vậy. Mẹ tôi lúc đó cãi nhau với ba tôi, không lẽ cứ sinh ra ở Đông Hải thì gọi là Đông Hải sao, ông có thấy qua cái tên nào là Trần Bắc Kinh Trần Thượng Hải chưa. Cuối cùng vẫn là lão Dương ra tay, cứu vãn tên của tôi."

"Vậy thì lão Dương dựa vào năng lực bản thân cứu vớt tên của ba người rồi." Mọi người vừa cười vừa thảo luận.

Mục Chi Nam vừa khâu vừa nói: "Quá tài tình, Vạn Quân, Thiên Phàm, Bách Xuyên, vừa nghe đã biết là người một nhà. Lão Dương lợi hại."

"Mũi khâu thật đẹp!" Trần Bách Xuyên khoanh tay, cảm thán một cách chân thành. "Tiểu Mục, tên của cậu có ý nghĩa gì vậy?"

"Lúc mới sinh trong nhà mời một người đến bấm quẻ, nói em..." Mục Chi Nam tạm dừng một chút, sau đó siết chặt ngón tay, xác định không bị xuất huyết, tiếp tục nói: "Nói em mệnh trung không hợp ở miền Bắc, đi miền Nam lại khá tốt. Thế là đặt cái tên này."

Cô y tá trẻ khẽ cười: "Qua loa như vậy sao? Thật sự tin tưởng vào đoán mệnh à?"

"Đúng vậy, cha mẹ em là những người mê tín nhất mà em từng gặp, không chỉ đặt cho em cái tên này mà còn kéo cả gia đình đến tận nam bán cầu, đúng là..." Mục Chi Nam lắc đầu không nói tiếp nữa, hình như có chút bất đắc dĩ. Anh không thích tên của mình, cũng không thích lối sống và nhân sinh quan mà cha mẹ lựa chọn. Anh luôn cảm thấy rằng họ đem tất cả giao cho những thứ hư ảo vô hình, không đủ nghiêm túc mà cũng rất vô trách nhiệm.

Bọn họ hoàn thành ca phẫu thuật, vừa mới đi đến phòng thay đồ Trần Bách Xuyên đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hỏi: "A đúng rồi, cái người Johan Hopkins kia lúc nãy thầy nói hai chúng ta sắp xếp đúng không, sắp xếp ở đâu thế? Ngoại nhi?"

Mục Chi Nam nhớ lại một chút, lắc đầu: "Không, CIPU không cần phẫu thuật, chắc là sẽ đặt ở nội nhi."

"Hả? Đặt ở nội nhi sao không để chủ nhiệm Phương đến, không phải hai chúng ta đã vào phòng phẫu thuật rồi sao? Có lẽ lão Dương nhầm lẫn rồi."

Mục Chi Nam cười nói: "Cũng có thể là xem chúng ta như con ruột, dễ sai bảo, ngại làm khổ chủ nhiệm Phương."

"Cái thói quen chỉ giao việc cho người thân của lão Dương không tốt chút nào!" Trần Bách Xuyên lắc đầu cười "Chút nữa anh sẽ gửi cho cậu số điện thoại cùng thông tin chuyến bay, cậu phải đi một chuyến rồi."

"Anh à, xin anh đó đi thi bằng lái đi!"

"Anh đang chờ xe không người lái mà!" Chủ nhiệm Trần nhanh chóng đi mất.

Mục Chi Nam về đến nhà, tính toán chênh lệch múi giờ xong gửi yêu cầu kết bạn Wechat đến số điện thoại đó: Xin chào bác sĩ Dương Sóc, tôi là Mục Chi Nam của khoa ngoại nhi bệnh viện trực thuộc số 6, chủ nhiệm Dương cho tôi số của bác sĩ.

Không lâu sau lời mời được chấp nhận, ảnh đại diện là một tấm hình chụp phong cảnh ở trạm xe, rất giống thuận tay chụp, Shawn Yang là tên của người đó.

Shawn Yang: Xin chào chủ nhiệm Mục, có lẽ tôi sẽ đến sân bay Đông Hải vào 3 giờ chiều ngày 30 tháng 12 theo giờ Bắc Kinh.

Ngoại nhi-Mục Chi Nam: Vâng, bác sĩ đến nơi hãy liên hệ tôi, tôi sẽ qua đó trước.

Shawn Yang: Cảm ơn, làm phiền chủ nhiệm rồi.

Ngoại nhi-Mục Chi Nam: Không có gì, ngày mai gặp.

Chỉ mới nhắn vài từ không thể coi là cuộc đối thoại chính thức, Mục Chi Nam nhớ lại, dựa trên thông lệ quốc tế khi đón ai đó cần mang theo một số món quà để bày tỏ sự hoan nghênh, theo lý thuyết thì nên tặng một bó hoa, nhưng một người đàn ông đi đón một người đàn ông khác mà tặng hoa thì có vẻ quai quái sao đó. Thế là anh nhìn quanh bốn phía thư phòng, mở ngăn kéo, từ trong hộp cất đồ lấy ra một khối đá nhỏ.

Mục Chi Nam đúng giờ đến sân bay, đợi được một lúc thì Dương Sóc gọi điện đến: "Chủ nhiệm Mục, tôi xuống máy bay rồi, đang đứng đợi hành lý."

"Vâng, tôi ở cửa ra đợi bác sĩ."

"Gửi cho tôi một tấm hình của chủ nhiệm đi."

"Hả?" Mục Chi Nam cảm thấy yêu cầu này có hơi kì quái, chỗ cửa ra rõ ràng không có nhiều người lắm, miêu tả qua cách ăn mặc là được, nhưng vẫn không từ chối, "Được, đợi một chút."

Dương Sóc không ngờ anh lại nhanh gọn như vậy, vừa rồi rõ ràng chỉ là cái tính hay trêu đùa của cậu thôi. Cậu háo hức cầm điện thoại, một phút sau nhận được tấm hình.

Một tấm ảnh thẻ nền xanh mặc áo blouse trắng.

Dương Sóc cười, tấm ảnh này giống y đúc với tấm trên website chính thức của bệnh viện. Trước khi đến đây cậu đã nghiên cứu qua về khoa này, xem xét tình trạng của các vị đồng nghiệp, am hiểu về phương diện nào, nghiên cứu về cái gì,...Nghĩ đến lĩnh vực của mình cậu có chút kỳ vọng, chăm sóc tích cực ở khoa nhi vẫn còn là thiếu sót của bệnh viện này, cần có người đến hỗ trợ, đến nỗi lúc chủ nhiệm Dương miêu tả kế hoạch PICU với cậu, Dương Sóc cảm thấy miếng bánh này vẽ ra cũng lớn quá đi, xây dựng một phòng ban mới như thế thật sự không phải là chuyện dễ dàng.

Mục Chi Nam không phải chờ quá lâu, đằng xa có một người đẩy xe hành lí đến thẳng chỗ của anh, trên đầu trùm mũ của chiếc áo hoodie màu xám, bên ngoài khoác áo bomber, trông trẻ hơn đôi chút so với tuổi thực tế. Lúc cậu ta bước đi mang đến cảm giác một loại nhịp điệu độc đáo sống động, lộ ra vẻ hăng hái. Nhìn cậu ta luôn mỉm cười với mình, trong lòng Mục Chi Nam đoán rằng người này hẳn là Dương Sóc, liền đưa tay ra với cậu, "Bác sĩ Dương, hoan nghênh về nước."

Lịch sự bắt tay, Mục Chi Nam đưa cho cậu một cái hộp: "Món quà nhỏ, hoan nghênh bác sĩ gia nhập khoa nhi."

Dương Sóc nói cảm ơn, mở chiếc hộp gấm màu đen mạ vàng ra, là một khối đá được khắc hoa văn.

Mục Chi Nam giới thiệu: "Cách đây không lâu nhận được một khối đá Balin khá đẹp, có hơi nhỏ, tối qua khắc chữ lên*, hi vọng cậu sẽ thích nó."

(Nguyên gốc là khắc 藏书章, chỗ này mình không hiểu rõ lắm, nên chỉ có thể dịch nôm na, mọi người nếu biết giúp mình chỉnh sửa nhé. Mình sẽ để hình bên dưới)

Dương Sóc hơi kinh ngạc: "Đây là....anh khắc sao?"

"Ừ, không biết cậu thích cái gì, khối đá này hơi nhỏ, vả lại cũng khác thường." Anh cúi đầu, tỏ ý xin lỗi, có lẽ cảm thấy món quà này có chút khó coi, anh giải thích với Dương Sóc: "Hoa văn trên khối đá là hình dáng cái cây, màu đỏ phía trên ngọn cây là mặt trời, mặt trời mọc phù tang*, là Dương*, trên biển không trăng, là Sóc*."

(Dương<楊> theo phồn thể bao gồm bộ thủ Mộc木chỉ cây cối, Nhật日chỉ mặt trời, trong chữ Dương có thể thấy hình ảnh mặt trời nằm phía trên ngọn cây.

Sóc<朔> có nghĩa là trăng non, trăng vào mồng một.

Trong thần thoại Trung Quốc, Phù Tang là tên gọi của một loại cây thần thánh và một hòn đảo về phía Đông, nơi mặt trời mọc. Một cây tương tự, gọi là Nhược Mộc (若木) tồn tại ở phía tây, và mỗi buổi sáng mặt trời được kể là sẽ mọc từ cây Phù Tang và lặn vào cây Nhược Mộc.)

Dương Sóc nhìn phần đế thấy triện thư của chữ Dương, sát chỗ trống góc dưới bên phải còn có những đường vân dạng sóng, khối đá này không lớn, bị cậu cầm như vậy đã hơi nóng lên. Trước giờ cậu chưa từng được tặng món quà như vậy- một khối đá, từ trong ra ngoài từ tự nhiên đến bàn tay người làm đều miêu tả tên cậu, Dương Sóc hít một hơi thật sâu, cảm giác da đầu tê dại cả đi, không phải là cảm động trước thành ý của anh, mà là...xấu hổ.

Cái người này là một ông già sao? Tặng món quà truyền thống như này rồi sao mà dùng được? Dùng ở chỗ nào giờ? Ai ya, dù sao cũng tâm lòng của người ta, nhưng mà món đồ này phải xử lý sao đây, bình thường là đặt trong nhà hay mang theo? Hay là phải đeo lên cổ?.... Trong đầu Dương Sóc nảy ra một loạt các câu hỏi, Mục Chi Nam nhìn cậu hít sâu một hơi, im lặng tỉ mỉ quan sát hồi lâu rồi thử thăm dò: "Hi vọng...cậu có thể thích nó."

"À, thích, đương nhiên thích chứ, quá lợi hại, tuy rằng tôi không hiểu lắm, nhưng loại đá đẹp thế này để khắc chữ hẳn là rất đắt đúng không, anh tốn kém rồi." Dương Sóc nhớ lại khi còn nhỏ ở nhà bà ngoại từng thấy qua mấy loại tương tự, ước chừng trông rất có giá trị.

Mục Chi Nam khẽ cười: "Không đắt, thích là tốt rồi. Theo như thông lệ quốc tế có vẻ nên tặng hoa, nhưng tôi muốn tặng món quà Trung Quốc đặc sắc một chút."

"Hahaha......" Trong lòng Dương Sóc thầm nghĩ chi bằng anh cứ tặng hoa cho xong, "Tôi ở Mĩ nhiều năm rồi nhưng thật ra gốc gác ở Trung Quốc, là người Bắc Kinh. Hồi nhỏ tôi đã trần truồng lăn lộn đánh nhau trong ngõ hẻm mà lớn lên đó."

Lúc khẩu âm của Dương Sóc chuyển từ giọng phổ thông chuẩn sang giọng Bắc Kinh đặc sệt, vẻ mặt của Mục Chi Nam lộ vẻ ngạc nhiên, "Vậy sao, tôi cũng là người Bắc Kinh!" Bọn họ vừa đi đến bãi đỗ xe vừa trò chuyện, ngoài mặt có cảm giác vừa gặp đã thân quen.